Cừu Cừu, Anh Yêu Em

Chương 86: Chương 86




“Hả?” Cô ngẩng đầu lên, hai mắt đối diện khuôn mặt tuấn mỹ của Hỏa Nhạ, không gian bên trong xe rất hẹp, cô lại bị hoa mắt mê hoặc, không khỏi nghiêng người ra sau, tạo khoảng cách.

“Tặng tôi một món quà đi”

Cô sững sờ hỏi: “Món quà?”

Khuôn mặt của Hỏa Nhạ được đèn đường ngoài của sổ xe chiếu vào, cười khẽ: “Ngày mùng năm tháng này, là sinh nhật tôi”

Cô mở to đôi mắt trong suốt, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: “A —— thì ra là như vậy” Thì ra thứ sáu là sinh nhật anh. Do dự một lát, cô cẩn thận hỏi, “Giám đốc, anh có muốn thứ gì không?”

Làm ơn đừng nói là đồ đắt nhé, số tiền lương nhỏ bé của cô.

Anh thản nhiên đáp một câu: “Việc này cũng không phải trọng điểm”

Khi cô vừa định hỏi anh “Vậy rốt cuộc cái gì mới là trọng điểm”, anh đã giành trước nói: “Cô Nguyễn, ngủ ngon” Cô đành phải đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, ngoan ngoãn xuống xe.

Quà sinh nhật sao……

Không biết anh có muốn thứ gì không?

Miên Miên đứng ở ven đường, mờ mịt nhìn theo xe màu bạc dần dần đi xa.

~~***~~

Hôm sau đi làm, Miên Miên vừa mở công cụ giao tiếp nội bộ của công ty, một đám biểu tượng Ding ding ding ding liên tục. Cô nghi hoặc mở ra xem, có bốn người tìm cô. Cô xem từng cái, một lúc lâu không có lời nào để nói. Cuối cùng, cô trả lời một cái có vẻ quen thuộc trong đó.

[Nguyễn Miên Miên]: Tiểu Niểu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

[Tạ Niểu]: Tớ còn muốn hỏi cậu đó. Buổi sáng tớ vừa đến chợt nghe thấy loại tin đồn này, cậu mau khai thật ra, chuyện này rất nghiêm trọng.

[Nguyễn Miên Miên]: Choáng váng, tớ không có gì để nói, tớ và giám đốc căn bản không phải loại quan hệ này. Cậu có biết là ai rêu rao không?

[Tạ Niểu]: Không biết. Tối hôm qua hai người không phải đi quan hệ hữu nghị sao? Chắc là một trong số đó.

[Tạ Niểu]: Cậu nhìn đi là status của Trần Phương.

Miên Miên nhíu mày lại, di con chuột tới biểu tượng của Trần Phương, phía dưới biểu tượng hiện ra status của chị ta: Buổi quan hệ hữu nghị tối hôm qua có người phẫn trư ăn lão hổ, má ơi, rất ghê tởm.

Không phải đâu…… lại có thể đổi trắng thay đen như vậy. Nhìn thấy status của Trần Phương, trong lòng Miên Miên lạnh lẽo, tình bạn của phụ nữ, thật sự là rất mỏng manh.

Cô cắn chặt môi, trầm ngâm một hồi, sau đó viết lên khung status của mình: Thanh giả tự thanh.

Sau đó cô đóng hết các cửa sổ chat, quyết định chuyên tâm làm việc, không hề để ý tới lời đồn đãi nhảm nhí đó. Dù sao loại đồn đãi này, sinh mệnh cũng không dài.

Nhưng mà……

Cho dù cô rất cố gắng dồn toàn bộ lực chú ý vào làm việc, nữ nhân viên xung quanh chỉ trỏ cô, tần suất rỉ tai thì thầm thật sự rất cao, làm cho cô muốn làm như không thấy cũng khó. Hơn nữa luôn luôn có mấy nữ nhân viên rõ ràng không cùng một tổ hạng mục, đi vòng qua trước mặt cô một vòng sau đó lại dường như không có việc gì rời đi, khi rời đi còn không quên dùng âm lượng vừa đủ nghe được nói chuyện với nhau “Chính là cô ta sao? Cũng “Xoàng xĩnh” thôi, hẳn là nói nhầm rồi?”……

Dưới sự quấy rầy này, hiệu suất công việc đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Khẽ xoa nhẹ giữa trán, Miên Miên thở dài một hơi, buông bút vẽ xuống, xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Hai tay cô chống lên cằm ngồi trên bồn cầu, nhìn cánh cửa xấu xí của WC ngẩn người. Tránh ở trong không gian không đến một mét vuông này mới cảm thấy vài phần yên tĩnh tự tại, rất bi ai mà.

Không biết Hỏa Nhạ đối với loại tin đồn này, sẽ có ý tưởng gì? Sẽ cảm thấy bị quấy nhiễu sao?

Lời anh ta nói trên xe có ý gì?

Còn có, nên tặng quà sinh nhật gì cho anh ta mới tốt? Có vẻ anh ta cái gì cũng không thiếu, đau đầu……

Ngay khi Miên Miên ngồi chổm hổm trên bồn cầu miên man suy nghĩ, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến hai giọng nữ trong trẻo.

