Đêm dần khuya, ánh trăng cũng đã lên rất cao rồi những ngôi sao trên kia cũng đua nhau phát sáng trên vũ trụ bao la. Sương xuống lạnh thấm vào vạt áo. Lưu Lam Ngọc ngồi trên gốc cây anh tử ánh mắt đầy trầm ngâm. Từ trong người nàng rút ra một cây sáo ngọc. Nàng ngắm ngía cây sáo một hồi lâu rồi đưa lên bờ môi căng mọng.
Tiếng sáo bay bổng, du dương được những làn gió nhẹ đưa đi.
Từ trong phòng Phong Tử Thiên vẫn trằn trọc vì vết thương không lúc nào là không nhức nhối. Hắn cười nhẹ nghĩ tới một cô nương có gương mặt lạnh lùng đầy hàn khí nhưng lại tốt bụng vô cùng lại còn tài giỏi. Bởi nếu không nhờ nàng trị thương cho hắn có lẽ cái mạng này của hắn giờ đã không còn.
Phong Tử Thiên đang mãi suy nghĩ thì bỗng thức tĩnh bởi tiếng sáo du dương, trầm bỗng của ai đó. Hắn bật dậy khoát thêm áo bước ra ngoài.
Hắn đi ra phía cuối góc nhà thì thấy Lưu Lam Ngọc đang ngồi trên cây anh tử. Hắn bật cười vì dáng ngồi của nàng thật không giống với một nữ nhi gì cả. Hắn gia người sát vào tường lắng nghe tiếng sáo của nàng. Hình như tiếng sáo có chút buồn phiền có chút bi ai nhưng cũng có lúc rất ngạo khí. Lần đầu tiên hắn nghe được tiếng sáo chứa nhiều khung bật cảm xúc như vậy, nó giống như nỗi lòng của bật đế vương hơn là nỗi tâm sự của một nữ nhi bình thường.
Tiếng sáo bỗng ngừng, Phong Tử Thiên giật mình. Lưu Lam Ngọc nhìn quanh rồi lớn giọng nói: “Ai đang ở đó.”
Phong Tử Thiên biết mình đã bị nàng phát hiện liền từ góc nhà đi ra, ánh mắt hắn liền đổi sắc toát ra một chút lãnh khốc như thường ngày.
“Là ta, ta làm phiền nàng chăng?” Phong Tử Thiên nở một nụ cười giả tạo.
Lưu Lam Ngọc cau mày, nàng rất khó chịu khi thấy nụ cười ấy. Nàng liếc hắn một cái, ánh mắt có chút khinh thường.
“Biết vậy thì tốt.” Nàng lãnh giọng.
Hắn cười khổ, lẽ nào là nàng giận ta rồi sao, tính tình thật khó chịu lẽ nào ta đủ đẹp trai à! Từ trước tới nay chỉ có ta đối sử với bọn nữ nhi vô tình, lạnh nhạt đây là lần đầu tiên có một nữ tử đối sử với ta như vậy.
Làn gió thổi nhẹ đưa cánh hoa anh thảo cùng bay bổng trong không trung cùng với tóc của nàng. Ánh mắt của nàng đầy điềm tỉnh như hồ bích ngọc không một gợn sóng nhưng vẫn sâu thẳm không tài nào nhìn thấu được. Dù là vậy nhưng nó vẫn toát lên một vẽ đẹp cao ngạo, kiều diễm đầy khí phách. Đôi môi mọng đỏ được phủ lên một màng sương khiến nó trở nên diễm lệ, quyến tru hơn lớp son phấn rất nhiều.
Gió lại thổi tóc Phong Tử Thiên cũng bị hất sang một bên, hắn đưa tay vén lại tóc, ánh mắt dịu dàng cứ nhìn chằm chằm vào nàng. Gương mặt anh tuấn khẻ ửng đỏ, ánh mắt sao xuyến thu toàn bộ hình ảnh xinh đẹp vào mắt.
“Nhìn đủ chưa?” Nàng lạnh giọng, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy.
Hắn cười trừ thể hiện nỗi khổ tâm. Hắn nhìn vào cây sáo trên người nàng.
“Ta chỉ nhìn vào cây sáo thôi, những họa tiết trên sáo rất sắc sảo lại tinh tế còn đính cả đá quý nữa, ngọc để làm sáo cũng là loại bích thạch quý hiếm. Ta chắc hẳn nàng không phải là người thường.” Hắn tranh mãnh thoát nguy.
“Cây sáo này là của một người tặng ta, người đó đối với ta rất tốt, chỉ tiếc người đó đã sớm qua đời.” Ánh mắt Lưu Lam Ngọc chứa đầy bi ai.
Trong một phút chốc Phong Tử Thiên đã đồng cảm với nàng. Hắn định lại gần an ủi nàng thì bỗng nghe thấy tiếng động lạ.
Bảo Quốc Thắng từ trong nhà bước ra mặt ngáp ngủ, hắn ngạc nhiên nhìn Phong Tử Thiên và Lưu Lam Ngọc.
