Cô nhìn chăm chú vào biểu tượng của Thượng Quan Ám Ảnh một hồi lâu, rốt
cục hạ quyết định quyết tâm gõ bàn phím: Huynh việc xong rồi sao? Muốn
đến xem linh thú của muội hay không? Muội ở Thiên Nam.
Đợi mười phút đồng hồ, không thấy nhắn lại.
Đợi thêm mười phút đồng hồ nữa, nếu mười một giờ hai mươi anh còn không nhắn lại, sẽ không đợi. Cô thầm nghĩ.
Cô thu gọn trò chơi, mở trình duyệt, chán đến chết đi dạo qua diễn đàn
mỹ thuật hội họa, bài post mới ở diễn đàn hôm nay không ít, nhưng đều là tẻ nhạt vô vị. Sau khi góc phải máy tính hiện lên số 20, cô mở trò chơi ra —— thế nhưng trong kênh tán gẫu riêng, cũng không có tin nhắn mới.
Cảm xúc mất mát, lặng yên hiện lên trái tim.
Con chuột chậm rãi chuyển qua “Rời khỏi trò chơi”, lại chậm chạp không
ấn xuống. Miên Miên nghĩ rằng, hay là đi đánh răng rửa mặt trước đi,
quay về rồi tắt máy.
Lại mười phút đồng hồ, khi cô lại trở lại
trước máy tính, đã là mười một rưỡi. Một câu ba mươi phút trước của
mình, vẫn trơ trọi ở phần trên, cô đơn chiếc bóng.
Cô bị một cỗ lực lượng khó hiểu nào đó thúc giục, làm ra một hành động không thể lý
giải: Cô mở giao diện bạn tốt ta, ở khung [Tìm kiếm] nhập vào “Nữ Oa
Nương Nương”, do dự một lát, nhấp vào xác định. Kết quả sau vài giây,
cho thấy người chơi Nữ Oa Nương Nương đang trên mạng.
Mắt tròn
yên lặng dừng ở màn hình, nhìn không ra dao động. Thật lâu sau, khung
tán gẫu riêng xuất hiện câu thứ hai: Muội xuống, ngủ ngon.
Còn nói sẽ đến tìm tôi, anh là tên lừa đảo.
Miên Miên rời khỏi trò chơi.
~~***~~
Thứ sáu rất nhanh đã đến.
Miên Miên hôm nay sau khi tan ca một chút thì cầm một cái túi lén lút
chạy xuống bãi đỗ xe tầng hầm công ty, sau khi tìm chỗ ẩn náu tốt, nhìn
giờ, hơn sáu giờ, hôm nay sinh nhật anh, hẳn là sẽ tan tầm đúng giờ đi?
Cô nhìn bốn phía bãi đỗ xe vắng vẻ, đột nhiên cảm thấy mình rất bi ai.
Vốn dĩ chính là quang minh chính đại, không chút tạp niệm tặng quà, lại
bị áp lực hung mãnh như hổ của dư luận bức đến hoàn cảnh này, bây giờ
khiến cho giống như đang yêu đương vụng trộm.
Cô nâng hộp quà
trong tay lên, tưởng tượng nó thành khuôn mặt người nào đó, bất mãn nói
thầm: “Biết không, đây đều tại anh, đều tại anh, đều tại anh” Nói xong
còn không quên dùng ngón tay đâm đâm đâm……
“Cô Nguyễn?”
Tiếng bước chân trầm ổn cùng tiếng nói của đàn ông đồng thời truyền vào trong tai, ngón tay cô run lên một chút, vội vàng xoay người, quả nhiên nhìn thấy Hỏa Nhạ đi về phía cô.
Tay dài chân cao, anh rất nhanh bước đến bên cạnh cô, một đôi con ngươi sâu thẳm nhìn cô, mỉm cười.
Miên Miên cười lại với anh, quyết định tốc chiến tốc thắng, không nói
hai lời liền cầm hộp qua trong tay lên, hai tay dâng: “Giám đốc, đây là
tâm ý nho nhỏ của tôi, xin vui lòng nhận cho. Chúc anh sinh nhật vui vẻ” Nói xong ngay cả chính cô đều cảm thấy rất giống miệng lưỡi nhà quan.
Hỏa Nhạ nhận quà, hai mắt nhìn chăm chú vào hộp quà trong tay, ý cười
bên miệng không giảm, khinh đạm nói: “Cách gói quà rất khác biệt”
Miên Miên nghi hoặc nhìn lại từ tiêu điểm ánh mắt anh, rõ ràng nhìn
thấy giữa hộp có một khoảng lõm xuống rõ ràng, rất hiển nhiên là dấu vết bị ai đó đâm quá nhiều……
—— Giám đốc đại nhân, chừa chút mặt mũi cho tiểu nhân đi mà! Miên Miên che mặt khóc ròng.
