Cuối cùng, cô thật cẩn thận lộ ra một nụ cười nịnh nọt: “Vậy, vậy nếu
giám đốc không ngại, mời anh cùng ăn với tôi” Nói ra như vậy, sẽ thu
được những loại câu trả lời thuyết phục “Không cần, cám ơn” “Tôi về nhà
ăn là được”.
Nói thì đúng như vậy, thế nhưng……
“Được”
Hỏa Nhạ cũng không phải người bình thường.
—— Giám đốc, tôi chỉ nói lời khách sáo, ngài cũng đừng tưởng thật chứ! Miên Miên khóc trong lòng.
Bất đắc dĩ, Miên Miên đành phải đông tìm tìm tây mò mò trong tủ âm
tường ở phòng trà nước, tìm ra một đôi bát đũa, rất không cam lòng chia
hai phần ba đồ ăn vào trong bát của anh, cuối cùng mặt ngoài mỉm cười
nội tâm rơi lệ nói với anh: “Mời giám đốc dùng” May mà hôm nay lượng cà
tím áp chảo rất nhiều.
“Ừ” Hỏa Nhạ tuyệt không khách khí bắt
đầu động đũa, đáy mắt dưới hàng lông mi dày có một bóng ma mờ ảo, hiện
ra vẻ thất kinh khi được ngắm mĩ nam ăn cơm.
Miên Miên nâng mắt ngắm anh một cái, tuy rằng cảm thấy khó tin, nhưng sự thật chính là như thế, cô đang cùng với người chồng trên mạng của mình, ngoài đời là giám đốc, ngồi cùng bàn ăn cơm.
Hơn nữa…… Dựa vào cái gì anh ta
ngay cả ăn cơm cũng ăn tao nhã thong dong hơn so với người khác, còn có
thiên lý hay không đây.
Miên Miên nhai cơm trong miệng, đột nhiên, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, Miên Miên hé ra một nụ cười.
Hey, Hỏa Nhạ, tôi chính là “Nương tử” của anh đó, có biết hay không hả.
Cô nhịn không được nhếch miệng cười, có loại vui sướng vì bí mật chỉ
duy có mình biết, sau khi bị anh liếc liếc mắt nhìn một cái, lập tức thu ý cười vùi đầu ăn cơm.
Động tác của Hỏa Nhạ bỗng nhiên ngừng lại: “Cô cho thêm tỏi?”
Miên Miên giật mình, gật đầu: “Đúng vậy” Cà tím phải thêm một ít tỏi mới thơm nha.
Hỏa Nhạ gạt tỏi trong bát sang một bên, nhíu mày nói: “Lần sau đừng thêm vào”
Miên Miên nhìn động tác chọn tỏi ra của anh, vừa kinh ngạc lại tức
giận. Gã đàn ông này, đoạt lấy hết lương thực quý giá của cô, lại còn
dám chê này chê nọ! Tưởng là cấp trên của cô là có thể dùng loại mệnh
lệnh bá đạo này khiến cho cô phải ngoan ngoãn nghe lời sao? Không khỏi
quá ngây thơ rồi! Hơn nữa, anh ta nghĩ còn có thể có lần sau sao? Hừ! cô thích thêm tỏi vào, càng muốn cho thêm thật nhiều, ngay cả uống nước
cũng phải cho thêm tỏi!
“…… Được, lần sau tôi sẽ chú ý” Miên Miên hóa thân thành nhân viên hầu bàn, vô cùng cung kính.
Hận, vì sao miệng luôn theo không kịp tiết tấu chứ. Nếu như có thể,
Miên Miên rất muốn quỳ rạp đấm xuống đất nước mắt chảy ròng ròng.
Cô cầm lấy chén nước trên mặt bàn ra sức uống một ngụm, trong lòng cảm thấy vô cùng thất bại.
“Ngày mai vào thời gian này tôi ở đây”
“Ừng ực” Trong miệng Miên Miên đầy nước, bối rối trả lời. Anh ta ngày mai ở đây…… Điều này có liên quan gì đến cô?
