Cửu Đỉnh Ký

Chương 52: Q.2 - Chương 52: Không chết?




“Hồng tứ gia bị Vương Thiết Sơn kia một đao giết chết! Tình hình lúc ấy khá hỗn loạn, nhị đương gia Thiết Sơn bang Vương Thiết Phong lúc ấy lại bị Hồng tứ gia giết chết.” Đằng Thanh Sơn mở miệng nói, mặc dù nói cái chết của Hồng tứ gia cùng với hắn có quan hệ rất lớn nhưng Đằng Thanh Sơn không hề định nói ra.

Nói ra chỉ là ra vẻ ta đây thôi, không có tác dụng.

“Báo ứng, quả là báo ứng!!” Đằng Vân Long không nhịn được cười lớn.

Những người khác trong gian phòng chính đều có vẻ rất cao hứng.

Đằng Vân Long cười: “Lão tặc kia chết thật sảng khoái lòng người. Nhưng lão vừa chết Nghi Thành này có lẽ sắp rối loạn rồi.”

“Ngoại công, con thấy tông tộc chúng ta nên chế tạo khải giáp!” Đằng Thanh Sơn trịnh trọng đề nghị “Lúc chiến đầu không có khải giáp bảo vệ rất dễ mất mạng. Nhưng có khải giáp lúc chém giết thực phải mạnh hơn nhiều.” Chỉ cần nhìn vào Bạch Mã doanh thân khoác trọng giáp, một người xông lên đã có thể dễ dàng giết chết rất nhiều người.

Khải giáp tốt thì tốt, chỉ là giá cả quá đắt!

Chế tạo một bộ khải giáp so với đao thương phải khó hơn nhiều, một bộ nếu nguyên liệu tốt có thể bao bọc toàn thân, khải giáp chế ra tốt thấp nhất phải ngàn lượng bạch ngân, đủ ngang giá với một thớt chiến mã thượng đẳng. Nếu nói trọng giáp giản lược cũng phải hai trăm lượng bạch ngân. Đây cũng duyên cớ là vì sao thôn trang bình thường không mua nổi khải giáp.

Vài tấm khải giáp tốt cũng khiến cho một thôn trang nghèo hết tiền.

Về phần vài thiết giáp mỏng giản lược, tiện nghi thì tiện nghi, có thể dân quê miền núi vũ dũng, trường thương đâm chọc một cái có thể đâm thủng, thiết giáp mỏng căn bản vô dụng. Nếu muốn có thể hoàn toàn bảo hộ bắt buộc phải là trọng giáp.

Đương nhiên lợi dụng nguyên liệu trân quý cỡ như Vạn niên hàn thiết có thể luyện chế ra khải giáp vừa nhẹ nhàng vừa tiện lợi, phong ngừa lại tốt nhưng giá cả quá cao. Dù sao một bộ khải giáp dùng nguyên liệu so với đao thương phải nhiều hơn nhiều.

“Món đồ đó thực quý giá.” Đôi mắt phụ thân Đằng Vĩnh Hàng của Đằng Thanh Hổ sáng lên nhưng vẫn chặc lưỡi nói như trước.

“Thanh Sơn nói đúng, chúng ta nên chế tạo trọng giáp.” Đằng Vân Long trước nay chưa từng hưng phấn kích động như thế, “Đằng gia trang chúng ta có thể tự mình chế tạo trọng giáp. Chỉ cần mua nguyên liệu là được! Nguyên liệu một bộ trọng giáp chúng ta tự mình chọn nguyên liệu, khoảng một trăm lượng bạc là đủ rồi. Đặt mua hai trăm kiện thì cũng chính là hai vạn lượng bạc!”

“Hai vạn lượng!” Đằng Vĩnh Hàng có chút chấn kinh.

“Việc này có thể làm được!” Đằng Vĩnh Phàm đứng dậy nói.

Đằng Thanh Sơn lần trước đi tới Nghi Thành đổi lấy Tinh Văn cương đã mang trở về đủ sáu trăm lượng hoàng kim. Đằng gia trang không thiếu tiền!

“Chỉ là chế tạo nhiều khải giáp như vậy phải hao phí thời gian rất dài!” Đằng Vĩnh Phàm tính toán.

“Ừ, đến lúc đó tìm thêm vài tộc nhân tới trợ giúp, thứ trọng giáp này yêu cầu đối với tay nghề cũng không cao. Vĩnh Phàm, đám học đồ của ngươi cũng có thể chế tạo!” Đằng Vân Long nói, “Ngày mai chúng ta sẽ mở rộng quy mô tiệm binh khí một chút, những học đồ kia cùng nhau chế tạo, cố gắng sớm chế tạo ra hai trăm trọng giáp.”

