Đằng Thanh Sơn, Lý cùng ngư dân ‘ Thượng Quan Tuyền ’ xuyên qua những đám cỏ cây thưa thớt, hướng mắt nhìn thấy đám quân sĩ xa xa đang vây lấy con thuyền Ô Mộc. Cuồng Phong Ưng đang trên trời cao không ngừng bay liệng.
- Nguy rồi!
Thượng Quan Tuyền sắc mặt đại biến,
- Đại hiệp, con thuyền xin của các ngươi bị quân sĩ Tướng Quân phủ phát hiện ra rồi. Bảo thuyền này có thể đi qua vùng đá ngầm Cửu Khúc Quỷ Vực mà không hư hao gì, đám quân sĩ này khẳng định rất thèm muốn! Đại hiệp, trên bảo thuyền của các ngươi còn có bảo bối gì khác không?
Đằng Thanh Sơn nhìn ra xa :
- Bảo thạch màu xanh lá to bằng nắm đấm có tính không là bảo bối không?
- Đương nhiên rồi.
Thượng Quan Tuyền kinh hãi,
- Đại hiệp, các ngươi muốn giữ lại được bảo thuyền này quả thật rất khó khăn.
- Họ rốt cuộc là ai? Tướng Quân phủ là gì?
Đằng Thanh Sơn vẫn không vội.
Ít nhất tất cả vẫn còn nắm trong tay mình. Con thuyền cũng không bị chuyển đi.
Thượng Quan Tuyền vội giải thích :
- Đại hiệp, lúc trước ta đã nói, mười tám trấn ở Minh Nguyệt Đảo chúng ta có tổng cộng mười tám Tướng Quân phủ. Các trấn gần bờ biển đều có không ít quân doanh của các quân sĩ đóng quân ở đây. Những quân sĩ này hẳn là quân sĩ của Tướng Quân phủ Bắc Nhan Trấn chúng ta đang đóng quân ở bờ biển.
Đằng Thanh Sơn nghe xong gật đầu, cười cười nhìn về phía Thượng Quan Tuyền :
- Thượng Quan Tuyền, ngươi đi với chúng ta một ngày, làm không tệ! Đây là phần thưởng cho ngươi...
Nói rồi, Đằng Thanh Sơn lấy trong lòng ra một vốc cái túi nhỏ, trong đó có bao nhiêu tử châu đều lấy ra cho Thượng Quan Tuyền.
Túi tử châu này không phải là quá nhiều, chỉ ước chừng trên trăm viên thôi.
- Tử châu. Cho ta à?
Thượng Quan Tuyền giật mình trợn tròn mắt, cơ hồ nín thở.
Mắt Thượng Quan Tuyền hơi ửng đỏ. Trong đầu hiện lên những cảnh gian khổ mấy năm nay. Hắn là nam nhân, phải gánh vác cả một gia đình bao nhiêu năm rồi cũng đã cảm thấy quá mệt mỏi :
- Ta có thể mua cho nhi tử ta một thanh lợi kiếm rồi. Con vợ bênh hoạn của ta cũng có thể trị được rồi.
Nghĩ ngợi một chút, Thượng Quan Tuyền muốn quỳ xuống.
- Đồ vật hoàn toàn vô dụng với chúng ta.
Đằng Thanh Sơn vươn tay ra, đỡ lấy vai Thượng Quan Tuyền. Mặc cho Thượng Quan Tuyền dùng sức làm sao cũng không thể quỳ xuống được nữa.
- Ân nhân!
Thượng Quan Tuyền vô cùng cảm kích.
Nghĩ rằng hôm nay gặp xui xẻo, không ngờ lại là lộc từ trên trời rơi xuống. Trên trăm tử châu, cũng không biết dùng sao cho hết, chắc đủ cho cả nhà hắn dùng cả đời.
- Tốt lắm, ngươi về đi. - Đằng Thanh Sơn phân phó.
- Ân nhân.
Thượng Quan Tuyền vội nói:
- Các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, một mình không thể chống lại quá nhiều người! Còn nữa... Kiếm trận trong quân đội rất lợi hại. Tục truyền, đến cả cường giả đạt tới tiên thiên mà đội diện với đại kiếm trận, một khi bị vây lại cũng rất nguy hiểm.
