Editor: Gió
Bởi vì phố ẩm thực khá nhiều người, hơn nữa mọi người đều mang theo mục đích vừa ăn vừa chơi mà đến đây, chẳng ai ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, khó mà tránh khỏi việc lơ là cảnh giác. Hơn nữa hai người xếp hàng ở đây, vệ sĩ đều đồng loạt chen lên cùng thì dễ khiến người khác quá chú ý. Vậy nên đều đứng tản ra, để mọi người không quá để ý đến. Nhưng tuyệt không thể ngờ, chính vì chút sơ sót như vậy, lại trở thành cơ hội cho Lâm Bái.
Lâm Bái theo tới đây như thế nào Mẫn Thiều Kỳ không rõ, chuyện hai người đi chơi ngày hôm nay cũng là đêm qua mới quyết định, mà Lâm Bái hoàn toàn là có chuẩn bị rồi mới tới, căn bản không phải ý định nhất thời.
Nhưng bây giờ Mẫn Thiều Kỳ không quan tâm nhiều chuyện như thế đưuọc, súng trong tay Lâm Bái đã chĩa thẳng về phía cậu. Vệ sĩ dù đang chạy về phía này rồi, nhưng chắc chắn không nhanh được bằng tốc độ nổ súng của Lâm Bái, đã không làm gì được Lâm Bái ngược lại còn làm bị thương người qua đường.
Mẫn Thiều Kỳ đã không thể mong đợi ở vệ sĩ nữa rồi, ném thẳng kem trên tay mình về phía của Lâm Bái, khiến cô ta phân tán sự chú ý là được.
Vào khoảnh khắc kem bị ném qua, Lâm Bái cũng bóp cò một lần nữa.
Nhưng kem quả thực khiến cho Lâm Bái hoảng hốt, cho nên phát súng này không bắn trúng Mẫn Thiều Kỳ mà bắn trúng một khách hàng nữa đang xếp hàng ở bên cạnh.
Khi tiếng súng đầu tiên vang lên có lẽ đa phần mọi người vẫn còn đang mơ hồ, nhưng tiếng súng thứ hai cũng đủ để khiến mọi người phục hồi tinh thần mà nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Cảnh sát phụ trách đoạn đường này cũng xông tới.
Mẫn Thiều Kỳ hiện tại không đoái hoài gì đến Lâm Bái nữa, ôm lấy hông Cố Ngạo rồi kéo anh vào bên trong sạp hotdog – ai mà biết được liệu Lâm Bái có nổ súng tiếp hay không? Cậu phải đưa Cố Ngạo tới nơi có chỗ chắn.
Lâm Bái cũng phát hiện rằng có rất nhiều người đang lao về phía cô ta, nhắm tứ phía mà bắn mất kiểm soát, dường như muốn bắn Cố Ngạo hoặc Mẫn Thiều Kỳ một lần nữa.
Nhưng cảnh sát không cho cô ta cơ hội này, móc súng lục đập vào cánh tay của cô ta.
Lâm Bái kêu đau một tiếng, súng lục bị văng ra. Vài cảnh sát lập tức tiếp đến, còng tay cô ta lại. Khẩu súng kia cũng được bỏ vào túi vật chứng.
Lúc này vệ sĩ cũng đã vây tới rồi, Mẫn Thiều Kỳ không có thời gian nói chuyện với cảnh sát, cũng không chờ được xe cứu thương, nhanh chóng nói với vệ sĩ: “Đừng ngây ra đấy nữa, đỡ Tam thiếu lên xe, chúng ta tới bệnh viện, nhanh lên!”
Phản ứng của vệ sĩ cũng rất nhanh, một người trong số đó cõng Cố Ngạo chạy ra ngoài, một người ở lại nói chuyện với cảnh sát, những người còn lại đang sơ tán dòng người phía trước.
Những cảnh sát này cũng không ngốc, biết người bị thương là ai, lập tức sắp xếp xe cảnh sát đi phía trước mở đường. Vệ sĩ đặt Cố Ngạo vào chỗ ngồi phía sau, Mẫn Thiều Kỳ theo lên xe. Vệ sĩ có kỹ thuật lái xe tốt nhất ngồi vào ghế lái, lái xe với tốc độ nhanh nhất đi về phía bệnh viện.
Áo sơ mi sau lưng Cố Ngạo đã bị nhuộm đỏ cả rồi, sắc mặt cũng rất khó voi, nhưng hô hấp cũng coi như là ổn định, hẳn là không bị thương đến chỗ hiểm. Mẫn Thiều Kỳ dùng thảm của chỗ ngồi phía sau chặn vào vết thương của Cố Ngạo, cố gắng cầm máu.
