Cửu Đỉnh Ký

Chương 47: Q.9 - Chương 47: Nguồn gốc nội gia






- Đi rồi à?

Nam tử áo đen mày trắng nhìn bốn phía, y thấy trên tường thành đầy những vết máu, ngoài ra còn có rất nhiều lỗ thủng do đao thương chém vào. Dưới tường thành càng có nhiều thi thể hơn, rất hiển nhiên ở Giang Ninh quận thành vừa gặp một trường kiếp nạn. Y không khỏi thất kinh, ‘Hạt Tử Kiếm Thánh Thiết Ngũ nghe nói đã đạt tới hư cảnh đại thành. Trong số hư cảnh đại thành cũng coi như là một nhân vật nhất đẳng. Thế mà lại không thành công mà phải rút lui sao? Kinh Ý này...‘

- Gia Cát tông chủ, vị này là bạn tốt của tại hạ, ở xa vạn dặm đến đây.

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng, cười giới thiệu.

- Tại hạ về chỗ ở trước để chiêu đãi hắn nhé.

- Cũng tốt.

Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười gật đầu.

- Nhưng Kinh Ý tiền bối nhất định phải tới tiệc mừng công đó.

Bị sư phụ mình gọi là Kinh Ý tiền bối, Đằng Thanh Sơn cũng hơi xấu hổ, nhưng đây là việc không thể không chấp nhận.

- Kinh Ý tiền bối, lần này nhờ có tiền bối.

Bọn người Nghê trưởng lão, Yến trường lão nhìn về phía Đằng Thanh Sơn với ánh mắt tràn đầy vẻ tôn kính và cảm kích.

Trước mặt cường giả hư cảnh, họ đương nhiên phải cảm kích.

Đằng Thanh Sơn chỉ có thể cười, kéo nam tử áo đen mày trắng nhanh chóng ly khai tường thành.

Quy Nguyên Tông, phủ đệ Vũ trưởng lão.

Hai luồng lưu quang dừng lại giữa phủ đệ, hóa thành hai người. Một là Đằng Thanh Sơn áo bào trắng, một là tông chủ Kiếm Tông áo đen Lý Triều.

- Lý huynh, mời ngồi.

Đằng Thanh Sơn dắt Lý Triều tới một cái đình gần đó.

- Lần này, phiền Lý huynh đi xa một chuyến.

- Ha ha.

Kiếm Tông tông chủ luôn luôn lạnh lùng lúc này lại thoải mái cười lớn.

- Hô Hòa huynh, huynh đừng có giễu cợt tại hạ nữa. Lần này mặc dù tại hạ từ rất xa chạy tới, nhưng lại không có một chút tác dụng nào cho việc Quy Nguyên Tông có thể đuổi Thanh Hồ Đảo đi. Chẳng trách Hô Hòa huynh dám dùng tên giả ‘Kinh Ý’ chọc vào Hạt Tử Kiếm Thánh ‘Thiết Ngũ’, hóa ra vốn là người tài cao gan lớn.

Biết Đằng Thanh Sơn có thể một mình đuổi Hạt Tử Kiếm Thánh đi, Kiếm Tông tông chủ Lý Triều trong lòng cũng hơi đề phòng.

- Lý huynh.

Đằng Thanh Sơn vội nói:

- Tại hạ chỉ trước trận tiền ngẫu nhiên đột phá... Nếu không, sao tại hạ lại bảo Tiểu Quân viết thư cho cung chủ chứ.

- Ừm.

Lý Triều gật đầu.

Y cũng phát hiện khí tức của Đằng Thanh Sơn khác với lần trước. Nhưng thông qua khí tức mà phán định thực lực là việc rất khó. Tỷ như khí tức của Hạt Tử Kiếm Thánh có màu đen hỗn độn, nhưng cũng có hư cảnh đại thành có khí tức có thể mang đủ mọi màu sắc. Việc này có liên quan tới việc ngộ đạo của họ.

Có người trước ngộ ra hai ba loại đường nhỏ, sau đó lại dung hợp hai ba loại đường nhỏ đó, ngộ ra một loại đường lớn, tỷ như Sinh Đạo.

Khí tức chỉ có thể mơ hồ phán định được thực lực một người.

Lý Triều thán phục dò hỏi:

- Hô Hòa huynh đệ, tốc độ tiến bộ của huynh thật sự là kinh người. Theo tại hạ được biết, năm đó lúc ngươi còn ở đại thảo nguyên huynh còn chưa tiến vào hư cảnh, bây giờ mới vài năm... sợ là còn cách hư cảnh đại thành rất gần rồi.

