Tại Đông Hoa uyển trong Hình Ý môn, Đằng Thanh Sơn và Lý Quân hiện tại đang sống tại đây.
- Thanh Sơn!
Gia Cát Nguyên Hồng vội vàng đi vào Đông Hoa uyển. Vừa vào đã thấy gần đó có hai người Đằng Thanh Sơn cùng với ngoại công - Đằng Vân Long đang ngồi ở cạnh chiếc bàn đá,.
- Gia Cát tông chủ.
Đằng Vân Long cười ha ha đứng lên, chắp tay chào.
- Đằng lão bá.
Gia Cát Nguyên Hồng cũng chắp tay cười nói, rồi lập tức nhìn sang Đằng Thanh Sơn, giọng có chút lo lắng:
- Thanh Sơn, ta vừa mới nghe nói là Hình Ý môn của con tương lai vĩnh viễn không tranh bá thiên hạ? Sao con hồ đồ thế! Con thông cáo thiên hạ như vậy, không phải làm cho đệ tử đời sau của ngươi vĩnh viễn chỉ có thể co đầu rút cổ ở năm quận thôi sao?
- Sư phụ.
Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu:
- Con có ý nghĩ của con.
- Con... chà!
Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu thở dài:
- Con lúc trước cũng từng nói là Hình Ý môn cũng gần như Vạn Tượng môn. Nhưng... con cũng bất tất phải thông cáo thiên hạ! Làm như vậy không phải tự chặt mất đường đi của mình sao?
Thông cáo thiên hạ không phải là chuyện đùa.
Làm như vậy coi như bị vạn dân thiên hạ giám sát, một khi Hình Ý môn mưu toan mở rộng địa bàn, coi như đã vi phạm lòng dân, sẽ bị người trong thiên hạ cười chê. Nếu đại quân Hình Ý môn khuếch trương ra ngoài, chỉ bước một bước đầu tiên cũng đã không đứng vững được. Sĩ khí tự nhiên sẽ giảm, nội bộ không ổn, như thế căn bản không có cơ hội mở rộng.
- Sư phụ.
Đằng Thanh Sơn chỉ lắc đầu:
- Tranh bá thiên hạ gây nên việc gì?
- Bất luận là Tần Lĩnh thiên đế, hay Vũ Hoàng, cuối cùng cũng chỉ là xưng bá thiên hạ nhất thời. Họ vừa chết thiên hạ cũng tan rã theo! Lúc xưng bá thì thiên hạ chết vô số. Còn khi thiên hạ phân tán thì lại làm chết vô số người. Sau khi nhất thống rồi lại chia ra! Như vậy chẳng tốt đẹp gì cho thiên hạ cả, cũng không tốt đẹp gì cho tông phái.
- Tội gì phải thống nhất thiên hạ?
Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn xuống phía nam:
- Thích Già tổ sư đã nhìn thấu. Sau khi ông đạt tới cảnh giới Chí cường giả đã sáng tạo ra rất nhiều bí điển Phật tông. Hơn nữa, còn cho Phật tông dùng hình thức tôn giáo để rải rác khắp Nhung châu, Lương châu! Làm cho dân chúng Nhung châu, Lương châu tuyệt đối trung thành với Ma Ni tự. Làm như thế mới là cái đạo trường thịnh!
Tôn giáo có ảnh hưởng cực kỳ kinh người.
- Thanh Sơn, nhưng con là Hình Ý môn, tuyệt không phải là tôn giáo.
Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu nói. Ông cho rằng cho dù không tranh bá thiên hạ cũng bất tất phải thông cáo thiên hạ. Như thế mới có cơ hội quay đầu lại.
- Thôi, không nói nữa.
Gia Cát Nguyên Hồng cũng biết bây giờ có nói cái gì giữa đã muộn.
Đằng Thanh Sơn cười không nói gì thêm, chỉ thầm nghĩ ‘Đợi mười năm, hai mươi năm sau, nhìn Hình Ý môn lúc đó thì người trong thiên hạ mới biết đặc thù của Nội gia quyền.’
- Đằng lão bá, viết gì thế?
Gia Cát Nguyên Hồng đi đến cạnh Đằng Vân Long.
