Đám người Đằng Vân Long trong gian phòng chính mặt ai cũng ngơ ngác.
Thân ảnh hắn vừa nhoáng cái lập tức di chuyển đến nóc nhà phía xa, lại
nhoáng lên lần nữa liền biến mất khỏi tầm mắt. Đây có phải là Đằng Thanh Sơn mà bọn họ biết sao?
“Thanh Sơn nó…” Đằng Vĩnh Phàm lắp ba lắp bắp nói.
“Đây là khinh công. Khinh công lợi hại nhất.” Đằng Vân Long phản ứng
lại, liên tiếp ngạc nhiên vui mừng nói: “Ta thời trẻ đã từng thấy qua
Hồng tứ gia thi triển khinh công. Tốc độ của Hồng tứ gia cũng không
nhanh bằng Thanh Sơn, thực quá nhanh. So với ngựa chạy nước rút còn phải nhanh hơn, Thanh Sơn không ngờ còn có khinh công lợi hại như vậy.”
“Ca ca huynh ấy thật lợi hại.” Thanh Vũ rất hưng phấn.
“Nghĩa phụ. Thanh Sơn nó bây giờ ra ngoài. Sẽ không…” Mẫu thân Viên Lan giọng lo lắng.
Đằng Vân Long cũng cau mày: “Chưa nghe Thanh Sơn nói sao? Hồng Chấn Kiệt không còn có ngày kia nữa. Thanh Sơn bây giờ ra ngoài chính là đi giết
tên thiếu gia Hồng Chấn Kiệt kia, giết người Bạch Mã doanh.”
“Sự phụ, sẽ không có việc gì chứ?” Đằng Vĩnh Phàm cũng rất lo lắng, dù
sao danh tiếng của Bạch Mã bang quá lớn. Đó còn là nhân mã tinh anh nhất Bạch Mã bang, mỗi một chiến sĩ Bạch Mã bang thân đều khoác trọng giáp,
cưỡi chiến mã thượng đẳng. Cùng nhau xông lên ngay cả cao thủ hậu thiên
đỉnh phong cũng khó có thể may mắn sống sót.
“Ta vẫn luôn nhìn không thấu Thanh Sơn. Hắn mười tuổi có thể diệt đàn
sói, giết lang vương. Một người có thể sáng tạo ra ‘Hổ Quyền’ mà không
người nào dạy dỗ, lại có thể đạt đến đẳng cấp nhất lưu võ giả khí lực
vạn cân. Hiện tại hắn lại hiển lộ ra khinh công kinh người như vậy.”
Đằng Vân Long từ xa nhìn bầu trời. “Nếu Thanh Sơn đã muốn giết thiếu
đương gia của Bạch Mã doanh kia thì ta tin rằng nó nhất định có thể làm
được.”
Mấy người trong gian phòng chính đều im lặng.
Mấy năm qua Đằng Thanh Sơn đích xác không gì có thể làm khó được hắn. Không gì có thể ngăn cản Đằng Thanh Sơn.
Bọn họ nhìn về phía bầu trời bên ngoài, trong lòng người người đều chờ
đợi. Đến giờ phút này điều bọn họ có thể làm duy nhất chính là chờ đợi.
Cảnh sắc đang tươi đẹp nhưng bỗng nhiên mây đen che phủ bầu trời, bầu
trời lúc này tối sầm lại. Từng trận cuồng phong gào thét, ông trời quả
thật là thay đổi thất thường.
Đằng Thanh Sơn thi triển ‘Thiên Nhai Hành’ rất nhanh hắn đã trông thấy
bóng dáng người Bạch Mã bang. Ngừng thi triển ‘Thiên Nhai Hành’, hắn đơn thuần dựa vào thân thể cường đại cùng tốc độ vốn có mà theo dõi. Với
thân thể tựa như quái vật của Đằng Thanh Sơn, tốc độ đó còn nhanh hơn
tuấn mã nhiều nên có thể dễ dàng bám theo.
‘Thiên Nhai Hành’ chính là bí tịch khinh công hàng đầu trong lịch sử kiếp trước của Đằng Thanh Sơn.
‘Thiên Nhai Hành’ chủ yếu phân thành ba tầng. Đạt tới tầng cao nhất có
thể đạt được hiệu quả ‘Chỉ xích thiên nhai' (Nghĩa là tới chân trời chỉ trong gang tấc). Có điều Đằng Thanh Sơn đến hiện giờ cũng chỉ có thể
tri triển tầng đầu tiên. Bởi vì tầng thứ hai cùng tầng thứ ba đều phải
sau khi đạt đến tiên thiên cảnh giới mới có thể thi triển.
