Editor: Gió
Tiệc giáng sinh lần này là do Ngu Tiêu tổ chức, địa điểm là ở biệt thự tư nhân của Ngu Tiêu, khách mời đều là bạn bè có quan hệ khá tốt với Ngu Tiêu và Ngu Dịch, thật ra là tìm một cái cớ để đám người trẻ tuổi tụ tập nhau. Dù sao giống như Nguyên đán, tết âm lịch những ngày thế này người trong nước vẫn thường có thói quen cùng đón với người nhà.
Cố Ngạo đưa Mẫn Thiều Kỳ tới trung tâm thương mại mua quần áo trước. Cố Ngạo có một cửa hàng cố định thường tới, trước đây cũng đã từng đưa Mẫn Thiều Kỳ tới đây mua quần áo, tự nhiên cũng biết cái gì ở đây hợp với Mẫn Thiều Kỳ. Mà lần này mua quần áo tiền vẫn là do Cố Ngạo trả, dù sao lấy tiền lương của Mẫn Thiều Kỳ, muốn ở những cửa hàng như thế này mua một bộ đồ thích hợp, ước chừng phải để cậu vay mấy tháng lương mới đủ.
Thay quần áo xong, Cố Ngạo lại đưa Mẫn Thiều Kỳ tới một tiệm làm tóc, nếu không sẽ không hợp với bộ trang phục cậu đang mặc.
Vậy nên đợi đến khi hai người đến được biệt thự của Ngu Tiêu, những người khác đều đã tới đông đủ rồi.
Cố Ngạo vừa vào cửa, người làm chủ như Ngu Tiêu liền ra đón.
“Tam thiếu tới cũng khá muộn đó nhé.” Ngu Tiêu cười nói
Dù cho hôm tay tới đều là bạn bè, thì dù sao cũng là một bữa tiệc, Ngu Tiêu khoác lên mình một bộ dạ phục quây ngực màu tím, nhìn qua vừa quyến rũ vừa mê người.
“Đã bắt đầu rồi sao?” Cố Ngạo cười hỏi.
“Còn năm phút nữa là bắt dầu rồi, không biết có vinh hạnh mời cậu điệu nhảy đầu tiên không?” Ngu Tiêu cười nói. Trong tất cả những người này, Cố Ngạo là người có địa vị cao nhất, Cố Ngạo chắc chắn tham gia bữa tiệc lần này, thoạt nhìn là nể mặt Ngu Tiêu, nhưng thực ra là nể mặt Ngu Dịch. Nếu như có thể mời Cố Ngạo nhảy điệu nhảy đầu tiên, cũng là biểu thị cho quan hệ của Ngu gia và Cố gia vô cùng vững chắc, điều này cũng có lợi đối với sự phát triển sau này của Ngu gia.
“Đương nhiên.” Cố Ngạo cũng không chút keo kiệt mà gật đầu.
Ngu Tiêu nở nụ cười vô cùng đẹp mắt, sau đó liền đưa mắt nhìn sang Mẫn Thiều Kỳ đang ở sau lưng Cố Ngạo, cũng vừa cười vừa nói: “Đến rồi à, chào mừng em.”
“Giáng Sinh vui vẻ.” Mẫn Thiều Kỳ nói
Trước đây khi cậu và Cố Ngạo còn ở bên nhau cũng có quen biết với Ngu Tiêu, tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng con người Ngu Tiêu không tệ, không có kiểu cách của một Đại tiểu thư, lời nói việc làm đều rất thẳng thắn, cậu cũng rất tán thưởng kiểu con gái như vậy.
“Giáng sinh vui vẻ.” Ngu Tiêu cười đáp, sau đó quan sát Mẫn Thiều Kỳ một hồi, nói: “Bộ quần áo này rất hợp với em, mấy năm nay không gặp, em càng ngày càng đẹp ra đó. Nếu không phải lỡ mời Tam thiếu trước rồi, chị nên mời em nhảy điệu đầu tiên mới phải.”
Mẫn Thiều Kỳ cũng không ngốc, đương nhiên biết Ngu Tiêu khen cậu đẹp là thật, nhưng muốn mời cậu điệu nhảy đầu tiên lại là giả, chỉ là phép lịch sự mà thôi. Cậu cũng không có khả năng trèo cao đến vậy.
