Thời điểm đi làm, ánh mắt Miên Miên dại ra nhìn màn hình máy tính, ngón
tay cầm bút cảm ứng đã bãi công 9 phút 28 giây. Chỉ tiếc chủ nhân ngón
tay một chút cũng không ý thức được sự thật này, hồn vẫn bay ra ngoài
trời như cũ.
Tiểu Lương ngồi bên cạnh quan sát đã lâu nhíu chặt chân mày, rốt cục không nhịn được, xoay người vẻ mặt ngưng trọng ân cần thăm hỏi người phụ nữ cương cứng như tượng đồng này: “Miên Miên, cậu……
có khỏe không?”
“A……” Người phụ nữ cương cứng như tượng đồng
phát ra tiếng than nhẹ ý nghĩa không rõ, hai mắt vẫn đang thẳng tắp dừng ở hư không phương xa.
Tiểu Lương liếc nhìn màn hình máy tính
của cô một cái, trừ bỏ một khung hình trống không thì nhìn không thấy
thứ khác, trong lòng có chút thông suốt, nói: “Vẽ không được sao? Cậu
hôm nay phụ trách vẽ cái gì?” Đứa bé đáng thương, khẳng định linh cảm
khô kiệt dẫn tới suy nhược tinh thần. Ưm, không biết việc này có tính là một loại tai nạn lao động hay không?
Miên Miên sững sờ, rốt
cục hoàn hồn. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt thân thiết của Tiểu Lương, lắc
đầu, hời hợt lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, sau đó nhìn phía màn hình
cậu ta cố ý nói sang chuyện khác: “Woa, đây là cái gì, thật đẹp”
Nhân vật trong trò chơi trên màn hình mô hình kết cấu chính xác, tạo hình tinh mỹ hoa lệ, trình độ có thể nói là hạng nhất.
“Mẫu quần áo rất đẹp! Là trang bị mới ra sao?” Miên Miên không tự chủ được bị hấp dẫn, lúc này là thật tâm ca ngợi.
Đối mặt với đôi mắt tròn rạng rỡ sáng lên, Tiểu Lương thân là nhà thiết kế trò chơi 3D có phần thẹn thùng dừng động tác lại, xoa xoa mũi: “Ừ,
mẫu mới thiết kế hôm qua, hiện tại mới chỉ vẽ đồ họa, còn chưa vẽ xong
đâu”
Miên Miên không chút che giấu nào cười với cậu ta: “Nhưng
nhìn cũng đã rất đẹp! Thật là lợi hại, tớ cũng không vẽ được họa đồ, cậu có thể giảng giải cho tớ một chút không?” Ở chỗ trống mô hình của mình
vẽ lên hoa văn mình yêu thích, hình như rất thú vị.
Nhìn thấy
nụ cười hồn nhiên sáng lạn của cô, lòng Tiểu Lương khẽ động, giọng nói
có chút khẩn trương và kích động: “Khụ, đầu tiên phải vẽ mô hình đồ họa
UV, cậu có thể lựa chọn lớn nhỏ, nhỏ như này là đủ rồi. Sau đó mở ra……”
“Hả? Vừa rồi không thấy rõ, ấn ở chỗ nào đây?”
“Nơi này, còn có nơi này”
“Đợi chút, tớ muốn nhớ kỹ”
“Thật ra cậu chỉ cần theo cách này có thể……”
Hai cái đầu bất tri bất giác càng dựa vào càng gần, càng dựa vào càng gần……
“…… Cho nên, chính là như vậy. Thế nào, rất đơn giản sao?” Giảng giải
xong, Tiểu Lương thỏa mãn nhếch miệng cười, lộ ra một chiếc răng nanh
trắng noãn.
“So với bản báo cáo tôi muốn còn đơn giản hơn sao?”
Lúc này, một giọng nói lãnh đạm mạnh mẽ xen vào giữa bầu không khí hòa hợp hài hòa của hai người, có vẻ không hợp nhau.
Hỏa Nhạ không biết khi nào đứng phía sau bọn họ, thắt lưng thẳng đứng,
hai tay ôm ngực, trong tay còn cầm một phần tài liệu thật dày. Đôi mắt
tối đen của anh sau khi liếc nhìn Miên Miên một cái, dừng lại trên mặt
Tiểu Lương.
Tiểu Lương mẫn cảm cảm thấy được áp lực xung quanh
có chút biến hóa, nụ cười vốn đang đọng ở trên mặt biến mất không thấy
bóng dáng, thay vào đó là biểu tình nghiêm túc thận trọng: “A, việc đó,
em quên mất, em bây giờ đi gửi mail cho anh” Xoay người, vội vàng mở hòm mail ra, bắt đầu thần tốc viết báo cáo.
Anh xuất hiện, khiến
tim Miên Miên đập nhanh hơn. Vốn dĩ đầu nhỏ vẫn cúi xuống, rốt cục nhịn
không được vụng trộm ngẩng lên, lại ngoài ý muốn chạm phải một đôi mắt
sắc bén, thân thể lập tức rụt lui, hoảng hốt, không tự chủ khẽ hô lên
hai chữ đơn giản: “Giám đốc”, âm cuối mang theo chút run run.