Dù sao thì loại cấp bậc ‘Chỉ xích thiên nhai’ yêu cầu rất hà khắc.
‘Thiên Nhai Hành’ gồm Tam phúc bộ pháp đồ và Lục phúc kinh mạch đồ.
Tầng thứ nhất chỉ cần luyện ‘Phúc bộ phạt đồ’ đầu tiên cơ bản nhất.
Đương nhiên với cảnh giới thân thể mạnh mẽ đến kinh nhân của Đằng Thanh
Sơn. Chỉ đơn thuần tốc độ trời ban đã cực nhanh rồi. Phối hợp với bí
tịch khinh công thì tốc độ lại càng kinh nhân.
“Ầm rầm rầm..”
Mây đen rợp trời, tiếng sấm cũng bắt đầu vang vọng.
Đằng Thanh Sơn như một làn khói xanh, duy trì tốc độ như tuấn mã phi
nước đại đi theo đám người Bạch Mã doanh ở xa xa. Ánh mắt từ nơi xa của
hắn ẩn hiện sát cơ: “Hồng Chấn Kiệt. Không nghĩ tới người giết hôm qua
không phải là ngươi, để ngươi tránh được một nạn. Nhưng ngươi hôm nay
không ngờ còn đưa đến tận cửa, còn muốn lấy Tiểu Vũ ư? Địa ngục không
lối ngươi lại tự mình xông vào, tự tìm đường chết thì không thể trách
người khác được.”
“Đám người Bạch Mã danh trên tay dính máu tươi vô số. Hôm nay phải giết
bằng sạch.” Tốc độ Đằng Thanh Sơn đột nhiên gia tăng, trực tiếp lẩn vào
Đại Duyên sơn.
Trong Đại Duyên Sơn thân ảnh của hắn hệt như quỷ mị, tốc độ đột nhiên tăng như lốc cuốn.
Đám mã tặc Bạch Mã bang đang phi như bay trên con đường cạnh Đại Duyên
sơn. Mà Đằng Thanh Sơn lại chạy ở trong Đại Duyên sơn song song với đám
mã tặc.
“Cách Đằng gia trang ta cũng khoảng năm sáu dặm. Nếu để bọn chúng cùng
vài ngàn nhân mã Bạch Mã tụ hợp một chỗ thì rất phiền phức. Nên động thủ rồi.” Đằng Thanh Sơn hiểu rõ đám Bạch Mã bang này hắn có thể diệt sạch. Nhưng nếu trộn lẫn vào trong năm sáu ngàn nhân mã Bạch Mã bang, năm sáu ngàn người cho dù đứng tại chỗ cho ngươi giết, một giây giết một người
cũng phải gần hai giờ.
Huống hồ người ta sẽ không đứng một chỗ cho ngươi giết.
Đồng thời một đám nhân mã chạy trốn mà mất hai giờ? Cho nên đối mặt với
biển người, cao thủ có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể bắt giết thủ lĩnh thôi.
“Ầm ầm.”
Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm. Theo đó là tiếng mưa lộp bộp.
Cơn mưa tới rất nhanh, chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp bầu trời mưa
như trút nước, điên cuồng đổ xuống. Bầu trời bỗng chốc nơi nơi trở nên
mênh mông nước.
“Ngoại trừ mười hai người vừa gia nhập vậy còn một trăm mốn mươi sáu
tên. Bắt đầu từng tên nào.” Đằng Thanh Sơn tùy ý vơ lấy một vài cục đá
từ trên núi, những cục đá đó là thứ ám khí rẻ mạt nhất. Dưới khí lực vô
tận, nội kình hùng hậu Đằng Thanh Sơn có được, lại là cao thủ hiểu rõ
phương pháp phóng ám khí, mỗi một cục đá chẳng khác nào một viên đạn
xuyên giáp.
Ngay cả cao thủ cỡ như Hồng tứ gia, thi triển tuyệt kỹ mới miễn cưỡng
dùng đao bảo vệ chỗ yếu hại nhưng vẫn bị một cục đá bắn cho binh khí
trong tay bay đi. Lực đạo của cục đá này rất mạnh.
