Editor: Gió
Quay lại phòng khách, Cố Ngạo nhìn Mẫn Thiều Kỳ vẫn còn đang say giấc, anh cũng lười điều chỉnh lại tâm tình đang hỗn loạn của mình có lẽ điều chỉnh cũng không có tác dụng gì.
Anh đã từng thích Mẫn Thiều Kỳ như thế, không chỉ vì vẻ ngoài đẹp đẽ của Mẫn Thiều Kỳ vừa hay lại hợp thẩm mỹ của anh, càng là vì ở bên cạnh Mẫn Thiều Kỳ anh cảm thấy vô cùng thoải mái – một loại thoải mái vô cùng an yên.
Cố Ngạo rất thích chơi bời, bình thường cũng chẳng có dáng vẻ nghiêm chỉnh gì cho cam, người bên cạnh cũng kẻ đến người đi nhiều vô kể, nhưng anh cũng có ranh giới cuối cùng của mình – chơi thì chơi nhưng không bao giờ làm đến bước cuối cùng.
Đây là ranh giới mà Cố Hàm tạo cho anh, Cố Hàm cho rằng con trai thích chơi bời một chút cũng không có gì, cái này cũng có liên quan tới tính cách vậy nên không cần thiết phải cứng nhắc thay đổi, nhưng chơi vô độ thì không được. Anh ấy đã từng nói chuyện với Cố Ngạo về vấn đề này, Cố Ngạo cũng rất nghe lời Cố Hàm, tuân theo cái ranh giới đó.
Cho nên theo một ý nghĩa nào đó, ngoại trừ một số người cho là “bạn gái” lúc còn bé ra, người được coi là người yêu chính thức nhất của Cố Ngạo cũng chỉ có Mẫn Thiều Kỳ. Điều này nói ra có thể khiến người khác rất khó tin, Cố Ngạo cũng sẽ không giải thích điều gì, thật sự là như thế nào, trong lòng anh hiểu rõ vậy là được rồi.
Mẫn Thiều Kỳ khi ấy mang đến cho anh một cảm giác vô cùng sạch sẽ, cũng vô cùng đơn thuần. Điều này đối với một Cố Ngạo đã từng thấy vô số gương mặt bị chỉnh nát cùng những kẻ a dua xu nịnh thì thực sự mới mẻ. Mà Mẫn Thiều Kỳ cũng không phải là người biết nói những lời ngọt ngào để dỗ cho anh vui, về cơ bản nhưng điều Mẫn Thiều Kỳ nói, đều là thật lòng, cho nên đôi khi sẽ cảm thấy cậu rất ngốc hoặc chẳng có chút tình thú.
Mà người như Mẫn Thiều Kỳ sẽ có một cách thức nào đó mà anh không biết trước mang đến cho anh chút rung động bé nhỏ mà khó quên.
Chẳng hạn như sinh nhật của anh, Mẫn Thiều Kỳ không giống những người nói với người yêu mình rằng đem em làm quà tặng cho anh, cũng không chuẩn bị món quà quá đắt tiền, chỉ nấu cho anh một bát mỳ, nói anh phải thật khỏe mạnh, phải luôn bình an.
Lại như một lần, Cố Ngạo vì chuyện công việc mà phiền lòng, buổi tối một mình lái xe lên đỉnh núi giải sầu. Lúc gần mười giờ tối, đột nhiên có người gõ cửa kính xe anh. Anh quay đầu nhìn, ấy vậy mà lại là Mẫn Thiều Kỳ.
Cố Ngạo hỏi Mẫn Thiều Kỳ làm sao mà tìm được chỗ này, Mẫn Thiều Kỳ cười nói cậu đoán là anh ở đây. Cậu lo lắng cho Cố Ngạo nên tới đây tìm thử xem.
Thật ra nơi này Cố Ngạo mới nhắc tới với Mẫn Thiều Kỳ có một lần, lại còn vô cùng qua loa, không ngờ rằng Mẫn Thiều Kỳ vẫn còn nhớ kỹ, còn tới tìm. Ngày hôm nay anh chỉ gửi cho Mẫn Thiều Kỳ một tin nhắn lúc tan làm, nói mình làm việc hơi mệt, muốn yên lặng một chút, hôm nay không gặp nhau.
Cố Ngạo không cách nào hình dung được cảm xúc của mình khi ấy, dường như giây phút ấy chính là để nói cho anh rằng có thể gặp được Mẫn Thiều Kỳ là một điều vô cùng tốt đẹp.
Cố Ngạo cười hỏi cậu nếu như anh không ở đây thì phải làm thế nào?
