Cửu Đỉnh Ký

Chương 33: Q.2 - Chương 33: Một con đường sống






Đằng Thanh Sơn do đã đọc qua ‘Địa Bảng’ Vạn Tượng môn biên soạn nên đối với thiên hạ cao thủ cũng có chút hiểu biết, trên Cửu Châu đại địa, cao thủ giống như Bạch Mã Bang Hồng tứ gia nằm trong đám cao thủ hậu thiên đỉnh phong cực kỳ lợi hại. Hắn thành lập Bạch Mã bang, dưới trướng khẳng định cũng có hàng đống cao thủ nội kình.

“Thiết Sơn bang này không ngờ lại dám cùng Bạch Mã bang đối kháng, cũng có một ít nội kình cao thủ. Có điều mã tặc dù sao cũng là mã tặc, không thể hấp dẫn cường giả thực sự, những kẻ này chỉ e đều là từ các tông phái thất bại nên mới ra ngoài gia nhập cường đạo.” Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng thực lực của mình.

Mình hiện giờ so với thời đỉnh phong kiếp trước còn phải mạnh hơn.

Kiếm của những người này, chỉ sợ ngay cả đâm vào người mình cũng không phá nổi da cơ nhục mình!

Choang ! Choang ! Choang !

Mười ba thanh lợi kiếm mang theo từng đạo hàn quang, đâm vào Đằng Thanh Sơn ở giữa trung tâm. Trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn đột nhiên vũ động, phảng phất như một cơn lốc cuốn sạch lấy tất cả xung quanh, trong nháy mắt đồng thời ngăn cản hết thảy lợi kiếm.

“Hảo thương pháp!” Nhị đương gia Thiết Sơn bang quan sát một màn này đôi mắt liền sáng lên, “Có điều, thương pháp này…Ta từ trước tới nay không ngờ chưa từng thấy qua, tới cùng là thương pháp của tông phái nào?”

Vị nhị đương gia này không thể nói là không biết nhiều hiểu rộng, lộ số thương pháp rất nhiều tông phái hắn đều đã thấy qua nhưng lại nhìn không thấu thương pháp của Đằng Thanh Sơn.

o0o

Tộc nhân Đằng thị nhất tộc đều lo lắng nhìn một màn này, trong mắt bọn họ, trường kiếm của mười ba nam tử kia phảng phất như mưa bão liên tiếp không ngớt.

“Thanh Sơn.” Mẫu thân Viên Lan vô cùng khẩn trương.

“Nương, ca lợi hại nhất.” Thanh Vũ bên cạnh lại rất tin tưởng vị ca ca của mình.

Chẳng những người Đằng thị nhất tộc quan tâm, đám mã tặc của Thiết Sơn bang cũng rất coi trọng hồi chém giết này, nếu bọn chúng thua, đó thực sự là chuyện rất mất mặt. Đằng Thanh Sơn cùng mười ba kiếm thủ tranh đấu với nhau rất lâu, nhị đương gia cưỡi Xích Hỏa mã, sắc mặt trầm xuống, quát : “Giải quyết nhanh chút.” Chiến đấu lâu như vậy mà vẫn chưa thương tổn đến Đằng Thanh Sơn, điều này khiến nhị đương gia có chút bất mãn.

Đằng Thanh Sơn thực ra vẫn luôn quan sát kiếm pháp của đối phương, dù sao đến thế giới này, hắn vẫn chưa hề giao thủ với nội gia cao thủ thực sự nào cả : “Kiếm pháp này cũng thật bất phàm, một chiêu một thức như nước chảy mây trôi, liên tiếp hỗ trợ lẫn nhau, đặc biệt là sau khi rót nội kình, uy lực cũng thực sự lớn. Tuy nhiên rất rõ ràng…Đám kiếm thủ này đều còn rơi vào giai đoạn ‘Hình’, chưa thông suốt được hàm ý của kiếm pháp!”

Thương pháp của Thanh Sơn, nhìn thì phức tạp.

Trên thực tế, từ đầu tới cuối, hắn thi triển đều cùng một chiêu – Hỗn Nguyên Nhất Khí thương pháp!