Thượng Quan Tuyền lần này thật tâm lo cho hai người Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn và Lý nhìn nhau.
Kiếm trận? Uy hiếp với tiên thiên à?
- Ừm.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu. Thượng Quan Tuyền liên tục khom mình hành lễ, rồi sau đó biên lẳng lặng rời đi, để hai người Đằng Thanh Sơn ở lại.
Bên người Đằng Thanh Sơn và Lý là hai cái túi rộng miệng, đều là những loại lương thực, thức ăn, củi chẻ sẵn, quần áo mua trên trấn.
- Đằng đại ca, làm sao bây giờ?
Lý nhìn về phía Đằng Thanh Sơn,
- Giết chóc một hồi rồi sau đó bỏ đi à?
Lý trải qua những trải nghiệm thời thiếu nữ, rồi từng ngay trước mặt sư phụ tự tay mình đâm tất cả hung thủ. Đã trải qua những việc như vậy rồi, Lý đương nhiên không phải là loại người từ tâm mà nương tay.
- Ở đây có mấy trăm người.
Đằng Thanh Sơn nhìn ra xa xa,
- Tùy tình huống. Nếu có thể không đại khai sát giới thì sẽ không giết. Nếu thật bị vây lại... Thì không thể trách chúng ta được!
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn rất bình tĩnh. Trăm tên lính à? Cho dù là kiếm thuật cao siêu tới đâu, Đằng Thanh Sơn cũng căn bản không để vào mắt.
- Chúng ta tới đó đi!
Đằng Thanh Sơn vươn tay xách khiêng hai cái túi rộng miệng, trên người còn đeo ba lô đi về phía bãi biển. Lý cũng lẳng lặng đi theo phía sau.
...
Trên bãi biển, không ít quân sĩ đang ở trên chiếc thuyền Ô Mộc.
- Nhanh nhanh lên, ở mãi trên đó làm gì? Đám chúng mày nhanh tay một chút, kéo thuyền tới chỗ quân doanh bên kia đi.
Tên tướng quân lúc này tay cầm hai viên Thiết Diệp Quả to bằng nắm đấm, miệng vẫn không ngừng hò hét.
- Đại nhân, thuyền này có hai mái chèo thôi, hơn nữa đều là rất dài rất to. Chúng ta căn bản không chèo được.
Đám quân sĩ trên thuyền Ô Mộc cũng sốt ruột.
- Cái gì?
Tên tướng quân trừng mắt. Trước khi hắn lên thuyền chỉ nhìn bảo bối Thiết Diệp Quả thôi, căn bản không chú ý đến việc cả thuyền chỉ có hai mái chèo.
Đối với thuyền lớn dài hơn mười trượng như thuyền Ô Mộc này, hai cây chèo, lại ở trong phạm vi Cửu Khúc Quỷ vực, nếu là quân sĩ bình thường thì làm sao có thể chèo cho được?
- Con mẹ nó, thật là phiền toái.
Tên tướng quân nhíu mày, lập tức phân phó cho đám người chung quanh :
- Các huynh đệ, mau tìm một sợi dây, mọi người cùng kéo, nhất định phải kéo cho được con thuyền này về quân doanh cho ta. Lần này, có được bảo bối như vậy... Nộp lên trên một nửa, một nửa còn lại huynh đệ chúng ta chia nhau!
- Dạ dạ!
Đám quân sĩ này đỏ mắt vì hưng phấn, ngoan ngoãn như nghé, có đứa lên thuyền tìm dây, có đứa xuống nước lấy lưới đánh cá, có đứa đi chung quanh tìm những ngư dân xin dây. Tóm lại, tất cả mọi người đều đang nghĩ biện pháp.
Ngay lúc này...
- Các vị, đang làm gì ở đây thế?
Một tiếng cười sang sảng vang tới, tựa như người quen chào hỏi, thanh âm lớn đến nỗi nghe như tiếng sấm ầm ầm.