Mẫn Thiều Kỳ cười nói: “Em sẽ gọi điện cho anh, nói em lạc đường rồi.”
Cố Ngạo vẫn còn nhớ rõ anh đặt Mẫn Thiều Kỳ lên mui xe mạnh mẽ hôn cậu. Có người khi mới bắt đầu tiếp xúc sẽ có cảm giác vô cùng xa cách, nhưng ở chung rồi mới phát hiên lại vô cùng thoải mái, tựa như đã quen biết từ rất lâu rồi, có một loại ăn ý trời ban. Mẫn Thiều Kỳ đối với Cố Ngạo mà nói chính là người như vậy, sự quan tâm Mẫn Thiều Kỳ dành cho anh không ít cũng không nhiều, vừa đủ.
Nếu để Cố Ngạo nói chính xác là bắt đầu từ lúc nào anh thích Mẫn Thiều Kỳ, Cố Ngạo cũng khó có thể nói rõ. Chính là từng chuyện từng chuyện nhỏ tích tụ lại, khiến cho tình cảm hai người càng ngày càng sâu đậm, từ sự yêu thích ban đầu dần trở thành tình yêu.
Hiện tại anh có còn thích Mẫn Thiều Kỳ không?
Cố Ngạo đứng trước ghế sô pha một lúc lâu, vẫn như cũ không tìm được đáp án. Mà “không biết” có lẽ chính là đáp án.
Mí mắt Mẫn Thiều Kỳ động đậy, từ từ tỉnh lại. nhìn chăn ở trên người mình, trong chốc lát có chút ngơ ngác, sau đó lập tức ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Cố Ngạo đứng sau ghế sô pha, cả người đều ngây ngốc cả ra, dường như không biết có phải mình đang mơ hay không.
“Tỉnh rồi?” Cố Ngạo thấy cậu ngồi đó ngạc nhiên mà sững sờ nhìn mình, liền mở miệng kéo đầu óc Mẫn Thiều Kỳ quay lại.
Mẫn Thiều Kỳ lúc này mới ý thức được rằng Cố Ngạo thật sự đã về: “Không phải anh nói đêm nay sẽ không về sao?”
Cố Ngạo vòng qua ghế số pha dài, ngồi xuống một chiếc ghế đơn, hỏi: “Tay cậu bị làm sao vậy?” Anh muốn xem xem Mẫn Thiều Kỳ sẽ giải thích thế nào với mình.
Mẫn Thiều Kỳ lúc này mới nhớ tới vết thương trên tay, rũ mắt xuống suy nghĩ một chốc, đoạn nói: “Không cẩn thận bị ngã.”
Cố Ngạo nhíu mày, anh không biết vì sao Mẫn Thiều Kỳ lại không nói thật, cũng lười vòng vo với cậu, nói thẳng: “Mẫn Kính Xuyên làm cậu ngã?”
Đồng tử Mẫn Thiều Kỳ co lại, biết lời nói dối của bị Cố Ngạo nhìn thấu, hơn nữa chắc chắn Cố Ngạo đã biết được gì đó.
Mẫn Thiều Kỳ đôi môi khô cứng, hỏi: “Sao anh biết?”
Cố Ngạo vẫn như vậy không trả lời cậu, hỏi ngược lại: “Cậu có điều gì muốn nói không?”
Mẫn Thiều Kỳ biết cậu không thể nói dối Cố Ngạo được nữa, cũng hiểu rằng vừa nãy Cố Ngạo không nổi cáu cũng xem như là cho cậu thêm một cơ hôi. Cậu cũng không dám giấu diếm nữa, nói cho anh chuyện Mẫn Kính Xuyên bắt cậu đi tiếp Lorraine, cũng nói chuyện Mẫn Kính Xuyên gọi điện tới bắt cậu đi xin lỗi những bị cậu cự tuyệt.
Nghe Mẫn Thiều Kỳ nói xong, Cố Ngạo lấy chuyện Mẫn Thiều Kỳ cùng Mẫn Kính Xuyên nói chuyện điện thoại ngày đó ra đối chiếu, cũng không khác là bao, cộng thêm chuyện này hôm nay, có thể chứng minh lời Mẫn Thiều Kỳ nói là thật.
