- Ta chỉ vì phụng mệnh sư phụ mới chú ý tới chuyện Đằng Thanh Sơn mà thôi.
Lý đã biết vị Tôn sư huynh này nổi tiếng lăng nhăng. Cũng biết đối phương đã xuống nước, hơn nữa, bất luận là nàng hay Tôn Phong cũng đều là những nhân vật hạch tâm của sư môn vì thế mối quan hệ với nhau cũng không nên quá căng thẳng. Nàng nở nụ cười rạng rỡ nhìn Tôn Phong nói:
- Tôn sư huynh, ngươi chỉ tùy tiện nói vài câu, đã có thể hỏi ra đầu mối rồi. Không hổ là người có tiềm năng nhất trong số ba đại đệ tử dưới trướng Đại sư bá!
Tôn Phong nghe xong những lời này không khỏi cười khổ.
- Hắc!
Tôn Phong thở dài, cúi đầu vô lực nói:
- Đừng nói nữa! Nếu không phải ta lấy công chuộc tội, chỉ sợ sư phụ đã trục xuất ta ra khỏi sư môn rồi!
- Nghiêm trọng như vậy ư?
Lý chấn động trong lòng,
- Ngươi nhìn Vạn sư huynh ta kìa. Hắn không phải cũng vài chục năm rồi mà vẫn không đạt tới tiên thiên cảnh giới hay sao?
Tôn Phong hậm hực nói:
- Ta sao có thể so được với hai người sư huynh muội các ngươi. Các ngươi đều có thể thuần dưỡng yêu thú. Sư môn coi trọng nhất là bản lãnh thuần dưỡng yêu thú của các ngươi. Về phần tiên thiên cường giả ư? Trong sư môn cũng không thiếu. Ở trong sư môn, hai người các ngươi có địa vị đặc biệt. Nhất là sư muội ngươi, chẳng hề thấp hơn so với cường giả tiên thiên kim đan!
Lý nghe xong cười cười.
Điểm ấy, sư bá nàng là Thú Vương Ô Hầu cũng đã nói rồi. Hơn nữa bây giờ ở Thiên Thần Sơn, nàng có thể khống chế được vài con yêu thú cấp bậc tiên thiên kim đan?.
Tuy những yêu thú đó cũng không phải là nàng thu phục, nhưng mà bây giờ đều do nàng và Vạn sư huynh trông nom. Có điều Vạn sư huynh lại kém Lý về bản lĩnh thuần dưỡng yêu thú. Những con yêu thú lợi hại căn bản không thèm để ý tới Vạn sư huynh, ngược lại chúng đối với Lý lại rất yêu thích.
Có lẽ, bản tính phụ nữ có ưu thế hơn trong việc thuần dưỡng yêu thú lợi hại.
- Thế mạnh khác nhau, sư muội có thể thuần dưỡng yêu thú. Việc này có khác gì một bổn sự đặc biệt của ngươi, chỉ cần chăm chỉ tu luyện.
Tôn Phong bất lực sờ cái mũi
- Ngươi xem sư phụ ta, một người lúc nào cũng muốn phát triển mạnh nhất nên đối với đệ tử chúng ta vô cùng nghiêm khắc. Lần này ta may mắn tránh được một kiếp, nhưng lần sau thì sao? Không có biện pháp nào!
Lý cười an ủi nói:
- Tôn sư huynh! Nếu ta là ngươi, bây giờ hẳn là nên bỏ thời gian vào việc tu luyện... Hơn nữa ta thấy Đại sư bá vẫn rất coi trọng ngươi, dù sao Đại sư bá tổng cộng cũng chỉ có ba đệ tử.
Tôn Phong gật gật đầu, hắn bây giờ nhưng được xem quyển Viên Diệu Kiếm Điển. Bởi vậy có thể thấy, trong lòng sư phụ hắn vẫn còn có tâm chờ mong hắn thành công. Lúc trước chỉ là vì hận đệ tử không ra gì nên lo lắng thôi. Tôn Phong cười nói:
- Ta cũng chuẩn bị chuyên tâm tu luyện. Nhưng lần này không có cách nào khác, ta có lệnh phải tới Thiên Thần Sơn đưa tin. Nhưng không ngờ khi ta tới, Thiên Thần và Thần Tướng thứ nhất đều đang bế quan. Ta căn bản không có biện pháp nói cho Thiên Thần biết. Dù sao việc này cũng không vội, ta ở trên Thiên Thần Sơn cũng có thể tu luyện. Đợi Thiên Thần xuất quan, ta mới nói cho họ.