“Ngoại công, cha, chế tạo hai trăm bộ?” Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

Đằng Vân Long cười ha ha nói: “Hảo hán lợi hại trong tộc đều được mặc!”

Vũ lực của Đằng gia trang hiện giờ đích xác rất mạnh, từ sau khi Đằng Thanh Sơn truyền thụ ‘Hổ Quyền’ thì nó đã trở thành môn quyền thuật cho nam tử trong Đằng thị tông tộc tu luyện từ nhỏ, qua sáu năm tộc nhân trong cơ thể sản sinh nội kình đã vượt qua năm mươi người. Tộc nhân khác mặc dù không sinh ra nội kình nhưng nội gia quyền đích xác có hiệu quả tăng độ cường tráng, khiến khí lực đám tộc nhân cũng tăng mạnh.

Tráng hán Đằng gia trang ngày trước, trình độ phổ biến là có thể nâng ba trăm cân.

Mà qua sáu năm rất nhiều người đều có năng lực nâng bốn trăm cân.

Hơn năm trăm cân đều có không ít, hoàn toàn có thể mặc trọng giáp bước đi như bay.

“Ngoại công, cha, con thấy tộc nhân trong tộc có nội kình đã vượt qua năm mươi người, chúng ta trước tiên hẳn phải đặc chế năm mươi bộ trọng giáp. Chỗ giáp này dùng nguyên liệu tốt chút, cho tộc nhân luyện ra nội kình trong tộc sử dụng.” Đằng Thanh Sơn đề nghị.

“Ta biết!” Đằng Vân Long tán thành, dù sao sáu trăm lượng vàng kia cũng chính là sáu vạn lượng bạc.

Đằng gia trang khi mua bán thì sắt tốt phải chế tạo lưỡi đao, vàng bạc này cũng phải tiêu tốn vào chỗ thật sự cần.

“Thanh Sơn, Thanh Hổ.” Đằng Vân Long nhìn về phía hai người. “Ta biết hai con định gia nhập Quy Nguyên tông, lần này Thanh Hổ thành thân cũng không thành. Thôi bỏ đi, sau này Thanh Hổ con còn sợ không lấy được vợ sao? Ta muốn hỏi xem các con định lúc nào gia nhập Quy Nguyên tông?”

Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ đưa mắt nhìn nhau.

“Ngoại công, chờ khi cục diện Nghi Thành sáng sủa một chút hẵng tính, chờ nhiều năm như vậy rồi cũng không vội một năm hay nửa năm.” Đằng Thanh Sơn vẫn có chút không an tâm.

“Đúng.” Đằng Thanh Hổ cũng gật đầu.

o0o

Sáng sớm ngày thứ hai khi mặt trời mọc, Đằng gia trang đã bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, Đằng Vĩnh Phàm lập tức bố trí người đi đặt nguyên liệu cần thiết, không ít thanh niên hán tử trong tộc tất cả đều dỡ tường vây quanh tiệm binh khí bắt đầu thực hiện việc mở rộng quy mô, do lập tức phải chế tạo hai trăm bộ trọng giáp nên lượng công việc này so với rèn một trăm tám mươi hai thanh Bích Hàn đao còn phải lớn hơn nhiều.

Trong sân nhà Đằng Thanh Sơn.

“Hít!” “Hà!”

Tiếng hít thở trầm thấp mà đanh thép phối hợp với mỗi chiêu mỗi thức, Đằng Thanh Sơn đang luyện tập ‘Hình Ý Tam Thể Thức’, nhìn thì chậm chạp như đùn đẩy nhưng xuất quyền lại như sấm giật, sinh ra tiếng gió rít khiến cả sân đều nổi gió. Đằng Thanh Sơn hoàn toàn đắm chìm trong ‘Hình Ý Tam Thể Thức’, hai chân như bén rễ trên mặt đất.

Hai tay luân phiên kết hợp nhanh – chậm, nặng – nhẹ.

Luân phiên hai thái cực, Đằng Thanh Sơn miệt mài luyện tập, không ngờ cảm nhận được một cỗ ý cảnh âm dương giao luân chuyển.

Đắm chìm trong loại ý cảnh này đủ một canh giờ, Đằng Thanh Sơn mới tạm dừng để nghỉ ngơi.

“Đến luyện võ trường xem chút.” Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương rất nhanh liền đi tới luyện võ trường.

o0o

Trên luyện võ trường rất huyên náo, nào thì luyện tập thương pháp, rèn luyện khí lực, luyện tập Hổ Quyền, tỉ thí với nhau, cả luyện võ trường có chừng mấy trăm hán tử, khí thế ngất trời. Bên cạnh luyện võ trường có không ít hài tử, nữ nhân cười xem, bàn luận. Mỗi người đều có vẻ rất vui tươi.

