Sau khi tới điện Lăng Tiêu, Miên Miên nhảy xuống khỏi phi kiếm, nghẹn
họng nhìn trân trối đám đông phía trước. Trời ạ…… Số người dự thi cũng
quá nhiều đi, ở giữa biển người mênh mông, cô gần như tìm không ra
Truyền Tống Trận ở nơi nào.
[Phụ cận] Thiển Dã Ly Hỏa: Oa ha ha, nhìn thấy nhiều người như vậy, người ta rất hưng phấn nha ~
[Phụ cận] Tiểu Bạch Là Tiểu Bạch: Các vị cảm thấy hôm nay đội nào sẽ thắng?
[Phụ cận] Ui, Mua Nhiều Xót Ruột 001: Sao lại còn không bắt đầu thi đấu chứ!!! Đại gia ta chờ đến hết kiên nhẫn!
[Phụ cận] Hồ Bất Quy: Huynh đây cho rằng là Lăng Chi Dục của bang Phong Khế, lần trước Thí tiên đại tái gã không phải đoạt giải nhất sao.
[Phụ cận] Huyên Thảo Ấm Áp: Hừ, con tôm khô Lăng kia có thể so sánh
được với Thượng Quan nhà ta sao? Không biết tự lượng sức mình!
[Phụ cận] Vượng Tử o Tiểu Man Đầu: Này, cái gì mà nhà cô, Thượng Quan đã có vợ.
[Phụ cận] Huyên Thảo Ấm Áp: Chị đây chính là thích cảm giác cấm kỵ, chú quản được sao? Cút đi cho chị!
……
Thì ra đại bộ phận đám người đều là quần chúng, Miên Miên có chút thoải mái. Lúc này, cô nhận tán gẫu riêng của Lạp Lạp:
[Tán gẫu riêng] Ô Lạp Lạp: Thượng Quan phu nhân, chút nữa nhớ phải biểu hiện nhu nhược một chút, để Thượng Quan lão gia làm anh hùng cứu mỹ
nhân nha. Ba người chúng tớ tuy rằng không dự thi, nhưng mà lúc nào cũng chú ý đến tiến triển trận đấu, hắc hắc!
Miên Miên đổ mồ hôi
như thác, nghĩ rằng nếu lát nữa gặp phải cường địch, làm sao đến phiên
cô lựa chọn nhu nhược hay không. Về phần anh hùng cứu mỹ nhân thì…… Cô
liếc mắt nhìn Thượng Quan Ám Ảnh bên cạnh, còn đang nghĩ đến hình ảnh
“Anh hùng cứu mỹ nhân”……
…… Vẫn nên quên đi.
Đúng tám
giờ, người dự thi nối đuôi nhau ùn ùn không ngừng đi tới Truyền Tống
Trận, trong chớp mắt đám đông trong điện thiếu một nửa.
Thấy
thế, Thượng Quan Ám Ảnh và Miên Miên cũng tiến lên, đứng ở phía trên
Truyền Tống Trận. Trong khoảnh khắc, cảnh thay đổi, điện Lăng Tiêu rộng
lớn hoa lệ biến mất không thấy, thay vào đó là một cảnh tượng sương
trắng lượn lờ, linh khí dồi dào.
Sương trắng dày đặc dần dần tiêu tán giữa không trung, Miên Miên cuối cùng có thể thấy rõ cảnh vật trước mắt.
Cảnh tượng này như là một chỗ ngăn cách thế ngoại đào nguyên, cỏ cây
xanh biếc tươi tốt, những đóa hoa thơm cỏ lạ tươi đẹp, làm cho người ta
có một loại sức sống tràn trề, cảm giác vui vẻ thoải mái. Cảnh sắc đẹp
như vậy, rất khó tưởng tượng được nơi này lại ẩn chứa vô số sát khí, vài phút đồng hồ sau sẽ trở thành chiến trường giết người máu chảy thành
sông.
Bởi vì mỗi nhóm đội ngũ dự thi đều là tùy cơ Truyền Tống
chuyển đến một cảnh nào đó, địa điểm nào đó, cho nên Miên Miên không
thấy được bên cạnh có người chơi khác.
“Đi thôi” Thượng Quan Ám Ảnh thản nhiên nói, dẫn đầu bước đi trước.
Thời gian trận đấu chỉ có bốn mươi phút, cho nên Miên Miên cũng không
dám chậm trễ, vội vàng đi theo. Cô âm thầm kiểm tra vũ khí của mình thêm một lần: Ừm, Cửu thiên thanh linh kiếm trong tay, Tử vận nghê thường y
đang mặc, Thủ oản hộ giáp……
Khác biệt so với Thượng Quan Ám Ảnh ung dung bình tĩnh, Miên Miên lại là lần đầu tham gia loại giải thi đấu lớn này, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương, lòng bàn tay
nắm con chuột cũng lặng lẽ chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Mỗi bước cô đi, đều có phần lo lắng sẽ chạm phải người chơi khác, lại có phần chờ mong
sẽ chạm phải người chơi khác, thật sự là rối rắm.
Đi được nửa phút đồng hồ, bọn họ liền chạm phải một người chơi nam dự thi một mình.
Người này vừa nhìn thấy Thượng Quan Ám Ảnh thì sắc mặt đại biến, không
nói hai lời liền thi triển kỹ năng cao cấp Phi Độn Thuật, muốn trốn sau
rừng cây.
Nhưng mà Thượng Quan Ám Ảnh xuất thủ so với anh ta
còn nhanh hơn, một mũi nhọn màu bạc vẽ lên không trung, “Xoẹt” một
tiếng, người này hét lên rồi ngã gục.
Quá độc ác rồi. Miên Miên trợn mắt há hốc mồm nhìn Thượng Quan Ám Ảnh. Lại nhìn sang thi thể ngã
trên mặt đất, ưm…… Một người rất đáng thương, trận đấu còn chưa bắt đầu 1 phút đã bị loạ