“Kỳ Kỳ ơi…” Cố Ngạo vẫn luôn không lên tiếng giờ gọi Mẫn Thiều Kỳ một tiếng, tiếng gọi rất nhỏ, nhưng Mẫn Thiều Kỳ vẫn nghe thấy.
Mẫn Thiều Kỳ lại gần, dùng mặt cọ cọ Cố Ngạo, nói: “Em đây.”
Cố Ngạo nhẹ giọng nói: “Đừng sợ… Không sao đâu.”
“Ừm…” Mẫn Thiều Kỳ hôn anh một cái, nói: “Anh kiên trì thêm một lúc nữa thôi, sắp đến bệnh viện rồi.” Hiện tại cậu thật sự rất hoảng, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện như thế này. Nhưng cậu lại không ngừng nhắc nhở mình không thể hoảng sợ, phải an toàn đưa Cố Ngạo vào phòng phẫu thuật, sau đó mới có thể giải quyết những chuyện tiếp theo.
Cố Ngạo không nói tiếp nữa, nhắm mắt như đang ngủ. Nhưng thật ra anh không ngủ, chỉ là quá đau, không còn sức để nói nữa. Nhưng Mẫn Thiều Kỳ không sao là anh yên tâm rồi, giống như anh hai nói, thật ra có đôi khi, Mẫn Thiều Kỳ kiên cường hơn bọn anh nhiều.
Sau khi đến bệnh viện, Cố Ngạo được đưa vào phòng cấp cứu, sau đó lại được đưa vào phòng phẫu thuật.
Các loại thủ tục đều có vệ sĩ làm giúp rồi, Mẫn Thiều Kỳ chỉ cần đi theo Cố Ngạo. Mãi đến khi Cố Ngạo được đẩy vào phòng phẫu thuật, Mẫn Thiều Kỳ mới thoáng thở dài một cái, ngồi xuống ghế ngoài hành lang đợi Cố Ngạo ra.
Khoảng nửa tiếng sau, Uông Kế Luân và Mạnh Chương cũng chạy tới. Trên đường đi họ đã hiểu rõ tình hình thông qua vệ sĩ, hiện tại vẻ mặt của Uông Kế Luân vô cùng lạnh lẽo, dù cho giao tranh nguy hiểm đến nhường nào, Cố Ngạo cũng chưa từng bị thương, không ngờ hôm nay vừa ra ngoài chơi một tí, đã bị cái cô họ Lâm kia làm cho bị thương. Số mệnh Lâm gia đã tận, nhưng vẫn dám ở ngay dưới mí mắt ông tổn thương cháu ông, đúng là làm càn.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn thấy sắc mặt Uông Kế Luân xấu đi, cũng biết ông đang lo lắng cho Cố Ngạo, liền khuyên: “Ông đừng lo lắng, Cố Ngạo sẽ không sao đâu.”
Uông Kế Luân gật đầu, để Mẫn Thiều Kỳ đỡ ngồi xuống ghế, hỏi cặn kẽ tình hình cụ thể lúc đó.
Mẫn Thiều Kỳ cũng nói đúng sự thật.
Hơn một tiếng sau, bác sĩ đi ra.
Uông Kế Luân lập tức đứng lên, đi tới hỏi: “Bác sĩ cháu tôi sao rồi?”
Thái độ của bác sĩ vô cùng ôn hoài nói: “Ngài yên tâm, không có vấn đề gì đáng ngại cả, cũng không bị thương tới chỗ hiểm. Nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện qua sát tình tình, xem có xuất hiện tình trạng nhiễm trùng không.”
Uông Kế Luân lúc này mới yên âm.
Mẫn Thiều Kỳ cũng thở phào một hơi.
Mạnh Chương xuống tầng làm thủ tục nhập viện cho Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ ở lại cùng Uông Kế Luân, nhân tiện đợi Cố Ngạo ra.
Cố Ngạo được gây mê hoàn toàn, cứ ngủ mãi, đến khi được chuyển vào giường trong phòng bệnh rồi vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói phải qua một lúc lâu nữa mới có thể tỉnh lại.
Mạnh Chương thấy Cố Ngạo không sao rồi thì rời đi trước để xử lý những vấn đề tiếp theo. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Uông Kế Luân và Mẫn Thiều Kỳ. Uông Kế Luân ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần, Mẫn Thiều Kỳ ngồi bệnh cạnh giường Cố Ngạo.