“Đám hán tử trong tộc liều chết vì cái gì, còn không phải vì để các tộc nhân có thể trải qua những ngày tháng yên lành sao?” Cảm nhận phần hòa thuận vui vẻ này, trong lòng Đằng Thanh Sơn rất ấm áp, những điều trước mắt chính là thứ các tộc nhân muốn bảo vệ!

“Ca!” Một thanh âm trong vắt vang lên, Thanh Vũ thân mặc vải hoa, buộc tóc đuôi gà hưng phấn chạy tới.

“Ở bên đó xem gì vậy? Xem bọn họ luyện Hổ Quyền à ?” Đằng Thanh Sơn cười nói.

“Bọn họ đánh đâu có giỏi như ca.” Thanh Vũ ôm lấy canh tay Thanh Sơn, ngọt ngào nịnh nọt.

“Xem muội nghịch ngợm y như một đứa con trai kìa, Tiểu Vũ, muội cũng trưởng thành sắp phải lấy chồng rồi, không chịu học chút dịu dàng, thùy mị xem sau này ai dám lấy muội.” Đằng Thanh Sơn cố ý giáo huấn, Thanh Vũ lại nhăn mũi yêu kiều: “Hừ, ca...Huynh cũng không xem xem, bao nhiêu người đến nhà chúng ta làm mối, có điều… Những nam nhân đó muội một người cũng không vừa mắt. Nam nhân của muội sau này cho dù không hơn được ca thì cũng phải bằng một nửa ca.”

Đằng Thanh Sơn nghe xong không nhịn được cười.

Ngửa mặt nhìn trời, mặt trời đã lên chính giữa.

“Tiểu Vũ, chốc nữa sắp ăn cơm trưa rồi, chúng ta về nhà trước đi.” Đằng Thanh Sơn nói, lời vừa dứt hắn cảm thấy mặt đất rung rinh.

Đằng Thanh Sơn nhíu mày nhìn về phía ngoài đại môn Đằng gia trang, chỉ thấy nơi xa kia loáng thoáng có không ít nhân mã đang phi đến, cả luyện võ trường lập tức yên tĩnh, không ít tộc nhân lập tức vồ lấy trường thương, thậm chí có không ít tộc nhân vội vàng hô: “Mã tặc tới rồi!”

Tiếng hô hào vang vọng bầu trời Đằng gia trang, nhất thời hàng loạt tộc nhân cả thôn trang từ các nơi cầm lấy trường thương, cung tiễn chạy về phía luyện võ trường.

“Bạch Mã doanh?” Đằng Thanh Sơn nhíu mày.

Mã tặc ngoài đại môn, bất kể là người hay là ngựa đều khoác khải giáp đông nghìn nghịt, khiến lòng người không khỏi phát run. Đằng Thanh Sơn từn thấy qua mã tặc Bạch Mã doanh đương nhiên liếc mắt nhận ra ngay, hơn một trăm tên mã tặc này chính là Bạch Mã doanh tinh anh nhất của Bạch Mã bang.

“Mở cửa!” Tiếng quát lớn của mã tặc bên kia vang lên.

Mở hay không mở?

Thủ vệ Đằng gia trang cùng không ít tộc nhân đều nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn mở miệng: “Mở cửa.”

Nhất thời đại môn tông tộc ầm ầm mở ra, hơn trăm kỵ binh Bạch Mã doanh liền tiến vào luyện võ trường.

“Bạch Mã bang cùng Thiết Sơn bang chập tối hôm qua vừa hơn thua sinh tử, Bạch Mã bang nhiều người như vậy, lại còn thương tật nên không thể trở về ngay trong đêm. Có lẽ sáng sớm mới từ Thiết Sơn bang kia xuất phát. Nói cách khác đám nhân mã Bạch Mã bang này không kịp quay trở lại Bạch Mã hồ đi thẳng đến Đằng gia trang ta.” Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện, “Hả? Không hoàn toàn là người Bạch Mã bang!”

Vừa rồi mới chỉ nhìn sơ bộ từ xa thì hình như tất cả đều mặc khải giáp, nhưng hiện tại tới gần nhìn thì trong đám người này còn có mười hai người không mặc khải giáp.

“Ai là tộc trưởng Đằng gia trang các ngươi?” Thủ lĩnh cầm đầu Bạch Mã doanh cưỡi trên chiến mã lạnh lùng quát. Hơn trăm cả người lẫn ngựa thân khoác khải giáp đông nghìn nghịt, khiến không khí cả luyện võ trường phảng phất như ứ đọng lại, vả lại hôm qua chém giết nên khiến cho đám mã tặc Bạch Mã doanh này còn mang theo mùi máu tanh, càng khiến lòng người phát run, không ít tộc nhân đều không dám hít thở mạnh, đám hài tử đều hoảng sợ nhìn đám mã tặc.