“Khuya rồi hai người còn làm gì ở ngoài này thế?” Hắn đưa mắt liếc nhìn Phong Tử Thiên đầy tức giận.
“Chẳng phải tại chuyện tốt của hai người sao, nếu không phải do hai người náo động lúc nữa đêm thì ta đâu bị mất ngủ.” Lưu Lam Ngọc cau mày mắt nhìn hai người nam nhân trước mặt mình đầy hàn khí.
Bảo Quốc Thắng tức giận, nộ khí lại bắt đầu lan tỏa.
“Phong Tử Thiên nếu không phải tại ngươi tấn công ta thì Nhu Nhi cũng đâu có giận ta.” Hắn chỉ tay vào mặt Phong Tử Thiên.
Phong Tử Thiên cười khổ lấy tay gạt tay của Bảo Quốc Thắng ra.
“Ta phải vào trong nghĩ ngơi không tranh ở đây đối chất với ngươi.” Hắn lạnh lùng lướt người qua Bảo Quốc Thắng.
Lưu Lam Ngọc lắc đầu thở dài rồi bước vào trong. Cuối cùng Bảo Quốc Thắng đứng một mình giữa trời đêm gió lạnh. Hắn chợt ngơ ngác rồi tức giận tột cùng. Hắn siết chặt các ngón tay với nhau.
“Phong Tử Thiên ngươi cứ đợi đó!”
_oOo_
sáng hôm sau, một ngày mới lại bắt đầu, ánh dương lại ló dạng cung cấp nguồn sống cho vạn vật khắp thế gian.
Quế Trân thức dậy từ rất sớm, nàng vẫn làm công việc như thường ngày. Nàng từ trong bếp chuẩn bị thức ăn cho mọi người.
Lưu Lam Ngọc thức dậy bước vào bếp là một mùi hương thơm phức chạy thẳng vào trong mũi. Nàng hít lấy một hơi thật sâu thưởng thức mùi hương thơm ngon này.
“Tỷ tỷ người dậy rồi thì mau lại đây ăn sáng đi.” Quế Trân cười nhẹ đẹp tựa làn gió mùa xuân, ánh mắt trong sáng tựa giọt sương từ ban mai vậy.
Lưu Lam Ngọc bước vào tay xoa bụng rồi cười trừ.
“Muội đúng là giỏi thật! Sớm như vậy đã thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người rồi.” Lưu Lam Ngọc không hết lời khen ngợi Quế Trân.
Bảo Quốc Thắng từ nhà sau chạy xộc vào bếp đưa mũi ngửi mùi vị thơm ngon của thức ăn, lập tức bụng hắn liền kêu lên những tiếng “ột...ột“. Hắn đỏ mặt gãi đầu ngại ngùng.
“Ca bữa sáng chuẩn bị xong rồi, ca vào ăn đi kẻo nguội.” Quế Trân cười nhẹ, bưng thức ăn đặt lên bàn. Phong Tử Thiên ngoài cửa bước vào cười lạnh.
“Mới ngửi mùi thức ăn là cái bụng đã kêu rồi! Ta thấy người thành heo được rồi đấy!” Hắn cố ý châm chọc Bảo Quốc Thắng.
Bảo Quốc Thắng nắm lấy cổ áo Phong Tử Thiên cố ý lắc thật mạnh.
“Này ngươi nói ai là heo hả, ngươi mới là heo cả nhà ngươi đều là heo.” Lưu Lam Ngọc tức giận liền ra tay đấm cho một cú thật mạnh vào đầu hai tên nam nhân trước mặt.
“Bộ hai người không cãi nhau là ăn không ngon ngủ không yên à!” Nàng báo khí ngất trời khiến cho hai kẻ gây rối trước mặt phải vài phần e ngại.
Cả hai người bọn họ ngoan ngoãn ngồi xuống ăn chung bàn nhưng ánh mắt nhìn nhau vẫn như đầu mũi tên liên tục đối chọi nhau mà phát ra tia sáng.
Quế Trân nhìn cảnh tượng này cũng lắc đầu cười khổ.
_oOo_
Trích đoạn tác giả siêu lười
Bảo Quốc Thắng: Tác giả sao ngươi ít miêu ta nhan sắc mĩ miều chim sa cá lặn của ta vậy hả, còn tên Phong Tử Thiên sao lại được miêu tả đẹp trai vậy hả?
Phong Tử Thiên: Ai bảo ta đẹp trai, tiêu soái lại có nhiều fan chi chứ ha ha ha.
Tác giả: Cho ta lui, ta thực sự chỉ làm đúng kịch bản thôi à!
Bảo Quốc Thắng: Ngươi là người viết kịch bản còn cần làm đúng hay sai sao.
Tác giả: Ăc! Ta quên.
Bảo Quốc Thắng tức giận liền sách dép trượt tác giả chạy vòng quanh nhà cả buổi.
Tác giả: Chu mi a! Ai đó cứu em! Hu hu.