Đằng Vân Long đứng trước bàn đá, chỉ chỉ vào bản danh sách trên bàn đá, cười bảo:
- Người trong Đằng gia trang cũng đều là đệ tử Hình Ý môn. Do đó ta và Thanh Sơn cùng lập bản danh sách Đằng gia trang, hoàn toàn thêm vào bản danh sách của Hình Ý môn. Chủ yếu là phân chia đệ tử đời thứ hai, đệ tử đời thứ ba một chút.
Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu:
- Không sai.
- Rất phiền toái.
Đằng Vân Long than thở:
- Năm đó khi Thanh Sơn còn nhỏ đã sáng chế ra Hổ Hình quyền, trở thành quyền pháp bí truyền của Đằng gia trang, truyền nam bất truyền nữ, tuyệt không truyền ra ngoài. Nam đinh bên trong trang phần lớn đều đã luyện qua. Bây giờ muốn chia làm đệ tử đời thứ hai hay thứ ba quả thật khá khó khăn.
Đằng Thanh Sơn cũng gật đầu cười:
- Giống mấy người như Vĩnh Lôi thúc là trưởng bối của con, còn Thanh Hổ lại cùng cấp. Những người thuộc lớp ‘Hồng’ thì thuộc tầm vãn bối. Đây rõ ràng thuộc về ba bối phận, nhưng lại phải xếp vào và loại đệ tử đời thứ hai hay thứ ba. Đích xác rất khó.
Là một tông phái.
Ngoài tổ sư khai sáng thì không hề tranh cãi, cái quan trọng là các thế hệ đệ tử.
Còn thế hệ đệ tử đầu tiên, cũng chỉ có khai sơn tổ sư mới có tư cách được ghi. Nếu không, sao lại gọi là tổ sư?
Do đó.
Bên trong Đằng gia trang cho dù bối phận cao hơn Đằng Thanh Sơn, chỉ cần luyện tập nội gia quyền thành công, giỏi lắm cũng chỉ là đệ tử đời thứ hai. Còn có rất nhiều người bị liệt vào loại đệ tử đời thứ ba.
- Thanh Hổ là nhị đại đệ tử?
Gia Cát NGuyên Hồng kinh ngạc nhìn danh sách.
- Đúng vậy, lúc trước Thanh Hổ là một nhóm luyện Hổ Hình quyền sớm nhất, đã luyện ra nội kình.
Đằng Vân Long cười hà hà. Ông còn nhớ cảnh năm đó một đám hán tử đi theo thiếu niên Đằng Thanh Sơn học quyền. Khi đó, ai có thể nghĩ đến một cá thiếu niên ở sơn trang lại có thể trở thành tông sư khai sơn lập phái.
- Sư phụ.
Đằng Thanh Sơn áy náy nhìn Gia Cát Nguyên Hồng
- Cho bọn Thanh Hổ thoái xuất khỏi Hắc Giáp quân, việc này...
- Thầy trò mà còn nói nhiều vậy sao? Thanh Sơn, con giúp Quy Nguyên tông ta quá nhiều. Nếu không có con, Thanh Hồ đảo sớm đã tiêu diệt Quy Nguyên tông rồi. Bây giờ, chỉ để hơn mười người Đằng gia trang thoái xuất khỏi tông, gia nhập vào Hình Ý môn thôi mà.
Gia Cát Nguyên Hồng cười nói, kỳ thật nói về lý Gia Cát Nguyên Hồng cũng thấy mình thiếu nợ Đằng Thanh Sơn.
Nói về ân huệ.
Ông tự mình cũng chẳng dạy cho Đằng Thanh Sơn cái gì. Nội gia quyền chính là do Đằng Thanh Sơn tự luyện.
Ngược lại Quy Nguyên tông lại chịu rất nhiều ơn của Đằng Thanh Sơn.
Lần trước Đằng Thanh Sơn muốn khai tông lập phái, rất nhiều nguyên lão đều cực kỳ phẫn nộ, càng làm cho Gia Cát Nguyên Hồng áy náy. Thân là tông chủ Quy Nguyên Tông, ông phải lo cho Quy Nguyên tông. Nhưng ông cũng biết Đằng Thanh Sơn đã làm cho Quy Nguyên tông nhiều hơn nhiều.