Ánh mắt sắc bén của Hỏa Nhạ bắn về phía cô: “Thịt lợn xào chua ngọt, cô làm đi nhé” (Chính là Ngư Hương Nhục Ti)
“Ực, ừng ực, ừng ực —— khụ khụ” Miên Miên nóng nảy, bị sặc nước.
“Cô uống xong nói sau” Ghê tởm đã chết.
Sau khi ngừng ho khan, Miên Miên kích động nắm chặt chiếc đũa, dự định
nói rõ lập trường của mình: “Giám đốc! Tôi rất cảm kích anh đồng ý nể
mặt ăn cà tím áp chảo tôi làm, nhưng mà ——” Đôi mắt tròn đột nhiên đối
diện với đôi mắt sắc bén, khắp cả người Miên Miên phát lạnh, hai vai run lên, “…… Nhưng mà, thật ra tôi rất am hiểu làm thịt lợn xào chua ngọt”
Cám ơn anh cho tôi một cơ hội phát huy.
Ô ô ô, không thể bắt nạt người ta như vậy!
Hỏa Nhạ nghe vậy, thu ánh mắt sắc bén lại, coi như không có việc gì cúi đầu ăn cơm.
Mặt Miên Miên đầy hắc tuyến, đột nhiên hiện ra một ý tưởng rất kỳ diệu: Anh ta…… Sẽ không phải là rất thích hai loại món ăn đó, cho nên mới
thành thân với cô chứ. 囧
Sau khi đạt được câu trả lời thuyết
phục vừa lòng, giọng nói của Hỏa Nhạ hồi phục bình thản như xưa: “Cô có
vẻ thường xuyên tăng ca?”
Miên Miên nghiêm mặt lại, lưng dựng
thẳng, trong giọng nói tràn ngập sự khôn khéo cơ trí của thành phần
(ngụy) tri thức đô thị: “Tôi là họa sĩ tổ hạng mục《Họa Hồn》, cho nên
nhiệm vụ công việc có vẻ nặng nề. Vì tiến độ toàn bộ đoàn đội, thỉnh
thoảng tăng ca thì tính là gì chứ?” Giật mình chưa? Ngoài ý muốn chưa?
Nhìn với cặp mắt khác xưa chưa? Ha ha ha…… Trong lòng Miên Miên phát ra
ba tiếng cười của Shiratori [1].
“Ừ” Hỏa Nhạ thản nhiên lên
tiếng, tao nhã dùng khăn tay lau khóe miệng, “Cô Nguyễn, đem bản ghi
chép cuộc họp ở “Bách Niên” đến cho tôi nhé”
Ớ? Anh ta rốt cuộc có nghe vào những lời vừa rồi mình nói hay không? Cô không phải thư kí, không phải thư kí nha! Bình thường theo nội dung vở kịch không nên phát triển như vậy mà? Anh ta ít nhất hẳn là biểu hiện kinh ngạc một chút
chứ? Miên Miên không bỏ qua.
Cô chờ anh, không quên nhai nuốt miệng cơm, hai má phình tựa như một con chuột hamster.
“Cám ơn bữa tiệc chiêu đãi này của cô” Anh lộ ra nụ cười như có như không, đứng lên.
Miên Miên làm ra mặt quỷ với bóng dáng rời đi của anh.
Cô phát hiện, người này, yên lặng bình tĩnh đến quá đáng, giống như
trong thiên hạ không có chuyện gì có thể khơi mào cảm xúc dao động của
anh ta.
Cho dù là yêu đương, cũng sẽ là bình tĩnh làm cho người ta chán ghét sao? Lần trước thái độ của anh ta với Sở Sính Đình chính
là như vậy, ôn hoà, như gần như xa, căn bản không có sự ngọt ngào thân
mật như những người yêu nhau nên có. Rất khó tưởng tượng anh ta sẽ bởi
vì một người phụ nữ mà ghen tị, mà phẫn nộ, mà lo được lo mất.
Nếu thật sự có người phụ nữ như vậy tồn tại, Miên Miên sẽ rất bội phục, rất bội phục, rất bội phục cô ta.
________________
Chú thích:
Shiratori [1]: Là một nhân vật truyện tranh.