Cửu Đỉnh Ký

Chương 6: Q.8 - Chương 6: Cầu Cứu






- Đằng tiên sinh, Húc Nhật Thương Hành ta là Thương Hành lớn nhất trong thiên hạ. Thương Hành có rất nhiều thứ làm ăn khác nhau.

Lục trưởng lão nói vẻ nhiệt tình:

- Ngoại trừ việc làm ăn bề nổi, chúng ta thực ra còn có một tổ chức chuyên môn giải quyết những phiền toái cho người khác. Những người nào có phiền toái, có cừu oán, có thể tìm chúng ta. Tổ chức này gọi là “Sát Thủ Đường”.

- Sát Thủ Đường?

Đằng Thanh Sơn nhướng mày một cái.

- Lục trưởng lão, ngươi bảo ta làm sát thủ à?

Kiếp trước Đằng Thanh Sơn là một siêu sát thủ nhất lưu. Mặc dù Đằng Thanh Sơn không thèm để ý tới loại sự việc như giết người này, nhưng cũng không phải không động tâm.

- Đằng tiên sinh, ngươi có thân phận như thế nào chứ? - Lục trưởng lão liền nói.

Tin tức về cuộc chiến đấu của Đằng Thanh Sơn cũng rất ít người biết, nhưng mấy vị trưởng lão trong Húc Nhật Thương Hành vẫn biết. Đến cả đệ nhất dưới chiến thần là “Húc Nhật Chiến Thần” Đại trưởng lão cũng tự nhận là không phải đối thủ của Đằng Thanh Sơn! Mức độ coi trọng của Húc Nhật Thương Hành bây giờ đối với Đằng Thanh Sơn thì không cần nói cũng biết.

- Sát Thủ Đường chúng ta, cũng có sát thủ cấp bậc Vũ Thánh! Nhưng, nhiệm vụ cho Vũ Thánh khẳng định phải được Vũ Thánh đồng ý mới được.

Lục trưởng lão cười nói.

- Ta được biết Đằng tiên sinh rất muốn có được ba mươi sáu khối thạch điêu! Các vị trưởng lão Thương Hành chúng ta cũng biết, Đằng tiên sinh có thực lực siêu tuyệt. Sát Thủ Đường của chúng ta cũng thỉnh thoảng nhận được một vài nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành. Đương nhiên, những nhiệm vụ không thể hoàn thành đó mà để trước mặt Đằng tiên sinh thì chẳng là cái gì cả.

Lục trưởng lão vội cười nói:

- Chúng ta cũng biết, với cường giả cỡ như Đằng tiên sinh, cũng không quan tâm tới tiền bạc. Ở Sát Thủ Đường chúng ta, sát thủ Vũ Thánh cũng chia cấp độ. Tiên thiên hư đan Vũ Thánh, được gọi là Vũ Thánh đỉnh cao.

- Chúng ta chuẩn bị thiết lập một cấp độ sát thủ mới, gọi là “Vũ Thánh cực mạnh”.

Lục trưởng lão cười nhìn Đằng Thanh Sơn.

- Đằng tiên sinh. Được xưng là “Vũ Thánh cực mạnh”, cũng sẽ có nghĩa như cái tên. Còn muốn mời “Vũ Thánh cực mạnh” động thủ, chỉ có một điều kiện một bức trong số ba mươi sáu bức điêu khắc Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, giao cho “Vũ Thánh Cực Mạnh” hai ba năm.

Đằng Thanh Sơn nghe xong sực tỉnh ra.

- Hơn nữa, nếu có người mời tiên sinh... Chúng ta sẽ đưa nhiệm vụ cho tiên sinh xem trước. Có nhận không tiên sinh hoàn toàn quyết định.

Lục trưởng lão vội nói nói:

- Về phần một bức điêu khắc, tiên sinh cần vài năm thôi phải không? Không có nhu cầu lấy hẳn. Một khối thạch điêu giá rất cao, tiên sinh ra tay mà lấy cả khối thì chắc không bao nhiêu gia tộc nguyện ý cả. Nếu chỉ cần cho tiên sinh mượn vài năm, Thương Hành chúng ta sẽ bảo đảm. Vậy thì không thành vấn đề rồi.

