Mục Vân Ký lấy trong ngực ra một tấm bản đồ. Sau đó y trải ra đặt trước mặt:
- Đằng tiên sinh, xin mời xem đây.
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều nhìn.
- Bản đồ Ngưu Đầu Sơn?
Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã nhận ra tấm bản đồ.
- Nơi này là hẻm núi Hỏa Lưu Thiết.
Mục Vân Ký chỉ vào một chỗ.
- Hẻm núi Hỏa Lưu Thiết có hướng đông tây, hai bên nam bắc có một tòa núi thấp. Quả núi thấp này cao ước tám mươi trượng, kéo dài liên tục gần bốn trăm trượng. Còn quả núi thấp phía nam cao ba mươi trượng, kéo dài liên tục hơn ba trăm trượng. Cũng có thể nói hẻm núi Hỏa Lưu Thiết tổng cộng có hai cửa, phân biệt là cửa đông và cửa tây.
Đằng Thanh Sơn gật đầu:
- Vân Ký, tại hạ phải làm gì?
- Tiên sinh xin mời xem.
Mục Vân Ký chỉ vào cửa đông hẻm núi.
- Bây giờ Đạm Đài gia tộc, Nghiêm gia Hạ Hầu gia đều đến gần cửa bên này. Theo tại hạ đoán bây giờ khẳng định đã có không ít quân đội đi dọc theo lối vào phía đông, tiến vào hẻm núi. Từ phía trong hẻm núi, trèo lên trên quả núi thấp phía bắc.
Muốn lên quả núi thấp phía bắc, có thể leo lên từ mặt trong hoặc trèo từ phía ngoài vào.
Nhưng bàn về độ khó, vách núi tầng bên trong gần như thẳng đứng, trèo lên đó rất khó. Ngoài lại phía ngoài quả núi thấp phía bắc, cũng chính là chếch phía bắc một chút thì độ dốc rất thoải, ít khó hơn nhiều. Lúc trước Đằng Thanh Sơn trấn thủ trên quả núi thấp phía bắc, Nghiêm gia Hạ Hầu gia tộc đều cố từ mặt ngoài mà leo lên.
- Đằng tiên sinh, tại hạ muốn tiên sinh tới đỉnh quả núi thấp phía bắc, đem thật nhiều cự thạch bịt chặt chỗ này.
Mục Vân Ký chỉ vào lối vào phía đông.
- Khóa chặt cả lối vào phía đông bằng vô số cự thạch, tiên sinh thấy không thành vấn đề chứ?
Những cự thạch khổng lồ đều phải nặng hơn mười vạn cân.
Muốn nâng lên cũng hao phí rất nhiều khí lực nhưng Đằng Thanh Sơn mà muốn nâng lên thì rất dễ dàng. Huống chi hắn cũng chẳng cần nâng lên, chỉ cần có thể xô xuống là được.
- Không thành vấn đề.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
- Ừm! Tiên sinh, lối vào phải bịt chặt, do đó phải cần rất nhiều cự thạch. Đến lúc đó phải phiền tiên sinh rồi.
Mục Vân Ký nói kế hoạch như thế, người thường sẽ thấy vấn đề này khó có thể làm được trong thời gian ngắn, chỉ có cao thủ có sức lực phi thường cỡ Đằng Thanh Sơn mới có thể làm nổi.
Dù sao ngũ đại gia tộc Nghiêm gia, Hạ Hầu gia, Đạm Đài gia, Ngô Gia, Đổng Gia cũng có tiên thiên kim đan Vũ Thánh. Tỷ như Kim Thiết Kiếm Thánh, hay như Nữ Vũ Thánh, còn có một vài cường giả Vũ Thánh được đặc biệt mời tới.
Bình thường Vũ Thánh kim đan ai lại bỏ công đi khóa chặt lối vào như vậy.
- Khi nào thì động thủ?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Đến lúc đó tại hạ sẽ phát ra tên lệnh màu đỏ. Chỉ cần tiên sinh thấy một tên lệnh phát ra có khói màu đỏ là có thể động thủ.
