CHƯƠNG 22
Đêm nay ánh trăng rất tròn, mỗi khi đến đêm trăng tròn, mọi người trong sơn trại Cơ Nặc sẽ tụ tập trên một khoảng đất trống để đốt lửa trại. Khoảng đất trống đó nằm ở sườn núi, đây cũng là nơi sơn trại cử hành những lễ tế trọng đại.
Lúc này, tất cả mọi người vây quanh đống lửa thành một cái vòng lớn, chính giữa có nam nhân nữ nhân cùng nhau nhảy múa hân hoan, nữ tử đều mặc vấy ngắn sặc sỡ, xứng với khăn vải thêu nhiều màu, tóc đeo đồ trang sức bằng bạc đinh đương rung động theo bước chân, làm cho người ta cảm thấy hoa mắt, giống như một đàn bướm nhiều màu đang bay loạn.
Khuất bình chỉ lẳng lặng đứng ở dưới gốc một cây đại thụ cách đó không xa, hai tay bắt sau lưng nhìn qua đám đông vui vẻ vây quanh đống lửa cách đó không xa. Nét cười trên mặt hắn có vẻ rất bình tĩnh, cũng có một tia hâm mộ khó bề nhận ra, bởi vì từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng gặp chuyện gì khiến hắn cười vui như họ.
Có lẽ loại tiềm chất phóng đãng tự do có trong hắn, sớm đã bị tuế nguyệt ma bình*, vô tung vô ảnh.(*mài nhẵn)
“Khuất lão sư.”
Đột nhiên nghe thấy sau lưng có người gọi hắn, Khuất Bình quay đầu lại.
“Mẫn cô nương.” Hắn mỉm cười.
“Tại sao ngài lại đứng ở chỗ này, theo ta đi bên kia a.”
Mẫn cô nương nắm lấy tay Khuất Bình, lôi kéo hắn đi về phía đám đông.
“Khuất lão sư.” Thương Ngôn đứng trên sườn núi hướng hắn phất tay.
Khuất Bình mỉm cười, theo Mẫn cô nương đi vào trong đám đông.
“Khuất lão sư cùng nhảy a.” Lúc này một đoạn âm nhạc vừa chấm dứt, Thương Ngôn vừa vặn lên tiếng mời mọc.
“Khuất lão sư cùng chúng ta khiêu vũ a.”
Mọi người vừa thấy hắn cũng rất nhiệt tình lên tiếng mời, làm cho Khuất Bình không khỏi cảm thấy có chút bối rối.
“Ta khảy cho mọi người nghe một bản a.” Hắn nói với Thương Ngôn, “Giúp ta mang cây đàn trong thư phòng đến đây, được chứ?” Khuất Bình ngữ điệu thong dong, mặt cười ưu nhã.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, nụ cười của hắn ẩn ẩn lộ ra một loại đẹp đẽ cao quý siêu phàm thoát tục, quả thực làm cho người nín hơi nghiêng thán, xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
“… Hảo.” Thương Ngôn không khỏi ngẩn ngơ, lập tức gật đầu xoay người chạy trở về sơn trang.
Đàn của Khuất Bình là do thúc phụ lưu lại cho hắn .
Mặc dù bề ngoài không bắt mắt, nhưng lại là một cây đàn tốt nhất trong số những cây cổ cầm, mặt đàn dùng gỗ sam tạo thành, lưng đàn thì dùng tử mộc, quanh thân đen bóng, hơn nữa nổi lên vân gỗ.
Vân gỗ càng sâu, niên đại của cây đàn liền càng lâu, âm sắc cũng là càng đẹp.
Âm sắc đẹp thì đẹp vậy, nhưng âm luật tuôn ra dưới đầu ngón tay Khuất Bình lại không biết phải hình dung như thế nào mới tốt.