Nhất thời tên tướng quân và tất cả quân sĩ đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một thanh niên, tóc dài xõa tung, mặt râu ria, cầm hai cái bao còn lớn hơn cả người hắn. Cạnh hắn là một thiếu nữ áo tím vô cùng xinh đẹp. Một dã thú, một tiên nữ, hai người đứng cùng nhau, đích xác làm cho người ta rất ngạc nhiên.
- Cút ngay, cút ngay!
Có tên lính hét lên :
- Tướng Quân phủ làm việc, những người khác đều phải cút đi!
Thấy Đằng Thanh Sơn đi tới, nhất thời có một tên lính bảo Đằng Thanh Sơn phải biến ra xa một chút.
- Biến đi!
Một tên lính dùng tay nắm chặt vào ngực Đằng Thanh Sơn.
- Cút ngay?
Thân thể Đằng Thanh Sơn tiến lên một bước, ngực hắn lập tức phát lực trong cự ly gần. Tên lính chỉ cảm thấy một luồng kình lực nhu hòa khổng lồ từ bàn tay mình chạy dọc theo cánh tay, truyền tới toàn thân, sau đó...
Vù!
Cả người tên quân sĩ này bị ném văng lên, bay lên ra sau sáu bảy trượng.
- Tõm!
Cả người hắn ngã xuống biển, làm vọt lên những bọt sóng trắng xóa.
- Nhị ca!
Một tên lính sốt ruột nhất thời đỏ mặt lên, lập tức nhìn về phía Đằng Thanh Sơn,
- Tên khốn khiếp!
Đánh bay một người cao sáu bảy trượng, dựa theo lẽ thường thì loại lực phản chấn này tuyệt đối đủ để đánh chết một người.
Đằng Thanh Sơn khiêng hai cái túi lớn, đi nhanh tới.
- Vèo!
Tên lính rút kiếm, muốn đâm vào Đằng Thanh Sơn. Một kiếm đâm ra, tựa như có một luồng khí tức tiêu điều tràn ngập. Đằng Thanh Sơn vẫn đi như bình thường, chỉ là đơn giản tiến lên một bước, đã có thể né tránh một kiếm này rất quỷ dị. Sau đó bả vai đánh vào thân thể tên quân sĩ kia. Tên này cũng bị đánh ngã sập xuống lăn ra xa ba bốn vòng.
- Khốn khiếp!
- Muốn chết!
Nhất thời chung quanh mấy trăm quân sĩ đều nổi giận, chỉ nghe những tiếng ‘ choang ’‘ choang ’‘ choang ’ liên tiếp. Mấy trăm thanh lợi kiếm đều đã tuốt khỏi vỏ!
- Sầm!
Lúc này, trong nước biển có một bóng người thò đầu ra. Phun ra một ngụm nước lớn, vẻ mặt mừng rỡ, hô lớn :
- Lão tử không chết, ha ha, lão tử không chết!!!
Vài quân sĩ vừa té ngã quay đầu nhìn lại, ai nấy đều kinh hỉ :
- Nhị ca không chết!
- Lão tử sống khỏe re, chẳng bị thương chút nào.
Tên quân sĩ đang ở trong nước cũng rất kinh hỉ. Nhất thời chung quanh mấy trăm quân sĩ cũng ngạc nhiên nhìn cảnh này. Bắn lên cao sáu bảy trượng, lại chẳng bị sao cả? Việc này quá quỷ dị. Trong nháy mắt, cơ hồ tất cả quân sĩ đều hiểu ra, tên lỗ mãng khiêng hai cái túi to này là một siêu cường giả chính thức!
Ít nhất phương pháp phát lực vận kình mạnh hơn chúng rất nhiều.
- Vèo!
- Vèo!
Đằng Thanh Sơn và Lý đều đi đến bãi biển vài bước, rồi đồng thời nhảy lên. Lý cũng là cao thủ hậu thiên đỉnh, nhảy lên boong chiếc thuyền Ô Mộc cũng không phải là việc khó.
Quân sĩ Tướng Quân phủ của Bắc Nhan Trấn chỉ mới giật mình một cái, Đằng Thanh Sơn và Lý đều đã lên thuyền rồi.
- Các ngươi muốn làm gì!
Một vài tên lính to lớn trên chiếc Thuyền Ô Mộc lập tức hét lên.
