“Chủ mưu chính thức?” - Trong đầu Đằng Thanh Sơn vừa động, lóe lên mấy ý nghĩ, nhưng bề ngoài thì vẫn cầm Luân Hồi thương, cười lạnh nói:
- Ngươi chính là chủ mưu, chết tới nơi còn muốn kéo người khác xuống nước sao?
“Xoẹt xoẹt!”
Dung nham nóng rực mãnh liệt bị dạt ra, bốn phía không ngừng tỏa ra những luồng khí nóng. Bất Tử Phượng Hoàng phía sau Thân Công Phục toàn thân bốc cao ngọn lửa, nhiệt độ càng vượt xa dung nham. Cả người chìm vào một cái lò thật lớn, Thân Công Phục ngược lại cảm thấy rất lạnh. Hắn nhìn thấy Đằng Thanh Sơn lóe ra sát khí, biết chắc chắn sẽ chết, trong lòng vô cùng giận dữ.
“Tên Kim Thắng lão tặc, bày ra chủ ý này cho ta! Nếu như ta không nghe, cũng không đến mức phải thế này. Bây giờ... bây giờ...”
Thân Công Phục hận Đằng Thanh Sơn.
Nhưng cũng hận người lúc trước đã bày vẽ cho hắn chủ ý này.
- Sao không nói gì thế? Có phải là muốn kéo ai đó xuống nước, cũng không nghĩ ra à?
Vẻ mặt Đằng Thanh Sơn đột nhiên trở nên lạnh lùng:
- Đã như thế thì ta xin tiễn ngươi một đoạn!
- Đằng Thanh Sơn!
Thân Công Phục trừng mắt, tóc bạc dựng lên như phát điên, trán nổi gân xanh:
- Thân Công Phục ta thừa nhận, nhi tử của ngươi là do ta âm thầm xếp đặt diệt trừ. Năm đó ngươi hại chết đại ca ta, ta nằm mơ cũng muốn giết chết ngươi. Lần này con ngươi mạng lớn, chỉ đáng hận là ông trời không giúp ta!
- Con ngươi trúng độc, ngươi lại vừa vặn đi tới Vĩnh An quận. Đây là ông trời giúp ngươi! Không phải Thân Công Phục ta không muốn giúp Xạ Nhật thần sơn, chỉ là trời muốn tiêu diệt ta!
Thân Công Phục như phát điên gầm lên.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng đứng nghe.
Chung quanh là dung nham vô tận quay cuồng.
- Thế nhưng... việc xuống tay với nhi tử ngươi, tuyệt không phải chủ ý của ta.
Thân Công Phục nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn:
- Ta thừa nhận, Đằng Thanh Sơn ngươi là thiên tài, hơn nữa còn trưởng thành rất nhanh. Ta vốn đã bỏ qua ý định trả thù. Vì bảo vệ Xạ Nhật thần sơn, ta chỉ âm thầm gieo rắc vài lời đồn ở Quy Nguyên tông, để cho người ta chửi bới ngươi, âm thầm châm lửa thổi gió để quan hệ giữa Quy Nguyên tông và Hình Ý môn ngươi trở nên bất thiện.
Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra.
Kỳ thật những năm gần đây, quan hệ giữa Quy Nguyên tông và Hình Ý môn quả thật đang xấu dần. Đệ tử của Hình Ý môn cho rằng Quy Nguyên tông dựa vào tổ sư của họ là Đằng Thanh Sơn, do đó lúc nào cũng có cảm giác cao cao tại thượng. Còn Quy Nguyên tông thì cho rằng Đằng Thanh Sơn chỉ muốn phản lại Quy Nguyên tông, nuốt mất Hỏa Lưu chiến giáp và Hỏa Vũ chiến giáp.
Hai bên vốn đã có cố kỵ, Xạ Nhật thần sơn lại âm thầm châm lửa thổi gió, làm cho hai bên càng trở nên nghi kỵ.
- Nhưng năm ngoái, ta gặp được một cao thủ hư cảnh, tên hắn là Kim Thắng.
Khóe mắt Thân Công Phục co rút lại:
- Tên Kim Thắng lão tặc này thuyết phục ta, để ta coi hắn là bạn tốt. Hắn đàm luận về quan hệ giữa Hình Ý môn, Quy Nguyên tông và Xạ Nhật thần sơn. Hắn rằng nói bây giờ ta làm như vậy, mặc dù xuất hiện kẽ hở giữa Hình Ý môn và Quy Nguyên tông, nhưng Đằng Thanh Sơn ngươi và Gia Cát Nguyên Hồng vẫn có quan hệ tốt. Đến lúc mấu chốt, Gia Cát Nguyên Hồng mời ngươi tới hỗ trợ, ngươi tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Đến lúc đó... Xạ Nhật thần sơn ta vẫn sẽ bị tiêu diệt.
Đằng Thanh Sơn nghe vậy cũng cảm thấy đồng ý về điểm này.