Ngón tay hắn ở dưới ánh trăng mênh mang có vẻ càng đẹp hơn, chậm rãi khảy lên giai điệu, giai điệu càng tựa như âm thanh của tự nhiên, mười ngón phối hợp thiên y vô phùng, hạ âm thâm trầm cứng cáp, trung âm thuần hậu tinh khiết, cao âm rõ ràng trong sáng, âm bội trong suốt óng ánh, cả tiết tấu hồn nhiên thiên thành, như sóng lớn một lớp đón lấy một lớp nhẹ nhàng cuồn cuộn mà đến.
Tiếng đàn tuyệt mỹ động lòng người như thế, làm cho người ta nhịn không được nhắm hai mắt lại, trong đầu chỉ còn có người đánh đàn dưới ánh trăng cùng âm thanh tuyệt mĩ, trong lúc hoảng hốt phảng phất đưa thân Cung Quảng, tâm tư như đi vào cõi thần tiên, không làm chủ được chính mình.
Một khúc kết thúc, dư âm vẫn lượn lờ.
Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, mở mắt ra nhìn nam tử phong tư trác tuyệt, tiếng đàn tựa hồ còn đang xoay quanh bên tai, dư vị không dứt.
“Hảo một khúc “Lâu lan tán” …” Mẫn cô nương lẩm bẩm, nàng ngẩng đầu nhìn Khuất Bình.
Khuất Bình nhìn lại nàng, trong mắt nàng hắn thấy một cảm xúc bi thương mà hắn đã rất quen thuộc, lại không biết là vì ai?
“Ngài có thể vì ta lại khảy một bản “Quảng Lăng tán”?” Mẫn cô nương chậm rãi đi đến chính giữa, hỏi Khuất Bình.
“… Hảo.”
Khuất Bình đáp ứng.
Quảng Lăng một khúc, vân cuốn phong thanh, ngàn long vi vũ, trăm phượng đua tiếng.
Mũi chân của Mẫn cô nương nhẹ nhàng chạm xuống đất, theo tiếng đàn du dương tự nhiên lưu chuyển. Thân thể của nàng uyển chuyển động lòng người, váy áo bồng bềnh phiêu phiêu bay múa.
Một người một khúc một vũ, sớm đã phân không rõ ai vì ai khảy đàn, hay ai vì ai khởi vũ .
“Đa tình từ xưa vô ân hận, tình đến nồng thì tình chuyển bạc…”
Bên tai tựa hồ truyền đến than nhẹ, cùng với một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Thở dài, phảng phất lại đưa hắn mang về đến Hoàng cung, về tới ngoài cửa sổ tơ bông buông mành nơi Tần Hoa Các, về tới hành lang ngày thường vẫn ngủ trưa… Nhắm mắt lại, tựa hồ có thể nghe thấy được mùi thơm thanh nhã của sơn hoa.
Trong lúc tâm tư hoảng hốt, một người mang theo tiếu dung mà đến, cặp mắt đen hẹp dài sâu không thấy đáy, mà ở trong mắt chiếu rọi thân ảnh của chính hắn.
— Thái phó…
Trái tim truyền đến cảm giác se thắt lại, Khuất Bình bừng mở hai mắt.
Đột nhiên,“tranh” một tiếng vang lên, một đạo ngân quang xẹt qua, tiếng đàn két một tiếng dừng lại.
Trên dây đàn đứt nhuộm huyết sắc, máu chảy dọc theo dây đàn như một sợi tơ mỏng mảnh.
Động tác của Mẫn cô nương cũng ngừng lại theo, nàng nhìn về phía Khuất Bình, trên tay hắn nghiễm nhiên hoar a một đạo tiên diễm vết đỏ, có chút đau ánh mắt.
Khuất Bình nhíu mày nhìn cây đàn, không khỏi thầm run lên.
…….
Từ nơi căn phòng nhỏ, qua cửa sổ làm bằng tấm ván gỗ nhìn ra ngoài, có thể trông thấy cách đó không xa một căn nhà sàn làm bằng gỗ, dựa vào vách núi mà xây, thanh sơn tú thủy yên tĩnh dị thường.