Đằng Thanh Sơn luyện thương, là luyện ý.

Ý, hoàn toàn đúng, chiêu thức tùy ý đều bao hàm uy lực cực mạnh.

“Cũng có vài kiếm chiêu như vậy, người sáng tạo kiếm trận này cũng rất tài giỏi. Nhưng đám người sử dụng ra, uy lực phóng ra cũng bình thường.” Trong tâm Thanh Sơn thầm nhủ.

“Loạn kiếm thức!” Tên cầm đầu trong mười ba tên cầm kiếm quát.

Nhất thời, kiếm ảnh dày đặc của mười ba thanh lợi kiếm tựa như mười ba bông hoa màu bạc, bao phủ lấy Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn rơi vào trung tâm kiếm trận đột nhiên quát mắng một tiếng : “Buông tay!”

Mười ba tên kiếm thủ chỉ cảm thấy lự lượng ẩn chứa của thanh trường thương trong tay Thanh Sơn bỗng chốc mạnh đến mức không thể tin nổi, phảng phất như cự thạch đập lên trường kiếm của chúng vậy, chỉ nghe thấy “Xoảng!” “Xoảng!” “Xoảng!”….. Một trận âm thanh hỗn loạn vang lên, mười ba thanh trường kiếm đều rớt xuống đất.

“Sao có thể…”

Mười ba tên kiếm thủ kinh hãi nhìn Đằng Thanh Sơn ở trung tâm, tay phải bọn chúng run rẩy không thôi, hổ khẩu đều rách toác, máu tươi chảy ròng ròng.

Yên tĩnh!

Trên luyện võ trường đông đảo mã tặc đều sợ ngây người, trong Thiết Sơn bang có thể cưỡi Thanh Tông Mã gần như đều là nội kình cao thủ, mười ba tên cao thủ liên thủ, không ngờ lại bị đánh bại. Điều này thực không thể tin nổi.

Đằng Thanh Sơn lại bước nhanh về phía tộc nhân mình, đám mã tặc sợ hãi vội vàng tách ra thành một con đường, để Đằng Thanh Sơn trở lại trong đám tộc nhân.

“Hay!”

“Đánh rất hay!”

Đám tộc nhân Đằng gia trang lại reo mừng, từng người đều rất kích động.

“Thanh Sơn, làm tốt lắm.” Ngoại công Đằng Vân Long cũng vỗ vỗ vào bả vai Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn cười cười sau đó quay đầu nhìn về phía tộc nhân đằng sau, hơi duỗi tay ép xuống, tộc nhân Đằng gia trang lập tức an tĩnh.

“Nhị đương gia.” Mười ba tên kiếm thủ đều ngượng ngừng thấp giọng đi tới một bên nhị đương gia, nhị đương gia sắc mặt khó coi, khẽ quát một tiếng : “Còn không lên ngựa để bẽ mặt ở đây sao?” Mười ba tên kiếm thủ lập tức lui sang bên cạnh, mà nhị đương gia lại nhìn về phía Thanh Sơn, cười to nói : “Hảo, hảo, hảo thương pháp!”

“Vậy chuyện đả thương thủ hạ ta, cũng bỏ qua đi.” Nhị đương gia cưỡi trên Xích Hỏa Mã, nhìn từ trên xuống cười nói, “Đằng gia trang các ngươi, giao cho Thiết Sơn bang chúng ta một khoản tiền hàng năm, chúng ta sẽ ngay lập tức rời đi.”

“Tiền hàng năm?” Đằng Thanh Sơn nói, “Xin hỏi nhị đương gia, tiền hàng năm này là bao nhiêu?” Cũng là nghe thấy mười ba tên kiếm thủ xưng hô ‘nhị đương gia’ nên Đằng Thanh Sơn mới biết, kẻ đến đây là nhị đương gia trong ba vị đương gia của Thiết Sơn bang. Theo truyền ngôn, ba vị đương gia của Thiết Sơn bang, thực lực mạnh nhất chính là đại đương gia.

