Đằng Thanh Sơn khoanh chân ngồi trên lưng bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh, nhìn Thanh Hồ Đảo phía dưới đã hóa thành một biển lửa, hai mắt lóe hàn quang: “Thanh Hồ Đảo, năm đó ngươi không phải rất cường đại, bá đạo à? Hôm nay, ta cho một mồi lửa bắt đầu chôn vùi Thanh Hồ Đảo các ngươi! Thiết hạt tử, ngươi nghĩ rằng ngươi trốn là ta không tìm thấy ngươi sao?”
- Tiểu Thanh!
Đằng Thanh Sơn chỉ phương hướng cho bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh. Lúc này bất tử Phượng Hoàng vỗ hai cánh, liền bay về phía xa xa.
Mặc dù hỏa thiêu Thanh Hồ Đảo, nhưng Đằng Thanh Sơn hiểu rõ chắc chắn trước đó lão mù đã đem đệ tử tinh anh, những nhân vật trọng yếu cùng với rất nhiều bảo vật của Thanh Hồ Đảo ly khai cả rồi. Còn lại trên đảo chỉ là cái xác rỗng thôi. Thiêu hủy nó chẳng ảnh hưởng gì tới thực lực Thanh Hồ Đảo cả.
Nhưng, lại ảnh hưởng rất lớn tơi nhuệ khí.
Cơ sở đầu não trải qua hơn một ngàn năm mà bị thiêu hủy như vậy thì e rằng bất kỳ một đệ tử Thanh Hồ Đảo nào cũng rất tự nhiên mà cho rằng: ”Đến cả đảo chủ, Thái thượng trưởng lão cũng phải bỏ chạy khỏi đảo, để mặc cho địch nhân thiêu hủy, vậy khẳng định là đảo chủ tự nhận thấy không phải là đối thủ của Quy NGuiyên Tông”.
Có ý nghĩ như vậy, e rằng sẽ có rất nhiều đệ tử ý chí không kiên định sẽ đầu hàng khi chiến tranh xảy ra.
- A!
- Không, không, không phải!
Trong Thanh Hồ, có rất nhiều người đang bơi ra hồ, tìm những vật bám víu, nổi bập bềnh trên mặt nước. Ai nấy đều nhìn Thanh Hồ Đảo hóa thành một biển lửa. Có vài ông già tóc đã bạc, cả đời này sống trên đảo, sự trung thành với Thanh Hồ Đảo đã xâm nhập vào linh hồn họ.
Hôm nay, Thanh Hồ Đảo bị thiêu hủy như vậy, quả chẳng khác gì trời sập đối với họ.
Bờ Thanh Hồ, giữa đám cỏ dại, có hai thanh niên đứng xa xa nhìn hòn đảo giữa hồ. Vẻ mặt hai người đều cực kỳ khó coi.
- Thanh Hồ Đảo bị đốt rồi.
Một thanh niên có vẻ trung hậu nói trầm trầm.
- Quy Nguyên Tông này thật độc ác.
Một thanh niên khác nghiến răng nói.
- Đây là chiến tranh, không phải ngươi chết thì ta vong. Không tính là ai ác hơn ai đâu.
Thanh niên trung hậu thấp giọng đáp.
- Sư đệ, chỉ là thiêu hủy Thanh Hồ Đảo. Trong Thanh Hồ Đảo bây giờ chỉ còn lại lão nhược tàn binh. Chiến tranh giữa Quy Nguyên Tông và Thanh Hồ Đảo ta vừa mới bắt đầu. Rốt cuộc ai thắng ai bại cũng chưa biết được!
- Ừm, cấp tốc đem tin báo cho đảo chủ biết.
Hai thám tử Thanh Hồ đảo lặng lẽ bỏ đi.
Ở Ôn Thành, một tiểu thành cách Thanh Hồ Đảo khoảng ngàn dặm, trong một phủ đệ nhìn như rất bình thường.
Trong thư phòng âm u, cánh cổng chợt chấn động.
Một nam tử áo vàng mặc áo tro đang ngồi khoanh chân. Người này chính là đảo chủ Thanh Hồ Đảo một trong bảy đại tông phái ở Cửu Châu bây giờ, ‘Thiết Phiền’. Hắn đang lẳng lặng ngồi trong thư phòng. Hồi lâu sau.
- Đảo chủ!
Có tiềng gọi từ bên ngoài.
- Vào đi.