- Ta muốn làm gì à?
Chân phải Đằng Thanh Sơn đá cho cửa khoang mở ra, sau đó nhét hai cái túi to vào trong, dùng tiên thiên chân nguyên ném khẽ vào, sau đó điều khiển cho nó bay tới đáy khoang. Sau đó Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn về phía đám người, cười nói
- Ta còn chưa hỏi các ngươi muốn làm gì nữa kìa!
- Các ngươi, tất cả đều rời thuyền! - Đằng Thanh Sơn đi tới.
- Ngươi bảo chúng ta rời thuyền à? - Nhóm quân sĩ này đều trừng mắt.
Mười tám Tướng Quân phủ đều rất bá đạo ở Minh Nguyệt Đảo.
- Ta bảo các ngươi xuống! Các ngươi phải xuống!
Thân thể Đằng Thanh Sơn chợt động, rồi nhảy vào hơn mười người đang đứng trên boong thuyền, vung tay múa loạn.
Vù! Vù!
Chỉ thấy đám quân sĩ cứ như một đống cát bị Đằng Thanh Sơn ‘quạt’ vào hải dương,
- Dừng tay!
Tiếng gầm gừ phẫn nộ,
- Muốn chết!
Hơn mười người tức giận hò hét. Nhưng có tức giận cũng vô dụng. Chỉ qua thời gian hai hơi thở, hơn mười người từ trên thuyền Ô Mộc bị ném văng xuống nước.
- Tõm! Tõm, tõm!
Đám quân sĩ toàn bộ bị đánh xuống biển, làm văng bọt tung tóe.
- Ngươi... Ngươi làm gì?
Tên tướng quân giận đến nỗi đỏ cả mắt, giận dữ gầm gừ nói:
- Chiếc bảo thuyền này, là của Tướng Quân phủ Bắc Nhan Trấn chúng ta. Ngươi dám trước mặt mấy trăm quân sĩ dở trò cướp thuyền à, muốn chết phải không?
- Các ngươi ấy hả?
Đứng trên thuyền Ô Mộc, Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn hắn, rồi cười ha ha,
- Tướng Quân phủ Bắc Nhan Trấn, một trong mười tám phủ Tướng Quân, chẳng lẽ là cường đạo sao? Nhìn bộ dạng ngươi kìa, hẳn là cũng là một tướng quân đó... Ngươi nói những lời này, mà không đỏ mặt à? Ngươi không xấu hổ sao? Chiếc thuyền này trở thành thuyền của các ngươi à. Ha ha...
Tiếng cười của Đằng Thanh Sơn làm tên tướng quân biến sắc.
- Buông thuyền ra, cấp tốc ly khai, ta tha cho ngươi tội mạo phạm! Bằng không, cho dù ngươi là người của Kiếm Lâu, Tướng Quân phủ chúng ta cũng có quyền xử tử ngươi!
Tên tướng quân phẫn nộ quát.
Mấy trăm quân sĩ cũng đều cầm lợi kiếm, lạnh lẽo nhìn Đằng Thanh Sơn trên thuyền Ô Mộc.
Đột nhiên một thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên :
- Đằng đại ca, Thiết Diệp Quả không còn ở trong khoang nữa rồi, không còn tí nào cả!
- Thiết Diệp Quả?
Mấy trăm quân sĩ đều nao nao.
Chỉ thấy ở mũi tàu thuyền Ô Mộc, tên lỗ mãng, tóc xõa tung, mặt râu ria cười to một tiếng, thân thể tựa như một mũi tên trực tiếp xé gió bay tới, lại nhảy ra xa gần ba mươi trượng, từ chiếc thuyền Ô Mộc đã tới giữa đám lính đang đứng trên bãi cát.
- Buông tay!
Đằng Thanh Sơn cướp ngay cái lưới đánh cá đựng đầy Thiết Diệp Quả trong tay một tên lính.
- Ngươi...
Tên tướng quân sắc mặt tái nhợt.
- Tên mặt xanh lè kia.
Đằng Thanh Sơn nhìn qua,
- Đừng có ở đó mà làm bộ làm tịch, đưa hai Thiết Diệp Quả trên tay ngươi cho ta!