“Không ổn!” - Đằng Thanh Sơn lập tức hiểu ra người của Man Hoang Thần Miếu đã xem hắn là địch nhân.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy trong núi rừng Man Hoang, ở chính giữa là một lão giả thân thể gầy gò đầy nếp nhăn, bên cạnh là một người khổng lồ đầu trọc trông như một ma thần cao chừng một trượng tám (bốn thước rưỡi năm). Phía dưới hai người là một con rết khổng lồ dài chừng hai mươi trượng, toàn thân màu đen bóng loáng, những cái càng hung ác làm cho người ta phải run sợ. Trên người con rết khổng lồ màu đen này có một lão già tóc bạc xõa tung đang khoanh chân ngồi.
Ngoại trừ ba người và một yêu thú hư cảnh ra, bên trái họ là con yêu thú hư cảnh Hắc Ô đã giao thủ Đằng Thanh Sơn. Đôi mắt đỏ như máu của con yêu thú Hắc Ô nhìn như đóng đinh vào Đằng Thanh Sơn. Phía sau họ là con con yêu long đang ngẩng cao đầu bay lượn trên bầu trời, từ đầu tới đuôi đều màu đen, đôi mắt lại có màu vàng sậm, đôi lông mày trắng rũ xuống.
“Con yêu thú này...” - Về mặt khí thế, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn bị lép vế so với nó.
“Đùng!”
Núi rừng phía dưới rung lên.
Một con quái vật như một quả núi nhỏ, vác một cây đại thụ khổng lồ bay đến cạnh con giao long. Đây là một con yêu thú khổng lồ có bộ dáng viên hầu, thân cao mười trượng (hai mươi lăm thước), có bộ lông màu tím. Chỉ thấy đôi tay đầy lông xù nhưng vẫn lóe ra móng vuốt sắc bén nhè nhẹ vung lên, tất cả cành cây đại thụ đều bị gọt đứt.
“Đây nhất định là con Tử Mao Thần Viên mà Tử Tích lão ca nói là có thực lực tiếp cận với yêu long rồi.” - Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua bốn con yêu thú hư cảnh: “Con rết khổng lồ và con yêu thú phi cầm Hắc Ô hẳn là thực lực hơi yếu, còn con viên hầu và con yêu long chắc là hai con mạnh nhất trong bốn con yêu thú hư cảnh này.”
- Các vị! Tại hạ là Đằng Thanh Sơn, tới đây không hề có địch ý.
Đằng Thanh Sơn nói sang sảng.
- Hừ!
Người khổng lồ đầu trọc cao chừng một trượng tám hừ lạnh một tiếng, thanh âm vang vọng trong lồng ngực khổng lồ.
- Thần Miếu Man tộc chúng ta mặc dù không muốn tùy tiện ra ngoài, nhưng chỉ cần là địch nhân của Man tộc chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không tha. Ngươi bó tay chịu trói, hay là muốn chúng ta động thủ?
- Bó tay chịu trói đi!
Lão già tóc bạc đang khoanh chân ngồi trên lưng rết khổng lồ chợt đứng lên, cao cũng phải tới một trượng hai (ba thước).
Man tộc quả xứng là Cự Nhân tộc.
Cho dù là tộc nhân bình thường cũng cao đến một trượng, trong đó có vài tinh anh còn cao kinh người hơn. Chiều cao một trượng hai cũng không xem là đặc biệt ở Man tộc. Người khổng lồ đầu trọc cao một trượng tám mới được xem như là một trong những người có chiều cao cực hạn trong Cự Nhân tộc.
- Bó tay chịu trói à? Nếu ta muốn giết con yêu thú tên là Hắc Ô này thì nó sớm đã chết rồi.
- Cũng vì Tử Tích lão ca bảo ta dừng tay, ta mới không giết nó.
Đằng Thanh Sơn quát lớn.
- Tử Tích?
Ba gã trưởng lão Thần Miếu hơi kinh hãi.
