“Đây không phải trọng điểm” Anh nhíu mày, phát ra đề nghị giao dịch với cô, “Đưa Lịch kim thạch của nàng cho ta”
Miên Miên sửng sốt, bất mãn nói thầm: Có lầm hay không đây, chẳng qua
là tôi phạm phải một sai lầm nho nhỏ, sao lại trừng phạt tôi như vậy. Cô căm giận ném hai khối Lịch kim thạch vào khung giao dịch, sau khi nhấp
xác định mới phát hiện bên mình có hơn mười viên hoàn hồn đan vây quanh.
Mà anh cũng không giải thích, chỉ nói: “Chờ ta ở Vọng Nguyệt Nhai”
Một mình đứng cạnh Vọng Nguyệt Mhai, Miên Miên cuối cùng cũng có cơ hội nghiêm túc mở đám khung tán gẫu riêng mãnh liệt sôi trào kia ra. Được
gửi tại cùng một thời điểm, hơn nữa đều là khiển trách chửi rủa, khẳng
định là có ngụ ý.
Cô nhíu chặt chân mày, tùy tiện trả lời một người trong đó: “Bạn vì sao phải mắng tôi? Tôi sao lại đắc tội với bạn?”
Rất nhanh, đối phương đáp lại: “Đều khiến cho dân chúng phẫn nộ, còn giả bộ vô tội?! Vô sỉ!”
Miên Miên hít vào một hơi, cố chịu đựng nói: “Rất xin lỗi, tôi thật sự
không biết tình hình. Bạn có thể nói rõ ràng một chút không?”
“Còn không phải do cô gửi một đoạn văn trên diễn đàn khiến người ta ghét sao!! Nhìn thấy thì lão nương tôi đã rất khó chịu! Chẳng những tôi khó
chịu, mọi người đều rất khó chịu!”
Diễn đàn? Đoạn văn? Miên
Miên ngây người, nhất thời phản ứng không kịp đến. Cô ngoại trừ thời
gian khi vừa mới bắt đầu chơi trò chơi này post vài bài ra, bây giờ cơ
bản không đi qua nơi đó, càng đừng nói đến gửi bài viết văn vẻ gì.
Cảm giác bất an nảy lên trong lòng, Miên Miên tìm kiếm địa chỉ diễn đàn trong hộp lưu trữ, nhanh chóng nhấp vào. Vốn dĩ cô còn tưởng rằng cần
phí một thời gian mới tìm được, thế nhưng khi cô vào bảng tóm tắt của
diễn đàn điều đầu tiên thấy được là mọi người đang nói về topic kia,
chuyên mục được xếp vào hàng “Chủ đề nóng”. Thời gian đăng là nửa tiếng
trước, trong khoảng thời gian ngắn số lượng nhấp vào đã vượt qua mười
nghìn, trả lời hơn trăm, mà tên của người đăng topic là….. Ngư Hương
Nhục Ti?
Miên Miên há hốc mồm. Nhấp vào xem.
Diễn đàn
chính thức gần đây tổ chức một cuộc thi “Bài viết về hoạt động của vợ
chồng”, mà topic này chính là một trong những bài viết đó.
[Bài viết vợ chồng] Có vua làm bạn, gian khổ cũng ôn nhu —— Thượng Quan Ám Ảnh & Ngư Hương Nhục Ti
Chủ topic [Ngư Hương Nhục Ti] đăng tải vào 2009-10-16, 19:56
Ở chung cùng huynh ấy từng ngày từng giờ, nhưng lại như những việc vặt
giữa thiên ti vạn lũ, cũng đã quên là bắt đầu như thế nào. Huynh ấy về
sau chỉ cười hời hợt nói, khi đó, ta vừa gặp nàng đã yêu.
Trái
tim của tôi khẽ nổ lớn, tựa như kim giây di chuyển, ngắn ngủi, lại vui
thích. Tôi nhìn vào mắt huynh ấy, hai má xấu hổ bởi tình cảm sâu đậm âm
thầm như biển này, cơn sóng trong lòng bắt đầu dâng lên, gần như không
chịu nổi tình thâm như vậy.
Thật lâu sau, miệng tôi thở ra một hơi như một đám sương trắng, mỏng manh, nhẹ nhàng, nhạt nhẽo.
Tôi không xứng.
Đúng vậy, tôi không xứng. Tôi có đức hạnh gì mà có thể độc chiếm một
người đàn ông vĩ đại như thế? Tôi vừa không xinh đẹp lại không có tài
đức, mà huynh ấy, có biết bao nữ nhân giang hồ, danh môn khuê tú phương
tâm [1] ngầm chấp nhận, bồi hồi không đi chỉ cầu huynh ấy liếc mắt một
cái thương tiếc, thậm chí không tiếc vứt bỏ danh tiết tuyên cáo tình yêu này với người đời…… Hết thảy mọi thứ này, bảo người ta sao có thể chịu
được?
Huynh ấy cười khẽ trước sự đa cảm như Đại Ngọc chôn hoa
[2] của tôi, trong ánh mắt ẩn giấu tràn ngập sự nuông chiều và dung
túng. Người đàn ông này tên là Thượng Quan Ám Ảnh, khẽ ôm lấy vòng eo
tôi, khẽ rì rầm bên tai tôi: Đứa ngốc, nàng nếu nói không xứng, sẽ không có người nào xứng.
Thích một người, lại nhỏ bé như bùn đất,
sau đó lặng lẽ nở hoa ở trong lòng, thế giới dù có phồn hoa như gấm,
cũng chỉ là một phong cảnh. Từ nay về sau, người kia chính là biển cả,
người kia chính là Vu Sơn.
Nương tử, không có nàng, thắng cả thiên hạ lại như thế nào.
Ngay cả Nhược Thủy có ba ngàn, ta chỉ múc một gáo nước là nàng. Thứ khác, với ta, chẳng qua là nhất thời.
Nghe vậy, tôi muốn hé ra một nụ cười, chất lỏng ấm áp lại chảy xuống trước.
……
______________
Chú thích:
Phương tâm [1]: Tâm hồn thiếu nữ.
Đại Ngọc chôn hoa [2]: Nhân vật Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng thương cảm những đóa hoa rơi rụng nên chôn hoa xuống. Hãy đọc và tham khảo
thêm bài thơ Táng hoa từ.