Thượng tuần tháng bảy, Nghi thành, trên luyện võ trường rộng lớn thuộc ngoại viện phủ đệ Đằng Thanh Sơn.
- Hồng Hầu ca, hôm nay là ngày chín rồi.
- Ừm, ngày chín.
Đằng Hồng Hầu gật gật đầu, nhìn một thiếu niên hơi gầy gò bên cạnh.
Học tập luyện quyền trong phủ đệ Đằng Thanh Sơn có chín trăm mười bốn thiếu niên, nên mỗi phòng có sáu thiếu niên ở. Đằng Hồng Hầu và thiếu niên này là bạn cùng phòng.
Sau ba tháng gần gũi, hai thiếu niên xem nhau như huynh đệ.
- A Tín, đừng nhụt chí. Chỉ cần có một chút hy vọng cũng không được bỏ qua. Ta cũng đã nói cho ngươi rõ những yếu điểm về luyện tập Tam Thể Thức và Hầu quyền rồi. Bây giờ ngươi đã làm tốt lắm rồi. Không biết chừng, hôm nay luyện quyền ngươi có thể đột phá.
Đằng Hồng Hầu liên tục cổ vũ thiếu niên gầy gò.
Phương Tín năm nay chín tuổi, nhưng thân thể thì gầy yếu hơn những bạn cùng lứa tuổi. Lúc trước từ Giang Ninh quận thành chạy tới Nghi thành, dù cả chân Phương Tín sưng vù lên, nó vẫn luôn cắn răng chịu đựng.
Nhưng, tiên thiên của thân thể nó khá là yếu. Do đó, nó vẫn chưa luyện được nội kình. Đằng Hồng Hầu sau mỗi lần tập luyện quyền đều ngồi riêng với Phương Tín, tranh thủ ‘trợ giúp’ người bạn tốt này. Dưới sự trợ giúp của Đằng Hồng Hầu, Phương Tín đã luyện được Hầu quyền và Tam Thể Thức vượt qua cả Đằng Hồng Hầu.
Nhưng, nó luyện mãi cũng không sinh ra nội kình.
Trong ba tháng luyện nội gia quyền, tố chất thân thể thiếu niên tên là Phương Tín này có hơi tăng lên, da dẻ cũng đã sạm đen.
”Nhất định có thể đột phá.”
”Nhất định có thể đột phá. Ta nhất định, nhất định phải thành một cường giả giống như Kinh Ý tiền bối.”
Phương Tín siết chặt nắm tay, thầm nhủ. Những tao ngộ lúc nhỏ đã làm hắn rất muốn được trở thành cường giả tuyệt đối. Lần này Đằng Thanh Sơn tuyển nhận đệ tử, hiển nhiên là một thông đạo thênh thang để chúng trở thành cường giả!
Bỏ qua cơ hội như thế, e rằng những trẻ đồng lứa đều sẽ hối hận!
”Đã tới ngày chín tháng bảy rồi. Tính ra cũng đã ba tháng rồi.”
”Ừm, hôm nay là ngày cuối cùng luyện quyền. Nếu vẫn luyện không được nội kình, ngày mai sẽ phải xách bị trở về thôi.”
Những thiếu niên vẫn còn trên luyện võ trường, thì thầm tự chủ. Trong số họ không ít người đã buông hy vọng rồi.
- Sư phụ tới rồi!
- Sư phụ tới kìa!
Gần như trong nháy mắt luyện võ trường trở nên yên lặng, không có thiếu niên nào đủ can đảm hó hé. Lúc này, Đằng Thú mặc quần dài, Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng cùng Lý Quân vận xiêm y tím cùng ra khỏi nội viện, đi tới luyện võ trường ở ngoại viện. Nếu nói cả người Đằng Thú đều có một luồng khí tức dã thú, thì Đằng Thanh Sơn như một thanh kiếm giấu kín trong vỏ, có vẻ rất tao nhã.
- Là Kinh Ý tiền bối.
- Nhìn kìa. Rõ là Kinh Ý tiền bối.
Chín trăm mười bốn thiếu niên không kìm được phát ra một tiếng ồ lớn. Bị ánh mắt lạnh lẽo của Đằng Thú đảo qua, tất cả những thiếu niên lại lập tức trở nên yên lặng. Nhưng họ đều dùng ánh mắt rừng rực nhìn Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng, trông như một công tử.
