Cửu Đỉnh Ký

Chương 39: Q.5 - Chương 39: Tặng vật của Vũ Hoàng.






Thanh Sơn nở nụ cười, Vũ Hoàng thật đúng là khắp nơi lưu tình!

- Huyết mạch của ta, ngoại trừ ‘ Vũ Hoàng môn ’ trên Cửu Châu Đại Địa, một mạch khác lại vẫn còn ở Bắc Hải Chi Bắc xa xôi!

Vũ Hoàng nói, “Trong mênh mông Bắc Hải khôn cùng ờ tít phương Bắc, có một đại lục lớn. Đương nhiên, khối lục địa đó mà so với Cửu Châu Đại Địa thì quả là nhỏ hơn rất nhiều. Nó tương đương với hai châu. Ta gọi nó là ‘ Bắc Hải Đại Lục ’.”

Đằng Thanh Sơn hơi giật mình.

Trong các thư tịch căn bản không ghi lại ở bắc của Bắc Hải lại còn có một khối ‘ Bắc Hải Đại Lục ’ đó, lớn bằng hai châu... Kỳ thật cũng có thể coi là rất lớn rồi.

- Nơi đó lạnh hơn Cửu Châu Đại Địa rất nhiều, đại bộ phận cả Bắc Hải Đại Lục khắp nơi đều là băng tuyết bao phủ quanh năm... Nơi đó cũng rất ít dân cư. Cửu Châu Đại Địa thời của ta có vài ức dân cư, còn Bắc Hải Đại Lục, năm đó vẻn vẹn có mấy trăm vạn người.

Mặt Vũ Hoàng lại nở một nụ cười, “Nhưng những tộc nhân của bộ lạc nơi đó rất đoàn kết, không như Cửu Châu Đại Địa, các đại bộ lạc đấu đá lẫn nhau.”

Đằng Thanh Sơn tính sơ một chút. Vào niên đại của Vũ Hoàng, dân cư Cửu Châu Đại Địa có vài ức, còn bây giờ đại khái có gần ba mươi ức rồi.

Mấy ngàn năm qua, cũng không biết dân cư trên Bắc Hải Đại Lục đã bị diệt sạch, hay là đã trở nên phồn hoa hơn xưa?

Vì sao, trong bộ sách không thấy ghi lại Bắc Hải Đại Lục?

- Đời sau của ta ở Bắc Hải Đại Lục, là sống tại ‘ Thần Phủ Sơn ’.

Vũ Hoàng cảm khái nói, “So sánh với Vũ Hoàng môn, ta thấy lo cho ‘ Thần Phủ Sơn ’ ở Bắc Hải Đại Lục hơn... Bởi vì Bắc Hải Đại Lục rất nhiều thiên tai, tỷ như lở núi tuyết, những trận hàn lưu đáng sợ tập kích... Ta cũng không thể thay đổi được điều này. Dù sao, trung tâm thế giới này chính là Cửu Châu Đại Địa, đến cả chín đại bổn nguyên đều nằm tại đây. Còn nơi đó là hải vực, điều kiện tệ hơn nhiều.”

Đằng Thanh Sơn lặng lẽ gật đầu.

- Nhưng. Bắc Hải Đại Lục cách Cửu Châu Đại Địa rất xa.

Vũ Hoàng nói. “Cửu Châu Đại Địa đi về phía bắc, theo hướng bắc đại khái hơn mười vạn dặm. Hơn nữa càng đi về phía bắc, trên biển càng nguy hiểm. Đến cả yêu thú cũng không thể bay lên nơi xa nhất ở phương bắc. Do đó muốn tiến vào Bắc Hải Đại Lục, chỉ có thể dựa vào thuyền!”

Đằng Thanh Sơn cười khổ. Hơn mười vạn dặm?

Trên biển, không thể so được với đi trên bộ. Nếu thuận gió, có lẽ một ngày một đêm có thể đi được hơn một ngàn lý. Nhưng hơn mười vạn dặm đường, đâu có thể mỗi ngày đều xuôi gió xuôi nước?

Đằng Thanh Sơn nghĩ ngợi một lát : “ Nếu thật phải đi, với năng lực thích ứng của thân thể ta, muốn tới Bắc Hải Đại Lục cũng không phải là vấn đề quá lớn. " Đằng Thanh Sơn đi thuyền, cho dù lật thuyền cũng là việc nhỏ. Bởi vì cho dù trong nước biển, Đằng Thanh Sơn cũng có thể dựa vào lỗ chân lông để hô hấp. Hơn nữa với sức mạnh thân thể của hắn, nếu có phải bơi thì cũng nhanh.”

Cường giả nội gia quyền, trong hoàn cảnh xấu sẽ thể hiện năng lực sinh tồn rất mạnh.