Mục Vân Ký dặn:
- Việc này không nên chậm trễ, mong tiên sinh tới hẻm núi Hỏa Lưu Thiết chờ đợi.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Hắn lập tức nhìn về phía Lý bên cạnh, cười nhắc nhở:
- Tiểu, muội và A Thú, Doanh Đông đi cùng nhau. Đợi sau khi giải quyết xong mọi việc, huynh sẽ về gặp các người.
- Dạ.
Lý nhè nhẹ vâng lời.
Lưng đeo bao đựng thương chứa Luân Hồi thương, tay cầm thanh Hắc Diễm Côn, Đằng Thanh Sơn ra khỏi đại trướng.
Lúc này trời đã dần sáng. Trên bầu trời mờ ảo có thể thấy những vì sao lấp lánh, tiếng chém giết chung quanh vẫn rất huyên náo. Đằng Thanh Sơn cầm Hắc Diễm Côn ảo hóa thành một cái bóng màu xanh mơ hồ. Mỗi bước đều đi xa hơn mười trượng, hành tẩu xuyên qua thiên quân vạn mã tựa như đi lại trong hoa viên nhà mình.
Chỉ tích tắc, Đằng Thanh Sơn đã tới hẻm núi Hỏa Lưu Thiết.
******
Hẻm núi Hỏa Lưu Thiết lúc này trở thành một biển người đông nghịt. Đặc biệt là quả núi thấp phía bắc đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Quả núi thấp phía bắc và nam đều có vô số quân sĩ đang leo lên.
- Giết.
- Giết sạch chúng đi.
Cả đám lính trong thời điểm sinh tử mắt đỏ vằn. Chỉ cần thấy bộ dạng đối phương không phải là người bên mình là một đao bổ thẳng vào cổ vào đầu, hoặc dùng thương đâm tới, máu tươi phun tung toé như thác, xương cốt thịt vụn chân gãy tay đứt rải rác khắp nơi, một khoảng tiếng hô giết chóc điên cuồng.
Giữa quân đội, Nghiêm Bạch Thú, Hạ Hầu An, Thiết Kiếm Vũ Thánh đang tập hợp với nhau.
Ba người bọn họ chính là thủ lĩnh cao nhất của một phương đang chiến đấu.
- Điên rồi, hoàn toàn điên rồi.
Mắt Nghiêm Bạch Thú ửng đỏ.
- Không ngờ ba lão tặc Ngô Bạch Vĩ và Đổng Gia lại liên minh với nhau. Nếu không nhờ chúng ta ứng phó nhanh, e rằng số người chết còn nhiều hơn.
- Tình huống rất gay go.
Trong con mắt duy nhất của Hạ Hầu An chợt lóe lên ánh sáng lạnh.
- Đạm Đài gia, Ngô gia, Đổng gia, ba nhà này khẳng định đã sớm có dự tính mưu kế. Chọn lúc trước binh minh khi trời tối nhất rồi đột nhiên động thủ, hơn nữa động thủ lần này cơ hồ điều động mọi nhân mã của họ, rõ là muốn hành động tiêu diệt chúng ta.
Sắc mặt Thiết Kiếm Vũ Thánh rất nghiêm trọng.
Lần này tuy nói là bảy đại gia tộc tranh mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết, nhưng thực tế thì Phó gia có thực lực nhỏ yếu nhất. Tuy nói là bảy đại gia tộc nhưng đúng ra phải là sáu đại tộc và một tiểu gia tộc.
Đạm Đài gia, Ngô gia, Đổng gia, nhân mã ba nhà cộng lại cũng trên một nửa tổng nhân mã.
Hơn nữa lại đột nhiên công kích mãnh liệt như thế lại công kỳ vô bị khiến bên Thiết Kiếm Vũ Thánh trở tay không kịp. Cuộc chiến đẫm máu xảy ra liên tục nửa canh giờ làm bên Thiết Kiếm Vũ Thánh hoàn toàn rơi vào tình thế xấu, thậm chí bao nhiêu ưu thế lúc trước đều đã bị mất đi không ít.
- Bất luận như thế nào cũng phải đoạt lại quả núi thấp phía bắc bằng được.
Thiết Kiếm Vũ Thánh sắc mặt tái nhợt.
- Bất chấp mọi giá, phải đoạt được nó cho ta.