“Một người hai lượng bạc.” Vị nhị đương gia này cao giọng nói.

“Hai lượng bạc? Điều này không phải ăn thịt người sao.”

“Sao lại cao như vậy.”

“Không để chúng ta sống a.”

Đám tộc nhân Đằng gia trang hoàn toàn huyên náo, ngay Đằng Vân Long, Đằng Vĩnh Phàm sắc mặt cũng đại biến, một người hai lượng bạc, tỷ lệ số tiền hàng năm này thực sự quá khoa trương. Cần biết, Bạch Mã bang cũng chỉ thu một người nửa lượng bạc.

“Nhị đương gia.” Đằng Thanh Sơn sắc mặt không quá dễ coi, “Một người hai lượng bạc, không phải quá cao sao?”

“Cao sao? Xung quanh Đằng gia trang ác ngươi nổi danh là thôn trang giàu có, một thôn trang như các ngươi hẳn phải có hơn hai ngàn người. Có điều, ta cũng chỉ dựa theo hai ngàn người mà tính. Một người hai lượng bạc, bảo các ngươi lấy ra bốn ngàn lượng bạc, chắc hẳn không phải chuyện khó chứ.” Nhị đương gia cười lạnh nói, “Lý trang kia cùng vài thôn trang nghèo khác, chúng ta đều thu hai lượng bạc một người, hôm nay ta cho tiểu huynh đệ ngươi thể diện, mới chỉ thu các ngươi hai lượng bạc một người thôi.”

Đằng Thanh Sơn rốt cuộc hiểu được tại sao Hắc Mộc trang lại cự tuyệt giao tiền gây nên việc tàn sát toàn trang.

Bởi vì Thiết Sơn bang này quá tham lam.

Phải biết rằng…

Nhà kho tông tộc Đằng gia trang, tiền dư có lẽ cũng chỉ khoảng hai vạn lượng. Đương nhiên còn có da tuyết điêu và da lang vương. Nhưng nếu không có Đằng Thanh Sơn thì cũng không có da tuyết điêu, da lang vương, thậm chí ngay cả khoản làm ăn của Dương Châu Diêm Thương có lẽ cũng sẽ bị nuốt trôi mất một vạn lượng bạc.

Điều kiện sinh hoạt tộc nhân Đằng gia trang không tệ nên bình thường tiêu hao lớn, khiến cho tiền dư trong tộc cũng không nhiều.

Một lần liền thu bốn ngàn lượng bạc, thu mấy năm Đằng gia trang sẽ phải thắt chặt dây lưng để tiết kiệm tiền. Sau này thịt cũng không dám ăn, thịt thú săn đều phải cầm đi bán, cũng không dám mua vải vóc may quần áo mới, phải tiết kiệm tiền mà.

“Nhị đươn gia.” Đằng Thanh Sơn cao giọng nói, “Ngài hẳn cũng biết, dân quê miền núi chúng ta một năm cũng chỉ kiếm được một ít bạc, một hộ gia đình một năm thu nhập cũng chỉ mười mấy lượng bạc đã rất tốt rồi. Nhưng ăn uống thường ngày, phải tốn một nửa. Mà một hộ gia đình bình thường có bốn năm miệng. Thiết Sơn bang ngài một người thu hai lượng bạc, vậy một hộ gia đình, ngài lại thu đến gần mười lượng bạc đó! Bạch Mã bang hàng năm lại thu tiền nữa, chúng ta còn dư lại bao nhiêu? Nhị đương gia, ngài bảo tộc nhân chúng ta làm sao mà sống?”

Đằng Thanh Sơn là thủ lĩnh đội thợ săn trong tộc, bổng lộc tông tộc cấp cho là mười lượng bạc, một năm chỉ có một trăm hai mươi lượng. Đây là cao nhất cả thôn trang. Thủ lĩnh đội thợ sơn, đại sư phụ thương pháp, đệ nhất thợ rèn là ba người có bổng lộc cao nhất.

Mà tráng hán bình thường trong tộc, bổng lộc hàng tháng cũng chỉ một lượng bạc, một năm mười hai lượng. Trong đám bình dân cũng coi là không tệ.