Hơn trăm kỵ binh đang phi như bay.
“Mẹ kiếp! Thời tiết quái gì thế này.” Hồng Chấn Kiệt cưỡi ngay trước mặt không khỏi híp mặt lại. Bởi vì hàng loạt hạt mưa điên cuồng tạt xuống,
đập vào mặt vẫn rất đau. “Ông trời nói đổi là đổi. Tiểu Đao, xung quanh
có chỗ nào tránh mưa không?”
Kỵ binh bên cạnh liền nói: “Thiếu đương gia, tránh mưa ạ? Cũng chỉ có
vài thôn trang miền núi thôi, trước mặt đại khái ba dặm có một thôn
trang. Chúng ta có thể đến đó tránh mưa. Nhưng thưa thiếu đương gia,
hàng loạt nhân mã do tam đương gia dẫn đầu hẳn là nhanh hơn chúng ta
không đáng bao nhiêu, có lẽ chỉ nhanh hơn hai ba chục dặm thôi. Bằng
không chúng ta chạy thêm một lát nữa, tới chỗ tam đương gia bên đó rồi
hãy nghỉ ngơi.”
“Cũng được. Chạy một mạch tới vậy.” Hồng Chấn Kiệt đáp.
Vó ngựa giày xéo, bùn đất bay tứ tung. Hơn trăm kỵ binh này cúi đầu điên cuồng chạy.
“Ào ào..” Cuồng phong càn quét khắp nơi. Cơn mưa bị gió thổi tung bay
đến những chiếc lá héo úa khiến chúng cũng bị tạt xuống. Trời đất hoàn
toàn mịt mù.
“Vèo.”
Thanh âm trầm thấp sắc bén vang lên. Một đạo lưu quang từ trong đại sơn
bắn ra xuyên thủng đầu một tên mã tặc Bạch Mã bang chạy sau cùng.
“A.” Trán tên mã tặc đội đầu khôi giáp xuất hiện một tia máu. Máu tươi
chảy ra lênh láng rồi bị bạo vũ trong nháy mắt xóa sạch vết máu đầy mặt
tên mã tặc này. Tên mã tặc trợn trừng mắt sau đó cơ thể cả người mềm
nhũn ngửa ra đằng sau rồi ngã xuống ngựa.
Cỗ thi thể rớt trên đất khiến cho bùn đất bắn tung tóe.
Trong cơn mưa to gió lớn, đám mã tặc mấy ai lại ngoái đầu nhìn về phía
sau? Hơn nữa thanh âm một tên mã tặc lăn xuống đất trong con mưa căn bản không gây chú ý.
“Véo.”
Lại là một cục đá.
“Choác!” Lại là đầu một tên mã tặc xuất hiện một lỗ thủng. Máu tươi cùng óc nhão phòi ra. Lại là một cỗ thi thể ngã xuống ngựa.
Từng cục đá mang đi tính mạng từng tên mã tặc.
“Ê, Tam Tử. Ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện. Ngươi trước tiên
nhanh lên chút.” Nói xong tên mã tặc này còn quay đầu liếc mắt một cái.
Miệng còn thét: “Không nghe thấy ca ca nói gì với ngươi à?” Đôi mắt tên
mã tặc bỗng trợn tròn. Bùn đất xa xa phía sau cứ cách ba bốn trượng
chính là một cỗ thi thể. Từng cỗ nằm ở trong bùn lầy khiến sắc mặt hắn
thoáng chốc trở nên trắng bệch. Sau lưng hắn không ngờ không còn đến một người sống.
“Thiếu đương gia…” Thanh âm thảm thiết vụt qua không trung.
“Phập.” Trên trán hắn cũng xuất hiện một cái lỗ.
Tất cả mã tặc đều kinh động, mọi người đều quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy
tên mã tặc kêu gọi tương tự cũng vô lực từ trên thớt ngựa té xuống. Ngã
ngào trong bùn lầy.
“Dừng.” Hồng Chấn Kiệt vội điên cuồng hét lớn. Tất cả mọi người đều ghìm dây cương dừng ngựa lại, hơn trăm người đều kinh hoảng dựa sát vào
nhau.
“Thiếu đương gia, là ám khí, là ám khí… Bọn họ đều bị ám khí bắn nát
đầu.” Một tên mã tặc vội hô hào. Đúng vào lúc này, lại có một cục đá từ
bên trên Đại Duyên Sơn bắn ra. “Choác.” Trự tiếp bắn thủng đầu tên mã
tặc cạnh người Hồng Chấn Kiệt.