Trong phòng có một lão nhân diện mục trầm tĩnh đang ngồi, thời gian khắc sâu dấu vết trên thân hình lão nhân, nếp nhăn che kín trên mặt hiển rõ sự già nua. Nét mặt lão nhân không hiện rõ bi hỉ, không có một tia sinh khí, phảng phất bất cứ chuyện gì trên thế giới đều không ảnh hưởng đến lão nhân một phần nào, thế nhưng khi ông ta mở mắt, trong con ngươi chứa một loại cơ trí cùng thâm trầm từng trải.
Ánh mắt của lão nhân tựa hồ có thể nhìn thấu tâm can người khác, xem đến mọi ý nghĩ trong đầu đối phương.
Lúc này Khuất Bình có cảm giác như vậy.
Hắn cũng không trốn tránh, nhìn thẳng vào đôi mắt của lão nhân.
“Đã lựa chọn rời xa phân tranh, vì sao còn muốn bận tâm? Nếu không an tâm, sao không trở về?” Lão nhân chậm rãi lên tiếng.
Ở trước mặt hắn là vài viên đá cổ quái cùng cát trải đầy đất, lão nhân dùng bàn tay gầy trơ cả xương vốc một nắm cát, lại để hạt cát theo khe hở giữa những ngón tay mình chậm rãi chảy xuống.
Khuất Bình không đáp.
“… Có một số việc sớm đã định, cho dù ta trở về cũng là vô ích.” Hồi lau, hắn nhàn nhạt nói.
Ánh mắt lão nhân xẹt qua bàn tay trái mang theo vết thương của hắn, lại nói,”Người đánh đàn tối kỵ nhất chính là dây cung bức đứt, mặc dù ngươi nhìn việc có thấu triệt đến mấy, có một số việc cũng là trốn không thoát.”
Bàn tay Khuất Bình khẽ nắm chặt, hé miệng nhưng không nói.
Lão nhân cũng không nói gì nữa, ông ta cầm lấy một cái bọc nhỏ bên người đưa cho Khuất Bình.
“Đây là….”
“Đây là Hàn Thủy thạch, Thanh Tử tìm được lúc lên núi hái thảo dược, có thể trợ giúp giấc ngủ, Mẫn nhi biết rõ hắn đem hàn Thủy thạch để ở chỗ ta, cho nên khiến ngươi tới tìm ta.”
“Mẫn cô nương thật làngười có tâm…” Khuất Bình không khỏi cảm thán.
“Nàng vốn là hảo cô nương.” Lão nhân gật đầu.
Mẫn cô nương có một đoạn quá khứ đau buồn, Khuất Bình chỉ loáng thoáng nghe được một chút, nghĩ đến ánh mắt của nàng đêm qua, Khuất Bình nhịn không được than nhẹ.
“Nàng cùng Thanh Tử…”
Khuất Bình không cần hỏi lại, bởi vì lão nhân đã khẽ gật đầu.
Thanh Tử chính là chủ nhân của gian phong lúc này Khuất Bình đang ở.
Khuất Bình đột nhiên nghĩ đến Trường Bình, người con gái luôn cười thật dịu dàng với mình, có đôi khi nàng không tự giác lộ ra thần sắc bi thương, luôn làm cho Khuất Bình cảm thấy không đành lòng.
Thế nhưng hắn lại không thể cho nàng bất cứ một hứa hẹn gì.
……
“Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu. Thỉnh giải áo tơ, độc thượng lan thuyền. Vân trung ai kí gấm thư đến, nhạn tự hồi thì, nguyệt mãn tây lâu. Hoa tự phiêu linh thủy tự chảy…”
Khi Khuất Bình đi tới đã nhìn thấy Mẫn cô nương nhàn nhã tựa bên ngoài nhà gỗ, nhẹ giọng ngâm một câu thơ.
Nghe thấy tiếng cửa gỗ “Chi nha” mở ra, Mẫn cô nương liền ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Khuất Bình.
Khuất Bình mỉm cười nhìn nàng, thuận miệng liền đọc tiếp, “… Nhất loại tương tư, nhị phương sầu. Tình này vô bản có thể tiêu trừ, mới hạ lông mày, lại để bụng đầu.”
