Cô trầm ngâm một lúc, sau đó mở ra trình duyệt vào diễn đàn, gõ bàn
phím, nhanh chóng đăng kí một tài khoản mới. Sau khi đăng kí xong, cô
thoát khỏi tài khoản “Ngư Hương Nhục Ti”, đăng nhập vào tài khoản mới
này.
“Cốc Tình Nhân”, tên như ý nghĩa, là một nơi xuân hoa sáng lạn, là nơi bướm bay chim hót, là một trong ba cảnh tiên giới của《Phi
Thăng truyền thuyết》, cách thành Thiên Nam không xa. Rất nhiều nhiệm vụ
mới phiền phức và nhiệm vụ tình duyên vợ chồng, đều phải giao tiếp trong này, hoàn thành.
Mây nhẹ sương mỏng, vờn quanh khe núi. Một
thân ảnh màu xanh hiện lên trước mặt hồ ấm áp được sương mù dày đặc bao
phủ, chảy vào trong núi sâu.
Vài phút sau, “Hắn” dừng bước
trước chân núi, sau khi để những cây thông vững chắc che phủ thân thể,
nhìn xung quanh về phía trước: Phía trước là một cảnh tượng chim ca hoa
nở, cỏ xanh non tơ, cành liễu rủ xuống, nước suối từ khe núi chảy xuống
cốc, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống tựa như vô số viên trân châu trong
suốt lấp lánh, vô cùng đẹp đẽ mơ ảo. Nơi này đúng là Cốc Tình Nhân.
Ngày tốt cảnh đẹp như thế, tự nhiên không thể thiếu cảnh vành tai và
tóc mai tình nhân chạm vào nhau. Trên đất liền, hai bóng người một nam
một nữ đứng lặng, hai người này cũng không xa lạ với Miên Miên.
Cô giống như người qua đường đứng ở xa xa, yên lặng nhìn bọn họ nói chuyện với nhau.
“Hey, đêm nay định làm đến mấy giờ?” Nữ Oa Nương Nương mặc một bộ đồ
bằng sa mỏng màu vàng nhạt chống nạnh oán giận, bất mãn bĩu đôi môi đỏ
au, “Thật là, ban ngày nhìn mặt của cậu tớ cũng thấy chán, buổi tối còn
không kéo tớ tới không được, cậu rốt cuộc có thể phân rõ ai mới là vợ
mình hay không?”
“Nhận giao dịch” Thượng Quan Ám Ảnh không để ý đến oán giận của chị ta, trên lạnh lùng mặt không có biểu tình gì, “Đợi cậu thử nghiệm xong cái này, xem có thể dùng hay không?”
Sau một lúc lâu.
“Được rồi Cậu đừng bắt mình lấy những thứ đó, túi của mình đầy nhét
không đủ!” Nữ Oa Nương Nương thở phì phì hô. Thật là, thí nghiệm chức
năng mới của hệ thống cũng không phải như vậy, coi cô là người thí
nghiệm à! Cô đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, đưa tớ một bộ Tử
vận nghê thường y, bộ đó đẹp lắm, tớ muốn”
Anh liếc nhìn cô.
Nữ Oa Nương Nương nhếch miệng cười, giả vờ giận, “Thế nào? Bộ quần áo
này chỉ có ai đó mới mặc được sao? Cậu không có nhỏ mọn như vậy chứ?”
Anh trả lời: “Lạc tuyết lê hoa trang có vẻ thích hợp với thầy thuốc hơn”
“Hắc! Tớ bây giờ muốn Tử vận nghê thường y, không mua cho tớ, tớ sẽ
không làm với cậu!” Cô lén che miệng cười gian, không thể tưởng tượng
được anh cũng có hôm nay. Oa ha ha, chơi rất vui.
Anh trầm mặc một lát, môi mỏng nói ra: “Nhận”
Một lát sau, Hoàng Nữ Y một thân đạm bạc biến hóa nhanh chóng, thay một thân quần lụa mỏng màu tím, sa mỏng mềm mại khiến thân thể uyển chuyển
của cô càng thêm xinh đẹp động lòng người. Cô xoay tròn một vòng, vui
mừng hớn hở bật cười: “Được! Bổn cô nương vui vẻ, đêm nay cố gắng đi
giúp cậu, hắc hắc”
Xa xa thiếu niên áo xanh không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào chiếc quần màu tím quen thuộc kia, khuôn mặt tuấn tú đờ đẫn.
Một phút đồng hồ sau, thân ảnh màu xanh dần dần biến mất sau gốc cây
thông, không kinh động một bông hoa, một cọng cỏ nào, lặng yên không một tiếng động như chưa từng tới.
Trên ngã tư đường thành Thiên
Nam đầu người di chuyển, người chơi như nước chảy, Tử Y Nữ Hiệp cô độc,
ngồi yên lặng bên trong dòng người.