“Cậu có định làm gì không?” Cố Ngạo hỏi
Mẫn Thiều Kỳ thở dài một hơi, nói: “Tôi không muốn liên quan gì tới Mẫn Kính Xuyên nữa. Mẹ tôi đã mất rồi, tôi cảm thấy tôi với Mẫn gia cũng không nên qua lại với nhau nữa. Trước kia tôi cũng đã nghĩ đến việc tìm việc, bắt đầu lại cuộc sống. Thế nhưng Mẫn Kính Xuyên vẫn nhằm vào tôi, tôi căn bản không có cách nào để tìm việc một cách thuận lợi. Dù cho có tới thành phố khác, kết quả vẫn như vậy, dù sao với mối quan hệ cùng với thân phận hiện tại của Mẫn Kính Xuyên, muốn làm khó tôi căn bản không khó.”
Điều này Cố Ngạo ngược lại hiểu rất rõ, giống như việc anh muốn làm khó một kẻ không có hậu thuẫn, đừng nói là ở trong nước có thể thể khiến kẻ đó sống không nổi, mà kể cả nước ngoài kẻ đó cũng không tồn tại được. Uy lực của Mẫn gia hiện tại ở nước ngoài không lay chuyển được gì, thế nhưng ở trong nước hoàn toàn không có vấn đề gì, Mẫn Thiều Kỳ trốn được ở cái chốn thôn quê nào, chỉ cần Mẫn Kính Xuyên có ý, cũng có thể đào được người bắt về.
“Trước đó cậu không phải giúp đỡ Mẫn Kính Xuyên sao? Sao Mẫn Kính Xuyên lại đối xử như vậy với cậu?” Trong giọng nói của Cố Ngạo có thêm vài phần trào phúng, người này đã giúp đỡ Mẫn Kính Xuyên lừa anh, có đáng không?
“Dù sao tôi cũng là con riêng…” Mẫn Thiều Kỳ nói
Cố Ngạo cười lạnh một cái, thân phận con riêng không phải do Mẫn Thiều Kỳ chọn, thế nhưng phản bội anh lại là do chính Mẫn Thiều Kỳ chọn, anh không có bất cứ sự thông cảm nào với Mẫn Thiều Kỳ. Có điều, chuyện hãm hại anh đó Mẫn Kính Xuyên là chủ mưu, bây giờ lại sống chết muốn hợp tác với Lorraine, còn lấy thân phận bạn trai cũ của anh của Mẫn Thiều Kỳ ra để lấy lòng Lorraine, đây nói đơn giản là không để anh trong tầm mắt. Khoản nợ này anh sẽ nhớ kĩ, anh vốn dĩ lười tính toán chuyện cũ với Mẫn Kính Xuyên, nhưng giờ xem ra không tính toán không được rồi.
Suy xét một hồi, Cố Ngạo nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Chỗ này của tôi cần một người giúp việc để quét dọn, nấu cơm, bao ăn bao ở, tiền lương ba nghìn tệ, cậu làm không?
Mẫn Thiều Kỳ nhìn anh, cậu thật sự không nghĩ tới Cố Ngạo ấy vậy mà lại cho cậu cơ hội như thế.
“Không muốn làm?” Cố Ngạo lãnh đạm nhìn Mẫn Thiều Kỳ.
“Không, không, tôi làm!” Mẫn Thiều Kỳ vội vàng nói. Cậu ở đây làm người giúp việc có thể tự lực cánh sinh, có thể ở bên cạnh Cố Ngạo, đúng là chuyện tốt trời ban mà. Tuy nói tiền lương ba nghìn tệ đối với người giúp việc ở Cố gia mà nói thì khá ít, nhưng cậu không cảm thấy không thỏa mãn, chí ít đây đối với cậu tựa như một cuộc sống mới – cuộc sống có thể thoát khỏi Mẫn Kính Xuyên.
Cố Ngạo đứng dậy, nói: “Một tuần sau chính thức bắt đầu làm việc, người bên Cố gia vẫn sẽ một tuần tới tổng vệ sinh một lần, thời gian còn lại đều do cậu làm. Cậu không cần phải ra ngoài mua thức ăn, Cố gia cách ngày sẽ có người đem thức ăn tới một lần, cậu muốn gì ghi ra giấy rồi liên hệ với bên đó là được, lát nữa tôi sẽ đưa số điện thoại cho cậu.”
Trước đây khi Cố Ngạo còn ở một mình không phải ở bên ngoài ăn thì cũng là về Cố gia, rất ít khi ở nhà ăn cơm một mình, vậy nên nếu ăn có ở nhà thì cũng đều là bên Cố gia mang cơm sang. Hiện tại trong nhà đã có người giúp việc, cũng không cần phiền bên nhà nữa, để bên đó định kỳ mang thức ăn qua là được rồi. Thật ra để cho Mẫn Thiều Kỳ ra ngoài mua cũng được thôi, nhà anh cách siêu thị cũng không quá xa, nhưng vẫn còn quả bom nổ chậm Mẫn Kính Xuyên ở đây, để cho Cố gia mang tới thì vẫn hơn, dù sao bên cậu Tư nhà anh cũng định kỳ gửi thức ăn sang đó.