- Sư phụ.
Đằng Thanh Sơn nói tiếp:
- Quy Nguyên tông cũng bắt đầu từng bước di chuyển tới phía tây về Vĩnh Yên quận. Đến lúc đó, khi Quy Nguyên tông ở Vĩnh Yên quận, Hình Ý môn ở Đại Duyên Sơn bên này sẽ cách nhau khá xa, con cũng không thể bất kỳ thời khắc nào trấn thủ Vĩnh Yên quận. Nhưng sư phụ cũng đừng lo lắng, con sẽ an bài việc này cho tốt.
Mặc dù là môn chủ Hình Ý môn, nhưng có nhiều việc trong Hình Ý môn phần lớn được Đằng Thanh Sơn giao cho nhị đệ tử Dương Đông xử lý. Còn mình thì ngoại trừ việc tu luyện chỉ ở cùng thê tử Lý Quân.
- Dựa theo đại phu nói, hai ngày tới Tiểu Quân ngàn vạn lần không được đi lung tung... tùy thời có thể sinh con bất kỳ lúc nào.
Đằng Thanh Sơn nắm tay Lý Quân đi bách bộ trong Đông Hoa uyển.
- Không sao đâu mà.
Lý Quân lại không để ý gì, cười trấn an:
- Được rồi, Thanh Sơn. Hình Ý môn chúng ta không tranh bá thiên hạ, vậy Thiên Thần cung, Doanh Thị gia tộc, Ma Ni tự chắc sẽ an tâm rồi chứ? Theo huynh nói, muội xem như đã hiểu rồi. Người tu luyện nội gia quyền nếu phát triển tiếp tục như vậy sau này sẽ rất đáng sợ. Thiên Thần cung có trơ mắt thấy chúng ta lớn mạnh không?
- Đương nhiên là không.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
- Nhưng bây giờ bọn Thiên Thần cung, Ma Ni tự chỉ biết rất mơ hồ về nội gia quyền. Cũng không biết nội gia quyền, cho dù chỉ có chút thành tựu, nếu tiếp tục tu luyện bí tịch nội kình, hai thứ phối hợp nhau khẳng định sẽ đạt tới vũ giả nhị lưu. Nếu là thành tựu cao hơn một chút, có thể đạt tới cánh cửa vũ giả nhất lưu. Còn một vài tinh anh, thậm chí còn có tư cách so với người trong Địa Bảng bây giờ.
- Họ không biết. Do đó, mới an tâm.
- Chờ bọn họ phát hiện nội gia quyền đáng sợ. Khi đó, họ khẳng định sẽ có vài động tác.
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ điểm này.
‘Nhưng chờ khi bọn họ phát hiện ra điều đó khẳng định là người tu luyện nội gia quyền đã có không ít thành tựu rồi. Khi đó, e rằng cũng đã mấy năm sau. Hình Ý môn chúng ta cần làm nhất chính là phát triển thật nhanh và mạnh trong vài năm tới đây.
Vài năm tới đây, phải nhanh chóng chiêu nhân.
Đến khi họ phát hiện, muốn áp chế thì Hình Ý môn chúng ta đã có căn cơ mạnh.
Đằng Thanh Sơn cười.
‘Họ có thể làm khó dễ gì được ta? Dù sao, lúc trước họ ai cũng đã gật đầu đáp ứng rồi mà.’
Đằng Thanh Sơn thật ra đã lừa gạt, để những tông phái khác hiểu rất ít về nội gia quyền.
‘Bây giờ thật là phiền toái, sư phụ chỉ có thể dạy được quá ít đệ tử. ‘
Đằng Thanh Sơn bất lực lắc đầu.
‘May mà trong Đằng gia trang ta, có không ít người tinh thông Hổ Hình quyền. Đợi một thời gian nữa, đợi cho đệ tử thanh niên đời thứ ba lúc này có đủ kinh nghiệm, có thể lấy thân phận sư huynh mà dạy cho những đệ tử vừa vào sư môn. ‘
Nếu không có sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng nhắc tới việc khai sơn lập phái, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ nghĩ từ từ mà tiến.
