Miên Miên bị gạt sang một bên có phần xấu hổ, ánh mắt lưu chuyển không
ngừng giữa hai người, thầm nghĩ: Ưm, hình như là đang bận, có lẽ rời đi
trước là được rồi.
Miên Miên dự định lặng lẽ trốn, đầu tiên là
không dấu vết lui về phía sau hai bước nhỏ, sau đó cố ý thu nhỏ lại biên độ động tác xoay người cất bước đi, nhưng, cô hiển nhiên đã coi thường
độ trơn bóng của sàn nhà ——
“A!”
Cùng với một tiếng
thét chói tai thê lương, thân thể Miên Miên dưới ảnh hưởng của lực hút
trái đất nghiêng về phía trước một góc chín mươi độ, sau khi ý thức được mình sắp ngã sấp xuống, hai tay theo bản năng túm lấy mặt bàn —— nhưng
mà tục ngữ nói phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, Miên Miên tùy tiện
tóm lấy, lại chạm vào cốc cà phê vẫn an tĩnh đặt trên mặt bàn, vì thế —— chất lỏng màu nâu đen trên không lấy tư thái tuyệt đẹp trôi chảy, vô tư bắn về phía Hỏa Nhạ có cự ly gần nhất.
Trong phòng thoáng chốc rơi vào một trận trầm mặc.
Miên Miên bị đau xoa xoa đầu gối đụng phải sàn nhà, không chút ý thức
đến một bàn tay còn lại của mình còn đang túm đùi Hỏa Nhạ. Tiếp theo
khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc trắng xanh, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn,
quả nhiên, áo sơ mi trắng tinh của Hỏa Nhạ có một mảng nâu đen bắn vào.
Trước tội chứng vững như bàn thạch, Miên Miên thấp thỏm lo âu mở to hai mắt, một ý niệm đầu tiên tiến vào trong đầu là: Chiếc áo này…… Có vẻ
như rất đắt……
Suy nghĩ đến tiền lương của mình không tính là ít ỏi nhưng tuyệt xưng không hơn hậu hĩnh, Miên Miên không kịp nghĩ nhiều, tựa như tội phạm ngộ sát thất kinh lấy khăn tay ra, cả đầu đều là ý
tưởng phải nhanh tiêu trừ dấu vết phạm tội.
Nhưng tội phạm bé
nhỏ Miên Miên hoàn toàn không phát hiện, lúc này hình ảnh cô nửa quỳ ở
dưới thân Hỏa Nhạ muốn có bao nhiêu mờ ám thì có bấy nhiêu mờ ám, muốn
có bao nhiêu hương diễm thì có bấy nhiêu hương diễm, thế cho nên Đại
Cương là người ngoài cuộc ánh mắt đều nhìn thẳng, miệng vẫn duy trì
trạng thái kinh ngạc.
“Đúng, rất xin lỗi…… Tôi không cẩn
thận……” Miên Miên liều mạng dùng khăn tay lau lau vết bẩn trên áo Hỏa
Nhạ, thập phần ảo não giải thích. Aizz, nếu như anh ta yêu cầu cô bồi
thường, thức ăn tháng này phỏng chừng vô duyên với thịt. Lúc này Miên
Miên uể oải đến cực điểm, tình tiết cổ lỗ sĩ như vậy sao lại xảy ra trên người mình chứ? Cô bắt đầu cảm thấy bản thân mình sinh ra giống như cà
phê, luôn luôn (Bi kịch) bị pha bên trong cốc. 囧
“A, trên quần cũng dính vào một chút” Miên Miên cúi đầu kinh hô, nắm khăn tay khẩn trương đi xuống ——
“Đủ rồi” Ngay trước một khắc ngón tay đụng tới quần, Hỏa Nhạ vẫn trầm
mặc vươn cánh tay rắn chắc nhanh chóng chặn tay nhỏ bé không an phận của Miên Miên lại, trên mặt lạnh băng tuấn mỹ không có cảm xúc dao động gì, nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo giá băng: “Tôi hôm nay mới biết được,
công ty chúng ta sau khi đưa cà phê vào còn có “Phục vụ” đặc thù đưa
kèm. Hay là, đây là sự hưởng thụ duy nhất của cá nhân tôi?”
Miên Miên sững sờ đối diện với cặp mắt lạnh giá kia, cố phân tích trọng
điểm lời nói của anh. Phục vụ…… Đặc thù…… Đặc thù…… Phục vụ……
“Ặc, cần tớ lảng tránh một chút không?” Đại Cương xem diễn xiếc thấy
nghiện vừa nghĩ một đằng lại nói một nẻo ra một câu, trên mặt hiện ra ý
cười sắp tắc nghẹn rồi.
Đinh đông! Thân thể Miên Miên không tự
chủ được run run một chút, điện quang hỏa thạch, lý trí như nối mạch
điện thành công cũng nhanh chóng trở về vị trí cũ. Cô run rẩy cúi đầu
nhìn vết bẩn trên quần Hỏa Nhạ, tâm như tro tàn: Vị trí này…… Nên sẽ
không là…… Trong truyền thuyết…… Chỗ mẫn cảm yếu ớt nhất của đàn ông
đi…… =]], làm ơn, tiểu bạch Q quá đi à!!
Miên Miên trong phút chốc mất hết can đảm.
Cô yên lặng đứng thẳng người, yên lặng đối diện ba giây với Hỏa Nhạ,
yên lặng xoay người, cuối cùng lấy tốc độ chạy trăm mét phi nhanh thoát
khỏi hiện trường.
Lưu lại hai người vẻ mặt khác nhau.