Mà trong một hộ gia đình, một tráng hán phải nuôi phu nhân, con cái, người già. Nữ nhân cày cấy, ngoại trừ cung ứng ăn mặc trong gia đình, cũng chỉ có thể được chia hai ba lượng bạc thôi. Một hộ gia đình, một năm thu nhập cũng không cao. Ngày trước…Chỉ cống nộp tiền cho Bạch Mã bang thì tộc nhân Đằng gia trang còn có thể sống tốt qua ngày.

Nhưng nếu cống nộp khoản tiền hàng năm kếch sù như vậy cho Thiết Sơn bang, vậy sau này, chuyện ăn uống quả thực cũng là vấn đề lớn.

“Đừng ở đây nói nhảm.” Nhị đương gia ngồi chễm chệ trên ngựa sắc mặt trầm xuống, “Lý trang kia, một người hai lượng cũng đều giao đủ, các ngươi lại giao không nổi sao?”

“Thanh Sơn.” Đằng Vân Long lay lay cánh tay Đằng Thanh Sơn, tới gần Đằng Thanh Sơn, thấp giọng nói : “Nhị đương gia này thực lực quá mạnh, một chùy liền đập nát đại môn thôn trang chúng ta, tuyệt đối có khí lực vạn cân, không dễ trêu chọc đâu. Bốn ngàn lượng bạc, chúng ta tạm thời nhẫn nhịn, trước tiên cứ giao ra đi. Bạch Mã bang và Thiết Sơn bang khẳng định sẽ có một ngày quyết phân thắng bại.”

“Vị lão gia này nói rất đúng!” Nhị đương gia cười lớn nói, “Thiết Sơn bang chúng ta và Bạch Mã bang chắc chắn sẽ phân thắng bại, đến lúc đó, chờ khi Bạch Mã bang kia xong đời, Thiết Sơn bang chúng ta cũng sẽ hạ thấp tiền hàng năm, chúng ta cũng hiểu ‘tế thủy trường lưu’* mà.”

Đằng Vân Long biến sắc, ông hạ giọng, nguyên tưởng rằng nhị đương gia kia không nghe được, ai ngờ đối phương lại nghe thấy rõ ràng rành mạch.

“Chờ khi Bạch Mã bang xong đời mới hạ thấp tiền hàng năm?” Đáy lòng Thanh Sơn bốc lên lửa giận.

Hai đại bang phái muốn phân thắng bại, ai biết phải mất bao lâu? Lịch sử trước đây, bang phái cạnh tranh nhau vài chục năm cũng không phải chưa từng có.

“Nhị đương gia, lần này chúng ta có thể nhịn, có thể gom góp ra một khoản bạc như vậy, nhưng lần tới thôn trang chúng phải làm sao?” Nội kình trong cơ thể Thanh Sơn chậm rãi từ hai chân nhập vào đại địa, phóng về phía đám mã tặc.

Nhất thời, mặt đất rung động kịch liệt.

“Ầm ầm ầm ~~” Từ dưới chân Đằng Thanh Sơn, mặt đất rạn nứt, kéo dài về phía mã tặc khiến đám chiến mã sợ hãi nhảy chồm lên, “Luật luật ~~” Chiến mã nhảy loạn, không ít mã tặc bị ngã xuống ngựa. Đám mã tặc hoàn toàn hoảng loạn, mà sắc mặt nhị đương gia kia hơi biến sắc, thầm nhủ : “Tiểu tử này, nội kình thật mạnh.”

Những vết nứt ngoằn nghèo quanh co trên luyện võ trường hiện lên rất dữ tợn.

Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm nhị đương gia này, ánh mắt sắc bén, thanh âm trầm thấp : “Nhị đương gia, vẫn hi vọng ngươi có thể cho Đằng gia trang chúng ta một con đường sống!”

*tế thủy trường lưu : nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài ( ví với việc dùng ít thì lâu hết, sử dụng tiết kiệm thì không bao giờ thiếu )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.