Thiên hạ phân làm cửu châu, trong đó Dương châu là nơi nhất phồn hoa giàu có nhất.
Dương châu, Giang Ninh quận, Nghi thành.
Khu vực Nghi thành có một ngọn núi lớn gọi là Đại Duyên sơn, bên dưới
chân núi có một thôn trang gọi là Đằng gia trang. Toàn bộ các ngôi nhà
trong thôn trang này đều xây dựng rất gần nhau, nhìn vào trông giống như một chỉnh thể, chung quanh còn có một hàng rào bằng gỗ cao đến chín
thước.
Có hàng rào gỗ này bảo vệ, bầy sói trên núi cũng không dễ dàng tiến vào thôn trang để ăn thịt người.
Lúc này, bên trong đình viện của một hộ gia đình thuộc Đằng gia trang
đang có hơn mười người tụ tập. Trong đó một tráng hán mặc áo ngắn tuổi
chừng ba mươi đang lo lắng đi qua đi lại bên ngoài cửa phòng.
- Vĩnh Phàm, đừng có đi tới đi lui như vậy nữa!
Một giọng nói nghiêm túc vang lên. Người vừa lên tiếng là một lão giả tóc đã ngả màu, nhưng thân hình vẫn còn cao to lực lưỡng.
- Sư phụ, con…
Tráng hán mặc áo ngắn kia cũng không biết nên nói gì.
Y không thể nào không sốt ruột, bởi vì lúc này thê tử của y đang sinh
hài tử ở bên trong. Nữ nhân đều giống nhau, lần thứ nhất sinh đẻ đều
tương đối nguy hiểm. Nữ nhân chết vì khó sinh tại Đằng gia trang cũng
không phải là không có. Y kết hôn đã gần tám năm thê tử mới mang thai,
cho nên đối với hài tử này vô cùng coi trọng. Lúc này tâm thần của y
đương nhiên là rối loạn.
- Phàm ca, huynh đã nghĩ ra tên của hài tử chưa?
Một hán tử gầy gò đứng bên cạnh mỉm cười nói sang chuyện khác.
- Hài tử của ta sẽ lấy tên đệm là “Thanh”. Tên thì ta cũng nghĩ ra rồi, nam thì gọi là “Thanh Sơn”, nữ thì gọi là “Thanh Vũ”.
Tráng hán mặc áo ngắn “Đằng Vĩnh Phàm” lộ ra vẻ tươi cười hiếm có.
Vừa dứt lời…
Một tiếng khóc của trẻ sơ sinh từ phòng trong truyền ra.
Mọi người nhất thời đều quay đầu nhìn về hướng cửa phòng. Chỉ nghe
“két” một tiếng, một phụ nữ đã ôm hài nhi chạy ra ngoài, trên mặt tràn
đầy vẻ tươi cười kinh hỉ, lớn tiếng nói:
- Vĩnh Phàm, là nam hài, là nam hài!
- Còn A Lan thì sao?
Lão giả cường tráng lại là người thứ nhất hô lên.
- Tộc trưởng! A Lan không có việc gì, mẫu tử đều bình an.
Người phụ nữ kia cười trêu chọc.
Lúc này, Đằng Vĩnh Phàm đã tiếp lấy hài nhi từ bà mụ kia, còn cẩn thận quan sát, tươi cười rạng rỡ:
- Ha ha! Là nhi tử! Ha ha! Đằng Vĩnh Phàm ta cuối cùng cũng có nhi tử rồi…
Lúc này, lão giả cường tráng đứng bên cạnh liền đưa tay tiếp lấy hài tử từ trong lòng hắn.
- Sư phụ, người hãy trông chừng hài tử giúp, con đi xem A Lan!
Đằng Vĩnh Phàm lập tức chạy ào vào trong phòng.
Lão giả cường tráng cũng mỉm cười nhìn hài nhi trong lòng mình.
“Đứa trẻ này vừa rồi khóc thật lớn, không tệ!” Lão giả cường tráng trên mặt đầy vẻ tươi cười.
- Sư phụ! Đứa trẻ này cứ nhìn chằm chằm vào người kìa.
Một đám người bên cạnh cười ha hả.
- Các người nhìn xem! Cặp mắt nhỏ đen láy của nó không hề chớp cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta. Ha ha. . . . . .
Lão giả cường tráng cười hớn hở, lập tức đưa tay khều khều chiếc mũi nhỏ của hài nhi.
- Cháu ngoại của ta, tiểu Thanh Sơn, gọi ông ngoại đi!