“Ngu tiểu thư mới thật sự là ngày càng đẹp ra.” Mẫn Thiều Kỳ mỉm cười nói. Lời này nếu như xuất ra từ miệng của người khác sẽ khiến người ta cảm thấy có lệ hay là xu nịnh, nhưng Mẫn Thiều Kỳ mấy năm nay sống vô cùng đơn điệu, cũng không va chạm xã hội nhiều, cho nên trên người cũng còn cất giữ một chút khí chất đơn thuần sạch sẽ, cậu như vậy nhiều thêm một chút ngây thơ, ít đi chút lõi đời, vậy nên lời nói ra cũng khiến người ta cảm nhận được là cậu thật lòng.
“Thật biết cách nói chuyện.” Ngu Tiêu cười nói: “Hôm nay không có người ngoài, đều là bạn bè cả, em cũng đừng câu nệ gì, muốn ăn gì cứ lấy. Ăn no rồi mới cho về đó.”
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Mẫn Thiều Kỳ có thể cảm nhận được, từ lúc cậu vào cửa đã có không ít ánh mắt kinh ngạc rơi trên người cậu, những người này đại khái đều biết cậu là người yêu cũ của Cố Ngạo, sau này chia tay rồi, dù cho rõ hay không rõ lý do chia tay của hai người, thì sự xuất hiện của cậu đối với họ chắc chắn là một sự bất ngờ, thậm chí có thể còn có nhiều những suy đoán khác nữa.
Nhạc vang lên, sàn nhảy ở giữa sảnh, Cố Ngạo đưa tay về phía Ngu Tiêu, Ngu Tiêu cũng đặt tay lên trên tay Cố Ngạo, hai người bước vào sàn nhảy.
Nhìn Cố Ngạo cùng Ngu Tiêu khiêu vũ, Mẫn Thiều Kỳ hoàn toàn không có chút ghen tuông, cậu biết Ngu Tiêu hoàn toàn không có ý đó với Cố Ngạo, bằng không với quan hệ của Ngu Dịch và Cố Ngạo, muốn tác hợp thì đã làm từ lâu rồi.
Một điệu nhảy kết thúc, những chàng trai khác cũng bắt đầu nhộn nhịp mời các cô gái bước vào sàn nhảy, làm cho không khí bữa tiệc vừa thêm chút lãng mạn cùng một chút náo nhiệt.
Cố Ngạo vừa rời khỏi sàn nhảy liền bị Ngu Dịch gọi đi, chỉ còn lại một mình Mẫn Thiều Kỳ không có việc gì để làm. Cũng không ai đến tiếp chuyện với cậu, chỉ có vụn vặt vài ánh mắt dừng trên người cậu, như là muốn tra xét xem cậu và Cố Ngạo rốt cuộc là như thế nào.
Không muốn tiếp tục ngượng ngùng đứng ở đây, Mẫn Thiều Kỳ tìm một góc nào đó để ăn.
Bởi vì tổ chức tiệc tại gia, cũng không có quá nhiều loại đồ ăn, có đầu bếp riêng nấu trong bếp, sau đó phục vụ sẽ bưng đồ ăn để trên bàn, khách muốn ăn có thể tự tới lấy.
Mẫn Thiều Kỳ cũng không đói, nhưng cậu không muốn đối diện với ánh mắt dò xét của người khác. Bữa tiệc vừa chính thức bắt dầu, cũng không có nhiều người muốn ăn lắm, cho nên bàn ăn bên khu nghỉ này chỉ có mình Mẫn Thiều Kỳ. Cậu có thể cảm nhận được, mọi người ở đây không thích cậu, kiểu bài xích này xuất phát từ nhiều phương diện, có người biết nguyên nhân chia tay của cậu và Cố Ngạo, cho nên không muốn nói chuyện với cậu, có người muốn nhờ bữa tiệc này mà phát triển mối quan hệ, nhưng giờ lại gặp phải một vật cản đường, cũng có người đơn giản là không muốn cùng người không có gia thế như cậu nói chuyện, vì dù sao đối với đám người nhiều tiền mà nói chẳng khác nào phí thời gian vô ích.
