Miên Miên đang làm hạng mục phiên bản beta sắp tới cho "Họa hồn", mấy
ngày nay toàn bộ bộ phận mỹ thuật tạo hình đều tiến nhập vào trạng thái
cỏ cây đều là binh lính. Viết đề án mã tự đến hộc máu, cầm bút vẽ tranh
đến rút gân, không khí khẩn trương ngưng trọng bao phủ ở toàn bộ bộ
phận.
Chị Vân có lệnh: Vì có thể thuận lợi vượt qua phiên bản
beta, hi vọng mọi người có thể tự giác hoàn thành kế hoạch công tác
trong ngày, theo không nổi tiến độ xin mời các đồng nghiệp ở lại tăng ca đến khi hoàn thành.
Trên thực tế, chỉ cần là người làm việc
liên quan đến trò chơi, không có người nào là không thể nghiệm qua tư vị tiêu hồn của việc tăng ca. Gần như mỗi người đều đã tập mãi thành thói
quen, đối với loại an bài này của công ty. người liên quan coi như là
không có câu oán hận nào.
Miên Miên từ sau khi chuyển thành
chính thức, nhiệm vụ công tác cũng tùy theo đó mà gia tăng, trọng trách
trên vai bắt đầu nặng nề hơn. Trước kia hai ngày thậm chí ba ngày mới vẽ ra được một bức tranh thô, người khác cũng sẽ không nói cái gì, dù sao
cũng là mới tói thôi. Nhưng hiện tại có chức danh, lại gặp thời kì đặc
biệt này, thời gian thoải mái tiêu dao ngày xưa đã đi không trở lại nữa.
Đêm nay, khi Miên Miên làm xong công việc, đã là bảy giờ mười
lăm phút tối, trong văn phòng rộng lớn như vậy chỉ còn lại thưa thớt mấy người, có vẻ tĩnh mịch vắng vẻ.
Sau khi nói lời từ biệt với nhóm đồng nghiệp, Miên Miên đứng ở trước thang máy thở ra một hơi.
Tuy rằng cô sớm có dự cảm, nhưng công việc của họa sĩ quả nhiên cũng
không thoải mái đâu. Cũng bảy giờ hơn, không biết bọn Lạp Lạp login
chưa? Miên Miên lấy điện thoại cầm tay ra nhìn giờ.
"Ting, ting!"
Thang máy đến, Miên Miên chạy nhanh ném di động vào trong túi xách,
ngẩng đầu cất bước -- thế nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông đứng
trong thang máy, bước chân lại cứng ngắc không tiến lên được.
Cư nhiên là Hỏa Nhạ!
Miên Miên tuyệt vọng. Ông trời ơi, ngài luôn cố ý đùa giỡn con sao? Cố ý an bài cho con gặp lại người mà con rất không muốn nhìn thấy, sau đó
quan sát phản ứng của con làm trò vui chứ gì? Tiên giới rất tiêu dao,
cũng đừng không có việc gì đi ra đe dọa lương dân bách tính chứ!
Miên Miên cứ có vẻ mặt bi tráng như vậy đối diện với Hỏa Nhạ, chậm chạp không chịu đi vào trong thang máy.
Loại tình cảnh quỷ dị này diễn ra liên tục sau 3 giây, Hỏa Nhạ mở miệng: "Cửa phải đóng".
Nhìn đến cửa thang máy sắp đóng lại, buổi sáng mỗi ngày Miên Miên đều
luyện tập chen chúc trong thang máy nhanh chóng chui vào -- phản xạ bi
ai có điều kiện mà. Sau khi vào nhầm "hang hổ"Miên Miên hối hận muốn nằm úp sấp xuống sàn.
Thang máy bình ổn đi xuống. Cùng anh hít thở không khí trong thang máy chật hẹp như vậy, toàn thân cap thấp Miên
Miên giống như có ngàn vạn con kiến đang bò bò bò, bứt rứt cực kì. Ngược lại, Hỏa Nhạ bình tĩnh thong dong duy trì tư thế ban đầu, lưng thẳng
như cây trúc không quan tâm hơn thua.
"Giám đốc, thật khéo quá" Miên Miên kiên trì lên tiếng. Được rồi, cô thừa nhận là có chút giả
tạo, thế giới người trưởng thành quả nhiên tràn ngập hư tình giả ý.
"Ừ" Hỏa Nhạ lên tiếng.
Cần phải vì chuyện lần trước nói lời xin lỗi đi....Miên Miên thầm nghĩ. Bản thân sợ tội mà chạy quả thật có chỗ không đúng. Không biết sau đó
anh xử lí như thế nào? Quần áo đều bẩn.....
Khi nghĩ đến quần,
ánh mắt Miên Miên không tự chủ hướng "chỗ nào đó" của Hỏa Nhạ, lướt nhìn thoáng qua sau đó lại cuống quít thu hồi tầm mắt, mặt đỏ tới mang tai
trong lòng kêu rên: A, a, a mày là đại sắc nữ không biết xấu hổ!
Miên Miên đột nhiên cảm thấy không khí trong thang máy rất loãng, làm
cho có phần không thở nổi: "Cái kia.......Giám đốc, lần trước, thật sự
là rất xin lỗi". Hi vọng anh đại nhân không chấp với tiểu nhân, việc này cứ như vậy quên đi.
Hỏa Nhạ nhìn gương mặt tròn trĩnh của Miên Miên nhiễm rặng mây đỏ, chậm rãi lộ ra một nụ cười "Như mộc xuân
phong": "Không sao, không cần để ở trong lòng". Một câu đúng mức biểu
hiện ra thủ trưởng khoan dung cùng phúc hậu.