Mẫn cô nương không khỏi lộ ra một tia tiếu dung thẹn thùng, có điều cô nương ở sơn trại Cơ Nặc tính tình cởi mở, nàng lập tức vừa cười vừa nói, “Bài thơ này là hắn dạy ta ngâm.”
Khuất Bình nhìn nàng trong chốc lát, mỉm cười hỏi, “Mẫn cô nương đang đợi ta?”
“Ân.” Nàng gật gật đầu.
“Có chuyện gì sao?”
“Đêm qua ta thấy tay ngươi bị dây đàn đả thương, nhất định còn không xử lý, cho nên hôm nay đặc biệt đưa thuốc mỡ đến cho ngươi.” Mẫn cô nương nói rồi liền đưa một cái bình nhỏ cho Khuất Bình.
Khuất Bình không khỏi sững sờ, “Khuất Bình đa tạ Mẫn cô nương, kỳ thật chút vết thương nhỏ căn bản không cần làm phiền cô nương quan tâm.”
“Sao có thể nói như vậy, nếu không phải ta yêu cầu ngươi khảy đàn, ngươi cũng sẽ không bị dây đàn cắt a.”
“Điều này sao có thể là lỗi của cô nương, là do Khuất Bình tự mình phân tâm mới đúng.” Khuất Bình vừa cười vừa nói.
Mẫn cô nương nghe hắn nói, chẳng biết tại sao lại ngẩn ngơ, đột nhiên lên tiếng hỏi, “Có phải vì Khuất lão sư nghĩ tới người trong lòng hay không?”
Người trong lòng?
Đây là lần đầu tiên Khuất Bình nghe được cách nói này, hắn không khỏi ngây ngẩn cả người.
Hạo nhi? Y là ‘người trong lòng’ của mình?
Khuất Bình không khỏi bật cười, hắn lắc đầu, “Ba chữ ‘Người trong lòng’ này không quá thích hợp với hắn.”
Mẫn cô nương ngẩn người, lập tức hỏi, “Đã không phải là ‘Người trong lòng’, vậy có thể là ai?”
Khuất Bình chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, nhìn sâu vào trong mắt Mẫn cô nương, hắn chậm rãi nói, “Hắn — là người duy nhất trên đời này khiến ta không yên lòng.”
Mẫn cô nương nhìn thần sắc của hắn lúc này, nghe hắn nói, không khỏi có chút xuất thần.
Đó là một loại dư vị yêu thương, một loại cảm xúc đẹp đẽ vô cùng, cũng ẩn ẩn mang theo một loại thương cảm, một loại tịch mịch cùng thống khổ vì ẩn nhẫn.
Người mà hắn nói đến là một người như thế nào?
Nàng vẫn cảm thấy người nam nhân trước mắt này cũng không phải là người thường, vô luận là ăn nói, khí chất hay chỉ một ánh mắt, tất cả đều cho thấy sự ưu nhã cao quý, thong dong nội liễm cùng bình đạm trầm ổn.
Hắn đến tột cùng có quá khứ như thế nào, vì sao phải đi đến nơi biên cương hoang vắng như thế này?
Trong nụ cười của hắn luôn ẩn chứa một vẻ xa xăm mịt mờ, sâu xa khó hiểu, như thể bị che lấp sau một tầng sương mù, khiến người ta khó có thể thấy rõ.
Chắc hẳn bên cạnh hắn cũng có người hết lòng yêu thương ngưỡng mộ hắn a…
Vậy người được hắn yêu đâu? Vì sao bọn họ phải chia ly?
Là bất đắc dĩ? Hay là có nguyên nhân gì khác?
Tuy nhiên mặc dù phải chia lìa, nhưng được một người như hắn tưởng niệm cũng là một loại hạnh phúc a…
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi thầm thở dài, thực có một loại cảm giác “Không gặp đã khó gặp cũng khó, ở đã khó đi lại càng khó”.
“Vì sao trên đời này luôn có rất nhiều người cô độc?” Nàng nói nhỏ.