Mặc dù không có người để ý đến Mẫn Thiều Kỳ, nhưng người làm của Ngu gia cũng không lạnh nhạt với Mẫn Thiều Kỳ, sẽ chủ động tới hỏi cậu muốn ăn cái gì, để nhà bếp làm cho cậu, cũng sẽ thấy ly rượu hết rồi mà rót cho cậu ly mới… nhưng việc này cũng không thể che đậy được việc Mẫn Thiều Kỳ và những người ở đây không thích hợp, không có mấy ai thật lòng hoan nghênh cậu, nhưng không thể không để cậu ở đây.
Khi cậu và Cố Ngạo ở bên nhau, Cố Ngạo cũng dẫn cậu tới những bữa tiệc như thế này, cũng giới thiệu cho cậu vài người. Khi ấy những người đó đối xử với cậu vô cùng nhiệt tình, xu nịnh, thân thiện… Nhưng hiện tại, người có quen đến thế nào thì thái độ cũng hoàn toàn thay đổi rồi. Cậu có thể hiểu những người đó là bất bình thay cho Cố Ngạo, nhưng những người khác… vẫn khiến cậu hơi khó chịu.
“Tôi có thể ngồi đây không?”
Đến khi Mẫn Thiều Kỳ uống xong ly sâm panh thứ hai, một giọng nam vang lên từ phía sau cậu, Mẫn Thiều Kỳ quay đầu, ấy vậy mà lại là Hoắc Tinh.
“Tùy anh.” Mẫn Thiều Kỳ nói với Hoắc Tinh.
Hoắc Tinh ngồi xuống bên cạnh Mẫn Thiều Kỳ, hỏi: “Sao không qua đó ngồi?” Chỗ hắn chỉ đến đương nhiên là chỗ của Cố Ngạo.
Mẫn Thiều Kỳ nhếch miệng một cái nói: “Chưa ăn tối, muốn ăn chút gì đó.” Tới dự tiệc chỉ vì ăn, lý do này thật chẳng ra làm sao cả, nhưng dù sao vẫn đỡ lúng túng hơn là nói rằng những người bên đó sẽ không hoan nghênh cậu.
Hoắc Tinh cũng không vạch trần cậu, chỉ nói: “Đầu bếp lần này chị Ngu mời tới nấu rất ngon, ăn nhiều một chút.”
“Ừ.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu. Cậu vốn cho rằng Hoắc Tinh sẽ nói cậu vài câu, dù sao lúc gặp lại Ngu Dịch, thái độ hắn ta rất lạnh lùng, không nghĩ tới Hoắc Tinh ngược lại vẫn như trước, không quá thân thiết nhưng cũng không quá xa cách.
Người làm tới đổi một ly sâm panh mới cho Mẫn Thiều Kỳ, lại bị Hoắc Tinh gọi lại, nói: “Mang chai rượu vang đỏ lại đây.”
“Vâng.” Người làm trả lời xong rất nhanh liền mang tới một bình rượu vang đỏ vừa mới khui.
Hoắc Tinh nói: “Sáng sớm hôm nay mới được chở bằng máy bay tới, thử một chút.” Nói rồi rót cho Mẫn Thiều Kỳ một ly.
Mẫn Thiều Kỳ kỳ thật không biết bình phẩm rượu vang, nhưng nếu Hoắc Tinh đã đề cử, chắc chắn cũng không tồi, nhấp thử một ngụm, gật gật đầu nói: “Cũng được.” Dù sao đối với cậu không quá khó uống đã là cũng được rồi.
Hoắc Tinh cười: “Bầu không khí thế này uống rượu là thích hợp nhất.”
“Ừ…” Thật ra ngoài ăn và uống rượu ra cậu cũng không có việc gì để làm.
Cùng uống với Mẫn Thiều Kỳ được nửa ly, Hoắc Tinh hỏi: “Cậu với Tam thiếu làm lành rồi?” Hắn là một trong những người bạn thân nhất của Cố Ngạo, có những chuyện có thể hỏi thẳng.
