Editor: Gió
Sau khi về nhà Cố Ngạo ngủ chưa đến một tiếng đã tỉnh rồi, anh tỉnh rượu cũng khá nhanh, không đến mức ngủ đến tận sáng hôm sau.
Mở mắt ra, anh cảm thấy có người nằm bên cạnh mình, nhìn mọi thứ xung quanh quen thuộc cho nên phản ứng đầu tiên cho rằng người nằm bên cạnh là Mẫn Thiều Kỳ, nhưng dường như lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cố Ngạo trở mình, mở đèn ngủ, quay đầu nhìn, mới phát hiện là Giang Hằng.
Giang Hằng cũng tỉnh, cho rằng Cố Ngạo vì say rượu mà khó chịu, ngồi dậy hỏi: “Tam thiếu, sao vậy? Muốn uống nước?”
Cố Ngạo nhíu mày hỏi: “Sao cậu lại ở đây?” Thấy quần áo Giang Hằng vẫn còn, của mình cũng vẫn nguyên vẹn, hẳn là không có chuyện gì xảy ra, Cố Ngạo cũng có chút yên tâm.
Giang Hằng cũng tỉnh hơn, nói: “Ngu thiếu gọi Mẫn Thiều Kỳ tới đón anh, một mình anh ấy không đỡ được nên tôi giúp anh ấy đưa anh về.
“Cậu ấy đâu?” Cố Ngạo hỏi.
“Đi về rồi.” Giang Hằng trả lời.
“Về đâu?” Giọng Cố Ngạo mang theo vài phần nghi hoặc.
Giang Hằng có hơi khó hiểu nhìn anh, nói: “Anh ấy nói để tôi chăm sóc anh, anh ấy đi về trước.”
Cố Ngạo dừng lại một giây, sau đó xoay người xuống giường, việc đầu tiên là gọi điện cho Mẫn Thiều Kỳ. Chuông điện thoại vang lên từ phòng khách, Cố Ngạo đi tới, liền thấy điện thoại Mẫn Thiều Kỳ đặt ở trên bàn trà, áo khác vẫn còn đặt trên ghế sô pha. Không dám chần chừ một giây, Cố Ngạo trở về phòng cầm áo khoác, lập tức vội vội vàng vàng đi ra cửa.
Giang Hằng thấy vậy, cũng nhanh chóng mặc quần áo rồi chạy theo.
Cố Ngạo vừa mở cửa chính dưới tầng ra, cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi tới, khiến anh không khỏi rùng mình.
Hiện tại đã hơn hai giờ rồi, bên ngoài rất yên tĩnh, nhìn bốn phía đều không có dấu vết của con người, Cố Ngạo trong chốc lát có chút mờ mịt, anh không biết Mẫn Thiều Kỳ sẽ đi đâu, hoàn toàn không có bất cứ đầu mối nào. Nhưng rồi anh cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, bước nhanh về phòng giám sát của tiểu khu.
Để đảm bảo an toàn cho các hộ gia đình, hệ thống camera rất đầy đủ, hơn nữa phòng giám sát 24 giờ đều có người trực, vì sợ phát sinh tình huống khẩn cấp. Các hộ gia đình có vấn đều gì muốn tra camera bất cứ lúc nào đều có thể.
Cố Ngạo không biết Mẫn Thiều Kỳ đi đâu, cũng không có manh mối nào, đi tra camera là nhanh nhất, chí ít anh có thể biết Mẫn Thiều Kỳ đi về hướng nào.
Giang Hằng cũng vội vã đi theo, cậu không biết Mẫn Thiều Kỳ về nhà sao Cố Ngạo lại căng thẳng như thế, lẽ nào Mẫn Thiều Kỳ không nên về nhà sao.
Ngày hôm nay vừa đúng ca trực của đội trưởng đội bảo an, anh ta biết Tam thiếu gia nhà họ Cố này, nghe thấy Cố Ngạo nói muốn tra camera tìm người, không nói hai lời liền bắt đầu giúp đỡ điều chỉnh camera.
Giang Hằng cung cấp khoảng thời gan Mẫn Thiều Kỳ rời đi, động tác của đội trưởng đội bảo an cũng rất nhanh, nhưng mà Mẫn Thiều Kỳ lại không xuất hiện ở cổng chính tiểu khu trong khoảng thời gian đó. Sau đó đội trưởng đội bảo an lại điều chỉnh về cổng sau, vẫn không có.
Giang Hằng vội vàng giải thích: “Tôi không nhớ nhầm được đâu. Sau khi anh ấy đi tôi còn liếc nhìn giờ mà.”
Cố Ngạo nói với đội trưởng đội an ninh: “Bắt đầu tra từ cửa chính dưới tầng xem.”