Bây giờ làm như vậy cũng tốt.
Mặc dù giai đoạn đầu khuếch trương rất nhanh, phải bận rộn nhiều nhưng Hình Ý môn cũng sẽ sớm trở nên cường đại.
- A.
Lý Quân đột nhiên ôm bụng.
- Làm sao vậy, tiểu Quân?
Đằng Thanh Sơn vừa thấy bộ dáng Lý Quân, làm gì không đoán được vấn đề ở chỗ nào.
- Có thể, có thể sắp sinh rồi.
Trán Lý Quân chảy đầy mồ hôi, lắp bắp nói.
- Muội chịu đựng một chút, huynh lập tức gọi người.
Đằng Thanh Sơn lập tức truyền âm bảo đám bà đỡ sớm chuẩn bị sẵn sàng. Vừa truyền âm, một đám người sớm đã trực tại Đông Hoa uyển lập tức cầm đủ loại công cụ chạy tới.
Một lát sau.
Trong sương phòng ở Đông Hoa uyển đã tụ tập một đám người. Hai người Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan, còn có Thanh Vũ mấy ngày nay đều sống ở đây cũng chạy tới. Bên ngoài tụ tập trên mười người.
- Nhanh! Nhanh!
- Nước nóng, nhanh.
Xa xa những nữ đệ tử bưng nước nóng, đều là người có công phu, bưng chậu gỗ đựng nước nóng là thân nhẹ như yến, lướt nhanh về phía sương phòng.
Còn Đằng Thanh Sơn thì ở ngoài cửa sương phòng, không ngừng đi đi lại lại, miệng lẩm bẩm nói gì đó.
- Ha ha, Thanh Sơn, đừng đi nữa. Con cũng là người đứng đầu một phái, trầm ổn một chút, ngồi xuống đi.
Đằng Vĩnh Phàm cười ha ha khuyên bảo.
Đằng Thanh Sơn nhìn cha ‘ trầm ổn?’
Dù trường kỳ tôi luyện qua sinh tử, lúc này cũng căn bản không thể trầm ổn được.
- Vĩnh Phàm, con đừng nói là Thanh Sơn.
Đằng Vân Long cười ha ha
- Năm đó lúc A Lan sinh Thanh Sơn, con còn loạn hơn cả Thanh Sơn ấy chứ.
- Con... con khác nó.
Đằng Vĩnh Phàm cười phản đối.
- Con cũng chỉ là một thợ rèn. Thanh Sơn là tông chủ.
- Gặp việc này, tông chủ hay thợ rèn cũng chẳng khác gì nhau.
Đằng Vân Long cười nói.
Ngoài sương phòng, tiếng cười râm ran.
- Ầm!
Đang mùa hè oi bức, đột nhiên chợt có một tiếng sấm làm cho Đằng Thanh Sơn cũng phải rùng mình. Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy trên bầu trời xám đục, chỉ trong chốc lát những giọt mưa to bằng hạt đậu lộp bộp rơi xuống kín cả trời đất. Trận mưa to này vừa tới, làm cho đám người ở ngoài sương phòng lập tức vọt tới hành lang.
- Trận mưa rào này tới thực nhanh.
- Sớm không sinh lại ngay lúc này, oa nhi này cũng sắp sinh rồi, ngay dưới mưa.
Đám người Đằng Vân Long ngẩng đầu nhìn trời. Lúc này mưa đã ngập cả thiên địa, mưa rào rơi bộp bộp thành một bản nhạc vui tai.
- Ta thấy con Thanh Sơn cũng khác thường. Sinh ra ngay lúc trời mưa.
Đám người Đằng Vĩnh Phàm lúc này rất hớn hở đàm luận.
Đằng Thanh Sơn thì lại càng thêm lo lắng, rối hết cả tâm trí.
Bộp! Bộp! Bộp!
Mưa to không ngừng rơi đều.
- Ầm ầm...
Giữa những tầng mây trên bầu trời mờ ảo có tiếng sấm rền, mưa lại càng nặng hạt.
- Oa..
Một tiếng khóc trẻ con cao vút đột nhiên vang lên.