Cửu Cửu Trùng Sinh

Chương 6: Chương 6: Tài Năng​




Hoàng thượng bước lên thượng tọa rồi quay lại mời ngồi rồi mọi người mới dám ngồi xuống .

“Như các khanh đã biết mụch đích của bữa tiệc này là để chào đón thái tử Liên Quốc nên mọi người hãy thể hiện thật tốt” Ông ta nghiêm giọng.

Vừa nói dứt câu thì ở đằng xa thái tử Trương Bá Châu và vương gia Hàn Phong Dực đã đến. Nhìn hai mỹ nam đi cùng nhau thật là khiến người ta rung động, nhưng chỉ có nó là vẫn bình thản uống trà ánh mắt không một sợn sóng. Chàng nhìn thấy nó thì nở một nụ cười đầy mê hoặc. Chẳng ai có thể hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy là gì cả?

“Bái kiến hoàng thượng “ Hắn cuối người hành lễ.

“Bình thân, mời thái tử ngồi. Hôm nay để tỏ lòng hiếu khách với Liên Quốc ta đã tổ chức bữa tiệc này. Thái tử thấy thế nào” Ông ta nói một cách trịnh trọng.

“Cảm tạ hoàng thượng” Hắn cúi người đáp lễ.

Hắn đi vào chổ ngồi thì thấy nó, liền đi tới. Mọi người thấy vậy liền hốt hoảng, lo lắng không biết nó có làm gì vô lễ với thái tử không.

“ Nhị muội từ nhỏ đã khờ khờ dại dại nếu có làm gì đắc tội với thái tử thì mong ngài lượng thứ “ Trưởng công chúa khẩn trương nói. Có vẻ trưởng công chúa sợ nó làm mất thanh danh của hoàng gia sẽ làm ảnh hưởng đến hòa khí của hai bên thì cô không thể làm thái tử phi của Liên Quốc được nữa.

“Không không phải vậy, ta rất ngưởng mộ tài năng của nhị công chúa nên ta đến để thỉnh giáo công chúa thôi “

Thái tử nói xong mọi người liền thở phào nhẹ nhỏm, sau đó mới bàn tán xôn xao nhị công chúa mà có tài năng gì cơ chứ chẳng phải là một con ngốc sao.

“Chúng ta thật có duyên, như vậy tôi có thể hỏi tên nhị công chúa chứ?” Hắn rất tò mò từ đêm hôm qua tới giờ mãi vẫn không biết nó là ai thì ra là nhị công chúa.

Nó cười lạnh “Ta tên là Lưu Lam Ngọc “

“Vậy Lam Ngọc công chúa ta có thể thỉnh giáo công chúa chứ”

Khi nghe hắn muốn thử tài công chúa thì mọi người ai cũng sững sốt kể cả hoàng thượng cũng tím tái mặt mày chẳng biết giải quyết ra sao bèn nói “Ái nữ ngu dốt nếu làm ngài không vừa lòng thì đừng mong ngài lượng thứ” nói xong ông ta rợn to mắt nhìn nó như muốn cảnh báo nó nếu làm ông mất mặt thì nó chết chắc.

Hắn bắt đầu ra câu đối:

“Sự tuy tiểu, bất tắc, bất thành

Tử tuy hiền, bất giáo, bất minh”

​Nghe hắn đối xong mọi người liền tím tái mặt mày nếu là một câu đối khó thì không sao nhưng vì quá dễ, nếu không đối được thì thật mất mặt.

Nó đối lại:

“Ngọc bất trắc , bất thành khí

Nhân bất học , bất tri lý”

​Mọi người nghe nó đối xong mà thở phào nhẹ nhỏm nếu không đúng chủ đề cũng không sao miễn sao đối lại là được rồi họ sẽ nói giúp cho cô.

“Thật danh bất hư truyền, không hổ danh là nhị công chúa của Bang Quốc” Hắn vừa cười vừa ngợi ca nó khiến mọi người trong cung cũng vui lây.