Bên Thiết Kiếm Vũ Thánh đã đứng vững một chân lúc này bắt đầu vùng vẫy điên cuồng, muốn đoạt cho được quả núi thấp phía bắc.
Bây giờ, bên liên minh ba nhà Đạm Đài gia, cùng với bên Thiết Kiếm Vũ Thánh, hai bên cùng tranh đoạt quả núi thấp phía bắc. Nhưng, Đoàn gia vẫn không có động tĩnh gì.
Đương nhiên, bên Thiết Kiếm Vũ Thánh và bên Đạm Đài gia cũng không cần quá lo lắng về họ, Đoàn gia chỉ có một gia tộc.
Chỉ cần họ có thể chiếm được quả núi thấp phía bắc là coi như thắng.
Veo.
Một mũi tên lệnh phát ra khói đặc màu đỏ bay vút lên trời. Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên nở nụ cười nhạt:
- Bắt đầu rồi.
Cầm Hắc Diếm Côn, Đằng Thanh Sơn lao thẳng về phía quả núi thấp phía bắc trên hẻm núi Hỏa Thiết.
Vèo, Vèo, Vèo.
Đằng Thanh Sơn như một con châu chấu hình người, dễ dàng rơi xuống vách núi vài cái, rồi sau đó rơi xuống đỉnh quả núi thấp phía bắc. Dọc theo lưng núi, Đằng Thanh Sơn lao thẳng về phía phía đông.
- Giết, các huynh đệ, giết.
- Chết đi.
- Chết đi.
Đám lính ai nấy đỏ mắt, cùng lao về phía địch quân. Trên đỉnh núi cả quả núi thấp phía bắc đã tụ tập hơn ngàn người. Ngàn người này rõ ràng chia làm hai phái, đồng thời hai bên trên vách núi, còn có những dòng quân sĩ của song phương cuồn cuộn chảy tới. Song phương đều muốn đầy bật đối phương xuống núi, chiếm lĩnh toàn bộ quả núi thấp phía bắc.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu, thân hình lướt tới rất quỷ dị.
Không ít binh lính thấy Đằng Thanh Sơn, đều ngu ngốc muốn chém Đằng Thanh Sơn. Nhưng đến cả y phục Đằng Thanh Sơn cũng chẳng thể chạm vào.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn từ đỉnh núi chạy về phía phía đông, ánh mắt đột nhiên lướt xa ra hai ba dặm, thấy trong quân đội có một bóng người - Nữ Vũ Thánh.
- Là nàng.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
Nhìn thấy Nữ Vũ Thánh, có thể vì khí chất và dung mạo khá giống với thê tử kiếp trước Tiểu Miêu, điều đó khiến hắn có cảm giác đặc biệt với Nữ Vũ Thánh này.
Nữ Vũ Thánh đang đứng cùng trượng phu nàng Ngô Bạch Vĩ,
Lúc này giữa quân đội Ngô Gia.
Nữ Vũ Thánh mặc một thân chiến giáp, nhìn cảnh tranh đoạt quả núi thấp phía bắc. Ngô Bạch Vĩ đứng bên cạnh cười ha ha nói:
- Phu nhân, nàng nhìn kìa! Ngô Gia chúng ta và hai nhà kia liên thủ lập tức đánh lui đám Nghiêm gia. Bây giờ ở quả núi thấp phía bắc, phe chúng ta rõ ràng chiếm được ưu thế.
- Hừ! Ta xem chúng vùng vẫy không bao lâu nữa đâu, quả núi phía bắc sẽ là của chúng ta.
Ngô Bạch Vĩ hiển nhiên rất hưng phấn.
- Phu nhân.
Ngô Bạch Vĩ nghi hoặc nhìn về phía Nữ Vũ Thánh, không hiểu sao Nữ Vũ Thánh không nói lời nào.
- Chúng ta gặp phiền toái rồi.
Nữ Vũ Thánh hướng mắt nhìn về phía quả núi thấp phía bắc.
- Chàng xem kia.
Ngón tay Nữ Vũ Thánh chỉ về phía đỉnh phía đông của quả núi thấp phía bắc.
Ngô Bạch Vĩ nhìn theo ngón tay Nữ Vũ Thánh.
- Hả?
Ngô Bạch Vĩ biến sắc.