- Kim Thắng lão tặc? Thân Công Phục, ngươi bịa đặt cũng giỏi thật! Ta chưa bao giờ nghe qua cái tên này.
Đằng Thanh Sơn cười lạnh nói, nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán.
Kim Thắng? Họ Kim, còn nam tử thần bí đeo mặt nạ vàng tại Thần Miếu Man tộc ở Man Hoang cũng được gọi là Kim trưởng lão.
- Ta tự biết sẽ chết, lừa ngươi làm gì?
Thân Công Phục cười lạnh liếc nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Ngươi nói xem, hắn có hình dạng như thế nào?
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.
- Việc này thì ta chẳng biết, hắn đeo mặt nạ vàng.
Thân Công Phục lắc đầu nói.
Đằng Thanh Sơn càng thêm xác định.
Đeo mặt nạ vàng, tự xưng là Kim Thắng!
- Đến cả dung mạo của hắn mà ngươi cũng chẳng biết, còn dám đứng đây nói sao?
Đằng Thanh Sơn ngoài miệng vẫn chỉ cười lạnh.
- Hừ!
Thân Công Phục hừ lạnh một tiếng:
- Ta không biết diện mạo hắn thì đã sao! Đợi sau này ngươi gặp hắn thì ngươi sẽ biết. Lúc đó Kim Thắng lão tặc nói với ta, ta làm như vậy là ngồi chờ chết, nhất định sẽ bị Đằng Thanh Sơn giết chết.
- Do đó, hắn giúp ta nghĩ ra một biện pháp là lợi dụng nhi tử của ngươi. Nhi tử của ngươi thường xuyên ở quận Vĩnh An quận, chỉ cần làm cho người của Quy Nguyên tông giết chết nhi tử của ngươi là được. Nhi tử duy nhất bị chết, mà lại chết trong tay người của Quy Nguyên tông, chết giữa sào huyệt của Quy Nguyên tông, ngươi há có thể không hận Quy Nguyên tông hay sao?
- Cho dù ngươi không đối đầu với Quy Nguyên tông, lẽ nào lại có thể làm việc cho Quy Nguyên tông? Tự nhiên nguy cơ của Xạ Nhật thần sơn ta cũng được giải trừ.
- Lúc đó Kim Thắng lão tặc bày ra kế này, ta cũng rất do dự. Ta biết một khi thất bại sẽ xảy ra tai vạ.
Thân Công Phục không kìm được cười ha hả.
- Nhưng!
Trong hai mắt Thân Công Phục lại hiện lên vẻ điên cuồng.
- Lúc đó Kim Thắng lão tặc nói... bất luận làm gì đương nhiên đều có nguy hiểm. Làm thì sẽ có hy vọng giúp cho Xạ Nhật thần sơn ta tồn tại thêm một ngàn năm nữa. Nếu như không làm, không lâu sau Xạ Nhật thần sơn ta nhất định sẽ mất. Đúng, hắn nói có đạo lý!
Thân Công Phục vẻ mặt dữ tợn.
- Lúc đó ta cho rằng như vậy rất đúng. Không làm, nhất định sẽ bị diệt vong. Còn nếu làm, sẽ có hi vọng rất lớn. Do đó ta liền hạ lệnh, cho người bắt đầu bố trí, cần phải làm kín đáo không một chút sơ hở.
- Đằng Thanh Sơn, nhi tử của ngươi thoát nạn, nhưng sau đó những kẻ có thể tiết lộ chủ mưu phía sau đều đã bị ta giải quyết. Tên Gia Cát Nguyên Hồng căn bản không tìm được chứng cớ, hắn cũng không thể khẳng định được.
Đằng Thanh Sơn vẫn làm mặt lạnh, khẽ mỉm cười.
- Sư phụ ta đã nói là có căn cứ đảm bảo chính xác.
- Chứng cứ? Không thể nào!
Thân Công Phục trợn tròn mắt, gầm lên.
“Vù!”
Một luồng lưu quang lóe lên. Thân Công Phục chỉ kịp vung thần đao hơi chạm vào một chút, đã bị lực đạo xoay tròn mạnh mẽ đánh bay.
“Vút!”
Luân Hồi thương xuyên thẳng qua nơi trái tim yếu hại trước ngực Thân Công Phục, thế giới lực bên trong cơ hồ trong nháy mắt đánh nát tạng phủ trong cơ thể hắn thành bột phấn. Máu đỏ tươi từ đầu Luân Hồi thương chảy ra, sau đó bị tua đỏ hút sạch.
“Không thể có chứng cớ! Rốt cuộc là... vì sao...”
Thân Công Phục nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn. Mặc dù “thần” rất mạnh, nhưng thân thể hắn đã bị phá đến cực hạn, cổ họng thậm chí còn không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn vẻ không cam lòng, sau đó vô lực gục đầu xuống...
“Vù!”