Thiết Phiền nói trầm trầm.
- Cót két!
Cửa thư phòng mở ra. Một tia nắng mặt trời xạ vào, làm Thiết Phiền hơi nheo mắt lại.
Nam tử hói đầu vừa vào trong thư phòng, lại vội đóng cửa lại ngay, sau đó cung kính đưa lên một tờ mật tin:
- Đảo chủ, đây là tin mới từ Thanh Hồ Đảo gửi về.
Thiết Phiền hít sâu một hơi, nhận tờ mật tín.
Trải tờ giấy ra, Thiết Phiền vừa nhìn vào, lập tức sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng lên.
- Đằng Thanh Sơn!!! Ngươi khinh người quá đáng!!!
Thiết Phiền không kìm được gầm khẽ một tiếng. Mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng hắn vẫn giận tới mức thân thể run lên.
- Ngươi ra ngoài!
Thiết Phiền hét lên.
- Dạ, đảo chủ.
Nam tử hói đầu lập tức lùi lại, bước ra, đóng chặt cửa phòng.
Thiết Phiền nhìn kỹ bức tin tình báo, nhìn đi nhìn lại mãi. Trên tin tình báo này chỉ miêu tả rất đơn giản.
”Một người cưỡi hỏa diễm thần điểu, phun ra ngọn lửa vô tận phủ xuống Thanh Hồ Đảo. Thanh Hồ Đảo hóa thành biển lửa.”
Nhìn như đơn giản, nhưng dù sao hòn đảo này cũng là căn cứ địa chính của Thanh Hồ Đảo!
Căn cơ bị hủy, Thiết Phiền giận tới mức xiết chặt hai nắm đấm.
Từ chiều cho đến lúc trời tối.
Trên con đường ngoài thành, đại khái chừng trăm dặm sâu dưới đất, giữa một một khối đá, đã xuất hiện một lỗ thủng rất lớn. Lão mù áo đen đang khoanh chân tĩnh tọa tại đây! Xuống đất sâu trăm dặm, cho dù Đằng Thanh Sơn có lục soát cả Dương Châu cũng không thể tìm được Hạt Tử Kiếm Thánh.
- Hả?
Đôi mắt xám trắng của Thiết hạt tử chợt lóe lên lệ mang.
Vèo!
Như một luồng kiếm bắn thẳng lên trời, cắm nát cả đất đá, thậm chí còn cắm cả vào dung nham. Một lát sau, Thiết hạt tử đã vọt ra khỏi nên đất dưới thư phòng Thiết Phiền.
Bùng! Đất đá vụn vẹt sang một bên, Thiết hạt tử đã đứng trong thư phòng.
- Sư tổ.
Thấy người vừa tới, Thiết Phiền vội đứng lên.
- Hôm nay có động tĩnh gì không?
Lão mù áo đen lạnh lùng nói.
Từ khi biết được mối nguy hiểm, mỗi ngày Hạt Tử Kiếm Thánh đều chui xuống dưới đất, vô cùng cẩn thận. Thật ra đối với một lão mù thì trên mặt đất hoặc ở dưới đất cũng không khác nhau là bao. Dù sao mắt họ cũng chẳng thấy gì.
- Sư tổ!
Thiết Phiền trầm trầm báo cáo:
- Tên Đằng Thanh Sơn dựa vào bất tử Phượng Hoàng, thiêu hủy cả đảo rồi.
Thân thể lão mù áo đen khẽ run lên, rồi sau đó đứng vững.
- Quy Nguyên Tông, rốt cục tuyên chiến với chúng ta rồi.
Lão mù áo đen nói trầm trầm.
Mồi lửa này đã bắt đầu cuộc chiến tranh!
- Chà, năm đó nếu biết Đằng Thanh Sơn lợi hại như thế, ta đã không tiếc mọi giá nhất định phải giết cho được hắn.
Thiết Phiền không kìm được hối hận thốt lên. Thật sự năm đó nếu để cường giả hư cảnh Thiết hạt tử tự mình ra tay đối phó với Đằng Thanh Sơn còn chưa tiến vào hư cảnh, tuyệt đối Đằng Thanh Sơn không thể trốn thoát.
Nhưng, thứ nhất, khi phái Triệu Đan Trần đi Vũ Châu đuổi giết Đằng Thanh Sơn, lúc đó người của Thanh Hồ Đảo đã chắc ăn lắm rồi.