Nửa tiếng sau, phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa. Mẫn Thiều Kỳ đáp một tiếng “Mời vào”. Một người đàn ông Hoa kiều thoạt nhìn khoảng hơn 40 tuổi thân hình hơi mập mạp đi vào.
Mái tóc người kia thưa thớt, quần áo rất trang trọng, giày da cũng lau bóng loáng, trong tay cầm theo túi công văn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Uông Kế Luân liếc nhìn người kia, cũng không nói một lời.
Mẫn Thiều Kỳ liền mở miệng hỏi: “Anh là?”
“Chào cậu, tôi là luật sư riêng của tiểu thư Lâm Bái, Lâm Hùng. Tôi tới đây chuyện với cậu về hiểu lầm nhỏ ngày hôm nay.” Giọng nói của anh ta vô cùng kiêu căng, vóc dáng không cao nhưng bởi vì Mẫn Thiều Kỳ đang ngồi, nên khiến cho hắn có cảm giác mình đang ở trên cao nhìn xuống.
Nghe thấy đối phương định nghĩa chuyện lần này là “hiểu lầm nhỏ”, trong phút chống Mẫn Thiều Kỳ có chút tức giận. Hơn nữa người này cũng họ Lâm, 8-90 phần trăm là cùng dòng họ với Lâm Bái.
Uông Kế Luân vẫn không thèm để ý tới Lâm Hùng, giống như người này dường như không tồn tại.
Mẫn Thiều Kỳ hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh cảm thấy hiểu lầm này nhỏ đến thế nào? Nhỏ đến mức phải huy động cảnh sát, phải phẫu thuật, phải nhập viện?”
Người kia vẫn ung dung nói: “Gần đây tâm tình của tiểu thư Lâm Bái không tốt lắm, trong lúc kích động nhất thời mới làm ra chuyện này. Không phải là cố ý giết người. Hơn nữa, Cố tiên sinh không có gì đáng ngại, chuyện này chúng ta vẫn nên âm thầm giải quyết thì hơn.”
“Giải quyết thế nào? Tôi trả lại Lâm Bái một phát súng, không cần quan tâm sống chết thế nào?” Mẫn Thiều Kỳ không có ý nhượng bộ, nói thôi cũng tức điên người rồi.
“Cậu… Tôi đại diện Lâm gia đến trao đổi việc bồi thường đàng hoàng với cậu, sao cậu lại không có lý lẽ gì thế?” Lâm Hùng cả giận nói.
“Lý lẽ là để nói với người.” Mẫn Thiều Kỳ lườm Lâm Hùng một cái, Cố Ngạo bị thương đến mức phải vào phòng phẫu thuật rồi, Lâm gia vậy mà lại phái ông luật sư này để âm thầm hòa hoãn, đúng là đầu óc có vấn đề mà.
Lâm Hùng giương cao cổ, nói: “Cậu phải biết rằng, với tình trạng hiện tại của Lâm Bái, chúng tôi có thể xin kiểm tra thần kinh.”
Mẫn Thiều Kỳ cười lạnh, nói: “Anh nói Lâm Bái có bệnh tâm thần?”
“Đúng vậy, cậu phải biết rằng nếu như bệnh viện đưa ra giấy chứng minh như vậy, Lâm Bái sẽ không bị phạt, các cậu cũng không lấy được số tiền bồi thường thỏa đáng. Chi bằng chúng ta cứ âm thầm giải quyết, ai cũng tránh được phiền phức.” Lâm Hùng bày ra cái dáng vẻ: “Tôi đây là chỉ cho các cậu một con rộng rãi để đi.”
“Ha ha.” Mẫn Thiều Kỳ nhìn Lâm Hùng, nói: “Nếu Lâm Bái thât có vấn đề về tâm thần, làm thế nào mà theo chúng tôi đến phố ẩm thực được? Đừng nói với tôi là cô ta trùng hợp xuất hiện ở đấy, ai đi ăn mà lại mang theo súng cơ chứ? Hơn nữa tôi tin là không phải cô ta tự mình lái xe đi theo, nếu không không thể nào mà chúng tôi không phát hiện được, hẳn là phải có người báo tin cho cô ta, cô ta đi thẳng đến đó chờ chúng tôi, suy tính kế hoạch thế này anh nói với tôi cô ta có bệnh tâm thần? Ngoài ra, tôi tin nhìn là Lâm gia hẳn là cũng không gần phố ẩm thực, nếu như tinh thần cô ta có vấn đề, sao có thể an toàn lái xe tới đó? Lẽ nào trên đường đi thì bình thường, nhưng đến phố ẩm thực thì liền lên cơn? Được thôi, cứ coi như là như vậy đi, nhưng cô ta mang súng theo bên mình khi đi ra ngoài, cũng rất có vấn đề. Hơn nữa lần đầu tiên tôi nhìn thấy một bệnh nhân tâm thần mà lại ngắm chuẩn mục tiêu làm người bị thương ở một nơi đông người như phố ẩm thực đấy.”