Vũ Hoàng tiếp tục nói: “ Một tiên thiên cường giả, cộng với một chiếc thuyền chế tạo từ vật liệu tốt nhất, hao phí một năm rưỡi là có thể đến được Bắc Hải Đại Lục. Năm đó khi ta tiến về Bắc Hải Đại Lục, lúc đó đã đạt tới hư cảnh.”

Đằng Thanh Sơn bất lực. - Vũ Hoàng lão nhân gia, vô duyên vô cớ chạy đến Bắc Hải làm gì? Còn lưu lại huyết mạch ở đó nữa!

- Năm đó, Cửu Châu Đại Địa loạn lạc, ta chỉ bằng vào năng lực hư cảnh của mình mà muốn thống nhất thiên hạ thì quả là rất khó. Do đó, ta ly khai bộ lạc của ta, bắt đầu một mình độc hành thiên hạ... Ta đi về Man Hoang phía nam, cho đến chỗ cuối cùng. Ta cũng đi sang Đông Hải, du lịch qua rất nhiều đảo ở hải ngoại.

- Ta cũng bước vào sa mạc, đi về phía Tây của Cửu Châu, lang bạt qua những tiểu quốc trên sa mạc.

- Cuối cùng, ta đi về phương bắc, xuyên qua thảo nguyên mênh mông, tiếp tục đi về phía bắc, cho đến khi gặp bờ bắc xa nhất. Lập tức ngồi thuyền... Lúc đó ta chỉ là muốn xem, thiên địa mênh mông có nơi nào có kỳ cảnh không. Trên biển, ta một mình một người phiêu bạt về phía bắc... Hải dương khôn cùng vô bờ, trong thiên địa độc một mình ta. Trên biển, thời gian gần nửa năm, ta đã tỉnh ngộ. Từ cảnh giới nhập hư, bước vào cảnh giới động hư.

Vũ Hoàng nói, “Sau đó, ta phát hiện ra Bắc Hải Đại Lục, một nơi không có loạn lạc. Ta ở đó hơn mười tám năm, lại có thê tử, hài tử.”

- Mười tám năm sau, ta đột phá cảnh giới động hư, đạt tới cảnh giới chí cao viên mãn.

Vũ Hoàng nói, “Đến lúc đó, Bắc Hải Đại Lục, Cửu Châu Đại Địa mặc dù xa xôi, nhưng đối với ta thì không còn đáng kể gì nữa.”

Đằng Thanh Sơn thầm giơ ngón tay cái lên : “Ghê thật, Bắc Hải Đại Lục, Cửu Châu Đại địa, hai khối đại lục đều coi như là một nhà.”

- Cửu Châu Đại Địa, vô số hào kiệt, là nơi nhiệt huyết nam nhi phát triển. Còn Bắc Hải Đại Lục, rất bình tĩnh an tường.

Vũ Hoàng cảm thán nói, “Ta đạt tới cảnh giới chí cao viên mãn, lợi dụng thế giới của ta, hấp thu thiên địa linh khí, luyện hóa một loại linh dịch của mình. Loại linh dịch này, ở Vũ Hoàng môn, được gọi là ‘ Bắc Hải Chi Linh ’. Ở ‘ Thần Phủ Sơn ’ Bắc Hải Đại Lục, còn lại là được xưng là ‘ Cửu Châu Chi Linh ’. Nhưng mà đám con cái của ta đều không biết... Còn tồn tại một lục địa khác.”

Đằng Thanh Sơn kinh hãi : “Bắc Hải Chi Linh? Bắc Hải Chi Linh lại là do Vũ Hoàng lợi dụng thế giới của mình mà luyện hóa ra?”

Trong bộ sách ghi lại về thiên tài địa bảo.

Ngoại trừ Chu Quả, Hắc Hỏa linh quả, Bất Tử thảo, Trúc Tiết Linh Quả, Vạn Niên Ngọc Tủy và nhiều loại linh bảo khác, còn có một loại —

Chính là Bắc Hải Chi Linh : một giọt Bắc Hải Chi Linh, lập tức làm cho người ta đạt tới hậu thiên đỉnh phong, chẳng những trong đan điền nội kình cuồn cuộn, kinh mạch cũng được cải tạo lột xác, dẻo dai rộng lớn. Tục truyền, ở sâu trong Bắc Hải có loại linh dịch này. Nhưng, ‘ Bắc Hải Chi Linh ’ này cũng chỉ có Vũ Hoàng môn mới có được.

- Cái gì mà sâu trong Bắc Hải mới có? Chó má. Đây toàn là tin tức giả tạo do đám Vũ Hoàng môn cố tình gieo rắc. ‘ Bắc Hải Chi Linh ’ này căn bản là Vũ Hoàng lưu lại.