- Lý huynh, huynh thấy tại hạ cảnh bây giờ, không hình dung được lúc chưa đột phá tại hạ chật vật ra sao đâu.

Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu.

- Vì tại hạ không có sư môn, do đó lúc đột phá hư cảnh, phạm vào một lầm lẫn rất lớn.

- Lầm lẫn rất lớn? - Lý Triều giật mình.

- Ừm.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

- Tại hạ không phải nghiên cứu một đạo, mà là kiêm tu mấy đạo. Khi thì tu luyện cái này, khi thì tu luyện cái kia.

Lý Triều liền nói:

- Việc này rất không nên! Người có tuổi thọ có hạn, còn đạo thì vô cùng. Phân tán tinh lực kiêm tu vài loại ‘Đạo’, e rằng tới đại hạn thì một đạo cũng chẳng thành.

- Tại hạ không có sư môn, không ai dạy tại hạ cả.

Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu.

- Tại hạ cứ mù quáng một người tu luyện, trong lúc xuất hải khổ tu, tại hạ hoàn toàn chuyên tâm vào việc tu luyện. Tại hạ không biết, tu luyện tới đâu mới tiến vào hư cảnh. Cũng may trời không phụ kẻ hữu tâm, cuối cùng cũng có một đạo đại thành!

- Một đạo đại thành, tại hạ mới hiểu được lúc trước ta đi đường quanh co.

- Nếu tại hạ chuyên tâm một đạo, tối thiểu cũng tiết kiệm hơn mười năm. - Đằng Thanh Sơn nói.

- Ừm.

Lý Triều cũng gật đầu đồng ý. Y nào biết Đằng Thanh Sơn đang nói khoác.

Đằng Thanh Sơn tiếp tục nói:

- Nhưng có mất cũng có được, mấy đạo khác của tại hạ đều tới chỗ đột phá. Một đạo tu thành, chẳng mấy chốc đạo thứ hai cũng đột phá. Lần này trận trận đánh với Thiết hạt tử, cơ duyên xảo hợp, tại hạ cũng đã đột phá, ngộ thêm được một đạo. May mà tên Thiết hạt tử mang theo ‘Cổ Ung’. Cổ Ung là người có hy vọng nhất đạt tới hư cảnh của Thanh Hồ Đảo. Thiết hạt tử chỉ còn có hai mươi năm, mạng của Cổ Ung còn trọng yếu hơn việc diệt Quy Nguyên Tông nữa. Do đó, lúc tại hạ và lão đại chiến, lão phải phân tâm chiếu cố cho Cổ Ung.

- À, hiểu rồi. - Lý Triều giật mình.

Y luôn luôn rất kinh ngạc. Dù sao Hạt Tử Kiếm Thánh cũng chính là hư cảnh đại thành thành danh đã lâu. Sao khách khanh ‘ Hô Hòa ’ có thể nhanh chóng đuổi lão đi như vậy được?

Nguyên lai là vì Cổ Ung.

Thiên Thần cung có kế hoạch muốn tấn Dương Châu, đương nhiên cũng hiểu rất rõ về Thanh Hồ Đảo, biết ý nghĩa của ‘Cổ Ung’ đối với Thanh Hồ Đảo.

- Việc đã xong, tại hạ không làm phiền nữa.

Lý Triều đứng lên.

- Lần này rõ là làm phiền Lý huynh rồi.

Đằng Thanh Sơn cũng đứng lên.

Lý Triều cười ha ha:

- Cái gì mà phiền toái? Không có gì phiền cả. Chờ Thiên Thần cung tiêu diệt xong ‘Hồng Thiên Thành’, đến lúc đó tại hạ sẽ rảnh hơn nhiều. Khi nào rảnh huynh cứ việc tìm tại hạ. Huynh có một thê tử là quyền giáo chủ. Thê tử huynh biết rõ tại hạ sống ở đâu vào lúc nào.

- Hơn nữa, sư phụ tại hạ cũng rất muốn gặp huynh. Đến lúc đó, huynh có thể gặp được sư phụ tại hạ rồi. - Lý Triều nói.

- Cung chủ?

Đằng Thanh Sơn trong lòng cả kinh.

Đây này nhân vật đáng sợ đã khai sáng Thiên Thần cung. Mặc dù chưa gặp, Đằng Thanh Sơn vẫn cảm thấy rất kiêng kỵ lão.