“Là ta.” Đằng Vân Long lúc này từ trong đám người đi ra, Đằng Thanh Sơn lập tức theo phía sau ngoại công.

Tộc nhân đều đứng ở phía sau tộc trưởng, cầm binh khí, một khi tộc trưởng hạ lệnh, sẽ bất chấp tất cả mà chiến đấu.

“Đằng Thanh Sơn, là ai?” Tên thủ lĩnh lại quát.

Đằng Thanh Sơn bước lên trước một bước, song song với ngoại công, cười nói: “Ta là Đằng Thanh Sơn, vị đại nhân này hẳn là thủ lĩnh Bạch Mã doanh, không biết tới Đằng gia trang chúng ta có chuyện gì?”

Ánh mắt lạnh lùng của tên thủ lĩnh quét qua Đằng Thanh Sơn, sau đó nhếch mép cười: “Ngươi chính là Đằng Thanh Sơn? Tương truyền người là đệ nhất hảo hản Đằng gia trang, bản lãnh của ngươi ta không biết, nhưng ít nhất… lá gan quả không nhỏ, hôm nay ta đến chỗ các ngươi có một việc đáng mừng tặng cho Đằng gia trang các ngươi.”

“Chuyện đáng mừng?” Đằng Vân Long có chút nghi hoặc.

Một tên kỵ binh bên cạnh người tên thủ lĩnh lập tức quát : “Các ngươi đều nghe cho rõ đây, vị này là thiếu đương gia Bạch Mã bang chúng ta! Đợi vài ngày nữa còn là tân nhiệm đại đương gia của Bạch Mã bang chúng ta! Hôm nay thiếu đương gia đến chỗ các ngươi chính là tới chiêu nạp các hảo hán chân chính, tiến vào Bạch Mã doanh chúng ta!”

Bên Đằng gia trang nhất thời huyên náo.

Bạch Mã doanh?

Đội ngũ tinh anh nhất trong Bạch Mã bang?

“Thiếu đương gia? Hắn chưa chết?” Đằng Thanh Sơn đáy lòng lại chấn kinh, Đằng Vân Long bên cạnh cũng nghi hoặc liếc mắt sang Đằng Thanh Sơn.

Đêm qua Đằng Thanh Sơn rõ ràng đã nói, thiếu đương gia đã chết rồi mà!

“Hắn là thiếu đương gia, vậy người ta giết là ai?” Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn lên trên con chiến mã, binh khí trong tay vị thiếu đương gia này cũng là lợi đao tương tự với Hồng tứ gia, “Người hôm qua ta giết cũng là thủ lĩnh Bạch Mã doanh, có cùng loại đao pháp với Hồng tứ gia mà.” Mặc dù không biết người mình giết là ai, nhưng Đằng Thanh Sơn hiểu rõ…

Mình giết không phải là thiếu đương gia, bởi vì thiếu đương gia đang ngay trước mắt mình.

“Hễ là hán tử có thể nâng năm trăm cân, lập tức có tư cách gia nhập Bạch Mã doanh! Có một người gia nhập, tiền hàng năm giảm bớt hai thành, có hai người gia nhập, tiền hàng năm giảm bốn thành…Chỉ cần chỗ các ngươi có thể có năm người gia nhập Bạch Mã doanh! Vậy thì từ nay về sau, tiền hàng năm Đằng gia trang các ngươi sẽ được miễn!” Kỵ binh kia lớn tiếng quát.

Nhất thời, trên luyện võ trường ồn ào tiếng bàn luận.

Mà thiếu đương gia Hồng Chấn Kiệt lại cưỡi trên chiến mã, phảng phất như hoàng đế tuần sát dân chúng dưới trướng hắn vậy, liếc nhìn đám người này.

“Ây?” Ánh mắt Hồng Chấn Kiệt rơi đến người một cô nương rất thanh tú phía sau Đằng Thanh Sơn, một thân áo vải hoa nhìn thì mộc mạc giản dị nhưng khuôn mặt lại phớt hồng ẩn hiện trên làn da trắng muốt, phảng phất như có thể bấm ra sữa vậy, thoạt nhìn tuổi tác không lớn, còn thắt đuôi gà tăng thêm vẻ ngây thơ. Nhưng bộ ngực nhô lên kia, vóc người mảnh khảnh đã chứng minh, cô nương mĩ lệ này sớm đã đến tuổi phát dục trưởng thành rồi.

Đôi mắt Hồng Chấn Kiệt không khỏi sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.