Trong lịch sử sáu ngàn năm qua của Vũ Hoàng Môn, đích xác cũng có người tới tận cửa Vũ Hoàng môn lý sự. Nhưng, chính thức dám động thủ hoặc đại náo ở Vũ Hoàng môn thì chỉ có rất ít. Trước tiên song phương đều chỉ động khẩu, nhưng nếu một khi động thủ thì đã có thể sẽ liên can tới tính mạng. Hơn nữa trên Cửu Châu Đại Địa, mọi người cũng rất kiêng kỵ Vũ Hoàng môn.
Không mấy người dám đến đại náo Vũ Hoàng môn.
- Đằng Thanh Sơn, ngươi muốn làm gì?
Hoàng Thiên Cần không kìm được quát to. Liễu Hạ và Vũ Phụng cũng đều chuẩn bị sẵn sàng, nhìn như đóng đinh vào Đằng Thanh Sơn.
- Làm gì?
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng cười, chỉ đám ba người Hoàng Thiên Cần:
- Đằng Thanh Sơn ta tuyệt không phải người gây chuyện. Nhưng, cũng không phải để người ta bắt nạt. Các ngươi hãy nghe rõ cho ta. Đằng Thanh Sơn ta sáng chế ra Nội Gia Quyền nhất mạch bí tịch, ngoại trừ Hổ Hình Quyền công khai, các bí tịch khác đều là những bí tịch của riêng Hình Ý Môn ta, không truyền ra ngoài. Ai học trộm nội gia quyền bí tịch của ta, coi như đối địch với Hình Ý Môn!
- Hôm nay Vũ Hoàng môn các ngươi trộm bí tịch của Hình Ý Môn, ngày mai tông phái khác ăn trộm một bộ khác. Cứ thế mãi, còn gì là bí tịch nữa?
Đằng Thanh Sơn giơ cao trường thương:
- Vũ Hoàng môn ngươi đã trộm bí tịch của Hình Ý Môn. Hôm nay, trước hết ta hủy diệt Thánh Điện Vũ Hoàng môn các ngươi, sau đó đập nát các cung điện của Vũ Hoàng môn.
Vừa nói xong, Đằng Thanh Sơn phát ra một tiếng gầm lớn. Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh lập tức bay về phía Thánh Điện gần đó rất nhanh.
- Láo xược!
- Lớn mật!
- Dừng tay!
Hầu như ba người Hoàng Thiên Cần, Liễu Hạ, Vũ Phụng đồng thời quát to.
Hủy diệt Thánh Điện, đập nát các cung điện?
Quả là quá đáng?
- Vũ Phụng, ngươi lui qua một bên!
Hoàng Thiên Cần truyền âm quát. Vũ Phụng vừa tiến vào hư cảnh, nếu đánh nhau với Đằng Thanh Sơn thì căn bản là đi tìm chết.
Vừa truyền âm, Hoàng Thiên Cần cũng đồng thời lập tức cầm lấy một thanh chiến đao màu đen sống dày, còn Liễu Hạ thì cầm một cây búa lớn kinh người, cùng loại với Khai Sơn Thần Phủ.
Vù! Vèo!
Hoàng Thiên Cần và Liễu Hạ cầm thần binh của mình, quát lớn một tiếng cùng bay tới Đằng Thanh Sơn.
- Ha ha, hay lắm.
Đằng Thanh Sơn từ trên lưng bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh nhảy xuống, đồng thời truyền âm quát:
- Sao, muốn hai đánh một à? Cũng tốt!
- Hừ, ngươi còn chưa có tư cách đó.
Thân thể Hoàng Thiên Cần đứng sừng sững, ngăn đường Đằng Thanh Sơn tiến về Thánh Điện, đồng thời cười lạnh nói:
- Đằng Thanh Sơn... Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi nếm mùi uy lực của Cửu Đỉnh Thiên Thư truyền đời của Vũ Hoàng môn ta.
Liễu Hạ bên cạnh cầm một thanh chiến phủ sớm đã bay lên đón đầu Đằng Thanh Sơn.
Một đối một!
Mãi đến lúc này, người của Vũ Hoàng Môn vẫn còn rất sĩ diện. Hơn nữa họ cũng không phải tự đại một cách mù quáng. Họ tu luyện Cửu Đỉnh Thiên Thư, khi đạt tới hư cảnh đại thành hoàn toàn có thể phát huy ra toàn bộ lực cực hạn, có uy lực mười hai thành lực thiên địa! Đây là cực hạn của hư cảnh đại thành. Nếu gặp một hư cảnh đại thành khác, theo lý thuyết, thì họ không thể thua được!