“Được.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, trong mắt cũng nhiều thêm chút thần sắc. Cậu cũng biết, Cố Ngạo đề cậu một tuần sau mới bắt đầu làm việc cũng là muốn để cho vết thương của cậu khỏi hẳn.
Cố Ngạo cầm lấy chìa khóa và thẻ vào cửa mà Mẫn Thiều Kỳ đặt trên tủ giày, đưa đồ dự phòng cho Mẫn Thiều Kỳ, đồng thời đưa cho cậu một cái thẻ phụ: “Chi tiêu trong nhà thì dùng tấm thẻ này, mật khẩu là sinh nhật tôi. Còn chi tiêu của cậu cậu tự quản lý.”
“Ừm.” Mẫn Thiều Kỳ hoàn toàn không có ý kiến gì, cả người cũng không còn cảm giác thâm trầm buồn bực lúc trước nữa.
Cố Ngạo nhìn cậu một cái rồi nói: “Pha một ly cà phê mang đến thư phòng của tôi. Lát nữa gọi điện cho Cố gia bảo hôm nay mang cơm đến sớm một chút.” Anh lúc ở suối nước nóng đã ăn cơm được một nửa rồi mới về, hiện tại có hơi lửng dạ.
“Được.” Mẫn Thiều Kỳ cũng không biết nên liên hệ với ai, có điều lát nữa lúc đưa cà phê hỏi Cố Ngạo là được.
Cố Ngạo không nói gì thêm, xoay người trở về thư phòng – có sự can thiệp của Mẫn Kính Xuyên, Mẫn Thiều Kỳ không thể đến chỗ khác tìm việc. Vậy thì cứ để cậu làm việc ở đây là được rồi, Mẫn Kính Xuyên có muốn can thiệp cũng không được, cũng coi như là một sự cảnh báo cho Mẫn Kính Xuyên – Mẫn gia muốn đối nghịch với anh, vẫn chưa có tư cách đó đâu.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn chìa khóa cùng thẻ ngân hàng trên bàn trà, khóe miệng cũng cong lên – vừa rồi cậu vẫn luôn cảm thấy một ngày của mình hỏng bét rồi, đã gặp Mẫn Kính Xuyên thì chớ, lại còn bị ngã, bị thương. Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy ngày hôm nay là một ngày vô cùng may mắn, cũng vô cùng cảm ơn Mẫn Kính Xuyên, cũng chính vì Mẫn Kính Xuyên, cậu mới có một cơ hội ở lại bên cạnh Cố Ngạo. Mà Mẫn Kính Xuyên cũng không thể không thể khống chế cậu được nữa, cậu rốt cuộc cũng có thể sống một cuộc sống độc lập về kinh tế.
Mang theo tâm tình vui vẻ, Mẫn Thiều Kỳ tới phòng bếp pha cà phê cho Cố Ngạo. Hương cà phê đắng ngắt tựa như cũng biến thành ngọt ngào, khiến cho cậu cũng có tâm tình pha cho chính mình một ly, hưởng thụ một chút chân thực của cuộc đời.
Pha cà phê xong mang vào trong thư phòng, Cố Ngạo đang ngồi trước máy tính trả lời mail, không để ý tới cậu.
Mẫn Thiều Kỳ cũng không bận tâm lắm, hỏi Cố Ngạo số điện thoại người cậu cần liên lạc.
Cố Ngạo xé một tờ giấy nhớ, lấy điện thoại ra, ghi xuống một dãy số.
Mẫn Thiều Kỳ cầm lấy rời khỏi phòng, lập tức liên lạc cho bên Cố gia.
Cũng vì tâm tình tốt, cúp điện thoại Mẫn Thiều Kỳ đột nhiên lại cảm thấy đói bụng, trong nhà không có gì ăn, chỉ có một hộp bánh quy bơ, trông cũng không tồi. Mẫn Thiều Kỳ liền lấy bánh quy ra ăn, ngồi ở quầy bar uống cà phê ăn vài cái bánh.
Ngoài trời không biết tuyết đã rơi từ lúc nào, Mẫn Thiều Kỳ nhìn những bông tuyết thưa thớt, trong lòng lại có một sự ấm ám, bình yên không gì sánh được…