Cũng không biết qua bao
lâu, cô chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn thoáng qua quần lụa mỏng tinh
xảo ôn nhu trên người kia, “Roẹt” một tiếng, cởi ra, thay vào đó là một
thân xiêm y màu hồng nhạt.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời phía Tây: Chiều tà như máu, ánh nắng chiều như lửa, toàn bộ thành Thiên Nam đều
được một mảnh ảm đạm. Cô đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, đột nhiên mũi
chân điểm xuống, thi triển Phi độn thuật về phía tây. Một lát sau, dáng
người uyển chuyền dần dần bị hoàng hôn mở mịt không rõ bao lấy.
Cô bắt đầu chạy trốn không có mục đích trong trò chơi. Bắt đầu từ thành Thiên Nam, dọc đường đi qua Huyết Luyện Tiên Phủ, Đoạn Tình Nhai, đầm
lầy U Hồn, điện Trường Sinh……
Uốn lượn chạy thẳng lên tầng cao
nhất điện Trường Sinh, ở hành lang hẹp dài âm u, trước mặt Phấn Y Nữ
Hiệp đột nhiên xuất hiện một tiên sĩ hệ kim cầm Thiết Phiến trong tay.
Hắn ta đứng ở giữa hành lang dài, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nữ Hiệp,
cả người tản mát ra sát ý lạnh lẽo.
Nữ Hiệp dừng bước, tay cầm đao sắc, mặt không chút thay đổi nói: “Đừng chắn đường ta”
“Để lại lộ phí”
“Ta nói lại lần nữa, đừng chắn đường ta”
Tiên sĩ hừ nhẹ một tiếng: “Đến đây đi”
Giữa điện quang thạch hỏa, hai thân ảnh nhanh chóng chớp động, hành
lang dài âm u trong phút chốc vọt ra chùm ánh sáng màu đỏ tía rực rỡ ——
Máu bắn tung tóe, rơi hết xuống mặt đất.
Phấn Y Nữ Hiệp đi cà nhắc, nhảy qua thi thể, chỉ có thân ảnh đó tiếp tục chạy vào chỗ sâu nhất trong điện.
Cô cứ đi đến cảnh tượng trong ký ức như vậy, không ngừng trốn chạy.
Giống như chỉ có dùng hai chân chạy thật nhanh, mới có thể kiềm chế máu
đang sôi trào trong cơ thể.
Cuối cùng, cô dừng bước ở Vọng Nguyệt Nhai.
Gió thổi lay cây cỏ, đom đóm bay lượn, nơi này vẫn rất đẹp.
Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, một thân ảnh phấn hồng đứng
lặng bên vách núi đen, cô đơn chiếc bóng. Cô cứ lẳng lặng đứng thẳng như vậy, nhìn chằm chằm phương xa, hồi lâu.
Miên Miên nằm sấp
xuống mặt bàn trước máy tính, thật lâu cũng không ngẩng đầu lên. Chấn
động bất ngờ xảy ra, cô còn cần chút thời gian thích ứng. Bởi vì ngay
lúc nãy, cô phát hiện một chuyện rất nghiêm trọng. Một chuyện sớm đã xảy ra, nhưng cô lại vẫn ngây thơ không biết.
Cô thích Thượng Quan Ám Ảnh……
Cho nên khi nhìn thấy Nữ Oa Nương Nương thay một thân tử y kia, ngực mới có thể đau đớn giống bị kim đâm, cơ hồ làm cho cô thở dốc. Cô không muốn nhìn đến hình ảnh bọn họ đứng
chung một chỗ, một giây cũng không đồng ý. Bởi vì cô thích anh……
Aizzz…… Thì ra ngực đau, là vì thích một người, cô cuối cùng hiểu được. Miên Miên nằm sấp xuống bàn, nhìn vách tường tuyết trắng ngẩn người,
suy nghĩ trong đầu như những sợi bông, phiêu đãng ở giữa không trung,
nhẹ nhàng không chấm đất.
Vì sao cô lại thích tên Thượng Quan
Ám Ảnh đã đả kích cười nhạo mình chứ, cô không phải rất chán ghét anh
sao? Cuộc đời rất kỳ diệu…… Hả?
—— Không đúng! Cô đột nhiên ngồi thẳng, kinh ngạc trợn to hai tròng mắt.
Cô không phải thích Thượng Quan Ám Ảnh! Không phải Thượng Quan Ám Ảnh trong thế giới ảo! —— Mà là Hỏa Nhạ.
Hỏa Nhạ cười rộ lên rất đẹp mắt, rất dễ nhìn. Hỏa Nhạ chân chân thực thực.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, trái tim cô bắt đầu đập thình thịch
thình thịch không ngừng. Xong rồi xong rồi xong rồi…… Cô hoàn toàn xong
rồi. Cô không khỏi che mặt rên rỉ: Cô thích giám đốc đại nhân của mình!
Trong đầu cô chậm rãi hiện lên con ngươi đen thâm thúy của Hỏa Nhạ, mũi thẳng, môi mỏng ưu mỹ, cùng với cằm kiên nghị…… Chỉ là nghĩ như vậy,
khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã ửng hồng, hai tay âm ỉ nóng hừng hực. Ngày đó bị đầu ngón tay anh khẽ vuốt hai má, giờ phút này lại đau đớn giống bị
lưỡi dao đâm vào.