Nói đoạn, lão giả này cũng không nhịn được bật cười.
Hài tử vừa mới sinh ra làm sao có thể nói được?
...
Chung quanh đều là những tiếng cười, nhưng trong đầu Đằng Thanh Sơn thì lại vô cùng hỗn loạn.
“Chuyện gì xảy ra? Ta không phải đã chết rồi sao?”
Đằng Thanh Sơn vẫn còn nhớ kỹ. Hắn tại Minh Nguyệt hồ cùng với hai kẻ
đứng đầu Thần quốc là “Shiva” và “Vishnu” đánh một trận, sau đó giết
chết Trầm Dương Minh, nhưng chính mình cũng chết đi.
Đến khi bản thân khôi phục lại ý thức, hắn đã ở trong bụng mẹ, không bao lâu sau thì được sinh ra.
“Lão giả này là ông ngoại của ta? Còn cha mẹ ta đâu? ” Đằng Thanh Sơn cẩn thận quan sát lão đầu trước mặt.
“Ngôn ngữ của những người chung quanh ta có thể hiểu được, cũng là Hán
ngữ, nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ, cùng với hình thức y phục… rõ
ràng không phải là xã hội hiện đại. Đây là cổ đại! Ta, ta thế nào lại đi đến cổ đại?”
Cho dù Đằng Thanh Sơn đã trải qua huấn luyện sát thủ, tâm trí có kiên định, lúc này cũng hoàn toàn chấn động.
Ngay lúc này, Đằng Thanh Sơn bỗng cảm thấy đầu óc mệt mỏi rã rời: “Đầu
óc của trẻ con còn chưa phát triển hoàn toàn, ta chỉ mới suy nghĩ một
chút mà đã mệt như vậy rồi.”
Đằng Thanh Sơn nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
oOo
Lúc này là mùa đông của năm đầu tiên Đằng Thanh Sơn lạc đến thế giới này.
Những bông tuyết tựa như lông ngỗng tùy ý bay lả tả, cả thế giới như được khoác lên một tấm áo màu bạc trên người.
- Thanh Sơn, tuyết rơi có đẹp không?
Thiếu phụ “Viên Lan” vẻ mặt hiền từ ôm nhi tử “Đằng Thanh Sơn” của mình vào lòng, cùng nhau ngắm cảnh tuyết rơi.
- Ừm!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đằng Thanh Sơn đỏ bừng.
Sinh ra không đủ một năm, thanh đới còn chưa phát triển hoàn toàn, hài
tử bình thường cũng chỉ có thể ê a bập bẹ. Nhưng Đằng Thanh Sơn lại
thường xuyên làm ra vẻ như một đại nhân nhỏ tuổi, chỉ gật đầu sau đó
“ừm” một tiếng. Có điều hắn cũng chỉ phát âm như vậy với vài người mà
thôi.
- Sắp đến giữa trưa rồi, cha con còn chưa về nữa!
Viên Lan lên tiếng.
- Này, tẩu tẩu!
Lúc này, một giọng nói từ ngoài cổng truyền đến. Cổng bị đẩy ra, một
thanh niên mặc áo tơi xách theo một con thỏ rừng cười cười tiến vào.
- Đội ngũ lên núi săn bắn đã trở về rồi. Con thỏ rừng này là của nhà tẩu. Này, cứ nhận đi! Tôi trở về trước nhé!
Nói đoạn hắn liền đặt con thỏ bên cạnh cổng.
- Đa tạ!
Viên Lan cười nói.
- Không có gì đâu!
Nam tử kia liền đi ra ngoài.
Đằng Thanh Sơn dù sao cũng có trí tuệ của người trưởng thành, trong
vòng mấy tháng ngắn ngủi này hắn đã hiểu đại khái về tình hình của Đằng
gia trang. Đằng gia trang này là một thôn trang độc lập tự cấp tự túc,
bình thường đều có đội ngũ lên núi săn thú, những con mồi săn được sẽ
phân phối dựa theo cống hiến của từng nhà.
Phụ thân “Đằng Vĩnh Phàm” của Đằng Thanh Sơn là thợ rèn giỏi nhất của Đằng gia trang. Chế
tạo binh khí là một ngành nghề rất được coi trọng tại Nghi thành, cho
nên địa vị của nhà hắn tại Đằng gia trang cũng rất cao.
Bỗng nhiên…
Mặt đất rung chuyển phảng phất như địa chấn.
- Bọn cường đạo đến thu “tiền hàng năm”!