Thứ hai, nếu để một cường giả hư cảnh đại thành đuổi giết một tiên thiên, quả là quá đáng. Không ai là tiên tri có thể biết trước tương lai. Bây giờ có hối hận cũng đã muộn.
- Hối hận cũng vô dụng.
Lão mù áo đen lạnh lùng nói
- Chúng ta bây giờ cũng có ưu thế lớn. Đó là số lượng quân đội bình thường, quân đội tinh anh. Về mặt này chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối so với Quy Nguyên Tông.
Quy Nguyên Tông, dù sao cũng chỉ có căn cứ ở một quận. Có thể đưa ra bao nhiêu quân đội chứ? Xuất ra được đội quân mười vạn người xem như là lợi hại lắm rồi.
- Đối với Dương Châu rộng lớn thì mười vạn quân là cái quái gì? Dương Châu có mười ba quận, chỉ cần đóng ở quận thành, đừng nói công thành. Chỉ đóng ở một quận, cũng phải có đội quân một hai vạn người. Quân đội đóng mười hai quận cần phải có trên mười vạn người. Quy Nguyên Tông, đến cả lực lượng quân đội đóng quân mà cũng không đủ. Ngược lại, Thanh Hồ Đảo ta có đội quân hơn hai trăm vạn, chỉ đánh từ từ cũng giết chết chúng.
- Có bao giờ mà Quy Nguyên Tông cứ cho hư cảnh ra tay mãi chứ? Quá buồn cười. Cho dù mười hai quận Dương Châu tạm thời đầu hàng, đợi đến khi hư cảnh vừa đi, quân đội đầu hàng mà bạo loạn chẳng lẽ chỉ bằng một nhúm người bọn chúng mà trấn áp được hai trăm vạn đại quân à?
Lão mù áo đen rất tự tin. Việc thống trị một châu tuyệt không phải cứ cường giả hư cảnh thật mạnh là được, mà còn phải có cơ sở.
Dù sao hư cảnh có lợi hại tới mấy cũng chỉ có một người, không thể quản lý chi tiết ở mọi nơi. Đây cũng là lý do vì sao Thiên Thần cung phải ẩn nhẫn lâu như vậy, tích góp cho đủ quân đội cơ sở mới quật khởi được.
Đêm đen kịt.
Trên trời cao mấy ngàn trượng, bất tử Phượng Hoàng dang cánh bay lượn. Đằng Thanh Sơn cưỡi trên lưng nó, liên tục thông qua cảm ứng mà tìm hiểu khí tức khu vực phía dưới.
”Thiết hạt tử này trốn kỹ thật, ta tìm lâu như vậy rồi mà cũng không tìm được chút tung tích nào của hắn.” Đằng Thanh Sơn lắc đầu. Từ chiều tìm mãi đến khi trời tối mà cũng không tìm được Thiết hạt tử.
Khí tức cường giả hư cảnh so với người thường cũng tương tự như so mặt trời với cát sỏi vậy.
Khí tức hư cảnh rất cường đại, chỉ cần khu vực của Đằng Thanh Sơn bao trùm là có thể trong nháy mắt phát hiện ra ngay.
Về phần tìm Thiết Phiền và Cổ Ung thì khó khăn hơn nhiều. Bởi vì Thiết Phiền, Cổ Ung đều không phải hư cảnh, cũng không có Thần dung thiên địa, nên khí tức chênh lệch so với hư cảnh rất nhiều. Chỉ mạnh hơn so với người bình thường mà thôi. Giữa vô số linh hồn khí tức, tra ra được một khí tức mãnh liệt như mặt trời thì đương nhiên rất dễ dàng. Còn khi tìm khí tức của tiên thiên cường giả chỉ mạnh hơn một chút so với người bình thường sẽ rất khó khăn.
Dù sao, nếu trong một đống cát mà phải tìm một quả cầu sắt to bằng cái sọ người thì liếc mắt là có thể tìm ra.
Nhưng ở trong đống cát, muốn nhặt ra hạt đậu nành to hơn hạt cát một chút thì mất nhiều thời gian hơn.
Cùng một đạo lý, muốn tìm tiên thiên giữa đám đông người, chỉ có thể dừng lại mỗi nơi một chút, mất rất nhiều công!
Tìm cường giả hư cảnh, Đằng Thanh Sơn có thể cho bất tử Phượng Hoàng lướt qua khắp nơi, chỉ cần lướt qua từng khu vực là có thể biết được chỗ đó có hư cảnh không.