Thân ảnh màu xanh cao lớn, còn cây trường côn màu đỏ sậm làm Ngô Bạch Vĩ trong nháy mắt nhận ra người đó là ai.
Trên đỉnh phía đông quả núi thấp.
- Ha ha…
Đằng Thanh Sơn cười vang, hắn vung một cước đá vào những cự thạch xung quanh. Những tiếng ‘ Ầm ầm’ đáng sợ liên tục vang lên, những hòn cự thạch liên tiếp từ trên đỉnh núi cao lăn xuống. Nhất thời những binh sĩ phía dưới hẻm núi trở nên vô cùng sợ hãi, lập tức lăn mình né tránh.
- Mau tránh ra.
- Chạy đi.
- Tránh ra.
Những tiếng gào rú hoảng sợ. Quân đội ba nhà Đạm Đài gia nhìn những tảng đá chừng mấy vạn cân, thậm chí còn có những tảng đá hơn mười vạn cân lăn xuống, ai nấy đều tránh né một cách điên cuồng.
Ầm ầm...
Cả đống cự thạch như thiên thạch liên tiếp lăn xuống, làm quân đội vốn sĩ khí như thủy triều vừa rồi bây giờ trong nháy mắt tan vỡ. Lúc này ai còn dám trèo lên quả núi thấp phía bắc hỗ trợ đồng đội nữa chứ. Cái họ làm chỉ là phải chạy, chạy càng nhanh càng tốt, chạy ra khỏi cơn ác mộng ở trong hẻm núi.
- Cự thạch hết mất rồi.
Đằng Thanh Sơn giống như đang đá cầu làm vô số cự thạch bắn xuống dưới. Cuối cùng hắn phát hiện chung quanh chẳng còn cự thạch nào nữa.
Phía dưới truyền đến tiếng huyên náo.
- Nhanh, mau mau trèo lên trên quả núi thấp phía bắc. Trên đó đã không còn cự thạch nữa. Đừng sợ, nhanh bò lên trên.
- Tất cả mọi người nhanh lên.
Những sĩ quan của quân đội ba nhà Đạm Đài gia đều liều mạng thúc dục, ra lệnh cho quân sĩ của mình tiếp tục leo lên. Lúc này là thời điểm mấu chốt, nếu chậm một chút thì quả núi thấp phía bắc sẽ bị đối phương chiếm lĩnh mất. Đến lúc đó họ coi như trắng tay.
- Hừ!
Chân phải Đằng Thanh Sơn dường như lớn lên một chút, đến cả cái quần cũng phồng căng lên tựa như chân voi. Chỉ thấy hắn dậm mạnh chân, hắn vốn có một thân thể rất hoàn mỹ, một chân dậm xuống tựa như thiên thần đang tức giận.
Ầm ầm...
Ngọn núi dưới chân Đằng Thanh Sơn bị chấn nứt vỡ. Trong tiếng ì ầm như sấm động, từng khối từng khối đá tảng thật lớn, cộng với rất nhiều đá vụn như núi đổ lăn xuống dưới, làm quân sĩ ba nhà Đạm Đài họ gào khóc thảm thiết, ai nấy đều ôm đầu chạy trốn.
Rất nhiều cự thạch trong nháy mắt bịt chặt cứng lối vào phía đông.
Lãnh đạo ba nhà Ngô Gia Đạm Đài gia Đổng gia nhất thời cực kỳ hoảng sợ.
- Không, sao lại như thế, không. - Ngô Bạch Vĩ mặt biến sắc tái nhợt.
Một khi lối vào phía đông bị bịt chặt, vậy thì quân sĩ trên quả núi thấp phía bắc sẽ không có được viện trợ nữa. Những nỗ lực của ba nhà tới giờ, đã trở nên công cốc.
- Đằng Thanh Sơn.
Nữ Vũ Thánh hướng mắt nhìn lên thân ảnh cao lớn trên đỉnh núi.
Một nhát dậm chân lại có thể kinh người như thế. Nữ Vũ Thánh bây giờ đã biết mình và đối phương chênh lệch lớn như thế nào.
- Giết …
Lúc này ở phía tây quả núi thấp phía bắc đột nhiên vang lên tiếng hô giết chóc ngút trời.