Khuất Bình nhìn nàng như có điều suy nghĩ, ngửa đầu nhìn về phía không trung xa xôi diệu vợi, thật lâu không nói.
Thiên Sơn mộ tuyết, ngàn dặm mây tầng, độc ảnh hướng ai đi…
Có lẽ, ta không nên ly ngươi mà đi —
Trở lại phòng, Tần nhi nói cho hắn biết Thương Ngôn đã đến đây, đang chờ hắn.
Thương Ngôn cũng không phải là hài tử duy nhất hắn dạy dỗ, còn có vài người khác, nhưng Thương Ngôn là hài tử hiếu học nhất trong số đó.
Khuất Bình gật đầu, vừa định đi vào thư phòng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó khiến cho cước bộ dừng một chút, sau đó hắn xoay người nói với Tần nhi, “Ta tạm thời ly khai sơn trại một thời gian ngắn, ngươi giúp ta đi chuẩn bị một chút hành lý.”
Tần nhi nghe lời này không khỏi lắp bắp kinh hãi, “Công tử, ngươi… phải trở về?”
Khuất Bình rủ mắt xuống hồi lâu, nhíu mày nói, “Nơi này quá xa xôi, tin tức của kinh thành không cách nào kịp thời truyền đến, nói thật… Ta có chút lo lắng.”
Tần nhi nhìn hắn, thần sắc của hắn đúng là có vẻ lo lắng, mà người khiến hắn lo lắng lại là Hoàng thượng ở xa xa nơi kinh đô.
Cho tới nay, người khiến vị đại nhân này của hắn để ý thủy chung chỉ có một mình Hoàng Thượng a.
“Tần nhi đã biết.”
Khuất Bình xoay người đẩy cửa thư phòng đi vào.
Không ngờ Tần nhi chưa đi xa, chợt nghe thấy trong thư phòng truyền đến một thanh lớn âm vang lên, hắn không khỏi sợ nhảy dựng, cuống quýt lộn trở lại xem.
Vừa đi tới cửa, hắn càng kinh hãi thất sắc, không khỏi lên tiếng kêu, “Đại nhân!”
Thư phòng loạn thành một đoàn, giá sách đổ lên đất, mà làm cho Tần nhi kinh hoảng chính là Khuất Bình bị đè phía dưới.
Tần nhi hốt hoảng chạy tới, dùng sức đem giá sách đẩy ra, “Đại… Công tử, người không sao chứ?”
“… Ta không sao.” Khuất Bình cử động cánh tay, nhìn vào đứa trẻ được mình ôm trong lòng, hỏi, “Ngươi thế nào? Không bị thương ở đâu a?”
“Ta không sao.” Thương Ngôn vội lắc đầu, “Khuất lão sư, ngươi không sao chứ, ta…… ta không cố ý…”
Vừa rồi Thương Ngôn đứng trên ghế tìm sách, lúc Khuất Bình đi tới đứa bé này quay đầu nhìn hắn, kết quả trọng tâm không yên ghế liền lật ra, cả giá sách đều đổ sập xuống.
Tần nhi không đợi Thương Ngôn nói xong, tiến lên nâng Khuất Bình dậy, lo lắng lại hỏi, “Công tử thật sự không sao?”
Khuất Bình khẽ lắc đầu, cũng kéo Thương Ngôn đứng dậy.
“Công tử đi bên kia ngồi, nơi này để ta tới thu dọn a.” Tần nhi kéo Khuất Bình sang một bên.
“Sợ ta vướng chân vướng tay sao?” Khuất Bình cười, cúi người nhặt sách vở tán lạc trên mặt đất.
Tần nhi không nói được hắn, cũng vội vã ngồi xuống thu dọn lại.
“Ta cũng giúp a, đều là ta không tốt.” Thương Ngôn cũng nói.
“Ngươi tiểu quỷ này!” Tần nhi không khỏi trừng hắn liếc.
“Vừa rồi Tần ca ca gọi Khuất lão sư là “Đại nhân”, trước kia Khuất lão sư cũng ở trong kinh thành làm quan?” Thương Ngôn đột nhiên nhìn về phía Khuất Bình hỏi.