“Được.” Đội trưởng đội bảo anh lại nhanh chóng tìm camera ở dưới tòa nhà Cố Ngạo sống.
Lần này, cuối cùng cũng tìm thấy Mẫn Thiều Kỳ trong khoảng thời gian mà Giang Hằng nói.
Sau khi đi ra ngoài, quả thật Mẫn Thiều Kỳ đi về hướng của cổng chính của tiểu khu. Đội trưởng đội bảo anh lại bắt đầu tra camera dọc đường, từng chút từng chút tra ra bóng hình của Mẫn Thiều Kỳ.
Mẫn Thiều Kỳ đi về phía cổng chính tiểu khu một đoạn, sau đó dừng lại không biết đang nghĩ điều gì, rồi mới rẽ vào một đoạn rẽ, đi về phía mặt bên của tòa nhà.
Camera cũng tra được một mạch, cuối cùng phát hiện Mẫn Thiều Kỳ đến cuối cùng cũng không ra khỏi tiểu khu, mà là ở vườn hoa ở mặt bên của tiểu khu.
Cố Ngạo không đợi thêm một giây nào nữa, ra khỏi phòng giám sát, chạy về phía vườn hoa nhỏ.
Tới vườn hoa nhỏ, Cố Ngạo liền thấy Mẫn Thiều Kỳ đang ngồi trên băng ghế dài toàn thân co lại. Mẫn Thiều Kỳ chỉ mặc duy nhất một chiếc áo len, căn bản không mặc áo khoác, với thời tiết thế này ở ngoài lâu như vậy chắc chắn bị đông cứng rồi.
Mẫn Thiều Kỳ cũng không chú ý tới Cố Ngạo đang đi tới, vẫn ngửa đầu, tựa hồ đang nhìn về một ô cửa sổ nào đó.
Cố Ngạo nhìn theo ánh mắt của cậu, phát hiện ra nơi Mẫn Thiều Kỳ hẳn là ô cửa sổ nơi phòng chính của anh. Lúc này, đèn trong phòng anh được bật sáng, nhưng rèm cửa kéo lại, không nhìn thấy được bất cứ thứ gì.
Cố Ngạo đi tới bên cạnh Mẫn Thiều Kỳ, Mẫn Thiều Kỳ lúc này mới phản ứng được là có người tới, thu tầm mắt lại nhìn qua, mới phát hiện là Cố Ngạo.
Vẻ mặt của Cố Ngạo vô cùng lạnh lẽo nhìn cậu, cởi áo khoác ra rồi dùng sức quấn lên người Mẫn Thiều Kỳ, sau đó dùng giọng nói chất chứa toàn bộ sự phẫn nộ nói: “Cậu làm như vậy để cho ai xem?”
Áo khoác trên người cũng không thể khiến Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy ấm hơn, Mẫn Thiều Kỳ môi đã cóng đến mức trắng bệnh rồi, âm thanh run rẩy nói: “Chẳng để cho ai xem cả. Tôi chỉ là đang đợi trời sáng, về nấu cơm cho anh.”
Cậu nhìn thấy đèn sáng, cũng biết rằng Cố Ngạo tỉnh rồi. Nhưng Giang Hằng ở đó, Cố Ngạo cũng không cần cậu. Hơn nữa biết đâu Cố Ngạo cùng Giang Hằng còn đang làm gì đó thì sao, cậu… chỉ có thể đứng nhìn từ xa như vậy mà thôi. Dù sao không nhìn thấy tận mắt, cậu cũng có thể tự lừa mình dối người, khiến cho bản thân dễ chịu hơn một chút. Nhưng mà cậu cũng không nghĩ được rằng Cố Ngạo sẽ tìm tới đây, nhìn thấy Cố Ngạo, cậu cảm thấy có chút không chân thực, viền mắt cũng cay cay, tựa như trời cao nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, để Cố Ngạo không quên mất sự tồn tại của cậu. Nhưng nước mắt của cậu giống như bị đêm đông lạnh giá này đóng băng lại rồi, căn bản không thể rơi xuống.
Cố Ngạo thở dài một hơi, ôm lấy Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Về nhà thôi.”
“Ừ…” Mẫn Thiều Kỳ dựa vào người Cố Ngạo, tựa như đã tìm được một chút cảm giác an toàn.
Cũng may chìa khóa nhà để trong túi áo của Cố Ngạo, ngày hôm nay lúc anh được dìu về là dùng chìa khóa của Mẫn Thiều Kỳ để mở cửa. Nếu không anh đi ra ngoài vội vàng như thế, hẳn sẽ không vào được nhà.