Viên Lan biến sắc, lập tức đem Đằng Thanh Sơn buộc lại trên lưng, sau
đó tiện tay vớ lấy một thanh hồng anh trường thương (1) trong nhà, chạy
ra bên ngoài.
(1) Trường thương có buộc tua đỏ ở đầu.
Toàn bộ Đằng gia trang, bất kể là tráng hán, lão đầu, hay phụ nữ đều cầm trường thương và cung tiễn hướng ra bên ngoài.
“Cường đạo?” Đằng Thanh Sơn giật mình.
- Thanh Sơn, đừng sợ, không có việc gì đâu!
Viên Lan trong lúc chạy còn an ủi nhi tử trên lưng.
Rất nhanh, Viên Lan đã đến được luyện võ trường lớn nhất tại Đằng gia
trang, chiều dài và rộng đều có đến hai trăm mét. Lúc này, tại luyện võ
trường đã có hơn ngàn người tụ tập. Nam nữ già trẻ hầu như mỗi người đều cầm trong tay một thanh hồng anh trường thương, cũng có không ít người
cầm cung tên.
- A Lan!
Một tráng hán mặc áo lông đơn giản,
bộ ngực lộ ra ngoài, trên tay cầm một thanh trường thương bước đến,
chính là phụ thân “Đằng Vĩnh Phàm” của Đằng Thanh Sơn.
- Phàm ca!
Viên Lan lập tức bước đến gần.
Đằng Thanh Sơn nhìn phụ thân của mình. Chỉ thấy dưới mùa đông khắc
nghiệt, người chỉ khoác lên mình một tấm da lông, cánh tay và cơ ngực
rắn chắc khỏe đều lộ ra ngoài, hiển nhiên là một hán tử rất cường tráng. Có thể trở thành một người thợ rèn ưu tú, nhất định phải có đủ lực cánh tay.
- Nhi tử, đừng sợ!
Đằng Vĩnh Phàm trìu mến xoa xoa đầu Đằng Thanh Sơn.
- Mọi người tập trung lại, đừng chạy loạn!
Đằng Vĩnh Phàm nhắc nhở một tiếng, lập tức lao về phía trước.
Tất cả hảo hán của Đằng gia trang đều đứng phía trước luyện võ trường.
Phụ nữ, trẻ con và người già đều cầm binh khí đứng ở phía sau.
- Này, đám nhóc con của Đằng gia trang!
Một tiếng hô lớn từ bên hàng rào truyền đến.
Đằng Thanh Sơn xuyên qua khe hở của đoàn người thấy được đám cường đạo
bên ngoài hàng rào, tất cả đều cưỡi trên lưng những con ngựa cao lớn.
Dẫn đầu là một nam tử ngực đầy lông đen, trên mặt hắn có một vết đao
thật sâu, cao giọng hô lớn:
- Hãy giao tiền hàng năm ra đây! Quy tắc như cũ, một người nửa lượng bạc.
“Người kia dưới mùa đông giá rét lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh,
tuyệt đối là một cao thủ.” Đằng Thanh Sơn chỉ liếc mắt đã có nhận định:
“Số lượng cường đạo này nhìn không thấy rõ, nhưng cũng phải có đến vài
trăm.”
“Bất quá Đằng gia trang cũng có đến mấy trăm hảo hán,
tuyệt đối không phải dễ dàng bi ức hiếp như vậy.” Đằng Thanh Sơn cũng
nhìn ra, các nam nhân của Đằng gia trang mỗi người đều trải qua rèn
luyện quanh năm suốt tháng, đứng hiên ngang trông giống như những mãnh
thú. Cường đạo bên ngoài mặc dù đông đúc và tàn độc nhưng cũng không dễ
dàng thắng được.
Lúc này…
Đoàn người của Đằng gia trang liền dạt ra, một lảo giả cường tráng tóc hoa râm bước lên phía trước.
“Ông ngoại!” Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã nhận ra.
Ông ngoại của Đằng Thanh Sơn gọi là “Đằng Vân Long”, là tộc trưởng của
toàn bộ Đằng gia trang, cũng là người có uy tín tuyệt đối ở nơi này. Còn mẫu thân “Viên Lan” của Đằng Thanh Sơn là nghĩa nữ mà Đằng Vân Long thu dưỡng năm xưa.
- Ha ha! Lần này không ngờ tam đương gia lại tự mình đến đây!
Tộc trưởng Đằng Vân Long cất tiếng cười sang sảng.