“Khụ, bên trong là một chiếc áo sơmi, không biết anh có thích loại kiểu dáng này hay không” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng bừng, thuyết minh,
nhớ tới sự kiện cà phê mấy tháng trước mà giật mình…… Dừng mấy giây, dối trá bổ sung thêm một câu, “Ưm, không phải đồ có thương hiệu gì”
—— Mới không phải như vậy! Anh nhìn cho rõ ràng, đây chính là thương
hiệu XX! Hàng hiệu đó! Tiêu tốn của bổn cô nương ba trăm đô la, là ba
trăm đô la! (Tiếng lòng Miên Miên)
“Tôi biết” Anh thản nhiên trả lời.
Trán Miên Miên truyền đến tiếng gân xanh rạn nứt.
“Cám ơn món quà của cô, cô Nguyễn” Môi mỏng của Hỏa Nhạ giương lên một
độ cong, sau khi nói xong câu đó, anh ấn vào chìa khóa, mở cửa xe đi
vào, “Được rồi, đi thôi”
Đi thôi? Miên Miên ngơ ngác hỏi: “Đi đâu?”
Hỏa Nhạ khởi động xe, nhìn Miên Miên qua cửa xe, mỉm cười: “Tiệc sinh nhật. Nể mặt tham gia chứ, cô Nguyễn?”
Hả? Điều này trước đó cũng không nói qua với cô mà. Miên Miên mở to hai mắt nhìn anh: “Tiệc sinh nhật? Ở đâu?”
“Khu Nam Sơn” Đáp án rất mơ hồ.
Cô trừng mắt nhìn, tiếp tục hỏi: “Đây…… Sẽ có rất nhiều người tham gia
sao?” Không biết có phải đồng nghiệp trong công ty giúp anh tổ chức sinh nhật hay không?
Hỏa Nhạ hơi suy nghĩ một chút: “Ừ, rất nhiều. Có một số người cô cũng quen”
Miên Miên bừng tỉnh đại ngộ “Oh” một tiếng, chui vào trong xe.
Thế nhưng xe còn chưa chạy được hai phút, cô nhìn đường lớn phía trước, đột nhiên “A” kêu lên, sau đó nhanh chóng quay đầu nói với Hỏa Nhạ:
“Giám đốc! Anh có thể đưa tôi về nhà trước một chuyến không?”
Hỏa Nhạ nhìn cô một cái, nhíu mày hỏi.
“Việc đó……” Miên Miên nhìn sườn mặt anh, giọng nho nhỏ giải thích: “Tôi muốn về nhà thay quần áo” Xét đến kinh nghiệm ở buổi quan hệ hữu nghị
lần trước, Miên Miên cảm thấy bây giờ quần bò và áo thun cotton có phần
đơn giản khó có thể đến nơi thanh nhã. Tuy rằng cô cảm thấy như vậy rất
thoải mái.
Anh không có ý kiến khác, chuyển tay lái, xe màu bạc chạy tới phương hướng khác.
Sau khi xe chạy đến nhà trọ, Miên Miên vừa mở cửa xe vừa nói: “Giám
đốc, anh ở đây chờ tôi một chút, tôi sẽ xuống nhanh thôi” Thế nhưng khi
cô đóng cửa xe, lại phát hiện Hỏa Nhạ cũng xuống theo, không khỏi trừng
lớn mắt, “Giám đốc?”
Hỏa Nhạ mặt không chút thay đổi khóa xe: “Tôi và cô cùng đi”
Sặc, có cần không?…… Nhưng quên đi, dù sao cũng không có cái gì mờ ám.
Miên Miên cùng anh lên tầng năm, sau khi dừng lại trước phòng 503, cô
vừa cúi đầu tìm chìa khóa vừa nói: “Bên trong có chút hỗn loạn”
Hỏa Nhạ ở phía sau nhìn thoáng qua số nhà, không lên tiếng.
Sau khi đi vào, anh quan sát sơ qua một lần không gian năm mươi mét
vuông này: Một chút cũng không loạn. Ghế sofa màu trắng mềm mại, rèm
tinh xảo, trên tường không có nhiều đồ trang trí. Tổng thể mà nói, ấm áp thanh nhã, sạch sẽ đơn giản, không có nhiều thứ đồ loạn thất bát tao.
Giống như con người cô.
“Giám đốc cứ tùy tiện tìm một chỗ ngồi
đi, tôi thay quần áo xong thì đi ra” Miên Miên sau khi nói xong, “Cạch”
một tiếng đóng cửa phòng lại.
Cô mở tủ quần áo, sau khi nhìn
quét một cái, tinh chuẩn lấy ra bộ váy vàng nhạt mới mua kia, sau 32
giây, cô mở ngăn kéo ra, chuyển ra một đống đồ trang điểm mua về thành
vô dụng, phấn trắng, má hồng, môi bóng, mascara……
Sau đó, họa
sĩ Nguyễn Miên Miên coi mặt của mình như là mảnh giấy vẽ tranh sơn dầu,
dùng kỹ năng nghề nghiệp rất quen thuộc tô son điểm phấn trên mặt. =]]
Cuối cùng, cô nhìn mình trong gương, cảm thấy không tệ lắm, sau khi thu dọn bàn trang điểm, xoay người mở cửa phòng, vội vội vàng ra phòng
khách: “Giám đốc, tôi xong rồi. Rất xin lỗi vì để anh đợi lâu —— Á?”