Thế nhưng, Lăng Chi Dục cũng không có ý ra tay, lời nói ra khiến người
ta rất bất ngờ: “Hai vị, ta có một chuyện muốn nhờ. Hy vọng hai người có thể lắng nghe ta nói”
Thái độ thành khẩn của anh ta khiến lòng cảnh giác của Miên Miên thoáng buông xuống, nhưng mà, có chuyện muốn
nhờ? Rốt cuộc là chuyện gì?
“Nói đi” Thượng Quan Ám Ảnh nói.
Lăng Chi Dục thấy thế, lại lần nữa mở miệng nói: “Là như vậy, ta vừa
rồi trong lúc vô ý phát hiện tung tích Cửu huyền thiên la châu. Chỉ cần
hai người có thể đồng ý với ta một việc, viên châu này ta có thể chắp
tay nhường”
Miên Miên nghe vậy chấn động. Tung tích Cửu huyền thiên la châu!
Thấy Thượng Quan Ám Ảnh không nói lời nào, như đang ngẫm nghĩ cái gì,
Lăng Chi Dục quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Thật không dám giấu diếm.
Cửu huyền thiên la châu ở ngay trong bụng một yêu thú phụ cận, nhưng mà
bằng vào sức của ta, còn không đủ để giết chết nó. Nếu Thượng Quan anh
đồng ý giúp ta một tay giết chế nó, bảo châu nhường cho hai người” Anh
ta dừng một chút, tiếp tục nói, “Nhưng mà nội đan của yêu thú, ta muốn”
Thì ra là như vậy. Miên Miên vừa nghe, trong lòng mừng rỡ, dùng nội đan đổi lấy Cửu huyền thiên la châu, rất có lời rồi!
Cô hưng phấn nói ở khung tán gẫu riêng với Thượng Quan Ám Ảnh: “Đồng ý
với anh ta không? Dù sao kia nội đan của yêu thú đối với chúng ta cũng
vô dụng”
Thế nhưng, đợi đã lâu, anh cũng không đáp lại.
Rõ ràng là vấn đề lựa chọn đơn giản như vậy, Thượng Quan Ám Ảnh lại
chậm chạp không gật đầu. Điều này làm cho Miên Miên có chút buồn bực:
Làm cái gì chứ, việc này còn cần phải lo lắng sao?
Lăng Chi Dục cũng là không thúc giục, biểu hiện tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo
không siểm nịnh, lẳng lặng chờ đợi anh tỏ thái độ.
Thượng Quan
Ám Ảnh nhìn chăm chú vào Lăng Chi Dục, giữa con ngươi hiện lên một tia
sáng xảo quyệt không dễ cảm thấy, một lát sau, anh chậm rãi lộ ra một nụ cười mờ nhạt: “Thành giao”
Mặt Lăng Chi Dục lộ vẻ vui mừng,
nói: “Ta đây bây giờ bắt đầu dẫn đường, hai người đi cùng là được” Dứt
lời, anh ta liền thi triển Phi Độn Thuật, chạy về phía rừng cây.
Hai người theo sát ngay sau đó.
Cảnh vật xung quanh biến hóa rất nhanh, từ rừng cây rậm rạp biến thành
đầm lầy sâu thẳm, từ thảo nguyên hoang vu biến thành tuyết đóng băng……
Cuối cùng, bọn họ dừng lại bất chấp hàn khí xung quanh Thiên Minh Trì.
Xung quanh ao nước không có một gốc cây thực vật, lại đầy những tảng đá
hình thù kỳ quái, cẩn thận quan sát, mặt ngoài tảng đá được bao trùm
toàn bộ bởi một tầng băng dày, có thể thấy được nhiệt độ vùng lân cận ao phụ cận thấp cỡ nào.
“Chính là nơi này sao? Yêu thú ở đâu?”
Tràn đầy nghi hoặc nhìn xung quanh bốn phía. Cảnh tượng này cũng chỉ có
ao hình vuông, một tảng đá lớn, nào có quái vật gì?
Nhưng đợi
một hồi lâu sau, Lăng Chi Dục cũng không trả lời vấn đề này. Đang lúc
Miên Miên mơ hồ cảm thấy chuyện có phần không thích hợp, người đàn ông
đứng ở bên cạnh mở miệng.
“Ngay cả tiếp đón cũng không đánh một tiếng, đây là đạo đãi khách sao?” Thượng Quan Ám Ảnh mặt không chút
thay đổi nói ra một câu làm cho người ta hiểu không được ý nghĩ câu nói. Chẳng qua lời nói, lại lộ ra hàn ý không thua gì Thiên Minh Trì.
Có ý gì? Miên Miên mê hoặc chớp chớp mắt. Anh phát sai tin tức?
Lăng Chi Dục sửng sốt, khóe miệng dần dần lộ ra ý cười âm hiểm, nguyên
bản trên mặt ra vẻ đạo mạo, giờ phút này đã không còn sót lại chút gì.
Anh ta lạnh lùng nói: “Các cậu xuất hiện đi”
Miên Miên vẫn như
cũ không hiểu ra sao, đành phải nhìn chăm chú giữa màn hình —— chỉ thấy
phía sau tảng đá quái đản kia, có hai người chơi nam ăn mặc khác thường
bước ra. Một Y Giả Bạch Sam phiêu phiêu, một Hoàng Y Kiếm Khách lất
phất, trên mặt hai gã đều mang theo sát ý thâm trầm, bên ngoài cơ thể đã sớm phóng xuất ra khí Ngũ Hành cường liệt.
Y giả Miên Miên
chưa từng gặp qua, nhưng mà Hoàng Y Kiếm Khách này, Miên Miên cũng không xa lạ —— là Nhất Kiếm Thiên Hạ.