Về đến nhà, Cố Ngạo đặt Mẫn Thiều Kỳ lên giường của phòng ngủ chính, sau đó giúp cậu cởi giầy và áo khoác đang bao lấy cậu của anh ra, kéo chăn đắp lên cho cậu, cũng chỉnh nhiệt độ của điều hòa lên cao.
Mẫn Thiều Kỳ thực sự đã bị nhiễm lạnh, hồi lâu sau vẫn không cảm thấy ấm hơn, mà chỉ cảm nhận được không còn gió lạnh thổi tới nữa mà thôi.
Giang Hằng nhìn Cố Ngạo mặt không cảm xúc thế nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng chu đáo, trong lòng cũng có một vài ý nghĩ. Nhưng cậu là người thông minh, bây giờ mà ngồi xuống suy nghĩ lại có chút không đúng lắm, Cố Ngạo vì Mẫn Thiều Kỳ mà bận bận rộn rộn, cậu cũng không thể đứng nhìn thế được, vì thế nói: “Tôi đi nấu canh gừng, ở đây có gừng không?”
“Chắc là có.” Cố Ngạo cũng không nhìn cậu, chỉ quấn Mẫn Thiều Kỳ chặt hơn chút nữa.
Giang Hằng gật đầu, đi tới phòng bếp. Tìm suốt năm phút, cuối cùng cũng tìm được gừng, còn có một hộp đường đỏ nhỏ vẫn chưa khui. Đường đỏ có thể trung hòa một chút vị cay của gừng, khiến canh gừng dễ uống hơn.
Tìm một chiếc nổi nho nhỏ, Giang Hằng bắt đầu nấu canh gừng.
Trong phòng, Cố Ngạo ôm lấy Mẫn Thiều Kỳ đang được cuốn chặt chăn.
Mẫn Thiều Kỳ rất tỉnh táo, cũng có thể cảm nhận được cơ thể đang dần ấm lên, tai bị cóng đến phát đau cùng hai tay cũng đã ấm hơn.
Cố Ngạo trầm giọng nói: “Đêm khuya như vậy còn chạy loại đi đâu?”
“Tôi sợ quấy rầy anh và Giang Hằng.” Mẫn Thiều Kỳ nhẹ giọng đáp.
Cố Ngạo cười nhạt, nói: “Phòng này cách âm rất rốt, cậu không phải biết rất rõ sao?”
Mặt Mẫn Thiều Kỳ vốn dĩ không có chút huyết sắc đột nhiên lại đỏ hơn một chút, cũng không nói gì cả. Cậu không biết nên nói thế nào, nói cậu không muốn ở cùng một chỗ với Giang Hằng? Hay là nói cậu nhìn Giang Hằng chăm sóc Cố Ngạo trong lòng cảm thấy khó chịu? Hay là, nói cậu không tin cách âm ở đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nói được, nói cái gì cũng hợp lý, mặc dù những điều này cậu đều nghĩ cả rồi.
Bốn mươi phút sau, Giang Hằng bưng hai bát canh gừng vào. Lúc Cố Ngạo ôm Mẫn Thiều Kỳ quay về, áo khoác ở trên người Mẫn Thiều Kỳ, thời tiết lạnh như vậy, dù cho đường cũng không quá dài, cũng nên uống một bát để đuổi khí lạnh, phòng ngừa chẳng may.
Cố Ngạo nhận lấy bát của mình uống, sau đó đút từng thìa từng thìa một cho Mẫn Thiều Kỳ. Đợi đến khi Mẫn Thiều Kỳ uống hết bát canh gừng, thần sắc trên mặt cũng khá hơn một chút.
Canh gừng quả thực khiến Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy ấm hơn nhiều, cậu lịch sự cảm ơn Giang Hằng. Giang Hằng cười cười với cậu, cũng không hỏi nhiều.
“Phòng đầu tiên bên tay trái nhìn thấy lúc vào cửa là phòng trống, cậu đến đó nghỉ ngơi đi.” Cố Ngạo nói. Anh không hỏi vì sao Giang Hằng vẫn còn ở đây.
“Được, tôi đi nghỉ trước đây. Có chuyện gì cứ gọi tôi.” Giang Hằng nói rồi cũng đóng cửa lại, đi tới phòng cho khách.
Cố Ngạo nhìn Mẫn Thiều Kỳ ngoan ngoãn nằm trên giường, nói: “Lần sau không được như vậy nữa.”
“Ừ…” Người Mẫn Thiều Kỳ đã ấm hơn rồi, nhưng toàn thân lại không còn chút sức sống, tựa hồ là buồn ngủ rồi.
Cố Ngạo kéo chăn nằm vào, tắt đèn ở đầu giường, ôm lấy Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Ngủ đi.”
