Bầu trời xanh thăm thẳm, điểm xuyết trên nền trời những đám mây trắng. Trận Ổ Thành, mặc dù làm cho Thanh Hồ Đảo trở thành đề tài của dân trà dư tửu hậu ở Cửu Châu Đại Địa, nhưng bên trong Thanh Hồ Đảo thì vẫn lặng yên, thậm chí còn vì những lời chế nhạo mà làm rất nhiều đệ tử Thanh Hồ Đảo càng thêm chăm chỉ luyện tập.
Từ trước đến giờ, họ vẫn sống chết cùng Thanh Hồ Đảo! Thanh Hồ Đảo chịu nhục, cũng chính là họ chịu nhục! Thanh Hồ Đảo được tôn trọng, các đệ tử ra ngoài sẽ cảm thấy tự hào. Bây giờ, sư phụ yêu cầu càng nghiêm khắc hơn, đệ tử khổ tu nhiều hơn... Thanh Hồ Đảo ngược lại càng đoàn kết đến mức trước đó chưa từng có! Đồng thời, bọn họ cũng hận Đằng Thanh Sơn đến mức chỉ muốn ăn tươi nuốt sống.
Thanh Hồ Đảo, Tỏa Long Các!
- Đảo chủ!
Cổ Ung đi vào Tỏa Long Các, nhìn hán tử tóc dài màu vàng kim đang khoanh chân ngồi tĩnh tu. Người này chính là đương kim đảo chủ Thanh Hồ Đảo Thiết Phiền!
Thiết Phiền mỉm cười nói:
- Huynh tới rồi à! Mời ngồi.
- Đảo chủ! Từ trận Ổ Thành tới bây giờ cũng đã nửa tháng rồi. Tới bây giờ đã có được tin tức gì về Đằng Thanh Sơn chưa?
Cổ Ung nhìn chằm chằm vào Thiết Phiền. Thiết Phiền nhướng mày nhìn nhìn Cổ Ung, nói:
- Từ trận Ổ thành để Đằng Thanh Sơn chạy thoát, mặc dù cũng có không ít tin tức về hắn, nhưng không có lấy một cái nào là thật cả! Cho tới bây giờ căn bản không biết Đằng Thanh Sơn rốt cuộc ẩn núp ở đâu!
- Hắn có khi vẫn giả mạo thành một thương nhân như trước, hay giấu mình ở một sơn mạch nào đó. Ai mà biết được!
- Với năng lực giả trang đó, muốn một lần nữa phát hiện ra hắn quả là khó như lên trời! Lần trước nhờ vào một tên thần thâu phát hiện ra thần phủ và Luân Hồi thương nên mới phát hiện ra Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn này nhất định rút kinh nghiệm, sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa!
Cổ Ung nghe xong sắc mặt rất khó coi, âm trầm nói:
- Đảo chủ! Chẳng lẽ Thanh Hồ Đảo chúng ta cứ tùy ý để Đằng Thanh Sơn tiêu diêu tự tại?
Thiết Phiền sầm mặt lại, quát lạnh:
- Sư huynh!
Cổ Ung rùng mình. Thiết Phiền sư đệ bình thường đều rất tôn kính hắn. Mặc dù, Cổ Ung không còn là đảo chủ nữa nhưng dù sao hắn cũng nắm giữ vị trí đó rất nhiều năm, nên trong tiềm thức, vẫn còn tự nhận mình ở địa vị rất cao!
- Sư đệ, có lời gì muốn nói à? - Cổ Ung nhíu mày.
Thiết Phiền hơi giận dữ, trợn tròn mắt, tựa như một con sư tử phẫn nộ:
- Sư huynh! Ngươi là người có thiên phú tốt nhất trong số những nhân vật đồng lứa chúng ta! Ta đạt tới tiên thiên kim đan chậm hơn ngươi vài năm. Thực lực cũng thua ngươi nhiều lắm! Vậy mà đến bây giờ, ngươi vẫn còn so đo với Đằng Thanh Sơn hay sao? Đó chỉ là việc nhỏ thôi! Người trong thiên hạ đồn gì thì nói, nhưng quan trọng nhất là trong những tầng lớp đứng đầu! Trong thiên hạ ai dám xem thường Thanh Hồ Đảo ta? Lần này, Triệu trưởng lão đi Vũ Châu, Vũ Hoàng môn chẳng phải tiếp đãi rất chu đáo sao? Vì sao có được như thế? Đó là vì chúng ta có sư tổ!