- Ngươi đánh Hắc Ô thần thú bị thương, đương nhiên phải bị trừng phạt.
Lão giả gầy gò đầy nếp nhăn nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Cho dù là bằng hữu của Yêu Long Tử Tích cũng phải bị trừng phạt.
- Ngao ngô!
Con Tử Mao Thần Viên trừng mắt nhìn. Đằng Thanh Sơn liền cảm thấy một luồng áp lực tinh thần cường đại ép tới. Cánh tay đầy lông mượt lóe ra móng vuốt của con Tử Mao Thần Viên cầm cây gậy tùy ý phất vài cái về phía Đằng Thanh Sơn, nhe răng lộ ra hàm răng sắc nhọn.
- U...
Bất Tử Phượng Hoàng hót vang một tiếng chói tai, ngọn lửa toàn thân bừng lên.
Đằng Thanh Sơn cũng cầm chắc Luân Hồi thương.
Bất luận là Đằng Thanh Sơn hay Bất Tử Phượng Hoàng đều cảm thấy áp lực cường đại, dù sao đối phương cũng quá mạnh. Một con Hắc Sắc Yêu Long có thể so với Yêu Long Tử Tích, cùng với một con Tử Mao Thần Viên thực lực tiếp cận với Hắc Sắc Yêu Long, chỉ cần hai con này cũng đủ để làm cho Đằng Thanh Sơn phải bỏ chạy như chuột rồi.
- Ba trưởng lão Thần Miếu Man tộc! Sao, chẳng lẽ con yêu thú Hắc Ô của Thần Miếu các người đi tới môn phái ta trắng trợn giết chóc thì được à? Đằng Thanh Sơn ta không cừu không oán với các người, hôm nay tới đây chính là muốn hỏi một chút, không hiểu vì sao Thần Miếu Man tộc các người lại công kích môn phái ta?
Đằng Thanh Sơn quát lên.
- Công kích môn phái của ngươi à? Không thể nào!
Tên cự hán như ma thần cao một trượng tám quát to.
- Ồ...
Lão già gầy gò phát ra những tiếng hót về phía yêu thú Hắc Ô.
- Ô ô u..
Yêu thú hư cảnh Hắc Ô cũng liên tiếp phát ra những tiếng hót.
- A!
Ba vị trưởng lão Thần Miếu đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Xin hỏi ba vị trưởng lão, có việc này không?
Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng trên trời cao quát lên.
- Đúng là có việc này.
Lão giả gầy gật đầu thừa nhận.
- Đằng Thanh Sơn không cừu không oán với các người, không biết vì sao lại như vậy?
Đằng Thanh Sơn quát lên.
- Hừ!
Cự hán đầu trọc cao một trượng tám hét lên:
- Theo Hắc Ô thần thú nói thì ngươi có đại cừu với Kim trưởng lão của Thần Miếu chúng ta, còn giết chết thân nhân và bằng hữu của Kim trưởng lão. Thần thú Hắc Ô là bằng hữu của Kim trưởng lão, do đó nó ra tay giúp đỡ. Thần Miếu chúng ta luôn không nhúng tay vào việc bên ngoài. Việc này đã có nguyên nhân, như thế thì coi như thôi, ngươi mau thối lui đi!
Thần thú đi tới tông phái người ta gây sự giết người.
Thần Miếu lúc này cũng tự biết mình đuối lý.
- Kim trưởng lão?
Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Kim trưởng lão mà các người nói hẳn không phải là người của Man tộc các người rồi.
- Đích xác là không phải.
Lão già gầy gò gật đầu nói:
- Nhưng Kim trưởng lão có cống hiến lớn cho Man tộc ta, được coi như là ngoại tộc trưởng lão... Kim trưởng lão là ngoại tộc trưởng lão, nhưng dựa theo quy luật của các tiền bối Thần Miếu, thù hận của y ở bên ngoài chúng ta sẽ không nhúng tay vào.