Mẫn Thiều Kỳ lắc đầu, với Hoắc Tinh, cậu cùng không cần thiết phải nói dối.
Hoắc Tinh rót thêm cho cậu nửa ly nữa, cũng không hỏi gì thêm.
Không lâu sau, Ngu Tiêu đi tới, một tay chống lên bàn, một tay vỗ vai Hoắc Tinh, cười nói: “Sao không dẫn Thiều Kỳ qua?”
“Cậu ấy muốn ăn một chút.” Hoắc Tinh trả lời, câu trả lời này cũng coi như là để mặt mũi cho Mẫn Thiều Kỳ.
Ngu Tiêu vỗ vỗ vai Hoắc Tinh, hói: “Được rồi, em qua đó để ý Ngu Dịch một chút, đừng để nó uống nhiều quá. Chị ăn cùng Thiều Kỳ một lát.”
Hoắc Tinh biết Ngu Tiêu như vậy chắc hẳn là có điều muốn nói với Mẫn Thiều Kỳ, liền đứng dậy nhường chỗ, nói với Mẫn Thiều Kỳ một tiếng rồi đi sang chỗ của Ngu Dịch.
Ngu Tiêu sai người mang hai miếng sườn cừu nướng qua, dù cho cô có ăn hay không thì ít nhất cũng coi như là ngồi ăn cùng Mẫn Thiều Kỳ.
“Mùi vị cũng được chứ?” Ngu Tiêu hỏi.
“Ngon lắm ạ.” Mẫn Thiều Kỳ nói, sau đó bổ sung thêm: “Cảm ơn chị đã mời em tới.”
“Là điều nên làm mà.” Ngu Tiêu nói. Thật ra cô chỉ muốn bảo Cố Ngạo mang Mẫn Thiều Kỳ tới đây để thăm dò một chút, nếu như hai người không có quan hệ gì, Cố Ngạo chắc chắn sẽ từ chối. Nhưng không ngờ rằng, Cố Ngạo thực sự thay Mẫn Thiều Kỳ đồng ý, còn mang cậu tới đây, có thể thấy quan hệ hai người không như những người khác nghĩ, có lẽ… Mẫn Thiều Kỳ vẫn còn cơ hội.
Ăn một miếng thịt dê nhỏ, Ngu Tiêu hỏi: “Em cùng Tam thiếu thế nào rồi?”
Mẫn Thiều Kỳ trong lòng hiểu rất rõ, không ai ở đây là không tò mò vấn đề này. Chỉ là có những người cậu sẽ bằng lòng trả lời, mà có những người… cậu căn bản sẽ không trả lời. Mà Ngu Tiêu và Hoắc Tinh đều thuộc về những người cậu sẽ đồng ý trả lời đó.
“Cũng không có gì cả…” Cậu không phải không thể nói cậu đang làm giúp việc cho Cố Ngạo, chỉ là cậu không biết Cố Ngạo có đồng ý nói chuyện này ra ngoài hay không, nên chỉ có thể trả lời qua loa, nếu như Cố Ngạo muốn nói, đám người Ngu Tiêu sớm muộn cũng sẽ biết.
Ngu Tiêu nhìn Mẫn Thiều Kỳ, cười, mang theo vài phần chân thành nói: “Tất cả những người ở đây, bất luận là xuất phát từ lợi ích hay tình cảm, đều hy vọng có thể có một chút quan hệ dính dáng đến Tam thiếu. Chị hiểu rất rõ, về quyền lợi may ra bọn họ cố gắng một chút còn có thể có hy vọng, nhưng về tình cảm chắc chắn lại không thể. Em là người duy nhất ở đây đã từng có quan hệ tình cảm với Tam thiếu, cũng là người cho đến hiện tại cậu ấy bằng lòng mang tới, vậy nên có những chuyện so với bọn họ càng có hy vọng hơn.”
Mẫn Thiều Kỳ nhìn Ngu Tiêu, ánh mắt có chút phức tạp, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ngu tiểu thư, thực ra em mới là người không có hy vọng đó nhất.”