Miệng Lâm Hùng giật giật, nói: “Có lẽ thật sự là trùng hợp.”
Mẫn Thiều Kỳ hừ lạnh một tiếng, nói: “Được, cứ coi như là chuyện ông nói là thật đi, Lâm Bái thật sự có bệnh tâm thần, người giám hộ của cô ta thế nào mà lại yên tâm để cô ta đi ra ngoài? Nói như vậy, người giám hộ của cô ta có phải cũng phải gánh vác tránh nhiệm không?”
“Trước kia tinh thần của tiểu thư Lâm Bái cũng không tốt lắm, không đạt đến mức là bệnh tâm thần. Chỉ là lúc nổ súng ngày hôm nay có hơi mất kiểm soát. Vậy nên tôi cho rằng người giám hộ của cô ấy trước kia cũng không thể can thiệp vào quyền tự do của cô ấy.” Lâm Hùng cãi lý.
Mẫn Thiều Kỳ cười cười, nói: “Anh nói rất có lý. Tiểu thư Lâm Bái thực sự vô tội, bản thân không cảm thấy mình có bệnh, sau đó không cẩn thận mang súng đi ra ngoài, lại không cần thận đúng lúc đi tới phố ẩm thực chơi, càng không cẩn thận gặp phải bọn tôi đúng lúc phát bệnh, dùng súng làm Cố Ngạo bị thương. Càng đáng thương hơn là người nhà cô ta cảm thấy cô ta rất bình thường, hoàn toàn không để ý đến vấn đề tinh thần của cô ta, xảy ra chuyện thì tìm một ông luật sư tới nói với chúng tôi đó chỉ là trùng hợp. Những lời này ông vẫn nên để nói trên tòa thì hơn, xem bồi thẩm đoàn có tin nhiều lần trùng hợp của anh hay không.”.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy! |||||
Lâm Hùng bị cậu oán giận trong chốc lát không nói lên lời.
Uông Kế Luân ngồi một bênh nhưng đã cong môi. Đứa nhỏ Mẫn Thiều Kỳ này bình thường nhìn có vẻ hiền lành hiểu chuyện, nhưng lúc tranh luận lại không chịu để bị thiệt một chút nào.
Mẫn Thiều Kỳ đã không còn kiên nhẫn mà nhiều lời với hắn nữa, nói: “Mời anh về cho, sau này có chuyện gì mời nói chuyện với luật sư của Cố Ngạo.”
Lâm Hùng nhìn Mẫn Thiều Kỳ rồi lại nhìn Uông Kế Luân vẫn luôn không lên tiếng, nhưng trong lòng lại đang vui vẻ còn thêm chút đắc ý, hừ lạnh một tiếng, giận đùng đùng mà rời đi.
Mẫn Thiều Kỳ đúng dậy đi đóng cửa, lúc về lại trước giường thì thấy Cố Ngạo đã tỉnh.
Cố Ngạo cong khóe miệng, cười nói: “Bé con, không ngờ lúc em cãi nhau còn dữ như thế.”
Trên mặt Mẫn Thiều Kỳ có hơi nong nóng, thực ra bình thường không phải thế này đâu, nhưng vừa rồi cậu quá tức, nên không duy trì được hình tượng ngoan ngoãn của mình.
“Anh… Anh tỉnh rồi à? Em gọi bác sĩ giúp anh.” Mẫn Thiều Kỳ ấn chuông trên đầu giường, lập tức quay đầu nói với Uông Kế Luân: “Ông Uông, Cố Ngạo tỉnh rồi ạ.”
Uông Kế Luân đã nghe được tiếng Cố Ngạo nói chuyện, chỉ là không vội đi tới. Biểu hiện vừa rồi của Mẫn Thiều Kỳ khiến ông rất hài lòng – con trai ấy mà, lúc cần dịu dàng thì dịu dàng, lúc cần dữ thì cũng không được sợ hãi. Người như này mới xứng với cháu trai của ông, chí ít ở thời đại động khẩu không động thủ thế này, cũng sẽ không phải chịu thiệt