Đằng Thanh Sơn vội hỏi:
- Kim trưởng lão mười chín năm trước mới tới đây à?
Ba người nhóm lão giả gầy nhìn nhau.
- Đúng, là mười chín năm trước.
Cự hán đầu trọc cáo một trượng tám cao giọng nói:
- Kim trưởng lão có cống hiến lớn với Man tộc, lại không có tư tâm, cả Man tộc trên dưới đểu cảm kích, mới phá lệ cho y trở thành ngoại tộc trưởng lão của Thần Miếu. Gần tám ngàn năm qua, lịch sử Thần Miếu chúng ta cũng chỉ có sáu ngoại tộc trưởng lão thôi.
Quả nhiên là mười chín năm trước!
Đằng Thanh Sơn càng xác định, thân phận người này chính là Cổ Ung.
- Không biết Kim trưởng lão hiện đang ở đâu?
Đằng Thanh Sơn liền nói.
- Mau đi đi!
Cự hán đầu trọc quát.
Lão già tóc bạc cũng nhíu mày nói:
- Kim trưởng lão không có ở Thần Miếu, cho dù có, chúng ta cũng sẽ không cho ngươi động thủ đánh y.
- Mau mau lui đi, nếu không, chúng ta chỉ còn cách đánh nhau thôi!
Lão giả đầy nếp nhăn cũng lạnh lùng nói.
Thần Miếu Man tộc rất hiếu khách, nhưng trong mắt họ thì cường giả hư cảnh này có đại cừu với ngoại tộc trưởng lão của Thần Miếu, tự nhiên không thề là bằng hữu của họ, họ cũng không cần nể mặt làm gì.
- Hống...
Con mắt thô lố màu vàng tối của con Hắc Sắc Yêu Long nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, có ý cảnh cáo. Tử Mao Thần Viên bên cạnh cũng đập đập cây đại thụ, giống như đe dọa Đằng Thanh Sơn. Nhất thời bên phía Man Hoang Thần Miếu, những nhân loại hư cảnh và yêu thú hư cảnh đều nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.
- Đã thế thì cáo từ!
Đằng Thanh Sơn phất tay áo.
- Đi!
Bất Tử Phượng Hoàng nhìn về phía đám người Thần Miếu Man tộc, có chút phẫn nộ, sau đó lập tức hót lên một tiếng cao vút, vỗ hai cánh hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ nhanh chóng bay đi.
Bên Thần Miếu Man tộc cũng trở về nơi ở.
Đối với Đằng Thanh Sơn, Thần Miếu Man tộc căn bản không hề quan tâm, chỉ hơi kinh ngạc về con Bất Tử Phượng Hoàng mà thôi.
Lúc này trời đã tối.
Bất Tử Phượng Hoàng đang bay liệng trên rừng núi Man Hoang. Đằng Thanh Sơn ngồi trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng, sắc mặt có vẻ không tốt. Trong Man Hoang Thần Miếu bị đối phương dùng cường thế bức lui, hắn lai không có một chút biện pháp nào. Man Hoang Thần Miếu mạnh hơn hắn quá nhiều. Thực lực không bằng người ta, Thần Miếu Man tộc cho dù có đuối lý cũng có thể xem thường ngươi.
“Nếu là cường giả động hư như Bùi Tam lúc trước, Thần Miếu Man tộc cũng sẽ không dám kiêu ngạo như vậy, ít nhất có thể được đối đãi ngang hàng.” - Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu.
- U...
Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh đột nhiên phát ra một tiếng kêu to.
- Hả? Tiểu Thanh, tới về tổ của ngươi rồi à?
Đằng Thanh Sơn cũng nhìn xuống núi rừng Man Hoang phía dưới. Phía dưới có một sơn mạch rất lớn, đây chính là nơi Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh đóng đô ở Man Hoang.