Muốn tìm tiên thiên, e rằng phải cho bất tử Phượng Hoàng phi hành thật chậm. Mỗi một khu vực đều phải mất thời gian một vài hơi thở mới phân biệt được. Như vậy... với sự rộng lớn của Dương Châu, ai biết phải tìm tới khi nào.
- Tiểu Thanh.
Đằng Thanh Sơn chỉ xuống phía dưới.
Trong đêm tối, bất tử Phượng Hoàng bổ xuống, tiến vào Đằng gia trang. Buổi tối cùng ngày, Đằng Thanh Sơn lặng lẽ tới gặp Gia Cát Nguyên Hồng để bàn bạc.
”tí tách... “
Cây nến phát ra một quầng sáng mờ ảo.
Hai thầy trò ngồi đối diện nhau, vừa uống rượu vừa trò chuyện
- Ha ha, ta sớm đã đoán trước.
Gia Cát Nguyên Hồng cười nói:
- Tên Hạt Tử Kiếm Thánh đó trốn là việc rất bình thường. Hắn thật sự muốn ẩn mình, ngươi muốn tìm được cũng rất khó khăn. Nhưng Thanh Sơn, lần này ngươi đi Thanh Hồ Đảo, hỏa thiêu Thanh Hồ Đảo. Như vậy là mục đích của chúng ta đã đạt được rồi. Năm ngày sau, đại quân có thể xuất phát.
- Năm ngày sau?
Đằng Thanh Sơn giật mình.
- Đúng, năm ngày sau!
Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu
- Hỏa thiêu Thanh Hồ Đảo, đã làm ảnh hưởng lớn tới nhuệ khí đại quân Thanh Hồ Đảo. Đặc biệt là đối với những địa phương vốn không trung thành bao nhiêu, e rằng đại quân ta vừa đến là họ sẽ mở cửa thành đầu hàng. Do đó đợi sau khi tin tức hỏa thiêu Thanh Hồ Đảo lan truyền khắp Dương Châu, chúng ta sẽ động thủ. Năm ngày cũng đủ lan ra khắp nơi rồi.
- Mở cửa thành đầu hàng?
Đằng Thanh Sơn hơi kinh ngạc.
- Trong mười ba quận Dương Châu, có Từ Dương quận, Thiên Nam Quận, với Sở quận của Thiết Y Môn lúc xưa hỗn loạn nhiều năm. Ba quận này chưa hề trung thành với Thanh Hồ Đảo, có thể đoạt được rất dễ dàng những quận thành này. Đương nhiên, trận chiến đầu tiên của chúng ta nên đánh cho Thanh Hồ Đảo phải sợ, đánh tới mức người trong thiên hạ phải khiếp sợ! Đánh cho cả Dương Châu đều biết Quy Nguyên Tông chúng ta chẳng những có cường giả hư cảnh lợi hại, đến cả quân đội cũng cường đại vô cùng.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
- Được rồi, sư phụ. Hỏa Lưu Thiết có giới hạn thôi, Long Cương quân có tới cả vạn người. Chắc không đủ Hỏa Lưu Thiết chiến giáp?
Đằng Thanh Sơn đột nhiên nghĩ đến điều này.
Dựa theo tính toán, chừng đó Hỏa Lưu Thiết cũng chỉ có thể chế tạo ba ngàn bộ Hỏa Lưu Thiết chiến giáp.
- Đúng là không đủ.
Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu.
- Ta lấy một phần lớn Hỏa Lưu Thiết chế được tổng cộng hai ngàn bộ chiến giáp hoàn toàn do Hỏa Lưu Thiết, tạo thành Hỏa Lưu chiến giáp.
Đồng thời, phần quặng Hỏa Lưu Thiết còn lại trộn thêm những thứ quặng khác như Hàn Thiết làm thành hợp kim, cũng chế tạo được một vạn năm ngàn làm bộ Hỏa Vũ chiến giáp.
- Năm ngày sau, chính là lúc Hỏa Lưu chiến giáp, Hỏa Vũ chiến giáp, cùng với Long Cương quân triển lộ thực lực của Quy Nguyên Tông ta cho người trong thiên hạ rõ!
Gia Cát Nguyên Hồng hai mắt tỏa sáng.
Quy Nguyên Tông cũng sẽ trở thành một trong những đại tông phái trên Cửu Châu!