Ngắn ngủn mấy trăm năm đã xây dựng được cơ nghiệp không thua gì ‘Ma Ni Tự’. Nhân vật phong hoa tuyệt đại như thế, trong cảm giác của Đằng Thanh Sơn, e rằng lướt mắt khắp Cửu Châu Đại Địa và Đoan Mộc Đại Lục hiện lúc này, cung chủ Thiên Thần cung phải được xếp hàng đầu!

- Ừm, đến lúc đó nhất định phải đi gặp chứ. Tại hạ cũng rất khâm phục cung chủ. - Đằng Thanh Sơn cười bảo.

- Ha ha...

Lý Triều cười, lập tức chắp tay, hóa thành một luồng kiếm quang bay về phía bắc.

Tiệc mừng công cùng ngày, từ buổi chiều một mạch tới đêm khuya. Hiển nhiên việc sống sót sau tai nạn làm rất nhiều người đều rất kích động. Mặc dù nói lần này Quy Nguyên Tông cũng đã chết không ít quân sĩ, đệ tử nhưng đối với Quy Nguyên Tông thì không tính là tổn thất nặng nề. Đây đã xem như là một kết quả tốt nhất.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Gia Cát Nguyên Hồng và Đằng Thanh Sơn cùng hành tẩu trên đường phố Giang Ninh quận thành. Đằng Thanh Sơn ngưng kết không gian chung quanh hai người, để thanh âm không thể truyền ra ngoài.

- Muốn gặp cha mẹ con không?

Gia Cát Nguyên Hồng cười lớn.

- Vâng, rất muốn gặp. - Đằng Thanh Sơn gật đầu.

- Chuẩn bị một lí do chưa?

Gia Cát Nguyên Hồng hỏi. Bất luận như thế nào, theo Gia Cát Nguyên Hồng lúc này Đằng Thanh Sơn vẫn chưa thể bộc lộ thân phận. Theo dự định của Gia Cát Nguyên Hồng, Đằng Thanh Sơn tốt nhất là đạt tới hư cảnh đại thành, rồi có thêm thần thú bất tử Phượng Hoàng, khi đó mới là thời cơ tốt nhất để công khai thân phận.

- Làm cho hai cụ an tâm một chút.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

- Vài năm nay họ không có tin tức gì, luôn rất lo lắng.

Đêm qua kỳ thật Đằng Thanh Sơn đã âm thầm lặng lẽ quan sát song thân. Hắn thấy cha mẹ rất thương tâm vì hắn.

Dù sao hắn cũng đã rời nhà bốn năm chẳng có tin tức gì, cha mẹ nào mà có thể không lo lắng chứ?

...

Chỗ ở của dòng họ Đằng. Tối hôm qua Quy Nguyên Tông cử hành tiệc mừng công, trong dòng họ Đằng cũng cử hành tiệc mừng công. Dù sao nhờ vào chiến thắng dòng họ Đằng cũng không cần ẩn giấu, trốn tránh. Ở tiệc mừng công tối hôm qua trong tộc, vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm đương nhiên cũng trở về. Họ đương nhiên có chỗ ở trong dòng họ.

- Tông chủ.

- Tông chủ.

Vừa tiến vào trong tông, không ít thiếu niên, thanh niên, đàn bà dòng họ Đằng khẩn trương cung kính hành lễ với Gia Cát Nguyên Hồng.

- Ha ha.

Gia Cát Nguyên Hồng cười chào hỏi.

Nhưng những tộc nhân trong phủ đệ của họ trên con đường thì không nhận ra Đằng Thanh Sơn chính là Kinh Ý. Cũng không có gì lạ, chỉ có rất ít người dòng họ Đằng gia nhập vào quân đội Quy Nguyên Tông. Cũng chẳng có mấy người được như Đằng Thanh Hổ là thấy Đằng Thanh Sơn ra tay đại chiến với Hạt Tử Kiếm Thánh.

- Vĩnh Phàm huynh đệ.

Gia Cát Nguyên Hồng đứng trước một căn nhà, cười kêu.

‘Két’, cửa phòng mở ra. Chính Viên Lan ra mở cửa.

- A, tông chủ. Mời vào, mời vào.

Viên Lan cười quay đầu lại gọi.

- Phàm ca, tông chủ tới này.

- À, tông chủ hả?

Đằng Vĩnh Phàm hai tay lăn bánh xe, cũng đi ra khỏi nhà.