“Ôi chao, cậu cảm thấy chuyện đó là thật sao? Lời đồn về giám đốc và người phụ nữ làm trang trí kia?” Cô ả A.

Tiếng nước rì rào.

“Cái gì? Lời đồn của giám đốc với ai?” Cô ả B.

Tiếng kéo túi trang điểm.

“Tin tức của cậu rất lạc hậu rồi! Ngay cả tên cũng rất kỳ quái, gọi là Nguyễn Miên Miên làm trang trí á. Nghe nói cô ta và giám đốc có một chân [1]” Cô ả A.

“A! Không thể nào? Cậu nghe ai nói?” Cô ả B ra sức hít một hơi.

“Tiểu Mĩ nói. Trần Phương không phải muốn làm một buổi quan hệ hữu nghị sao? Chị ấy nói chị ấy tận mắt nhìn thấy ở buổi gặp gỡ đó” Cô ả B “Xí” một tiếng, “Thật ra theo tớ, Nguyễn Miên Miên này không phải là đùa giỡn hay có âm mưu quỷ kế gì, tớ đã gặp qua cô ta, chỉ là một tiểu nha đầu, giám đốc lại coi trọng cô ta, đánh chết tớ tớ cũng không tin”

“Phù, làm tớ sợ muốn chết. Vậy lời đồn đãi là giả?” Cô ả B “Cho tớ mượn bút kẻ lông mày một chút”

“Là thật hay giả tớ không biết. Nhưng tớ dám khẳng định Nguyễn Miên Miên này có ý với giám đốc, tớ bình thường nhìn ánh mắt của cô ta thì cảm thấy không thích hợp, lần này có thể nói là chưa thể quyến rũ được đi ——”

Rầm! Cửa WC bị dùng sức đẩy ra.

Hai cô ả bị dọa đến cả người run lên, kinh hoảng xoay người, đối diện với khuôn mặt tròn trịa đỏ bừng.

Một giây, hai giây, ba giây.

Chủ nhân khuôn mặt tròn trịa nắm chặt quả đấm, mắt hiện ra tia sáng sắc bén, vung người, bước ra khỏi WC, khiến hai người kia ngây như phỗng.

Sau một lúc lâu, cô ả B yếu ớt hỏi: “Cô ta là ai? Cậu biết cô ta sao?”

Cô ả A: “……”

Miên Miên một mạch vọt tới trước văn phòng của Hỏa Nhạ mới dừng lại. Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa dày, lại chậm chạp không gõ cửa.

Không đúng, bây giờ đi vào tìm anh, cô nam quả nữ, càng dễ dàng khiến người ta hiểu lầm.

Cô ngồi trở lại vị trí, mở công cụ giao tiếp của công ty ra, tìm được tên của Hỏa Nhạ. Nhấp vào, gõ bàn phím.

[Nguyễn Miên Miên]: Giám đốc, anh ở đâu? Tôi có việc muốn nói với anh.

Vài giây sau, nhận được tin nhắn của Hỏa Nhạ.

[Hỏa Nhạ]: Nói đi.

Ngón tay Miên Miên bắt đầu do dự. Cô gõ mấy chữ, lại xóa sạch, lặp lại như thế vài lần, cuối cùng mới gửi đi.

[Nguyễn Miên Miên]: Giám đốc, không biết anh có nghe được một số lời đồn đại hay không?

[Nguyễn Miên Miên]: Một số…… Lời đồn đại của tôi với anh. Chuyện buổi gặp gỡ tối qua, bọn họ hình như hiểu lầm quan hệ của tôi và anh……

[Nguyễn Miên Miên]: Như vậy tạo thành ảnh hưởng không phải tốt lắm. Hy vọng giám đốc có thể làm sáng tỏ một chút.

[Nguyễn Miên Miên]: Có thể chứ?

Miên Miên sau khi nói xong, chờ đợi anh nhắn lại. Nhưng đợi vài phút, anh cũng không nhắn lại. Cô có chút buồn bực hỏi:

[Nguyễn Miên Miên]: Giám đốc, anh đang có việc sao? (Khuôn mặt nghi ngờ)

Lần này Hỏa Nhạ nhắn lại rất nhanh:

[Hỏa Nhạ]: Tôi đang suy xét lời cô nói.

Lại dừng vài giây.

[Hỏa Nhạ]: Cô Nguyễn, tôi suy nghĩ một lát, tôi nên phải tận lực phối hợp làm sáng tỏ với cô.

Miên Miên vui vẻ, vội vàng gửi đi một khuôn mặt mỉm cười rất đáng yêu.

—— Thế nhưng nụ cười này, tan nát trong năm sau giây.

Cô nhìn thấy Status của Hỏa Nhạ thay đổi, mặt trên status mới viết bốn chữ thật to: Trọc giả tự trọc.

Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc [2].

Giám đốc đại nhân, anh phối hợp thật tốt……

Miên Miên thất bại rồi……

_____________

Chú thích:

Một chân [1]: Chỉ chuyện có quan hệ tình cảm.

Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc [2]: Người trong sạch sẽ vẫn trong sạch, kẻ nhơ bẩn vẫn nhơ bẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.