“Một câu đối dễ như vậy ai chẳng đối được chứ” Trưởng công chúa mĩa mai.

“Như vậy là công chúa không biết rồi trong thơ của ta có hàm ý chỉ có những người thông minh mới nhận ra hàm ý đó, còn những kẻ ngốc nghếch thì làm sao nhận ra hàm ý của câu thơ.”

Cô ta hiểu là người thái tử đang nói đến là ai cảm thấy ngượng nên cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng rất ghét nó tại nó mà cô ta mất mặt vô cùng.

Nó được mọi người ngợi ca như vậy trưởng công chúa cảm thấy không được vui bèn nghĩ ra một cách khiến nó bẽ mặt trước mọi người nhất là trước thái tử, rồi thái tử và mọi người sẽ biết ai mới là người tài giỏi.

Được rồi tôi sẽ múa và dụ cô đánh đàn cho tôi nếu cô không biết đánh đàn thì mọi người còn khen cô được nữa không, nếu cô có thể đánh đàn thì sao chứ ai chẳng biết tôi múa rất đẹp. Bọn họ chỉ chú ý đến tôi còn cô chỉ là kẻ họa nhạc mà thôi ... hừ “Để góp vui cho bửa tiệc ta sẽ múa tặng mọi người một điệu có được không”

Hay đây nha hai công chú đấu đá lẫn nhau rất đánh đẻ xem “Nếu được xem trưởng công chúa múa thì còn gì bằng” Hắn nói.

Để tôi xem cô sẽ làm gì “Vậy ta muốn mời nhị muội gãy đàn cho ta có được không” Cô ta nói giọng khinh thường.

Tại sao trưởng công chúa không chịu buôn tha cho Ngọc nhi chứ “Nhị muội của con mới khỏi bệnh xong ta nghĩ vẩn chưa được khỏe đâu” Hoàng phi nói giúp nó.

“Nếu nhị muội không được khỏe thì ta không làm phiền nữa” Cô ta cười khinh.

Cô muốn chơi tôi sao cô còn non và xanh lắm”Âý tỷ tỷ muội sẽ đàn cho tỷ múa” Nó nói giọng mỉa mai.

“Hừm...Hừm ta nghĩ hoàng phi của con nói đúng con vừa mới khỏi bệnh nên đừng gắng sức quá” Ông ta lo sợ nó sẽ làm mất mặt nên nói đỡ cho nó.

Ông sợ tôi làm mất mặt chứ gì? Yên tâm rồi sẽ tới lượt ông thôi “Không sao con ổn mà nên mọi người đừng lo”

Nó đi tới bên canh đàn trưởng công chúa cũng đi tới. Khi tiếng đàn của nó cất lên thì cũng là lúc điệu múa bắt đầu. Tuy trưởng công chúa múa rất đẹp nhưng mọi người lại chú ý đến tiếng đàng của nó hơn.Tiếng đàng nghe thanh thoát du dương khiến người ta cảm thấy thật thoải mái, tiếng đàn hay đến mức có thể lôi kéo được đàn chim tới. Đàn chim bị tiếng đàn dẫn dụ tới mà bay xung quanh nó mà hót theo tiếng đàn. Bây giờ nó trong mắt mọi người như một tiên nữ đang sải cánh bay trên bầu trời cao trong xanh với những chú chim xinh đẹp.

Màn trình diển của họ rất thành công nhưng người được mọi người tán dương nhiều nhất chính là nó. Vậy là kế hoạch làm cho nó mất mặt đã thất bại khiến cho trưởng công chúa rất tức tối. Khi nó đứng dậy định đi về phòng thì trưởng công chúa cố tình để chân ra định hại nó. Nó đi qua không may bị vấp ngã đang lúc nó chẳng biết nên làm gì thì đã có người chạy đến đỡ nó và không ai xa lạ đó chính là Hàn Phong Dực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.