Những thiếu niên đều biết Kinh Ý tiền bối. Người này còn mạnh hơn cả tiên thiên cường giả trong truyền thuyết rất nhiều.
- Sư phụ! Trong những thiếu niên này, những người tới nay đã luyện ra nội kình đứng ở bên trái, tổng cộng có chín mươi hai thiếu niên. Trong số đó, số cuối tháng thứ nhì, và đầu tháng thứ ba luyện ra nội kình là nhiều nhất. Sau nửa tháng thứ ba, số người luyện ra nội kình càng ngày càng ít. Ngày hôm kia và ngày hôm qua thì chẳng có ai đột phá cả.
- Chín mươi hai người?
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn xuống phía dưới. Chín trăm mười bốn thiếu niên chia làm hai nhóm. Những đệ tử luyện ra nội kình đứng cùng nhau. Những đệ tử không luyện ra nội kình đứng thành một nhóm khác. Song khi Đằng Thanh Sơn nhìn qua thì cơ hồ tất cả thiếu niên đều cố gắng ưỡn ngực hết cỡ, ai nấy hai mắt đều tỏa sáng.
Từ những ánh mắt này Đằng Thanh Sơn đều nhìn ra sự kích động, sùng bái và khát vọng của những thiếu niên trước mặt.
Khát vọng có thể trở thành cường giả!
Lúc trước có thể báo danh, hơn nữa lại có thể từ Giang Ninh quận thành chạy bộ tới Nghi thành. Không có khao khát trở thành cường giả há có thể chịu được gian nan cực khổ đó?
”Tốt hơn ta tưởng nhiều, chín mươi hai người” Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười “Gần như đạt tới tỉ lệ mười trên một. À, lúc đó khi Quy Nguyên Tông hỗ trợ tuyển chọn, cũng đã đào thải những thiếu niên có thân thể mất cân đối, không dẻo dai. Nếu tính cả những người báo danh nhưng không qua được đợt kiểm tra thì tỷ lệ này thấp hơn. Nói cách khác, trong hai mươi thiếu niên, đại khái có một người thích hợp với việc luyện tập nội gia quyền.”
Tỉ lệ này làm Đằng Thanh Sơn rất hài lòng.
Dù sao xã hội kiếp trước, khi luyện tập nội gia quyền ra nội kình, tỉ lệ thành công thấp hơn rất nhiều.
Một là tố chất thân thể của người thường ở kiếp trước không bằng dân chúng Cửu Châu Đại Địa, hai là kiếp trước thiên địa linh khí không đủ.
Những điều này tạo thành sự hai khác biệt giữa hai thế giới.
- Ngày tám tháng tư!
Đột nhiên Đằng Thanh Sơn mở lời, thanh âm không lớn, nhưng lại vang vọng mãi bên tai từng thiếu niên. Tất cả các thiếu niên đều nín thở lắng nghe.
- Các ngươi đều qua hơn ba trăm dặm đường, chạy tới đây. Ngày chín tháng tư bắt đầu. Các ngươi tổng cộng có chín trăm mười bốn người bắt đầu được ta truyền cho một bộ quyền pháp tu luyện cho tới ngày hôm nay. Ngày chín tháng bảy là ngày cuối cùng các ngươi luyện tập quyền pháp. Dựa theo lời ta nói từ trước, hôm nay các ngươi vẫn luyện tập như thường ngày. Cũng có sư phụ các ngươi Đằng Thú ở đây dạy dỗ cho các ngươi.
- Ngày mai, chín trăm mười bốn người các ngươi, phàm ai không luyện ra nội kình, sẽ được gửi về lại Giang Ninh.
- Nhớ kỹ, ngày cuối cùng, ở lại theo ta tu luyện hay trở về, dựa vào ngày cuối cùng này đó.
Thanh âm Đằng Thanh Sơn như có ma lực kỳ dị, cứ vang vọng mãi trong đầu các thiếu niên này, không ít thiếu niên nắm chặt nắm tay, dâng lên khát vọng cực độ.
- Bắt đầu luyện quyền!
Đằng Thanh Sơn phân phó cho Đằng Thú, rồi dẫn Lý Quân quay đầu bước đi, ra khỏi ngoại viện.
- Hát!
- Cáp!
Trở vào trong nội viện, Đằng Thanh Sơn rõ ràng nghe thấy những tiếng hét, tiếng thở của đám thiếu niên ở ngoại viện tựa hồ đều mạnh lên không ít.