Khi vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan nhìn thấy Đằng Thanh Sơn đứng cạnh Gia Cát Nguyên Hồng, họ đều hơi nghi hoặc. Dung mạo của Đằng Thanh Sơn khác với lần trước họ gặp Đằng Thanh Sơn khi hắn lần đầu tiên về Quy Nguyên Tông. Đây là dung mạo của thân phận Kinh Ý. Hai người họ cũng không thể nhận ra. Nhưng họ cảm giác được... thanh niên thần bí trước mắt, có một khí tức làm họ cảm thấy rất thân thiết.

- Vị này là ai?

Đằng Vĩnh Phàm cười hỏi.

- Các người chính là cha và mẫu thân của Thanh Sơn huynh đệ à.

Đằng Thanh Sơn cố nén kích động, hỏi.

- Đúng! Đúng!

Viên Lan lập tức trở nên kích động, đến cả Đằng Vĩnh Phàm cũng vội lăn ghế lăn tới gần, có vẻ rất kích động.

- Các hạ biết Thanh Sơn nhà chúng ta à?

- Thanh Sơn sao rồi?

Đằng Vĩnh Phàm còn bình tĩnh, chứ hai mắt Viên Lan đã có nước mắt. Con cái ra ngoài bặt tin làm bà đêm đêm đều lo lắng, chờ đợi.

Nhìn cha mẹ tóc đã lốm đốm, Đằng Thanh Sơn tâm tình rất xúc động. Hắn cố nén lòng, nói:

- Bá phụ, bá mẫu. Đúng, tại hạ biết Thanh Sơn, đã gặp hắn rồi.

- Thật à, Thanh Sơn bây giờ như thế nào rồi?

Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan đều kích động, mặt ửng đỏ.

- Hắn rất tốt.

Đằng Thanh Sơn gật đầu bảo:

- Bây giờ đang trên một hòn đảo yên tĩnh ở hải ngoại tiềm tu. Hắn bảo ta khi nào về Cửu Châu, nói cho hai người một tiếng là Thanh Sơn rất khỏe. Hy vọng hai người tự chiếu cố cho bản thân mình.

Hai vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm ứa nước mắt.

- Thật tốt quá! Tạ ơn ông trời, Thanh Sơn hắn không có việc gì.

Viên Lan không kìm hãm được nước mắt chảy ròng ròng.

- Khóc gì mà khóc, hài tử tốt mà, khóc gì mà khóc.

Đằng Vĩnh Phàm vội kêu lên.

Đột nhiên Đằng Vĩnh Phàm giật mình, nhìn Đằng Thanh Sơn vẻ chần chờ:

- Thanh Sơn thật ở trên hòn đảo ở hải ngoại à? Các hạ... các hạ không gạt chúng ta chứ?

Đằng Thanh Sơn nói:

- Thanh Sơn dạy cho tại hạ một bộ quyền pháp do hắn tự nghĩ ra. Hắn nói, tại hạ diễn lại bộ quyền pháp này là các người sẽ tin ngay.

Nói rồi, Đằng Thanh Sơn lập tức lui ra phía sau hai bước, thi triển ‘Hổ Quyền’. Đây là quyền pháp mà Đằng Thanh Sơn năm đó giao cho tông tộc họ Đằng.

Vừa thấy quyền pháp, hai vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan đều kích động đến không thể khống chế được.

...

Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan lưu Đằng Thanh Sơn lại một canh giờ, sau đó Đằng Thanh Sơn không thể ở lại được nữa, hắn sợ mình không khống chế được tâm tình, vội ra khỏi nhà.

- Thanh Sơn.

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn.

- Con không có việc gì.

Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Nguyên Hồng sóng vai cùng đi.

- Sư phụ, con chuẩn bị thu một nhóm đệ tử.

- Hả?

Gia Cát Nguyên Hồng ngơ ngác, rồi cười:

- Đây là chuyện tốt. Nói đi, muốn điều kiện gì, đã có nội kình chưa? Mấy tuổi?

- Không cần có nội kình, thiếu niên mười tuổi có gân cốt tốt không khiếm khuyết gì là được.

Đằng Thanh Sơn nói.

Không cần nội kình? Gia Cát Nguyên Hồng thở phào một hơi. Loại thiếu niên này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

- Trước hết giúp con tìm một ngàn đứa. - Đằng Thanh Sơn nói.

Đằng Thanh Sơn tự nhận, cho dù trước mặt ‘Hạt Tử Kiếm Thánh’, bằng vào Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, hắn cũng có thể tự bảo vệ được. Do đó, việc phát dương quang đại nội gia quyền nhất mạch cũng nên chính thức bắt đầu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.