“Ừ…” Mẫn Thiều Kỳ tựa vào trong lòng Cố Ngạo, đầu có hơi nhức, có thể là do toàn thân khó chịu, cũng lười suy nghĩ nhiều, nghĩ được cái gì thì hỏi cái đó, “Giang Hằng… là người yêu mới của anh sao?”
“Không phải.” Cố Ngạo trả lời rất dứt khoát.
Mẫn Thiều Kỳ trầm mặc chừng ba phút, mới lại hỏi: “Ngày đó… tại sao không cho tôi đi?”
Cố Ngạo nhảy số kịp mới chợt hiểu ra Mẫn Thiều Kỳ hẳn là đang nhắc tới ngày đi ăn ở Tiên Vị quán đó, khẽ cười một cái, đoạn nói: “Sao cậu lại suy nghĩ nhiều đến vậy cơ chứ? Cậu mới vừa say rượu hôm trước, đi chơi không tránh khỏi lại uống rượu, chi bằng cậu về nhà nghỉ ngơi sớm còn hơn”
Một lát sau, Cố Ngạo lại hỏi: “Cậu cả đêm không ngủ là vì chuyện này?”
“Cũng không hẳn…” Giọng Mẫn Thiều Kỳ càng ngày càng nhỏ.
Lúc Cố Ngạo còn muốn hỏi cậu cái gì đó, phát hiện Mẫn Thiều Kỳ đã ngủ rồi.
Đúng như dự đoán, khoảng năm giờ sáng, Mẫn Thiều Kỳ bắt đầu sốt cao.
Cố Ngạo ngủ cũng không quá sâu, lúc Mẫn Thiều Kỳ vì sốt cao mà lạnh đến phát run, anh nhanh chóng nhận ra.
Mở đèn nhìn thấy Mẫn Thiều Kỳ sốt đến mơ mơ màng màng, Cố Ngạo cũng không dám chần chừ, nhanh chóng rời giường mặc quần áo cho Mẫn Thiều Kỳ, cũng mặc quần áo cho mình, kiểm tra đồ cần mang theo. Liền nhanh chóng bế Mẫn Thiều Kỳ ra khỏi nhà.
Sáng sớm xe cộ ít, Cố Ngạo lái xe rất nhanh đã tới bệnh viện, dừng xe xong liền bế Mẫn Thiều Kỳ vào phòng cấp cứu.
Sau khi bác sĩ kiểm tra một lúc, tiêm cho Mẫn Thiều Kỳ một mũi hạ sốt rồi truyền nước, nói rằng ở phòng bệnh cấp cứu quan sát một chút rồi mới quyết định xem có cần nằm viện hay không.
Truyền được nửa bình, Mẫn Thiều Kỳ ho khan tỉnh lại, có lẽ là do thân thể không thoải mái, người cũng có chút yếu ớt, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn ăn vặt, muốn ăn bỏng ngô vị caramel.”
“Đang ốm thế này, ăn vặt cái gì?” Cố Ngạo trừng trừng cậu, đoạn nói. Nhìn Mẫn Thiều Kỳ thế này, anh đánh không được mắng cũng không xong.
“Ăn rồi sẽ khỏi…” Mẫn Thiều Kỳ rụt lại trong chăn, nhìn có chút vô tội.
“Nếu thật sự thần kỳ như thế, còn đến bệnh viện làm gì?” Cố Ngạo nhẹ nắm tay của Mẫn Thiều Kỳ, bởi vì phải truyền nước tay Mẫn Thiều Kỳ lạnh hơn so với cơ thể.
“Muốn ăn…”Mẫn Thiều Kỳ lại yêu cầu thêm lần nữa.
Cố Ngạo không biết làm thế nào, anh không thể tranh cãi với người bệnh được, đành phải nói nói: “Đợi cậu truyền nước xong, ổn rồi tôi sẽ mua cho cậu.
“Ừ…” Mẫn Thiều Kỳ lại nhắm mắt, dường như muốn ngủ tiếp.
Lúc nói chuyện, Mẫn Thiều Kỳ cứ cách quãng lại ho khan, nhưng ban đầu chỉ ho nhẹ, nhau sau dần lại cảm thấy càng nặng hơn
Bác sĩ đến kiểm tra, nói có thể chuyển thành viêm phổi rồi, để cậu truyền nước xong sẽ kiểm tra kĩ hơn.
Kết quả, ý định truyền nước xong ăn bỏng ngô của Mẫn Thiều Kỳ liền bị gạt phăng đi, sau khi có kết quả kiểm tra, bác sĩ kê cho cậu đơn nhập viện, để cậu ở viện một tuần để xem xét tình hình.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn Cố Ngạo, Cố Ngạo nhìn thẳng vào mắt cậu một chốc, nghĩ thầm: “Không thì cứ mua một hộp về cho Mẫn Thiều Kỳ nhìn thôi cũng được…”