Thích nụ cười trầm tĩnh thản nhiên của anh,
thích bàn tay ấm áp rắn chắc của anh, thích quần áo gọn gàng của anh,
thậm chí thích chuyện kiêng ăn của anh……
Làm sao bây giờ, làm
sao bây giờ? Thì ra bất tri bất giác, cũng đã tích lũy nhiều như vậy……
Cho nên khi ở buổi tiệc sinh nhật biết được anh vẫn độc thân, đáy lòng
mới lặng yên nảy sinh ra vui sướng và chờ đợi.
Giữa cảm xúc dạt dào, cô lơ đãng liếc về phía màn hình máy tính, lại hoảng sợ phát hiện
bên cạnh Nữ Hiệp, không biết khi nào có thêm một thân ảnh đen đỏ!
Người tới —— Thượng Quan Ám Ảnh đang gắt gao nhìn chằm chằm cô, mày
nhăn lại, môi mỏng khẽ mở: “Vì sao cả đêm cũng không đáp lại tin tức của ta?”
Miên Miên ngơ ngác nhìn Nam Kiếm Khách trên màn hình, hai tay cứng nhắc đặt trên bàn phím không thể động đậy.
Thượng Quan Ám Ảnh cúi đầu liếc về phía trang phục phấn hồng của cô,
khóe miệng khẽ nhếch. Thật lâu sau, nói: “Nàng làm sao vậy?”
Khuôn mặt ôn nhu của Nữ Hiệp vẫn lặng im và mờ mịt.
Một hồi lâu sau, bọn họ đều không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn nhau.
Hai người cứ đứng dưới màn đêm sao mọc đầy trời, lẳng lặng đứng sóng
đôi, gió đêm trên núi du dương thổi qua, lại thổi không tiêu tan không
khí hết sức căng thẳng ngưng trọng giữa hai người.
Đột nhiên, màn hình của cô xuất hiện một tin tức hệ thống:
[Hệ thống] Thượng Quan Ám Ảnh mời bạn cùng gắn bó tướng giao, xin lựa chọn, Nhận, Từ chối.
Những câu quen thuộc thường ngày, giờ phút này lại làm cả người cô run
lên, sợ hãi như virut bắt đầu chậm rãi ăn mòn nội tâm, Miên Miên kinh
hãi nhìn Hắc Y Kiếm Khách, trước mắt hiện lên người sau màn hình, khuôn
mặt của Hỏa Nhạ! —— Nguyễn Miên Miên, đứng ở trước mặt mày, căn bản
không phải Thượng Quan Ám Ảnh, mà là Hỏa Nhạ, Hỏa Nhạ tồn tại chân thật!
Cô tâm hoảng ý loạn không chút suy nghĩ, lập tức ấn “Từ chối”.
Sắc mặt người đàn ông mặc đồ đen đối diện trầm xuống, khóe miệng mím chặt, con ngươi đen hiện lên tia sáng lạnh như băng.
Ngay sau đó, một chuyện làm Miên Miên trở tay không kịp đã xảy ra, màn hình của cô không ngừng hiện ra một khung!
[Hệ thống] Thượng Quan Ám Ảnh mời bạn gắn bó tướng giao, xin lựa chọn, Nhận, Từ chối.
[Hệ thống] Thượng Quan Ám Ảnh mời bạn gắn bó tướng giao, xin lựa chọn, Nhận, Từ chối.
[Hệ thống] Thượng Quan Ám Ảnh mời bạn gắn bó tướng giao, xin lựa chọn, Nhận, Từ chối.
……
Đối mặt thế với công hùng hổ như vậy, sợ hãi trong lòng cô phút chốc
lên tới đỉnh, trái tim thậm chí khẩn trương có chút co rút, hô hấp càng
thêm trầm trọng áp lực. Cô dùng ngón tay run run một lần lại một lần ấn
vào “Từ chối”, tựa như từ chối chấn động bất ngờ —— Tôi van anh, hãy cho tôi một chút thời gian thích ứng đi! Làm sao có thể khí thế bức người
như vậy, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý!
“Không cần như vậy! Tôi còn không chuẩn bị chuyện thích anh mà!” Miên Miên nhìn màn hình,
ôm đầu thét chói tai. Cô cần một chút thời gian đi chỉnh lý lại nội tâm
mình! Bởi vì cô đột nhiên phát giác, mình càng ngày càng tham lam! Bất
tri bất giác, cô không hề thỏa mãn chỉ làm vợ anh trong trò chơi hư ảo,
cô còn muốn, cô còn muốn ——
Nhưng người đàn ông đối diện này, thậm chí còn không biết cô chính là Nguyễn Miên Miên!
“Rất xin lỗi —— Chúng ta ly hôn đi!”
Sau khi Miên Miên gửi xong những lời này, chạy thoát thân nhanh chóng logout.