Rõ ràng cười đến
dễ nhìn như vậy, vì sao Miên Miên lại cảm thấy kinh tâm động phách, tóc
gáy dựng thẳng đứng chứ, hay là thật sự có tật giật mình nên mới sinh ra suy tưởng đây?
Sau khi ra khỏi thang máy, hai người trầm mặc
không nói gì đi qua đường lớn. Giữa không khí quỷ dị trên dọc đường,
Miên Miên lộ vẻ xấu hổ, cuống cuồng nói: "Gần đây.........gần đây, thời
tiết rất tốt!"
Vừa mới nói xong, một tia chớp xẹt qua phía chân trời, lập tức vang lên một tiếng sấm rền vang = =".
Hỏa Nhạ nhìn thời tiết bên ngoài mưa gió sắp đến, thản nhiên liếc cô
một cái, hơi hơi trào phúng nhếch khóe miệng lên: "Quả nhiên rất tốt"
Nói xong anh xoay người đi tới hướng gara, lưu lại Miên Miên càng ngày càng xấu hổ.
Cô đứng trên thềm đá đại sảnh, ngơ ngác nhìn từng đám từng đám mây đen
lớn từng bước cắn nuốt bầu trời ảm đạm, tiếng gió tiếng sấm hỗn tạp vang lên, mưa rơi tí tách trên mặt đất như đoạn tuyệt những viên trân châu.
Cũng không biết trải qua bao lâu, mưa nhỏ thưa thớt dần dần trở thành
mưa to như trút nước, toàn bộ trời đất bị hơi nước bao phủ đến mơ hồ
không rõ.
Miên Miên cúi đầu ảo não nhìn giày cao gót nhung đỏ
mình quyết tâm mua sau ngày được chuyển thành chính thức, mới đi không
đến một tháng phải chịu khảo nghiệm tàn khốc của cơn mưa, thật sự là
sinh mệnh lầm lỗi.
Bắt taxi sao?
Khi liên tưởng đến xe taxi làm phấn chấn lòng người thì tiếng vang "Ting, ting, ting", nông
dân cá thể Miên Miên ý thức được mà ngẩng đầu. Cô là cô gái tốt thuần
phác tiết kiệm, có nguyên tắc, có kiên trì của mình, không thể cổ vũ
việc xa xỉ thái quá, tác phong sai ham ăn biếng làm, bắt taxi vẫn nên
miễn đi.
Đợii mưa tạnh sao?
Nhìn kiểu mưa này, cũng
không biết đến năm nào tháng nào, nhìn giờ, đã bảy rưỡi. Miên Miên thật
sự rất không tình nguyện ở tại chỗ này ngây ngốc chờ đợi. Nhưng trừ việc này ra, tựa hồ không còn phương pháp khác.
Một chiếc xe màu
bạc ở trong mưa không nhanh không chậm đi về phía Miên Miên, dừng lại
trước mặt cô, Hỏa Nhạ mở cửa kính xe ra, nói với Miên Miên bên ngoài cửa kính: "Đi lên đi".
"Hả" Miên Miên thực ngoài ý muốn.
"Chẳng lẽ cô muốn đứng ở nơi đó đợi cho mưa tạnh sao?" Anh lạnh giọng nói.
"Việc này.........Thật ra..........." Thật ra anh thực sự không cần tốt như vậy.........
Trong mắt Hỏa Nhạ hiện lên một tia không kiên nhẫn, Miên Miên rùng mình, nghe lời lao xuống khỏi thềm đá mở cửa xe.
Ở trên xe, hai người cách xa nhau không đến hai mươi cm, giống như hơi
có chút động tác sẽ va chạm vào nhau. Trong mũi Miên Miên tất cả đều là
mùi vị hơi thở nam tính của anh, hại mắt cô liếc ngang liếc dọc lại
không dám dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng kia. Nhìn đồng hồ tinh xảo
trên cổ tay anh, vốn tưởng rằng người tinh anh xã hội như vậy đều thích
đeo những thứ biểu hiện khí phách, không thể tưởng được cũng là thứ tinh xảo của thương hiệu bình thường.
Lúc này chủ nhân đồng hồ chỉ
chuyên tâm lái xe, trên mày kiếm đen dày có hiện ra nếp nhăn nhỏ, không
biết đang suy tư vấn đề gì liên quan đến vận mệnh quốc gia.
"Cho tôi địa chỉ" Hỏa Nhạ đột nhiên lên tiếng.
Miên Miên sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nói ra địa chỉ nhà trọ mình thuê.
Phù, thật sự là đáng thương cho trái tim nhỏ bé của cô.
Mĩ nam trước mặt, muốn nói không mơ màng hết bài này đến bài khác là
gạt người. Miên Miên cũng là một thế hệ bị ngôn tình tiểu thuyết đầu
độc, chỉ cần xuất hiện một loạt mấu chốt chữ nam kim chủ, xe danh tiếng, bữa tiệc, trong đầu tựa như nhập đúng mật mã, phóng xuất ra sự ôm ấp
tình cảm của thiếu nữ.................
Nhưng sự thật chứng minh Miên Miên suy nghĩ nhiều, việc này vốn dĩ có thể là tình tiết chuyện
xưa chỉ có Miên Miên có gợn sóng kích tình, không ngoài sở liệu một
đường bình thản về nhà.