- Thanh Sơn, vừa rồi chàng…?
Lý Quân cười nói.
- Cũng chỉ là chút thủ đoạn nhỏ thôi.
Đằng Thanh Sơn cười.
Câu cuối cùng, bằng vào ‘Thần’ cường đại của mình, hắn đã gần như thôi miên đám thiếu niên này, thức tỉnh khát vọng trong lòng họ, khuếch đại khát vọng trong lòng họ. Thật ra thuật thôi miên chỉ là tiểu thuật, cũng như Đại hòa thượng “Tô Mông Đặc”, Thiên Thần của Thiên Thần Sơn. Chỉ cần ánh mắt đã có thể ảnh hưởng tới cả cường giả tiên thiên.
Lúc trước ở ngoài Hồng Thiên Thành, “Tô Mông Đặc” dựa vào tiếng nói làm cho gần tám vạn kị binh Hồng Thiên Thành đang quyết tử cũng phải dao động. Sau cũng nhờ vào hai huynh đệ “Vưu Thạch Kim” dựa vào thanh âm mới thức tỉnh thủ hạ binh lính mình.
Đằng Thanh Sơn thi triển một chút tay nghề ảnh hưởng tới đám hài tử cũng chẳng phải là việc khó.
Đợi đến lúc hoàng hôn.
- Sư phụ, sư phụ.
Đằng Thú kinh hỉ chạy đến cạnh Đằng Thanh Sơn đang khoanh chân tĩnh tọa trên luyện võ trường nội viện.
- Chuyện gì?
Đằng Thanh Sơn mở mắt nhìn.
- Sư phụ, hôm nay có tới bốn thiếu niên đột phá.
Đằng Thú liền nói:
- Có thể là những lời của sư phụ đã có tác dụng, vào ngày cuối cùng có tới bốn người sinh ra nội kình trong cơ thể.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
Ba tháng cố gắng, tới ngày cuối cùng thì áp lực tâm lý đương nhiên rất lớn. Còn đám bị mình hơi thôi miên, dẫn dắt đã làm cho những thiếu niên này dâng lên khát vọng cực độ. Có bốn người đột phá cũng nằm trong dự tính của mình.
----
Trong chỗ ở của đám thiếu niên.
Những chiếc giường dài chừng ba trượng trường, cơ hồ đã chiếm cứ một nửa diện tích cả phòng. Ngoại trừ phần ngoài cùng dùng để những vật phẩm linh tinh, thì cả sáu thiếu niên ngủ trên giường.
- Ha ha, ta thành công rồi, rốt cục đã đột phá.
Một thiếu niên tuấn tú ở trong ký túc xá nhảy tưng tưng.
Hắn chính là một trong bốn người đột phá hôm nay. Ngày cuối cùng mà đột phá thì quả là vui nhất.
Còn Đằng Hồng Hầu lúc này đang ở cùng Phương Tín thân thể gầy gò. Phương Tín cuộn tròn trên giường, dựa vào vách tường, nước mắt vòng quanh.
Đằng Hồng Hầu bên cạnh thấp giọng an ủi:
- A Tín, đừng đau khổ.
Kỳ thật Đằng Hồng Hầu cũng muốn nói gì đó, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết phải nói gì.
Ngày mai, hắn sẽ chia tay với Phương Tín.
Trong hai người, một người sau này sẽ trở thành một cường giả ở Cửu Châu, còn người kia có lẽ trở thành một nhân vật tầng dưới chót Cửu Châu.
- Hồng Hầu ca, đừng nói nữa!
Phương Tín lắc đầu, bặm miệng.
Đằng Hồng Hầu sực nghĩ ra, liền nói:
- Ngày mai mới là ngày quyết định cuối cùng ai đi ai ở. Tối hôm nay, không biết chừng ngươi sẽ đột phá đó.
- Đêm nay à?
Phương Tín ngẩng đầu, mắt sáng lên.
Tối ngày chín tháng bảy, rất nhiều thiếu niên không hề ngủ mà luyện quyền trong bóng đêm. Họ đều khát vọng trước giờ phán định kết quả ngày mai sẽ luyện ra nội kình.