Đằng Thanh Sơn nghe xong hơi động tâm.

- Được rồi, ta đáp ứng.

Đằng Thanh Sơn cười gật đầu.

- Một khối thạch điêu, ta dùng hai ba năm.

Kỳ thật dựa theo ta phỏng chừng, mấy tháng là được, nhưng để ngừa vạn nhất, nên kéo dài một chút, chút.

- Ha ha...

Lục trưởng lão cười lớn.

- Đằng tiên sinh cứ yên tâm. Bây giờ thiên hạ đại loạn, trăm tộc tranh bá thiên hạ. Có những gia tộc cường thịnh, có gia tộc suy sụp. Luôn luôn có không ít cừu hận bất cộng đái thiên! Cái bất lực chính là những loại nhiệm vụ này, Sát Thủ Đường của chúng ta căn bản không có biện pháp nhận được, cũng không có năng lực tiếp nhận.

- Nếu tiên sinh đồng ý làm, trong thiên hạ tổng cộng có ba mươi sáu khối khắc đá, ta dám đảm bảo, trong vòng mười năm, tiên sinh muốn thấy được tám khối mười khối khắc đá thì tuyệt không phải là vấn đề!

Lục trưởng lão rất tự tin.

Trong thiên hạ không ít gia tộc có bản khắc đá, nhưng đều không nỡ bỏ ra.

Chỉ cần mượn vài ba năm, có thể diệt trừ cái đinh trong mắt, rất nhiều gia tộc sẽ nguyện ý! Dù sao có Húc Nhật Thương Hành bảo đảm, một Thương Hành có mấy ngàn năm lịch sử, danh dự của họ căn bản không cần phải lo gì.

- Ha ha… Cứ làm như thế đi. Ta đợi tin tốt từ Lục trưởng lão nhé. - Đằng Thanh Sơn nói.

- Một khi có tin tức, ta sẽ lập tức thông báo cho tiên sinh.

Lục trưởng lão cũng hô lên, vẻ mặt tươi cười.

- Ta không quấy rầy tiên sinh nữa, xin cáo từ.

Thời tiết giá lạnh, Đằng Thanh Sơn nhìn đám người Lục trưởng lão rời đi. Hắn hiểu rõ... hợp tác với Húc Nhật Thương Hành quả là có lợi cho cả song phương. “Sát Thủ Đường” của Húc Nhật Thương Hành có Đằng Thanh Sơn gia nhập, làm cho “Sát Thủ Đường” có địa vị rất cao trong số tổ chức sát thủ trên Đoan Mộc Đại Lục.

Còn Đằng Thanh Sơn cũng có thể nhanh chóng tìm được bản khắc đá!

- Có bản khắc đá, có thể giảm bớt cho ta không ít thời gian.

- Cái quan trọng nhất với ta bây giờ chính là thời gian, càng đỡ tốn thời gian bao nhiêu càng sớm được về quê nhà Cửu Châu bấy nhiêu! - Đằng Thanh Sơn hướng mắt về phía nam.

Ở nơi đó có cha mẹ, có muội muội, có huynh đệ...

Dưới lòng đất Thần Phủ Sơn, hang núi trống trải.

Hang núi rộng chừng hai mươi, cao sáu bảy trượng. Hang núi rộng như thế đừng nói là chỉ đám năm người Đằng Thanh Sơn, cho dù năm mươi người cũng có thể dễ dàng ở lại. Cái phiền toái duy nhất chính là động quật này rất sâu, nên tối thui, không có lấy một chút ánh sáng nào.

May mắn là có Thiết Diệp Quả!