- Nhưng bây giờ, sư tổ chỉ cách đại hạn năm trăm tuổi có hơn mười năm nữa thôi! Hơn mười năm thôi. Sư huynh, chẳng lẽ ngươi không suốt suột à?
Thiết Phiền đỏ mắt lên.
- Một khi sư tổ tới đại hạn quy thiên, Thanh Hồ Đảo ta lại không có cường giả hư cảnh, vậy thì sẽ như thế nào đây? Ngàn năm cơ nghiệp chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
- Đằng Thanh Sơn chỉ là việc nhỏ, việc rất nhỏ thôi! Cường giả hư cảnh mới là đại sự! Sư huynh... từ khi ngươi thoái vị cho tới bây giờ, cũng đã hai tháng rồi. Nhìn ngươi như vậy, ta thật sự rất sốt ruột!
Cổ Ung bị những lời nói từ gan ruột của Thiết Phiền làm cho hắn không nói được một câu.
Đúng...
Đằng Thanh Sơn chỉ làm cho thanh danh Thanh Hồ Đảo hơi bị hao tổn. Nhưng địa vị Thanh Hồ Đảo lại không có gì khác biệt? Cái quan trọng nhất chính là cường giả hư cảnh. Không có cường giả hư cảnh, một ngày nào đó họ sẽ suy sụp!
- Quy Nguyên Tông có một cường giả hư cảnh. Còn Gia Cát Nguyên Hồng thì tiến bộ càng kinh người. Theo tình hình này, Gia Cát Nguyên Hồng có lẽ không tới một năm nữa là cũng có thể tiến vào hư cảnh rồi. Vài chục năm hoặc trăm năm nữa, Quy Nguyên Tông của hắn có tới hai đại cường giả hư cảnh còn Thanh Hồ Đảo ta không có lấy một người nào! Đến lúc đó, Thanh Hồ Đảo ta sẽ phải đạp vào vết xe đổ của Kiếm tông hơn một ngàn năm trước!
- Lúc đó, Thanh Hồ Đảo ta sẽ tan thành mây khói! Sư huynh, so sánh với việc này, Đằng Thanh Sơn thì có là gì?
Cổ Ung trầm mặc, sắc mặt cũng kịch biến, hiển nhiên trong lòng cũng đang suy nghĩ rất lung.
Hồi lâu...
Sắc mặt Cổ Ung khôi phục vẻ bình tĩnh, khom người nói:
- Đảo chủ! Ta bị phẫn nộ che mắt mất rồi. Từ hôm nay trở đi, ta cũng không hỏi về việc đuổi giết Đằng Thanh Sơn nữa! Chỉ lo chuyên tâm tiềm tu, chuyên cầu đạt tới hư cảnh!
Nhất thời đảo chủ trên mặt Thiết Phiền chợt nở nụ cười.
Từ sau trận Ổ Thành, Đằng Thanh Sơn đầu tiên ở lại Vũ châu, trong Thiết Đao sơn mạch, thử cách biến ảo tiên thiên chân nguyên. Nghiên cứu đủ mười ngày, tích lũy không ít kinh nghiệm. Bây giờ, Đằng Thanh Sơn đã nắm chắc, nếu phải đối diện với cường giả tiên thiên kim đan, cho dù không thể địch lại nhưng ít nhất việc chạy trốn cũng không thành vấn đề! Sau đó, Đằng Thanh Sơn ly khai Thiết Đao sơn mạch, nhanh chóng đi về phía bắc.
Ban đêm, Đằng Thanh Sơn cưỡi một con Ô Văn Mã vừa mua, chạy như bay trên quan đạo. Với thị lực nhìn trong đêm tối của Đằng Thanh Sơn, chạy ban đêm căn bản không có vấn đề gì. Một đêm có thể đi được trên ngàn dặm.
Vừa đi, Đằng Thanh Sơn vừa tu luyện trên lưng ngựa. Không để cho thời gian lãng phí chút nào. Ban ngày, trong lúc chờ đợi đến đêm, Đằng Thanh Sơn tới vùng núi rừng ít có dấu vết con người để nghỉ ngơi. Đồng thời cũng có thể tĩnh tu, luyện tập Tam Thể Thức.
...
Cứ như vậy, đêm đi, ngày nghỉ!