Đằng Thanh Sơn rút Luân Hồi thương ra. Ngọn lửa của Bất Tử Phượng Hoàng lập tức bao phủ lấy thân thể Thân Công Phục, kể cả cung thần cũng bị cháy sạch.
Nhìn thi thể Thân Công Phục bị thiêu đốt thành tro bụi, Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương nhiễm máu, thấp giọng nói:
- Sư phụ ta quả thật đã nói với ta... đó là căn cứ chính xác nhất! Sư phụ đã trả lời là “đúng”, ta sẽ không hoài nghi, bởi vì, ta thiếu nợ người.
- Tiểu Thanh!
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh, sau đó thân thể hóa thành một ảo ảnh nhảy lên lưng Bất Tử Phượng Hoàng.
- U..
Bất Tử Phượng Hoàng vỗ hai cánh, dung nham mãnh liệt dưới đất lập tức bị dạt ra, sau đó nhanh chóng bay vút lên, xuyên qua dung nham, đất đá, thổ nhưỡng, cho đến lúc bay lên trời cao vạn trượng.
Sau đó liền bay về phía quận Vĩnh An ở Dương châu.
Mặc dù ánh mặt trời chói chang, nhưng nhiệt độ lại cực thấp, gió lạnh rít lên.
Khi Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh bay đến bầu trời quận thành Vĩnh An, Đằng Thanh Sơn nhìn xuống phía dưới, đã thấy cả quân đội quận Vĩnh An đang nhanh chóng được điều động, đặc biệt là trên giáo trường của Quy Nguyên tông còn có những Long Cương Quân mặc hỏa Lưu Chiến giáp và Hỏa Vũ chiến giáp đang tập kết.
“Quy Nguyên tông muốn động binh với Viêm châu rồi.”
Đằng Thanh Sơn lập tức đưa mắt nhìn xuống Thanh Sơn hội quán phía dưới.
“Vù!”
Lưu quang đỏ rực lóe lên thành một vòng cung mĩ lệ, nhanh chóng rơi vào giữa Thanh Sơn hội quán, nơi ở của Đằng Thanh Sơn.
Từ sau khi Đằng Thanh Sơn rời khỏi, Lý Quân vốn cả đời luôn chờ đợi vẫn lặng lẽ ở giữa đình viện chờ hắn. Khi thấy trên bãi đất trống xuất hiện Bất Tử Phượng Hoàng cùng với Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng...
- Thanh Sơn!
Lý Quân vội đứng lên chạy tới.
- Tiểu Quân!
Đằng Thanh Sơn đi tới, mỉm cười nắm tay thê tử.
- Hồng Vũ đâu?
Đằng Thanh Sơn cười hỏi.
Lý Quân cười lắc đầu:
- Chàng đi Xạ Nhật thần sơn lo việc Thân Công Phục, thiếp vẫn không nói cho Hồng Vũ biết, miễn cho nó khỏi lo... Lúc này e rằng nó còn đang luyện võ.
- Ừm!
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
- Được rồi, đi Xạ Nhật thần sơn thế nào rồi?
Lý Quân vội vàng hỏi. Nàng đương nhiên không lo cho Đằng Thanh Sơn, dù sao bây giờ hắn cũng đã là cường giả cảnh giới động hư. Điều nàng lo là Xạ Nhật thần sơn có cá lọt lưới. Nếu như có một cường giả hư cảnh đơn thân đối địch, đích xác sẽ phiền toái không ít.
- Giải quyết rồi. Thân Công Phục và con yêu lang, toàn bộ đã được giải quyết.
Đằng Thanh Sơn trả lời.
Lý Quân thở phào một hơi.
Trên Cửu Châu đại địa, nếu chỉ là dư nghiệt bình thường của một tông phái thì có lẽ cũng không thèm quan tâm, bởi vì xác xuất để bọn chúng sinh ra một cường giả hư cảnh là quá nhỏ. Nhưng nếu đã đạt tới hư cảnh thì nhất định phải diệt trừ, để lại sẽ là mối họa vô tận. Chẳng hạn như Cổ Ung đã khiến cho Đằng Thanh Sơn gặp rất nhiều phiền não.
- Thanh Sơn, khi chàng đi Xạ Nhật thần sơn, thiếp đã tỉnh táo rồi ngẫm lại. Có gì đó rất lạ.
Lý Quân nhíu mày nói:
- Sư phụ chàng nói Xạ Nhật thần sơn là hung thủ, nhưng ngay từ đầu lại không đưa cho chúng ta chứng cớ. Còn lúc trước khi đệ tử Quy Nguyên tông đại náo, sư phụ chàng lại tuyên bố ngày chín tháng chạp sẽ công khai, có vẻ tin tưởng mười phần. Đã dám nói ngày chín tháng chạp sẽ công khai việc này, hẳn là đã sớm tra ra được tin gì rồi, nếu không sao lại dám tuyên bố tự tin như vậy?