- Chúng ta cũng biết quy củ, một người nửa lượng bạc. Toàn bộ năm trăm
hộ dân của Đằng gia trang có hai ngàn người, tổng cộng là một ngàn lượng bạc. Ta nói có đúng không?
- Ha ha! Đằng lão đầu, ngươi nói không sai, là một ngàn lượng bạc!
Nam tử có vết đao cười lớn.
Nhân khẩu của Đằng gia trang đương nhiên cũng không chuẩn xác hai ngàn
người, có điều cũng không sai biệt bao nhiêu. Tên thủ lĩnh cường đạo kia đương nhiên sẽ không tính toán điểm này.
- Mở cổng ra!
Đằng Vân Long hô lớn.
“Cạch cạch…” Cánh cổng cao lớn của Đằng gia trang ầm ầm mở ra, đồng
thời có hai hán tử trong tộc phân biệt ôm hai rương lớn trực tiếp đi đến trước đại môn, buông tay ném xuống trên đất tuyết.
- Tam đương gia xin kiểm tra lại! Bên trong mỗi rương đều có năm trăm lượng bạc.
Đằng Vân Long nói lớn.
- Đi kiểm tra đi!
Nam tử có vết đao lập tức ra lệnh cho thủ hạ.
Lúc này có hai thủ hạ nhảy xuống ngựa, chạy đến mở rương ra. Bên trong
rương chỉ có một phần là bạc, còn lại đều là những xâu tiền đồng, mỗi
một xâu là một trăm mai. Hai gã cường đạo kia hiển nhiên là thường xuyên làm công việc này, động tác rất thành thục, chỉ trong chốc lát đã hoàn
toàn đếm qua một lần, liền quay lại nhìn nam tử có vết đao gật đầu.
- Đằng lão đầu! Các ngươi hãy về nhà ăn cơm đi! Ha ha! Các anh em, đi thôi!
Mấy trăm cường đạo cưỡi trên tuấn mã hò hét rời đi.
…
Tại luyện võ trường của Đằng gia trang, các tộc nhân cũng bắt đầu giải tán.
- Nhi tử, chúng ta về nhà ăn cơm thôi!
Đằng Vĩnh Phàm mỉm cười, dùng một tay ôm lấy Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn từ đáy lòng lại thầm nghĩ: “Bọn cường đạo kia không ngờ
lại có đến mấy trăm con tuấn mã, giá trị của mỗi con cũng không thấp. Có thể mua nhiều tuấn mã như vậy, xem ra cũng là một tổ chức cường đạo rất mạnh.”
Căn cứ theo những gì xảy ra vừa rồi, Đằng Thanh Sơn
trong lòng cũng hiểu rõ: “Thu tiền hằng năm? Nếu như là “tiền hằng
năm”’, hẳn là mỗi một năm mới nộp một lần. Nhóm cường đạo này có thể
khiến cho Đằng gia trang hàng năm phải nộp phí bảo hộ, mấy trăm người
xuất động lần này có lẽ cũng chưa phải là toàn bộ nhân mã của bọn
chúng.”
- Thì ra là Bạch Mã bang đến thu tiền hàng năm, ta còn tưởng là cường đạo khác!
Bên cạnh truyền đến giọng nói của những hán tử trong tộc đang đàm luận.
- Nhóm cường đạo khác mà dám đến gây chuyện với Đằng gia trang chúng ta thì đúng là tìm chết!
Những hán tử này đều mười phần nhiệt huyết. Có điều hiển nhiên bọn họ cũng không có biện pháp đối với Bạch Mã bang.
“Bạch Mã bang này rất mạnh sao?” Đằng Thanh Sơn tự hỏi.
Thế nhưng tuổi tác của hắn còn quá nhỏ, thanh đới còn chưa phát triển
hoàn thiện, căn bản là không thể nói ra. Cho dù hắn có thể nói được, lẽ
nào lại đi hỏi phụ thân… “Cha! Bạch Mã bang có bao nhiêu lợi hại?”. Phụ
thân hắn phỏng chừng sẽ bị dọa cho ngây người, hơn nữa có lẽ toàn bộ
Đằng gia trang đều sẽ xôn xao.
Trước giờ chỉ dịch mỗi cái Tinh
Phong của Cà Chua, bây giờ dịch sang Cửu Đỉnh thấy văn phong khác hẳn.
CC càng viết càng khá, bắt đầu có tình khiêu chiến rồi.
Các bạn có lòng hảo tâm xin hãy bấm thanks để tri ân và giúp chút tiền trả
lương cho dịch giả, cũng là một cách để truyện ra nhanh hơn.