- Đúng vậy, mấy hôm vừa rồi ngươi luôn luôn bảo vệ cho Lâm Lâm, cũng không có về ổ của mình. Đi, tiếp tục xuống dưới đi!
Đằng Thanh Sơn biết Tiểu Thanh đang lo về những biểu hiện dưới trướng của nó.
Tiểu Thanh hót vang, lập tức đáp xuống giữa ổ của nó.
Đây là một sơn mạch thế ngoại đào nguyên, nơi này có vô số phi cầm. Trong đám phi cầm này, Bất Tử Phượng Hoàng hiển nhiên là con mạnh nhất.
“Ầm ầm...”
Thác nước bên cạnh giống như một cái thớt luyện, nước chảy xuống, rồi sau đó đánh thẳng vào giữa hồ. Đằng Thanh Sơn ngồi bờ hồ sâu, mắt nhìn về hướng đỉnh núi gần đó. Vô số yêu thú phi cầm tụ tập, sau đó đều lạy chầu Bất Tử Phượng Hoàng. Trong những yêu thú phi cầm này, phần lớn đều là yêu thú bình thường, cũng không ít yêu thú cấp bậc tiên thiên, thậm chí còn có con yêu thú phi cầm cấp tiên thiên kim đan.
Có những con thân thể khổng lồ, có con thì bé nhỏ, bộ lông đủ loại màu sắc; có con hót chói tai, cũng có con hót rất trong trẻo, tiếng kêu linh hoạt kỳ ảo.
Đằng Thanh Sơn cũng không tiếp tục nhìn Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh đang có vẻ rất vui mà lại nằm xuống, ánh mắt dừng lại nơi hồ nước sâu thẳm bên cạnh cùng với thác nước đang đổ xuống.
Lúc này đã là ban đêm.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn dừng lại giữa hồ sâu. Vì thác nước đánh vào gặp phải những tảng đá ở giữa hồ và bờ hồ, cho nên hình thành những vòng xoáy. Có những vòng xoáy lớn, cũng có những vòng xoáy nhỏ, chốc chốc sinh ra, chốc chốc lại tiêu tán, rải rác khắp nơi. Còn có những bọt nước khi thác nước đánh vào thì bắn tung lên, không ngừng tan biến, sau đó thác nước lại tiếp tục đánh vào bắn ra bọt nước.
Đằng Thanh Sơn nhìn vòng xoáy, lại nhìn bọt nước.
“Chẳng lẽ là như vậy?”
“Bỏ qua sao?”
Đằng Thanh Sơn đứng lên, lại bắt đầu luyện năm loại quyền pháp mà hắn tự nghĩ ra. Một năm gần đây, hắn liên tục tìm kiếm đột phá, muốn tiến vào cảnh giới động hư. Hắn rõ ràng cảm giác được chỉ thiếu một bước, nhưng lại không thể đột phá, lần lượt bế quan mặc dù cũng có chút lĩnh ngộ, nhưng vẫn không thể thành công.
Đêm tối đã qua, ban ngày lại đến.
Đằng Thanh Sơn vẫn đang luyện quyền.
Mặt trời lên, mặt trời lặn, đêm tối thay thế ban ngày.
Bất Tử Phượng Hoàng cũng dừng bên cạnh hồ, nhìn Đằng Thanh Sơn đang luyện quyền vẻ mê hoặc.
Suốt năm ngày, cho đến sáng sớm ngày thứ sáu.
Khi mặt trời mọc lên.
“Ầm ầm...”
Thác nước vốn ầm ầm đổ xuống hồ sâu lại cuồn cuộn dâng lên, vô số nước chảy về phía Đằng Thanh Sơn. Hoa cỏ cây cối, cự thạch chung quanh cũng đều nổi giữa không trung, xoay tròn vờn quanh người hắn. Trong lúc nhất thời, lấy Đằng Thanh Sơn làm trung tâm, dòng nước chảy, núi đá, hoa cỏ, hình thành một vòng xoáy cực to.