Một kích lập tức xuyên thủng.
Mã tặc kia ngay cả nói cũng không ra, chỉ kinh khủng trợn trừng mắt rồi lăn xuống. Nhất thời đám mã tặc đều rơi vào hoảng loạn.
“Xoạt.” Vết máu tên mã tặc vừa chết bắn ra tung tóe lên mặt thiếu đương
gia Hồng Chấn Kiệt, cả người hắn run lên, trong lòng cũng giật mình một
cái. Vội vàng hướng lên Đại Duyên Sơn : “Quá nhanh. Ám khí kia ta căn
bản phản ứng không kịp. Nếu ám khí này không phải bắn lên đầu Tiểu Đao
mà là đầu ta. Ta không phải chết rồi sao?”
Trong tâm Hồng Chấn Kiệt bắt đầu sợ hãi. Hắn thực không muốn chết, hắn
còn có hàng đống tiền, hàng tá nữ nhân để hưởng thụ, hắn sao có thể
nguyện ý chết được?
“Thiếu đương gia, chúng ta ở đây chỉ làm đích ngắm cho hắn thôi.” Có mã tặc cao giọng hô. “Chúng ta chạy đi.”
“Đúng, chúng ta…” Hồng Chấn Kiệt cắn răng sắp hạ lệnh.
“Phập.” Cục đá lập tức xuyên thủng đầu tên mã tặc nói chuyện kia. Hồng Chấn Kiệt nhìn thấy màn này đáy lòng cực lực run rẩy.
Một tên mã tặc lại xong đời.
“Chúng ta chạy mau.” Có ba tên mã tặc không thèm chiếu cố đến thiếu đương gia. Lập tức muốn chạy trốn.
“Phập.”“Phập.”“Phập.”
Ba cục đá phảng phất như ba tia chớp bắn thủng đầu ba người. Ba người rầm rầm đổ xuống.
Trong Đại Duyên Sơn, Đằng Thanh Sơn nửa ngồi trên đất phảng phất như một pho tượng điêu khắc, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía xa. Hai tay hắn mỗi tai cầm một cục đá, trước mặt còn có hai đống đá nhỏ. Đằng Thanh Sơn
hoàn toàn có thể mau chóng vơ lấy ở đống đá trước mặt. Với tốc độ của
tay Đằng Thanh Sơn, những người này sao có thể trốn được?
“Trốn?” Đằng Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích. Hai tay hơi động đậy, hai
cục đá lập tức vút qua không trung, thò ra đằng trước hai tay của hắn
lại thêm hai cục đá. Nhanh chóng bắn một cục đá ra ngoài.
Đằng Thanh Sơn lúc này chẳng khác nào một khẩu sniper hạng nặng, trong một giây có thể bắn ra hai ba phát.
Ba cỗ thi thể ngã nhào trên mặt đất, phảng phất như nện mạnh vào trái
tim Hồng Chấn Kiệt ba lần. Hồng Chấn Kiệt nhìn về phía Đại Duyên sơn, cố nén nỗi sợ quát: “Ta biết ngươi, chính là ngươi đã hại chết cha ta,
giết chết sư huynh ta có đúng không? Ngươi nói đi, ngươi rốt cuộc muốn
gì mới có thể buông tha chúng ta. Tất cả mọi thứ chúng ta từ từ thương
lượng.”
Sư huynh hắn bị một cục đá bắn cho toi mạng. Mà Hồng tứ gia cũng vì liều mạng ngăn chặn cục đá này mới bị Vương Thiết Sơn nắm được cơ hội giết
chết.
“Người của Thiết Sơn bang tới báo thù đấy.” Một tên mã tặc sợ hãi gào.
“Là Thiết Sơn bang.”
“Đại đương gia chính là bị ám khí này đánh bay binh khí.” Từng thanh âm hoảng loạn vang lên trong đám mã tặc.
Không nhìn thấy địch nhân thực sự quá đáng sợ.
Trên mặt Hồng Chấn Kiệt tràn ngập nước mưa. Hắn lại cảm thấy mồ hôi lạnh của mình đều toát ra ngoài. Nhìn về phía Đại Duyên sơn trước mắt, nỗi
sợ hãi trong lòng khiến đầu hắn trở nên hỗn loạn.