- Đưa tin gì? - Lý sực nghĩ ra hỏi.
Tôn Phong cười thần bí nói:
- Sư muội chẳng mấy chốc sẽ biết, đây là một đại sự! Thiên Thần Sơn lâu lắm rồi không có động tĩnh gì lớn. Lần này, tuyệt đối là đại động tĩnh, chậc chậc... Ta sẽ không quấy rầy sư muội nữa.
Lúc này Tôn Phong chắp tay rồi vén màn cửa, cười tủm tỉm bước ra ngoài?.
Lý đưa mắt nhìn theo Tôn Phong, rồi nhíu mày, suy tư:
- Đại động tĩnh? Tuyệt đối là đại động tĩnh à?
***
Trời mới tờ mờ sáng.
Trong căn phòng rộng mở, Đằng Thanh Sơn đang bắt đầu bài tập sớm. Đầu tiên là luyện Hành Thổ Chi Quyền, ngay sau đó chuyển sang luyện Tam Thể Thức, luyện gần nửa canh giờ, toàn thân khoan khoái, lúc này mới dừng lại.
- Phù!
Đằng Thanh Sơn từ từ thở ra một hơi dài. Hơi thở như lợi tiễn phun ra. Sau khi thần thanh khí sảng, Đằng Thanh Sơn mở cửa phòng xuống dưới lầu. Ở những chỗ có cửa đều có hai thị nữ canh. Vừa thấy Đằng Thanh Sơn bước ra ngoài, hai người lập tức hành lễ cung kính:
- Đại nhân!
Tối hôm qua Đằng Thanh Sơn từng quát mắng hai thị nữ này, vì hai người này lúc ấy chuẩn bị muốn hầu hạ Đằng Thanh Sơn thay đồ. Đằng Thanh Sơn khi đó đã hạ lệnh:
- Ta mà ở đây, trừ phi ta cho phép, nếu không sẽ không cho phép bất luận kẻ nào kể cả hai người các ngươi vào trong lầu các!
Hai thị nữ bị dọa chết khiếp, cũng không dám tùy ý xông vào căn lầu.
Đứng trên hành lang, hít thở vài hơi không khí trong lành, hơn nữa tối hôm qua được tắm nước nóng, thay đổi quần áo sạch sẽ, lúc này, Đằng Thanh Sơn dĩ nhiên tâm tình cảm thấy rất tốt.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy phía ngoài Thần Nữ cung điện tuyệt đẹp, một thân ảnh yểu điệu mặc áo trắng đang múa tít một cây trường tiên (roi dài) màu xanh biếc. Tiên ảnh lay động, ‘chát chát’, những âm thanh xé gió vang lên không dứt bên tai. Đằng Thanh Sơn vừa thấy sáng mắt lên:
- Tiên pháp này thật là lợi hại. Không ngờ Tiểu chỉ ngắn ngủn thời gian không tới một năm đã luyện được tiên pháp lợi hại như thế!
Vù!
Thân ảnh yểu điệu đình chỉ vũ điệu. Vì luyện tập tiên pháp, nên nàng hơi thở dốc, thiếu nữ áo bào trắng ửng đỏ mặt, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:
- Hô Hòa đại ca!
- Tiểu, tiên pháp rất khá. - Đằng Thanh Sơn nở nụ cười khen ngợi.
Lý mặt ửng đỏ, trán còn dính mồ hôi:
- Biết sao được, các sư huynh sư tỷ ta ai ai cũng đều rất lợi hại. Ta đương nhiên cũng phải chăm chỉ luyện tiên pháp! Hơn nữa sư phụ còn tự mình dạy ta... Ừm, Hô Hòa đại ca ngày hôm qua tới đây, đã quen với hoàn cảnh ở đây chưa?