Những quả cây mang vầng sáng màu xanh lá tùy ý đặt ở khắp nơi trong hang núi. Mặc dù ánh sáng trên một viên Thiết Diệp Quả rất yếu ớt, nhưng trên hai trăm viên Thiết Diệp Quả phân tán khắp nơi, cũng làm Lý và lão Uông đã tu luyện nội kình dễ dàng thấy mọi thứ ở trong hang núi.

Còn Đằng Thú, với ánh sáng của hai trăm viên Thiết Diệp Quả, thấy rõ mọi ngóc ngách chung quanh.

Đồng thời trên vách núi, đào ra vài huyệt động. Trong mỗi huyệt động có một cái giường, hai viên Thiết Diệp Quả treo ở màn cửa để người ngủ tạm!

Ở lại trong hang núi ngày thứ bảy.

Ba mươi sáu phiến đá ngốc thạch được dựa vào vách núi. Đằng Thanh Sơn khoanh chân tĩnh tọa, trong cả hang núi, trừ hắn ra không còn ai khác.

Chợt Đằng Thanh Sơn mở to mắt.

- Tiểu, đích xác không quen với hoàn cảnh đen tối. Chỉ buổi tối ngủ ở đây, còn bình thường đều ở bên ngoài.

Đằng Thanh Sơn nhìn chung quanh. Hang núi chỉ còn có hắn.

- Đúng. Tối thật, mọi người không thấy rõ, nên cảm giác không quen.

Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn xuống trước ngực.

Tiểu đỉnh sớm đã bị Đằng Thanh Sơn dùng lá thép bbao kín, hơn nữa trên người còn mặc áo da dày, trong đây động phủ, tiểu đỉnh trấn trụ linh lực thiên địa làm nó trở nên bình tĩnh ôn thuận. Mặc dù có vầng sáng, nhưng vì bị bao kín, người khác căn bản không thể phát hiện ra. Cũng không biết đây là nhờ vào tiểu đỉnh.

- Đằng đại ca, ăn cơm trưa thôi.

- Cơm trưa thôi... cơm trưa thôi... cơm trưa...

Những tiếng vang truyền dài xuống đất.

Đằng Thanh Sơn cười đứng dậy. Cầm Luân Hồi thương đi đến thông đạo, rồi theo thông đạo nhanh chóng bỏ đi.

- Hống...

Lục Túc Đao nhìn xuyên qua thông đạo bên kia, về về phía bên này, hai tròng mắt trên cái đầu tam giác có một vẻ quái dị.

Bảy ngày làm “hàng xóm”, Lục Túc Đao cũng biết tập tính của nhân loại và Thanh Loan, Cuồng Phong Ưng. Nhưng vì Đằng Thanh Sơn và Thanh Loan quá lợi hại, Lục Túc Đao Trì căn bản không dám trêu vào. Nó nhớ rõ ràng, ngày đầu tiên Đằng Thanh Sơn và Thanh Loan tới ở, đã đánh với nó một trận.

Một thiếu nữ nhân loại thì lại nói chuyện với nó một phen.

- Nhân loại... lại biết thú ngữ...

Mấy ngày nay Lục Túc Đao thích nhất là nói với thiếu nữ biết thú ngữ.

Thụt cái đầu hình tam giác về, Lục Túc Đao Trì tiếp tục nằm dài ra ngủ vùi.

Một ngàn năm, nó tối thiểu cũng ngủ chín trăm năm.

Đằng Thanh Sơn và mấy người còn lại ngồi vây quanh cùng nhau. Hưởng thụ một bữa cơm trưa phong phú.

- Tay nghề của muội, càng ngày càng tốt.

Đằng Thanh Sơn vừa ăn vừa khen. Đây là những lời nói thật của Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn phát hiện, mình ở Thần Phủ Sơn gần ba tháng, những món ăn do Tiểu nấu không ngừng tiến bộ, mùi vị càng ngày càng ngon.

- Ừm, ngon.

Đằng Thú cũng gật đầu lia lịa.

Lý nghe Đằng Thanh Sơn tán thưởng, sắc mặt kiều diễm càng đỏ thêm:

- May quá, có Tiểu Bình ở một bên giúp ta.