Nửa tháng sau trận Ổ Thành, Đằng Thanh Sơn chỉ chạy năm ngày đã ly khai địa giới Vũ châu, xâm nhập vào nơi cực bắc của Cửu Châu là Yến Châu.
Bạch Liên Thành - một tòa thành nhỏ ở bắc Yến Châu. Trước cửa Vạn Tượng Lâu, xuất hiện một người. Người này mặc một cái áo đơn, tóc xõa tung, sau lưng đeo bao lớn, bên hông lộ ra loan đao.
Ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn dát vàng... Vạn Tượng Lâu!
“Vạn Tượng lâu này có ở Nghi thành, đến tận Bạch Liên Thành này cũng có! Trên khắp Cửu Châu Đại Địa, chỉ sợ mỗi thành trì đều có phân lâu của nó. Vạn Tượng Lâu trước giờ không tranh bá thiên hạ, luôn giữ mình. Nhưng nói về của cải, chỉ cần cộng tất cả những Vạn Tượng Lâu rải rác khắp thiên hạ, thì có thể tưởng tượng tới một con số kinh khủng. Tám đại tông phái Cửu Châu, không ít tông phái có thời gian tồn tại không bằng Vạn Tượng Môn! Một môn phái lâu đời như vậy, chỉ sợ cũng không ít cao thủ”. - Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
Vừa có tiền, vừa có nhân thủ rải rác khắp Cửu Châu. Khắp các nơi đều có đệ tử, lại không tranh bá, tự nhiên có thể bảo tồn được phần lớn thực lực. Một tông phái như vậy mạnh như thế nào, không nói cũng có thể hình dung.
Hai thiếu nữ canh cửa đeo bội kiếm đồng thời đưa tay ra. Đằng Thanh Sơn gỡ loan đao bên hông đưa qua, rồi bước vào bên trong.
Hai cô gái Vạn Tượng Môn cũng không chặn Đằng Thanh Sơn lại... Mặc dù trong bao của Đằng Thanh Sơn cũng có binh khí. Nhưng các nàng cũng không thể biết được trong đó có gì. Mà cho dù biết thì cũng không thể yêu cầu khách nhân mở bao. Bởi vì nếu làm như vậy sẽ là một điều hết sức quá đáng.
Trong Vạn Tượng Lâu là cả một phương viên cực rộng.
- Địa Bảng, Tiềm Long bảng, Sồ Phượng Bảng!
Đằng Thanh Sơn nhìn một giá gỗ để ba loại sách. Năm đó, lần đầu tiên mình vào thành, có vào Vạn Tượng Lâu mua một quyển Địa Bảng. Cũng dựa vào đó mà biết được không ít sự việc ở Cửu Châu Đại Địa.
- Tiểu nhị! Ba quyển sách này, mỗi thứ một một quyển.
Đằng Thanh Sơn gọi.
- Tiềm Long Bảng, Sồ Phượng Bảng một trăm lượng bạc, Địa Bảng mười lượng bạc.
Tiểu nhị đứng trong quầy liền nói. Đằng Thanh Sơn lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, rút ra ba tờ một trăm lượng.
Tên tiểu nhị thấy xấp ngân phiếu trong tay Đằng Thanh Sơn, hai mắt hoa lên, trong lòng thầm than:
- Nhìn người đúng là không thể nhìn tướng mạo. Nhìn không như một Đại lão gia có nhiều bạc, thế mà móc ra một xấp ngân phiếu dày thật!
Đồng thời hắn lập tức lấy ra ba quyển sách đưa cho Đằng Thanh Sơn, cùng với chín mươi lượng bạc.
Tuy nói đổi ngân phiếu phải có phí thủ tục, nhưng đám thương gia vẫn thích ngân phiếu hơn. Giới bình dân ngược lại không thích ngân phiếu.
- Ngươi có Thiên Bảng chứ? - Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Không có. Không có bán loại này. - Tiểu nhị lắc đầu.
Đằng Thanh Sơn cầm ba quyển sách tới quầy bán vật liệu. Trong nháy mắt ánh mắt hắn dán vào miếng tinh văn cương:
- Cho ta một cân tinh văn cương!
Nói rồi, móc ngân phiếu ra, lấy ra mười ngân phiếu, mỗi tờ một trăm lượng.
- Một cân? Tinh văn cương?