Nơi cung điện Thần nữ tọa lạc chính là một nửa bộ phận của Thiên Thần Sơn rồi, chung quanh đều là núi mây biển sương, nhìn xuyên qua biển sương lờ mờ có thể thấy thảo nguyên rộng lớn. Cảnh sắc này đích thật là làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
- Nếu thích, Hô Hòa đại ca hãy ở lại thêm một thời gian nữa nhé.
Đôi mắt trong veo của Lý nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Khi tu luyện, cũng không nên ham hưởng thụ. - Đằng Thanh Sơn nói.
- Có thể thấy cảnh đẹp, cũng có lợi cho tu luyện mà. - Lý cười nói.
Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn ra phương bắc:
- Kia là Bắc Hải mênh mông. Biển rộng khôn cùng vô hạn cũng là cảnh sắc rất mê người. Không kém gì nơi này!
Nghe xong những lời này trong mắt Lý lóe lên vẻ buồn bã, lập tức nhìn lên sắc trời rồi áy náy nói:
- Hô Hòa đại ca, buổi sáng mỗi ngày ta đều phải đi thăm Đại Hắc và Đại Bạch. Bây giờ đã tới giờ rồi. Ta xin phép đi trước.Đợi tới đó nói với Đại Hắc Đại Bạch một tiếng xong, ta sẽ quay về đây.
- Ngươi đi đi, ta tùy ý xem xung quanh một chút.
Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói.
Lý một thân áo bào trắng nhanh chóng chạy về xuống dưới chân núi nhanh chóng.
***
Trên vách đá Thiên Thần, có một huyệt động tại vách núi dựng đứng, hai con Liệt Phong Thần Điêu một đen một trắng đang đứng ở giữa huyệt động.
Chỉ thấy một thân ảnh yểu điệu áo bào trắng đang bám vào một sợi dây thừng dọc theo vách đá nhanh chóng leo lên.
Người này chính là Lý. An toàn hạ xuống, Lý mới thở ra một hơi rồi đi vào trong huyệt động.
- Đại Hắc, Đại Bạch!
Lý cao giọng gọi một tiếng. Mỗi sáng, Lý đều đến tâm sự cùng hai con Liệt Phong Thần Điêu - Hắc Bạch này . Thỉnh thoảng còn leo lên lưng Thần Điêu ra ngoài dạo chơi một chuyến. Đang lúc Lý vẻ mặt vui cười đi về phía huyệt động, thì...
- Sư muội!
Một thanh âm từ trong huyệt động truyền ra.
Lý giật bắn cả người.
Ngay lúc này, từ trong huyệt động hắc ám đi ra một người, trông khá tuấn lãng.
- Vạn sư huynh?
Lý kinh ngạc nhìn người này,
- Sao người ở đây?
Người này chính là vị Vạn sư huynh, Vạn Thiên Dương.
Vạn Thiên Dương cười nói:
- Sư phụ an bài ngươi và ta ở Thiên Thần Sơn không phải là để chiếu cố tốt cho vài con tiên thiên yêu thú cùng một đám yêu thú bình thường hay sao? Bình thường luôn chỉ thấy sư muội vất vả một mình, ta cũng cảm thấy không yên tâm. Mặc dù Đại Hắc Đại Bạch không thích ta, nhưng ngươi cũng biết đó, ta cũng không thể bởi vậy mà lười biếng, vẫn phải cố gắng đề cao năng lực trao đổi với yêu thú.
- À.
Lý gật gật đầu,
- Vạn sư huynh, người trở về đi, ta đi vào trước đây.
Nói xong Lý lập tức đi vào trong huyệt động.
Việc này không khỏi làm cho Vạn Thiên Dương ngơ ngác liền vội vã đuổi theo. Khi đi tới ngang người Lý, ngửi mùi thơm ngát tỏa ra từ người Lý, Vạn Thiên Dương không khỏi bồn chồn. Vốn hắn nghĩ rằng, sư muội Lý của mình rất lãnh đạm không nói gì với người ngoài. Tốt xấu gì hắn cũng là đệ tử thú ngữ duy nhất cùng thế hệ, tự nhiên, hắn và Lý cũng sẽ thường xuyên trao đổi, do đó Vạn Thiên Dương nhận định... hắn nhất định có thể lấy được Tiểu sư muội động lòng người này.