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ ‘ Bắc Hải Chi Linh ’ trân quý như thế nào.

Một giọt Bắc Hải Chi Linh, so với một viên Chu Quả thì trân quý gấp mấy lần.

Dù sao chẳng những có thể đạt được tới hậu thiên đỉnh phong, còn có thể cải thiện kinh mạch. Một giọt Bắc Hải Chi Linh, có thể bồi dưỡng ra một cao thủ hậu thiên cực hạn, đích xác là không thể tưởng tượng nổi! - Đằng Thanh Sơn thầm khen. Người đã kiến tạo ra Thiên Hồng Thủy Cung này, khi đạt tới cảnh giới Chí Cường, có thế giới của riêng mình, muốn tạo ra cái gì mà không được?

- Vũ Hoàng môn nhất mạch ở Cửu Châu Đại Địa, còn có Thần Phủ Sơn Bắc Hải Đại Lục nhất mạch nữa. Nếu họ lâm vào khốn cảnh, hy vọng ngươi chiếu cố một chút. Nếu như họ không còn tồn tại... Quên đi.

Vũ Hoàng thở dài một tiếng, “Ta sẽ không để ngươi tay trắng ra đi, trong chín cái đỉnh quanh đây... Hàng năm, trải qua sự chuyển hóa của cả Thiên Hồng Thủy Cung và Khai Sơn Thần Phủ, mỗi một đỉnh đều có thể sản xuất ra hai ba giọt ‘ Bắc Hải Chi Linh ’. Thời gian càng dài, Bắc Hải Chi Linh càng nhiều. Bắc Hải Chi Linh đó cũng đủ giúp ngươi kiến tạo một quân đội cường đại.”

Đằng Thanh Sơn khiếp sợ nhìn về phía chín cái đỉnh ba chân.

- Lúc trước ta thấy bên trong có ánh phản quang, hóa ra đều là Bắc Hải Chi Linh à?

Đằng Thanh Sơn sợ ngây người, “Một năm một đỉnh có hai ba giọt, cũng phải mấy ngàn năm rồi. Mỗi một đỉnh có trên một vạn giọt, chín đỉnh, phỏng chừng trên mười vạn giọt.”

Thanh Hồ Đảo, tổng cộng có hai ngàn Kim Lân vệ!

Mười vạn?

Mười vạn vũ giả nhất lưu, tạo thành một quân đoàn?

Đằng Thanh Sơn không dám nghĩ.

Quân đoàn như vậy, dù cho cả hơn trăm tên tiên thiên cường giả đi vào cũng sẽ bị tiêu hao dần mà chết.

- Quân đoàn vô địch, đúng là quân đoàn vô địch.

Đằng Thanh Sơn tim đập thình thịch, lúc này đưa tay mở nắp đỉnh ra.

- Hả? Không thể mở ra?

Đằng Thanh Sơn phát hiện, tầng ngoài nắp đỉnh tựa hồ có một tầng kim sắc mỏng manh ngăn lại.

- Ha ha, có phải là rất kích động không?

Vũ Hoàng cười nói, “Nhưng ngươi cũng đừng quá hưng phấn, quân đội có lợi hại tới mấy cũng chỉ là quân đội... Trên Cửu Châu Đại Địa, cái quyết định vận mệnh vẫn là vũ lực tuyệt thế. Chỉ cần đạt tới hư cảnh là có thể không đếm xỉa tới thiên quân vạn mã, giết chết mọi tiên thiên cường giả.”

Đằng Thanh Sơn tựa như bị một gáo nước lạnh tưới vào người, tỉnh ngộ ngay.

- Đúng. Bây giờ Quy Nguyên Tông ta, nếu có được nhiều Bắc Hải Chi Linh như vậy, một khi bị phát hiện... Chỉ sợ sẽ có họa diệt tông.

Đằng Thanh Sơn cũng hiểu, “Hư cảnh cường giả của Quy Nguyên Tông ta rất ít. Chỉ sợ cũng chỉ là sơ nhập hư cảnh, thực lực yếu hơn cường giả hư cảnh các tông phái khác nhiều. Để tự bảo vệ mình thì còn có thể, nhưng nếu muốn cho Quy Nguyên Tông khuếch trương quả thực rất khó.”

Như Ma Ni Tự, Vũ Hoàng môn, Doanh Thị gia tộc, khẳng định có hư cảnh cường giả lợi hại.

Hoàn toàn có thể phát sinh việc giết chết cường giả hư cảnh của Quy Nguyên Tông, cướp đi Bắc Hải Chi Linh.

- Hơn nữa... Ta làm sao mang đi được cả chín đỉnh này chứ?

