“ Hayy ....” từ hôm qua đến giờ A Nga cứ thở dài.
Con này hôm này cũng biết lo lắng sao, chắc trời hôm nay có mưa quá “Có chuyện gì vậy?” Anh Đào hỏi.
A Nga nhìn Anh Đào đã biết người ta lo chuyện gì rồi còn giả bộ, định chọc người ta à “Tui thấy lo quá, hôm qua bà đã đánh tụi nó không biết tụi nó có tới làm khó mình nữa không.”
Bà diễn cũng đạt thật đấy thôi không chọc bà nữa vậy “Bà lo gì, nếu tụi nó tới nữa thì tui đánh tụi nó tiếp” Anh Đào nói giọng hùng hồn.
A Nga nghe mà phì cười, Anh Đào thấy vậy cũng cười theo. Hai đứa tụi nó cứ cười từ nhà đến trường mà không để ý gì đến xung quanh mọi người đang nhìn vào hai đứa nó say đắm. Trông mắt mọi người hai đứa nó như thiên thần vậy. A Nga có khuôn mặt dể thương vô cùng với nụ cười xinh xắn, mái tóc ngang vai xõa bay nhẹ nhàng trong gió, mái tóc của cô mềm mại lại được gió đưa đi giống như một làn mây trên bầu trời cao vời vợi kia, còn đôi mắt thì trong xanh tựa như làn nước êm ả trong xanh không gợn sóng trên mặt hồ. Còn Anh Đào lại mang một vẽ lạnh lùng mê hoặc đến kì lạ, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi hồng đào với ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can người khác và thân hình quyến rũ.
A Nga và Anh Đào vào lớp thì nghe bọn bạn bàn tán xôn xao “bọn nó ghê thật còn dám đánh người, nhìn bên ngoài xinh vậy mà côn đồ gớm” Một cô gái tên là Mặc Tử nói.
Lại nữa rồi cho tui xin hai chữ bình yên được không, sao cứ phải ám theo tụi tui hoài zậy (Anh Đào)
A Nga nghe vậy liền tức giận “tụi bây nói gì vậy” cô quát.
Cái gì còn dám cãi lại à, được tôi sẽ dạy cho cô một bài học “Mầy muốn gây chuyện à, tụi tao nói đúng chứ có nói sai đâu, chắc tụi bây đã dùng thủ đoạn để mê hoặch bọn đàn ông chứ gì, đúng là trơ trẽn.”
Cô ta vừa nói xong liền bị ăn cái tát của A Nga.
Hực còn dám đánh người sao “Mày mày dám tát tao.” cô đưa tay lên chỗ bị đánh mà nói lắp bắp.
Hừ đánh cô thì sao chứ tui chưa đánh nát mặt cô là may cho cô lắm rồi “Vậy thì sao, mầy đáng bị vậy.” A Nga cười đểu.
Cô ta tức quá liền cầm ghế định dáng xuống thân hình nhỏ bé của A Nga. Lúc này cô chẳng dám mở mắt, cứ tưởng mình bị đánh nhưng sao cô không cảm thấy đau rồi cô từ từ mở mắt ra. Thì ra Anh Đào đã đỡ đòn đánh cho cô, nó hất tay ra cái ghế cũng văng ra theo. Anh Đào lườm cô ta ánh mắt của nó sắt bén đến mức như cứa vào gia thịt cô ta, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của nó cô ta sợ run người đi lùi về phía sau. Anh Đào đi tới cho cô ta ngay một cái tát .
Mấy con nhỏ này thật phiền phức nếu không cho chúng nến mùi thì chúng vẫn cứ làm càng làm bậy “Nếu còn lặp lại chuyện này thì không chỉ ăn cái tát thôi đâu mà tôi sẽ cho cô nhập viện, biết chưa.” Anh Đào hăm dọa.
“Mày không sợ bị đuổi học sao.” cô ta nói lắp bắp.
Thật nực cười mày không sợ thì tại sao tao phải sợ “Tao nghĩ người bị đuổi học là mầy chứ không phải là tao.” nó nói giọng đầy tự tin.
“Rinh ... ring” Tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên cũng đồng nghĩa với việc đã đến giờ vào lớp.
Cứ thế tiết học nhanh chóng trôi qua. Trong lòng cô ta vẫn không cam tâm khi bị ăn hai cái tát. Cô ta chợt nghĩ nếu mình thuê bọn côn đồ cho nó một trận thì sao .
Trên đường về nhà bọn nó đang đi qua con kênh thì bị một bọn côn đồ chặn lại, bọn chúng định giở thói lưu manh thì nó liền đánh để tự vệ. Cú đánh của nó khiến bọn chúng tức giận, bây giờ bọn chúng không nể nang gì nữa mà cứ hết sức đánh tới tấp vào nó trong lúc đánh nhau nó không may trược ngã xuống kênh. Cô hốt hoảng la lên keo cứu nhưng bọn chúng lại bỏ chạy cứ mặc cô ở đó gào khóc.
Còn Anh Đào lúc này “đây là đâu chẳng lẽ mình đã chết, không mình không cam tâm ... không.”
........................( ở bệnh viện )......................................................................................................
Ngay chiều hôm đó nó được đưa vào bệnh viện nhưng vẩn hôn mê không chịu tỉnh dậy.
A Nga khóc suốt mấy tiếng đồng hồ rồi quyết tâm tìm ra sự việc. Đối với người có thế lực như cô thì việc tìm ra sự thật quá dể dàng. Trong vòng một ngày người của cô đã tìm ra đám côn đồ đó. Bọn chúng khai rằng do một cô gái tên là Mặc tử sai bọn họ đến dạy cho cô và nó một bài học.
Vào ngày thứ hai sau vụ tai nạn của nó cô đã đến trường. A Nga vừa bước vào lớp thì mọi người đã bàn tán xôn xao về vụ tai nạn của nó. Còn Mặc Tử lúc này đây ngồi bồn chồn không yên, A Nga ta không ngờ nhà của cô và nó có thế lực như vậy.
A Nga đi tới bàn của Mặc Tử đưa tay niếu áo cô ta.
“Mày làm gì vậy?” Cô ta quát.
“Mày không ngờ phải không , không ngờ tao lại có thể tìm ra mầy nhanh như vậy có phải không.” Cô vừa niếu áo cô ta vừa quát.
“Tại sao mày dám làm vậy với Anh Đào.” Cô sô cô ta vào ghế.
Mọi người lúc này ai cũng nghe rõ từng câu từng chử của cô nói. Họ bất ngờ đến nỗi chẳng ai nói nên lời , thật không ngờ một nử sinh cấp ba có thể làm ra những chuyện như vậy.
“Mày nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa tao không chỉ khiến mầy khổ sở mà cả nhà mầy cũng bị liên lụy. Có trách thì trách mầy đã ra tay với Anh Đào trước.” Nói xong cô bỏ đi để lại mọi người bàn tán xôn sao khắp lớp học.