Đáng tiếc họ gặp phải Đằng Thanh Sơn!
Đằng Thanh Sơn cũng có thể phát huy uy lực mười hai thành lực thiên địa, hơn nữa hắn còn hơn một thành lực thiên địa nhờ vào uy lực của sức mạnh thân thể. Nói cách khác, cực hạn của Đằng Thanh Sơn là mười ba thành lực thiên địa. Chỉ một thành như vậy cũng đã là cọng rơm cuối cùng khiến ép chết con ngựa!
- Hừ!
Liễu Hạ trong không trung như một ánh sao băng, trông như Bàn Cổ đang khai thiên tích địa trong chuyện thần thoại, hai tay giơ cao thần phủ. Trong nháy mắt lực thiên địa hùng hậu dường như làm cho cả thiên không xung quanh đều trở nên hôn ám hỗn loạn. Cả thiên địa chỉ còn lại có Liễu Hạ hai tay đang giơ cao thanh thần phủ, trên lưỡi phủ còn có rất nhiều hào quang lưu chuyển rất lạ mắt.
- Phá cho ta!
Đằng Thanh Sơn gầm khẽ một tiếng.
Luân Hồi thương trong tay quẫy mạnh!
Ầm ầm...
Hống...
Lập tức cả sơn mạch đều vang vọng tiếng hổ rống. Mũi Luân Hồi Thương của Đằng Thanh Sơn mờ ảo bốc lên một hư ảnh hình đầu hổ, ngang nhiên ngạnh kháng một búa cực kỳ uy mãnh của Liễu Hạ.
Ngũ Hành thương Xích Hổ Bào!
Trong năm chiêu Ngũ Hành thương của Đằng Thanh Sơn, hiện nay chỉ có một chiêu Độc Long Toản là có thể phát huy được uy lực đỉnh cao nhất - Mười hai thành lực thiên địa phối hợp với sức mạnh thân thể, đạt tới mười ba thành! Còn bốn chiêu khác đều chỉ có thể phát huy khoảng chừng mười một thành lực thiên địa, cộng thêm sức mạnh thân thể vào cũng chỉ là mười hai thành!
Chiêu Xích Hổ Bào này, lúc này có uy lực mười hai thành lực thiên địa!
- Bùng!
Trường thương và thần phủ giao kích giữa không trung
Trong thinh không chợt nổ bùng tiếng vang, sóng xung kích mãnh liệt như những gợn sóng lan về bốn phương tám hướng. Cả không gian đều rung lên bần bật, cây cối hoa cỏ cùng với các loại cự thạch, trong nháy mắt bị đánh tan thành bụi phấn.
Chung quanh đỉnh núi như bị gọt đầu, tầng ngoài cùng bị cắt trụi một lớp khá dày, chỉ còn lại có một mỏm núi trọc lóc.
- Mau tránh ra!
- Tránh ra.
Vốn đám đệ tử tinh anh Vũ Hoàng môn và những con hắc hùng ngu ngơ đang ngẩng đầu xem cuộc chiến, lúc này sợ tới mức ai nấy đều vội chạy tán loạn ra chung quanh, cố tránh né chiến trường giữa hai cường giả hư cảnh đại thành. Còn cường giả hư cảnh Vũ Phụng thì vội ra lệnh:
- Tránh ra xa một chút, cách họ tối thiểu là một dặm.
Sau chiêu này, Đằng Thanh Sơn và Liễu Hạ đều bị văng ra. Hai người lùi lại vài chục trượng, rồi lăng không mà đứng.
- Đằng Thanh Sơn, không ngờ thương pháp của ngươi lại ghê gớm như thế.
Liễu Hạ cố nén khí huyết chấn động trong cơ thể, cười ha ha tán thưởng. Dù sao trong lịch sử chưa có Chí Cường Giả nào sử dụng trường thương. Hiển nhiên thương pháp lợi hại này là do Đằng Thanh Sơn tự nghĩ ra. Liễu Hạ cũng không thể không bội phục, thầm khen Đằng Thanh Sơn quả thật là một nhân vật thiên tài khó tin.