Đằng Thanh Sơn nhíu mày. Mỗi một đỉnh đều có độ cao nửa người, độ rộng tương đương với độ cao. Đằng Thanh Sơn chỉ có hai tay, căn bản không thể mang cả chín đỉnh đi. Hơn nữa... Chung quanh còn có nhân mã các Đại tông phái, một khi bị phát hiện!

Hậu quả, khó lường.

Đáng tiếc...

Vậy thì có nhiều Bắc Hải Chi Linh, nhìn như rất hay, nhưng thực tế thì rất phiền toái. Một là khó đưa ra ngoài. Hai là, mang về Quy Nguyên Tông, Quy Nguyên Tông cũng không dám sử dụng công khai. Rồi cũng như ‘ Vũ Hoàng môn ’ thôi. Vũ Hoàng môn bản thân có ‘ Bắc Hải Chi Linh ’, nhưng Vũ Hoàng môn lại chưa bao giờ thành lập một quân đội siêu cường.

Bởi vì Vũ Hoàng môn hiểu rằng, không có đủ sức mạnh tối cao, nếu quân đội quá mạnh, chỉ sợ Vũ Hoàng môn sẽ trở thành mục tiêu công kích.

- Phương pháp sử dụng Bắc Hải Chi Linh tốt nhất là nên làm như Vũ Hoàng môn. Sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu, làm tông phái có thể cường thịnh lâu dài.

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ điểm này, “Một tông phái, nếu muốn đạt được địa vị cao, người ta không phải nhìn vào quân đội, mà là cao thủ đỉnh cao.”

Nếu có một chí cường cao thủ, việc thống nhất thiên hạ cũng rất đơn giản.

- Ngươi phải chăng rất thất vọng? Ha ha, cái trọng yếu nhất chính là vũ lực của mình.

Vũ Hoàng cười nói, “Do đó, lễ vật thứ hai của ta, để ở trên ‘ Thần Phủ Sơn ’ tại Bắc Hải Đại Lục.”

- Thần Phủ Sơn?

Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

- Đúng, Thần Phủ Sơn.

Vũ Hoàng nói, “Đợt lát nữa, ngươi cầm lấy Khai Sơn Thần Phủ của ta! Khi bên cạnh chín cái đỉnh còn có Khai Sơn Thần Phủ trấn giữ, đến cả việc di động chín cái đỉnh này ngươi cũng không thể làm được. Cầm lấy Khai Sơn Thần Phủ, ngươi mới có thể lấy được chín cái đỉnh. Đồng thời... Ngươi mang theo Khai Sơn Thần Phủ, đến ‘ Thần Phủ Sơn ’. Đến lúc đó, Khai Sơn Thần Phủ sẽ kết hợp với ấn ký Khai Sơn Tam Thập Lục Thức của ta lưu lại trên Thần Phủ Sơn, lúc đó ngươi có thể cảm ngộ sâu hơn về tuyệt học cực mạnh của ta... Chỉ cần ngươi lĩnh ngộ được hai ba thành, ngươi đã có thể tiến vào hư cảnh! Đừng lấy làm lạ, Khai Sơn Tam Thập Lục Thức còn mạnh hơn một bậc so với Cửu Đỉnh Thiên Thư của ta.”

Đằng Thanh Sơn giật mình.

- Cửu Đỉnh Thiên Thư đã là một trong tứ đại thần điển rồi. Thế nhưng mình chưa bao giờ nghe nói về Khai Sơn Tam Thập Lục Thức cả.

Nhưng mà...

Vũ Hoàng dùng búa, nhưng lại truyền xuống Cửu Đỉnh Thiên Thư, đích xác làm rất nhiều người cảm thấy khó hiểu. Đằng Thanh Sơn hiện tại đã đoán ra một chút rồi.

- Có Khai Sơn Thần Phủ, phối hợp với Khai Sơn Tam Thập Lục Thức. Chỉ cần là tiên thiên cường giả, cho dù là kẻ ngốc, trong vòng trăm năm chắc chắn sẽ tiến vào hư cảnh. Nếu người có ngộ tính cao, hai ba mươi năm là có thể đạt tới.

Vũ Hoàng cười nói, “Hư cảnh... Một khi đạt tới hư cảnh, thiên hạ to lớn này chẳng phải để ngươi tung hoành sao?”

Đằng Thanh Sơn cười. Vũ Hoàng đích xác sâu sắc, xếp đặt kín kẽ như vậy... Xem ra, mình phải đi xem Bắc Hải Đại Lục rồi.

Hư cảnh!

Trong thiên hạ, chỉ sợ còn chưa có một người nào dám nói là trong vòng trăm năm cam đoan sẽ làm cho ngươi tiến vào hư cảnh. Nhưng Vũ Hoàng dám nói! Bởi vì, hắn chính là Vũ Hoàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.