Tiểu nhị đứng quầy hơi giật mình. Giá tinh văn cương còn đắt hơn cả hoàng kim nên rất ít người mua. Tên tiểu nhị này lập tức đem tới một cân tinh văn cương, cẩn thận cân lại một chút rồi mới đưa cho Đằng Thanh Sơn.
Một cân tinh văn cương, chính là một cân hoàng kim, một ngàn lượng bạc!
Đằng Thanh Sơn đút tinh văn cương và ba quyển sách vào bao, trong lòng thầm nghĩ: “Có tinh văn cương, có thể sửa chữa cán cây Luân Hồi thương rồi... Sửa xong là có thể đi về phương bắc, tiến vào đại thảo nguyên! Ở thảo nguyên, muốn mua được tinh văn cương, muốn tìm luyện khí sư quả là hơi khó một chút”!
Bạch Liên Thành, cách đại thảo nguyên không tới ngàn dặm. Với tốc độ đi của Đằng Thanh Sơn, một ngày là có thể tới nơi!
...
Bạch Liên Thành, trong hậu viện cửa hàng rèn Dương Thị.
- Lưu lão tượng sư! Đây chính là Thanh tiên sinh, người đã bỏ một số tiền lớn xin Lưu lão tượng sư hỗ trợ sửa chữa binh khí.
Một vi trung niên mập mạp đội mũ nỉ, quay sang một lão già cường tráng đội mũ tròn, tóc hoa râm nói.
Lưu lão tượng sư nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Thanh tiên sinh! Không biết ngươi muốn sửa chữa binh khí gì?
- Lưu lão tượng sư! Ngươi có thể sửa chữa binh khí tinh văn cương không?
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
- Tinh văn cương?
Lưu lão tượng sư cười ha ha.
- Việc này cũng không khó, nhưng phải xem binh khí ngươi hư hỏng làm sao, mới có thể định giá được!
Đằng Thanh Sơn nói thẳng:
- Tiền hoa hồng ngàn lượng bạc! Ta muốn ngươi sửa chữa ngay lập tức.
- Được, không thành vấn đề.
Mắt Lưu lão tượng sư nhất thời sáng choang lên. Ngay cả chế tạo một thanh binh khí tinh văn cương, giá ngàn lượng bạc là rất cao rồi, chứ đừng nói đây chỉ là sửa chữa.
Một lát sau, trong gian hàng chuyên dụng cho tượng sư. Lưu lão tượng sư nhìn Đằng Thanh Sơn đưa Luân Hồi thương ra, sắc mặt đại biến:
- Đây là, đây là...
- Sư phụ, binh khí này không phải là...
Tên đồ đệ bên cạnh cũng trợn tròn mắt. Tin tức truy nã Đằng Thanh Sơn đã rải khắp nơi. Tin tức về Luân Hồi thương cũng được kể lại chi tiết. Dù sao ở Đại Duyên Sơn, không ít quân sĩ Thanh Hồ Đảo đã thấy Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn có vết sứt mẻ.
Hai người đều hơi nghi hoặc, đồng thời cũng hoảng sợ nhìn Đằng Thanh Sơn. Họ sợ Đằng Thanh Sơn giết người diệt khẩu!
- Sửa chữa tốt, được thưởng vàng! Nếu còn có tâm tư khác...
Đằng Thanh Sơn mục quang như điện, quét về phía hai thầy trò tên thợ rèn. Hai người kinh hãi gật đầu lia lịa. Lưu lão tượng sư liền nói:
- Thanh đại nhân! Ngươi yên tâm, ta nhất định sửa chữa thật tốt!
Thanh danh Đằng Thanh Sơn truyền khắp thiên hạ, đến cả bốn đại tiên thiên kim đan cũng không thể giết chết hắn, người bình thường ai dám trêu vào?
- Sáng mai, có thể tới được Yến Châu, tiến vào đại thảo nguyên rồi!
Trong cửa hàng rèn, chỉ còn lại có hai thầy trò hút chết, vẫn còn đang run sợ.
- Sư phụ … hắn … có phải là Đằng Thanh Sơn không?
Tên học nghề đến giờ mới dám thở phào một hơi.
- Khách nhân của chúng ta là Thanh tiên sinh. Làm gì có quan hệ với Đằng Thanh Sơn chứ?
Lưu lão tượng sư trừng mắt nhìn tên học nghề, rồi lập tức nhìn vào mười hai kim phiếu trên tay, rồi thở phào một hơi. Lúc này hắn mới phát giác... phía sau lưng đã mướt mồ hôi.