Sáng sớm ngày mười tháng bảy, nắng sớm rất ấm áp. Trong đám thiếu niên có người có tâm trạng rất tốt, nhưng tuyệt đại đa số thiếu niên đều cảm thấy rất khó chịu. Mặc dù thức đêm luyện quyền, nhưng cả đám thiếu niên không có lấy một ai buồn ngủ, tất cả mọi người đều tập hợp cả trên luyện võ trường.
Một khoảng yên tĩnh!
Có bốn người ở đầu luyện võ trường. Một là sư phụ chúng, Đằng Thú cùng với người mà chúng sùng bái Kinh Ý tiền bối, đứng cạnh Kinh Ý tiền bối là phu nhân. Còn có tông chủ Quy Nguyên Tông Gia Cát Nguyên Hồng.
- Hôm nay ngày mười tháng bảy!
Đằng Thanh Sơn nhìn bọn thiếu niên, cất cao giọng:
- Trong số các ngươi ai luyện ra nội kình thì có thể lưu lại, sẽ được tu luyện quyền pháp thâm ảo hơn, có thực lực mạnh hơn. Còn trong các ngươi ai không luyện ra nội kình, sẽ phải về lại Quy Nguyên Tông. Từ tối hôm qua đến giờ, có ai luyện ra nội kình không?
Không ít thiếu niên nhìn quanh.
Yên tĩnh, một khoảng yên tĩnh.
Đêm hôm qua, không ai có thể đột phá.
”Quả thế.” Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng. ”Áp lực tinh thần lớn đến thế, không có ta dùng thôi miên phụ trợ, sao có thể đột phá chứ?”
- Được, nói cách khác, trong số các ngươi tổng cộng có chín mươi sáu người luyện ra nội kình. Còn tám trăm mười tám người khác ta sẽ giao các ngươi về Quy Nguyên tông Giang Ninh.
Đằng Thanh Sơn vừa dứt lời, trên luyện võ trường không ít thiếu niên cứ đứng như thế mà chảy nước mắt, thậm chí có những thiếu niên bật khóc thành tiếng.
Cố gắng ba tháng!
Luôn luôn khát vọng trở thành cường giả!
Thất bại rồi!
Dù sao ngoại trừ Đằng Hồng Hầu, đứa lớn nhất cũng chỉ mới mười tuổi.
- Nam nhân đổ máu không đổ lệ!
Đằng Thú quát một tiếng lớn, lập tức không ít thiếu niên ngưng khóc.
- Ba tháng.
Đằng Thanh Sơn mở lời:
- Các ngươi tới đây ba tháng, hôm nay tất cả chín trăm mười bốn thiếu niên, và sư phụ các ngươi Đằng Thú, cùng với ta, chúng ta cùng nhau luyện tập Tam Thể Thức. Luyện một lần cuối cùng!
Đằng Thanh Sơn bắt đầu chiêu mở đầu của Tam Thể Thức.
Lập tức Đằng Thú cũng múa thức mở đầu Tam Thể Thức. Chín trăm mười bốn thiếu niên ở đây ai nấy nhất tề múa lên thức mở đầu.
- Hát!
- Cáp!
Kể cả Đằng Thanh Sơn, ai nấy từng chiêu từng thức không ngừng luyện tập, không ít thiếu niên vừa luyện tập vừa cố nén nước mắt. Tám trăm mười tám thiếu niên đều biết mình đã thất bại rồi, bị phán ‘tội chết’ rồi. Bây giờ trong lòng chúng thoải mái trước đó chưa từng có, không còn gánh nặng, áp lực gì nữa. Đặc biệt dưới sự chỉ dẫn của Đằng Thanh Sơn, quyền pháp của mọi người đều luyện tốt hơn hẳn khi trước.
Về cảnh giới, Đằng Thanh Sơn hiển nhiên cao hơn Đằng Thú rất nhiều.
Một quyền, lại một quyền.
- Một lần cuối cùng.
Thiếu niên gầy gò Phương Tín, cũng đắm chìm trong quyền pháp. Đã biết mình thất bại rồi, không có áp lực tâm lý, lúc này quyền pháp hắn lại bắt chước Đằng Thanh Sơn, chợt mờ ảo có chút ý vị.
Trong lúc vô tình, chút nội kình đã sinh ra trong cơ thể hắn,
- Hát!
- Cáp!
Những tiếng hét của những thiếu niên vang dội, vang vọng cả luyện võ trường, xông thẳng tới tận trời cao.