Ngu Tiêu cười xoa xoa tóc cậu, tựa như một người chị tri kỉ: “Chỉ cần em biết sai thì vẫn có thể thay đổi được, đừng làm hại Tam thiếu thêm lần nữa, những chuyện khác không phải là vấn đề.”
“Ngu tiểu thư xem trọng em quá rồi.” Mẫn Thiều Kỳ đối với chính bản thân mình cũng không có chút tin tưởng nào.
Ngu Tiêu cười nói: “Không thử một chút sao biết được?”
Mẫn Thiều Kỳ trầm mặc – Thử? Cậu phải thử thế nào đây? Cố Ngạo căn bản sẽ không cho cậu cơ hội để thử.
Lúc này, có một chàng trai đi tới mời Ngu Tiêu nhảy, Ngu Tiêu vui vẻ đồng ý, bảo Mẫn Thiều Kỳ ăn nhiều một chút rồi cùng chàng trai kia bước vào sàn nhảy
Mẫn Thiều Kỳ nhìn về phía Cố Ngạo, lúc này Cố Ngạo đang bị một đám người vây quanh, tựa hồ nói chuyện rất vui vẻ, cũng không chú ý tới Mẫn Thiều Kỳ bên này.
Mẫn Thiều Kỳ thu hồi tầm mắt, cầm ly rượu lên, uống từng ngụm từng ngụm – Từ khi bước vào đây, Cố Ngạo không còn để ý tới cậu nữa. Có thể thấy được rằng Cố Ngạo cũng không quá coi trọng cậu, cậu vẫn là người không hợp với bữa tiệc này nhất, là người mà không ai thèm đếm xỉa đến.
Thoắt cái, hơn nửa chai rượu đã bị Mẫn Thiều Kỳ uống sạch, cậu cũng đã hơi chóng mặt, vị giác tựa hồ cùng trở nên tê dại, dựa vào tâm tình mà tiếp tục rót rượu cho mình, tựa hồ thứ đó chỉ là một thứ đồ uống bình thường với cậu mà thôi.
Người đầu tiên phát hiện ra Mẫn Thiều Kỳ say vẫn là Hoắc Tinh, lập tức nói cho Cố Ngạo.
Cố Ngạo nhíu mày, người xung quanh liền ngậm miệng
Nhìn Mẫn Thiều Kỳ không nhúc nhích ngồi đằng xa xa bên kia, Cố Ngạo đứng dậy bước tới. Lúc này Mẫn Thiều Kỳ tựa hồ đã uống tới mù mịt rồi, cả người ngơ ngác nhìn chằm chằm một chỗ, tựa như một con rối, mặt không cảm xúc.
Cố Ngạo cầm lấy bình rượu vang đỏ trên bàn, phát hiện đã trống không rồi. Mẫn Thiều Kỳ không phải là người biết uống rượu, đừng nói một chai, nửa chai cũng đủ để cậu say rồi.
“Cậu sao lại uống nhiều như vậy?” Cố Ngạo càng nhíu chặt mày hơn.
Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu, mờ mịt nhìn anh, đôi mắt ướt nhẹp dường như có chút tủi thân, một hồi sau mới nhỏ giọng gọi: “Cố Ngạo…”
Cố Ngạo nhắm mắt, thở dài một hơi, âm thanh cũng nhẹ nhàng hơn, đoạn nói: “Đi được không?”
Mẫn Thiều Kỳ chầm chậm một hồi mới phản ứng lại, sau đó gật đầu. Có thể động tác này làm cho đầu cậu đau, lại rũ đầu rồi day day.
Cố Ngạo nắm tay cậu nói: “Đi thôi.”
Mẫn Thiều Kỳ đứng lên, ngây ngốc hỏi: “Đi đâu?”
“Về nhà!” Cố Ngạo nói xong chào hỏi Ngu Tiêu một tiếng, rồi dẫn Mẫn Thiều Kỳ rời đi.
Đám người bên trong biệt thự hoặc là kinh ngạc hoặc là bất ngờ nhìn nhau một cái, cuối cùng không ai dám bình luận. Chỉ có Ngu Tiêu và Hoắc Tinh hiểu rõ, không thể làm gì khác mà lắc lắc đầu.