Lý không khỏi nghĩ đến lúc trước Tiểu Bình nói với nàng. Phụ nữ muốn lấy được trái tim nam nhân, biện pháp đâu tiên là làm những món ăn mà nam nhân phải chảy nước miếng. Trong lòng Lý thầm khen:

- Tiểu Bình quả nhiên nói đúng.

Bàn ăn của đám người Đằng Thanh Sơn trở nên vô cùng vui vẻ.

- A Thú, A Thú... - Một thanh âm gấp gáp vang lên.

- Hả?

Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

Đằng Thú trợn mắt, lập tức tung người ra.

- Người nào?

Đằng Thanh Sơn cảm thấy nghi hoặc. Thanh âm đó hắn trước giờ chưa bao giờ nghe qua, tuyệt không phải người quen thuộc. Hắn lập tức cũng đứng dậy chạy ra. Lý, Tiểu Bình, lão Uông cũng chạy ra theo.

Ngoài phòng.

Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã thấy một thiếu nữ tướng mạo bình thường. Gầy yếu nhỏ nhắn, mặc áo bông màu xám đầy mụn vá đang cầm tay Đằng Thú. Trên mặt đầy những vệt nước mắt:

- A Thú, huynh nhanh đi theo muội cứu người…cứu người.

Thiếu nữ nông thôn tựa hồ cực độ lo lắng hoảng sợ, nói chuyện lắp bắp.

- Đi, đi.

Đằng Thú cũng trợn to mắt, hình dáng như đang tức giận, muốn chạy ra.

- A Thú.

Đằng Thanh Sơn đi tới.

- Hỏi cô gái một chút, rốt cuộc là chuyện gì thế?

- Sư phụ.

Đằng Thú quay đầu nhìn lại.

- Nàng, nàng... là A Tú!

Lý nói:

- Đằng đại ca, A Thú thường xuyên luyện quyền trong cánh rừng phương bắc, bên đó có vài cánh đồng, thường xuyên có những thiếu nữ nông thôn làm việc. Phỏng chừng cô nương này là người thỉnh thoảng hắn gặp.

Đằng Thanh Sơn nghe xong giật mình, đích xác nơi này rất gần Nam Sơn Thành.

Khi tới đây đích xác qua không ít thôn trang.

- Nếu không đi thì không kịp nữa.

Thiếu nữ suốt ruột tới mức nước mắt chảy ròng.

- Sư phụ!

Đằng Thú cũng suốt ruột vô cùng

- Ta phải đi!

Lão Uông dẫn hai con Xích Phong Chiến tới. Đằng Thanh Sơn biết, bây giờ không phải lúc nói rõ ràng. Hơn nữa tên “Đằng Thú” của mình chính là một tên não thối... Nếu hắn muốn cứu người, cho dù mình là sư phụ chỉ sợ cũng căn bản không ngăn hắn được.

Hai con Xích Phong Chiến được kéo qua.

- A Thú, đưa cô nương kia lên ngựa đi.

Đằng Thanh Sơn nhảy lên một con Xích Phong Chiến khác, còn Đằng Thú lập tức ôm lấy thiếu nữ, rồi nhảy lên một con Xích Phong Chiến kia.

- Tiểu! Huynh và A Thú cùng đi xem sao, sẽ về nhanh thôi.

Đằng Thanh Sơn nói.

- Ừm.

Lý gật đầu lia lịa.

Lão Uông nhìn cảnh này cảm thán không thôi. Hắn thật ra không lo lắng gì. Hắn thấy khi ông chủ đã ra tay, việc khó như dời núi lấp bể cũng chẳng là cái gì.

- Cô nương, chỉ đường.

Đằng Thanh Sơn phân phó.

- Được.

Thiếu nữ nông thôn gật đầu lia lịa.

- Giá! Giá!

Hai con Xích Phong Chiến lúc này tung bốn vó, đạp lên tuyết, chạy như bay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.