Lý đích thật là tiểu sư muội nhỏ nhất trong sư môn bây giờ.
Hơn nữa với thiên phú thú ngữ như thế, trong tương lai nhất định sẽ là người luyện thú đứng đầu trong sư môn?. Bất luận là vì địa vị hay dã tâm, hay vì sắc đẹp, có rất nhiều người theo đuổi Lý. Mà trước kia... xem ra người có hy vọng nhất chính là Vạn Thiên Dương.
Thế nhưng cái tên Hô Hòa kia bỗng ở đâu lòi ra làm cho Vạn Thiên Dương trong lòng cảm thấy hơi bất an.
- Vạn sư huynh không đi tìm Đại Hắc, Đại Bạch à?
Lý đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn qua.
Vạn Thiên Dương giật mình, xấu hổ cười nói:
- Vừa mới đi vào thôi. À này, tên bằng hữu Hô Hòa của sư muội bao giờ thì rời Thiên Thần Sơn thế?
- Còn phải vài ngày nữa.
Lý nói.
- Sư muội, kỳ thật ta cũng rất kỳ quái... ngươi biết Hô Hòa từ bao giờ thế? Ta nghe nói, tên Hô Hòa rất có thể là ác ma A Lạp Đạt trong truyền thuyết. Sư muội vừa tới Thiên Thần Sơn cũng không bao lâu, hẳn là không có cơ hội biết hắn đâu.
Vạn Thiên Dương ngữ khí có vẻ tò mò.
Lý lạnh nhạt cười đáp:
- Vạn sư huynh, ta và Đại Hắc Đại Bạch ở trên đại thảo nguyên, một ngày chính là qua lại ngàn dặm, các ngươi có ai biết được là ta quen biết những người nào chứ? Thôi, ta còn phải đi chơi với Đại Hắc Đại Bạch, Vạn sư huynh xin mời quay về!
Nói dứt lời, chẳng thèm để ý đến Vạn sư huynh đó nữa, tiến thẳng vào huyệt động.
Chẳng mấy chốc, những tiếng kêu thánh thót từ huyệt động truyền ra.
Vạn sư huynh thoáng nhìn theo với vẻ oán hận, rồi quay đầu đi ra.
***
Đằng Thanh Sơn đi dạo quanh căn lầu của mình, dọc theo sơn đạo đi dần xuống phía dưới, muốn quan khán một phen xem Thiên Thần Sơn rốt cuộc huyền bí tới đâu?.
Kẹt! Kẹt! Kẹt!
Đám hộ vệ mang áo giáp đang đi tuần tra trên từng con đường núi?. Khi phát hiện thấy Đằng Thanh Sơn đang xuống dưới chân núi, nhất thời cả đám đều chắn ngang đường. Tên thủ lĩnh hộ vệ đưa một tay lên cất cao giọng nói:
- Vị khách nhân này, ở Thiên Thần Sơn, ngoại nhân không được phép đi lung tung. Khách nhân tốt nhất ở xung quanh khu vực thần nữ cung!
- Hả, ý gì đây? Ta lên núi không được? Xuống núi cũng không thể hay sao?
Đằng Thanh Sơn nhíu mày hỏi.
- Đúng vậy!
Tên thủ lĩnh hộ vệ khua tay ra xung quanh mạnh mẽ nói:
- Đây là quy củ của Thiên Thần Sơn! Ngươi là khách nhân do thần nữ mời tới, cũng chỉ có thể ở chung quanh khu vực thần nữ cung điện. Mà, những nơi của Thần Tướng hoặc thần sứ khác, nhất là những nơi quan trọng, khách nhân không được phép đến gần!
Tâm tình thoải mái buổi sáng của Đằng Thanh Sơn đã bị phá hỏng hoàn toàn.
Theo những lời này, nếu không nhờ Lý hỗ trợ, mình muốn xuống núi, ngoại trừ xông thẳng xuống, cũng chỉ có thể nhảy từ trên núi xuống mà thôi!