- Phủ pháp của ngươi cũng không tệ.
Thân hình Đằng Thanh Sơn vừa động, lập tức từ trên cao lao xuống cực nhanh về phía Liễu Hạ.
”Cái gì? Hắn chẳng thèm nghỉ ngơi điều khí à?”
Liễu Hạ chấn động. Vừa rồi dùng mười hai thành lực thiên địa chính diện va chạm nhau, lực phản chấn rất ghê gớm. Nếu y không liều mạng khống chế, có thể đã phun ra một ngụm máu rồi.
Cũng tương tự như hai người bình thường, cùng vung thiết côn toàn lực đập về phía đối thủ. Thiết côn va chạm sẽ gây nên luồng lực đạo chấn động, cả người bị chấn động đến mức cực kỳ khó chịu.
Liễu Hạ biết Đằng Thanh Sơn sáng chế ra nội gia quyền vốn có thân thể cường hãn. Nhưng đối với nội gia quyền, Liễu Hạ cũng chỉ biết là người tu luyện bình thường có thể có thêm mấy ngàn cân khí lực. Nhưng loại lực phản chấn này có tác dụng vào lục phủ ngũ tạng. Bình thường người tu luyện nội gia quyền, thân thể mạnh tới mấy cũng chỉ là mạnh ở cơ bắp. Cho dù đạt tới cảnh giới tông sư, cũng chỉ tu luyện tới cơ bắp, gân cốt, cùng với việc có thể khống chế được khí huyết thôi.
Lục phủ ngũ tạng, vẫn không thể cường hóa được.
Chỉ có sức mạnh thân thể đạt tới tám mươi vạn cân, đạt tới cương kình hậu kỳ, lúc đó lục phủ ngũ tạng mới có thể được cường hóa cứng rắn mạnh mẽ tương đương với gân cốt cơ bắp. Còn cứng hơn cả huyền thiết. Lúc đó mới là thân thể hoàn mỹ thực sự, trong ngoài tất cả đều hoàn mỹ. Như thế lục phủ ngũ tạng mới có thể chẳng hề hao tổn gì dưới lực phản chấn mười hai thành lực thiên địa.
Cho dù đại đệ tử của Đằng Thanh Sơn, ‘Đằng Thú’, đã là cương kình hậu kỳ, nhưng sức mạnh thân thể bây giờ cũng vừa trên năm mươi vạn cân, vẫn chỉ từ từ tăng trưởng, còn chưa đạt đến hoàn mỹ.
Do đó, rất ít người biết về bí mật thân thể hoàn mỹ. Ít nhất, người của Vũ Hoàng Môn hoàn toàn không biết.
Chỉ thấy trong bầu trời dãy Hùng Hạt Tử, Đằng Thanh Sơn như một ma thần đang nổi điên, cầm một thanh thần thương, điên cuồng không ngừng tiến công Liễu Hạ. Một thương tiếp một thương! Như nước thiên hà vỡ đê đổ sập xuống, liên miên không dứt.
- Phốc!
Chỉ miễn cưỡng chống cự được ba thương, ngay thương thứ tư, Liễu Hạ đã bị chấn động đến mức phun ra một dòng máu đỏ tươi.
”Sao hắn chẳng bị chút ảnh hưởng gì thế?”
Liễu Hạ không kìm được phải thầm rên lên, rồi bất chấp mặt mũi, quay đầu bỏ chạy.
- Liễu Hạ, đừng chạy!
Đằng Thanh Sơn quát lớn, đuổi theo cực nhanh.
”Chuyện gì thế?”
Cường giả hư cảnh đại thành Hoàng Thiên Cần đang đứng một bên xem cuộc chiến, lúc này chợt biến sắc, lập tức nhanh chóng vọt tới, đứng song song với Liễu Hạ. Hai đại cường giả hư cảnh đại thành rốt cục đã phải liên thủ.
Đằng Thanh Sơn dừng lại giữa không trung.
Ba đại hư cảnh đại thành đang đứng đối đầu nhau giữa không trung.
- Sao, lại liên thủ à?
Đằng Thanh Sơn nhìn lướt qua hai người:
- Không phải mới vừa nói là một người đủ để đối phó ta rồi sao. Còn nói là ta không có tư cách để các ngươi liên thủ?
Hoàng Thiên Cần và Liễu Hạ xạm mặt lại.