“Ân.” Khuất Bình lên tiếng nhưng vẫn cúi đầu đem sách vở phân thành từng loại, sau đó lại một quyển một quyển bày lên kệ.
“Lão sư làm chức quan gì nha? Uy phong ?” Thương Ngôn vẫn là hài tử, tính hiếu kỳ rất nặng.
“Ngươi hỏi thật nhiều nha, nhanh nhặt những sách này lên phủi sạch sẽ.” Tần nhi gõ đầu hắn, nói.
“Được.” Thương Ngôn gật đầu.
Bất quá một lát sau hài tử này lại lên tiếng, “Khuất lão sư, ai vậy nha?”
Khuất Bình ngẩng đầu, thấy trong tay Thương Ngôn cầm một bức họa, người trong bức họa đang dùng ánh mắt ranh mãnh nhìn về phía hắn, mặt mang mỉm cười.
Hắn không khỏi giật mình, nhìn bức họa đến xuất thần.
Tần nhi nhìn thấy người nọ đúng là Hoàng Thượng, vì vậy cúi đầu xuống không nói lời nào.
“Ở đây cũng có.” Thương Ngôn trông thấy một quyển trục khác lăn lóc ở gần đó, nhìn hồi lâu lại băn khoăn hỏi, “Tựa hồ là cùng một người.”
“Rốt cuộc là ai a?” Thương Ngôn ngẩng đầu nhìn Khuất Bình.
Khuất Bình vẫn còn kinh ngạc nhìn bức họa, trong hai năm qua, lúc rảnh rỗi hắn sẽ viết chữ vẽ tranh, thế nhưng mỗi lần vẽ ra tới, lại vĩnh viễn đều là cùng một người.
Những bức tranh này Tần nhi biết đến, bởi vì mỗi lần hắn đến sửa sang lại thư phòng, trên thư án đều có trứ một bức họa vẽ cùng một người, lại mang nhiều thần sắc khác nhau. Có cười, có bĩu môi, có chăm chú, cũng có thờ ơ, có không tự nhiên… Ở trong căn phòng này cũng không biết chất đống tất cả bao nhiêu bức, tất cả đều là người nọ, tất cả đều là sự tưởng niệm cảu đại nhân dành cho y.
“Thương Ngôn, đem những này bức tranh này thu lại a…”
Khuất Bình thu hồi ánh mắt, đơn giản thuyết một câu.
“Ách…… Hảo.” Thương Ngôn gật gật đầu, hắn lại liếc nhìn người trong bức họa lần nữa, rồi mới đem bức hoạ cuộn tròn cẩn thận cất kỹ.
***
Bóng đêm thâm trầm, Tần nhi đi vào thư phòng, phát hiện trong phòng còn sáng đèn, liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Một trận gió đem ánh nến thổi lay động, đợi Tần nhi khép cửa lại, ánh nến một lần nữa đứng yên.
Tần nhi ngẩng đầu nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, sau đó còn cẩn thận đóng cửa sổ lại.
Khẽ bước đến bên Khuất Bình đang ghé vào thư án ngủ say, Tần nhi cầm một chiếc áo khoác nhẹ nhàng phủ trên vai hắn.
Ánh nến huy hoàng, đem nửa khuôn mặt của Khuất Bình chiếu sáng rõ ràng, Tần nhi nhìn hắn một hồi, rủ mắt thở dài, cúi người muốn thổi tắt nến, hắn lại trông thấy bức họa bị Khuất Bình đè tay lên.
Chỉ thấy trên mặt ghi,“Tiền mục sơn gian vô niệm xa, lạc hoa phong vũ càng thương xuân, không bằng….” Câu sau còn chưa viết xong, Tần nhi đóng cửa lại, đứng ở ngoại thư phòng.
“… Lạc hoa phong vũ càng thương xuân, không bằng…… không bằng……” Tần nhi nhíu mày chậm rãi nhẩm lại, hắn nhớ rõ mình từng đọc qua bài thơ này, nhưng lúc này lại không sao nhớ ra nổi.