- Liễu Hạ, chuyện gì thế? Sao ngươi thất bại thế?
Hoàng Thiên Cần truyền âm hỏi. Lúc trước đứng một bên quan khán, Hoàng Thiên Cần căn bản không thấy uy lực công kích giữa Đằng Thanh Sơn và Liễu Hạ.
- Quái thai.
Sắc mặt Liễu Hạ rất khó coi, truyền âm:
- Sư bá, chiêu thứ nhất vừa rồi, con đã sử dụng tuyệt chiêu ngay, muốn ngay chiêu đầu đánh bại Đằng Thanh Sơn. Nhưng không ngờ thương pháp Đằng Thanh Sơn lại cũng có uy lực tới mười hai thành lực thiên địa.
- Cái gì?
Hoàng Thiên Cần chấn động.
- Không chỉ như thế, hắn còn sử dụng thương pháp có uy lực mười hai thành, mà có thể đánh liên tục, liên miên không dứt. Lực phản chấn rất cường đại mà xem ra hắn chẳng có chút cảm giác gì cả. Cũng tương tự … cũng tương tự … Đúng! Cũng tương tự như cường giả động hư.
Liễu Hạ đáp.
- Cường giả động hư, dùng thế giới lực của mình để cường hóa thân thể, đạt đến cực điểm.
Hoàng Thiên Cần cũng không dám tin:
- Rõ ràng Đằng Thanh Sơn không phải cường giả động hư.
Hai người họ đều cảm ứng được khí tức của Đằng Thanh Sơn. Khí tức của cường giả hư cảnh khác hẳn khí tức cường giả động hư
- Hai người các ngươi, muốn ra tay như thế nào đây?
Đằng Thanh Sơn nhìn hai người Hoàng Thiên Cần, trường thương trong tay đưa ra, mũi Luân Hồi thương lấp lánh lạnh buốt dưới ánh mặt trời chói chang.
- Đằng Thanh Sơn, ngươi đừng quá kiêu ngạo.
Hoàng Thiên Cần cười lạnh một tiếng.
Vèo! Vèo!
Gần như đồng thời hai người Hoàng Thiên Cần và Liễu Hạ từ hai góc độ khác nhau nhằm thẳng về phía Đằng Thanh Sơn. Rốt cục họ cũng bất chấp thể diện, cùng liên thủ với nhau. Bất luận là bên Đằng Thanh Sơn hay bên Vũ Hoàng môn, cùng không để yêu thú hư cảnh bên mình ra tay. Hiển nhiên song phương đều tự tin về bản thân mình.
- Hai tên ta cũng đánh bại!
Đôi tay vạm vỡ của Đằng Thanh Sơn, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, trông như rèn bằng sắt.
Hắn múa Luân Hồi thương, lập tức từng thương ảnh giống như mặt đất mênh mông, đột nhiên sinh ra một tán cây tràn ngập sinh cơ của thực vật. Thương ảnh của Đằng Thanh Sơn như đập vào mặt người ta, đồng thời cũng làm cho hai người Liễu Hạ và Hoàng Thiên Cần cảm nhận luồng sinh cơ đó như đập vào mặt mình, tựa hồ bị rừng rậm vô tận bao phủ.
- Vèo!
- Vèo!
Hai tay Đằng Thanh Sơn cuồn cuộn, thi triển chiêu Như Ảnh Tùy Hình không hề kiêng nể gì!
Hơn nữa mỗi một chiêu, Đằng Thanh Sơn đều gần như bộc phát ra uy lực cực mạnh.
- Bùng!
- Bùng!
Đằng Thanh Sơn như phát điên, tùy ý công kích hai người Liễu Hạ và Hoàng Thiên Cần liên thủ. Dưới thế công của Đằng Thanh Sơn, cả hai người đều có vẻ lung lay như muốn gục ngã.
- Phốc!
Liễu Hạ vốn đã bị thương, lúc này lại phun ra một ngụm máu, bị chấn động đến mức bị ném văng ra xa, nện vào trên đỉnh núi xa xa.
- Ngươi cũng cút đi!
Đằng Thanh Sơn gầm lên.
Thương pháp vừa chuyển, lập tức thi triển chiêu Phách Sơn.
Hai tay hắn giơ Luân Hồi thương lên cao, đập mạnh về phía Hoàng Thiên Cần sắc mặt đã đỏ bừng!