Cửu Đỉnh Ký

Chương 36: Q.6 - Chương 36: Thần nữ.






Thanh Sơn cũng đưa mắt nhìn nam tử áo tím đang ngồi trên lưng ngựa.

"Người này tựa hồ có chút địch ý với ta?" - Trong lòng Đằng Thanh Sơn thật ra cũng không quan tâm lắm. Bây giờ nếu phải đối mặt với tiên thiên kim đan, Đằng Thanh Sơn tự tin có thể ứng phó với bất kỳ một cường giả nào.

- Ngươi là đệ ngũ Thần Tướng?

Một thanh âm lành lạnh vang lên, Lý ở bên cạnh Đằng Thanh Sơn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn nam tử hơi mập mạp hỏi.

"Không biết đệ ngũ Thần Tướng tới tìm ta có chuyện gì?" - Đằng Thanh Sơn nghe xong lại càng nghi hoặc. Thần Tướng là loại cao thủ nào không biết?

Đệ ngũ Thần Tướng Nga Nhật Tề Nhĩ nhìn Lý một lúc, rồi mới nói:

- Thần nữ … tên đó … chính là ác ma A Lạp Đạt nổi tiếng ác độc trên đại thảo nguyên. Thiên Thần Sơn sắp hạ trừng phạt tới hắn … chẳng … chẳng lẽ hắn có quan hệ gì với người?

- Hắn là bằng hữu của ta. - Lý nhướng mày nói

- Đệ ngũ Thần Tướng! Ác ma A Lạp Đạt là cái gì chứ? Ác ma A Lạp Đạt chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Cho dù bằng hữu của ta có giết người thì đó cũng chỉ là do những người đáng chết. Trên đại thảo nguyên này chẳng phải đã tồn tại bao đời nay cái quy luật mạnh được yếu thua, kẻ mạnh thì sống còn kẻ yếu thì phải chết đó hay sao? Thần Tướng các ngươi có một ai mà tay không dính đầy máu? Giết chết nhiều người là ác ma A Lạp Đạt sao? Chuyện này thật là thú vị đấy.

Ánh mắt Lý sắc bén như kiếm, nhìn thoáng qua đệ ngũ Thần Tướng:

- Đệ ngũ Thần Tướng! Ta không muốn ngươi quấy rầy ta huấn luyện yêu thú mãi đâu.

Đệ ngũ Thần Tướng Nga Nhật Tề Nhĩ trên lưng ngựa trầm mặc một lát rồi nói:

- Tốt lắm, ta sẽ không quấy rầy Thần Nữ và bằng hữu người nữa.

Nga Nhật Tề Nhĩ nói xong, quay đầu ngựa, rồi thúc mạnh vào bụng nó một cái. Con Long Mã Xích Phong Thú hí vang một tiếng, rồi điên cuồng lao đi. Cả người và ngựa hóa thành một cái ảo ảnh đỏ như máu, chẳng mấy chốc đã biến mất trong đại thảo nguyên mênh mông.

Đằng Thanh Sơn và Lý đứng nhìn hắn bỏ đi.

- Tiểu! Đệ ngũ Thần Tướng là ai?

Đằng Thanh Sơn kinh ngạc hỏi. Trong lòng Đằng Thanh Sơn cũng vô cùng nghi hoặc với hai chữ “ Thần nữ” mà người đó đã nói với Lý.

Lý cười khẽ nói:

- Trên Thiên Thần Sơn ngoại trừ Thiên Thần cao cao tại thượng ra, dưới trướng còn có các Thần Tướng. Mỗi một Thần Tướng đều có thực lực tiên thiên kim đan. Còn đệ ngũ Thần Tướng này thì khi ta vừa tới Thiên Thần Sơn cũng mới gặp hắn một lần, nên cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng theo ta được biết thì đệ ngũ Thần Tướng Nga Nhật Tề Nhĩ là một trong số những người mạnh nhất trong tám đại Thần Tướng bây giờ. Hắn chỉ xếp sau có đệ nhất Thần Tướng mà thôi.

- Tám đại Thần Tướng? Mỗi một tên đều cấp độ tiên thiên kim đan?

Đằng Thanh Sơn nghe xong cũng phải chấn động.

Vốn căn cứ vào tình huống trên thảo nguyên phía bắc, Đằng Thanh Sơn đã đoán ra rằng thực lực của Thiên Thần Sơn phỏng chừng không thua gì tám đại tông phái trên Cửu Châu. Nhưng khi biết sự thật, vẫn không khỏi cảm thấy chấn động.

- Đằng đại ca! Sư phụ ta có thực lực rất mạnh. Nếu ngươi gia nhập vào sư môn của ta, tám đại tông phái trong thiên hạ cũng không thể giết được ngươi.

Lý nhìn Đằng Thanh Sơn:

- Ta cũng chỉ đề nghị ca gia nhập vào sư môn thôi, tuyệt đối không có ý gì khác.

Khi nhìn thấy ánh mắt Đằng Thanh Sơn, Lý đã hiểu được quyết định của hắn. Lúc trước Đằng Thanh Sơn mặc dù công khai nói phản lại Quy Nguyên Tông, nhưng đó là do tình thế bức bách. Là do hắn lo lắng cho Quy Nguyên Tông. Chứ thật sau trong đáy lòng, Đằng Thanh Sơn vẫn xem mình là một thành viên của Quy Nguyên Tông.

- Sư môn của muội mạnh đến mức độ nào?

Đằng Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi.

- Việc này... là đại bí mật.

Lý thần bí cười.

- Nhưng ta có thể tiết lộ cho ca một chút. Thiên Thần Sơn chỉ là một nhánh của sư môn ta mà thôi.

Đằng Thanh Sơn nghe xong sắc mặt đại biến.

Chỉ là một nhánh?

Thực lực Thiên Thần Sơn có thể so được với Tiêu Dao Cung, Thanh Hồ Đảo. Mặc dù không bằng Doanh Thị gia tộc và Vũ Hoàng môn nhưng cũng có thể nói là vô cùng cường đại. Không ngờ, Thiên Thần Sơn vẫn chỉ là một nhánh trong sư môn của Lý.

- Do đó ta mới nói, chỉ cần Đằng đại ca gia nhập vào sư môn ta, tuyệt đối không cần lo lắng có người nào dám đuổi giết ca nữa. - Lý nói.

- Bây giờ, ta cũng có gì mà phải lo chứ?

Đằng Thanh Sơn cũng chẳng có gì mà phải lo lắng: “Lướt mắt nhìn khắp thiên hạ, chỉ sợ còn chưa có cường giả tiên thiên kim đan nào có thể giết ta”.

Mặc dù thủ đoạn tấn công còn có nhược điểm, nhưng với chiêu phòng ngự Hỗn Nguyên Nhất Khí, Đằng Thanh Sơn tự tin không ai có thể phá được. Nếu cho hắn thời gian, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể đánh cho đối phương đến khi cạn kiệt chân nguyên, sau đó giết chết đối phương. Nói về thời gian chiến đấu, lướt mắt nhìn cả thiên hạ cho dù tất cả tiên thiên kim đan cộng lại, chưa chắc đã có người có thể vượt qua được Đằng Thanh Sơn.

- Vừa rồi hắn gọi muội là thần nữ phải không?

Đằng Thanh Sơn cười cười nhìn Lý.

Lý cười:

- Ta phụng mệnh sư bá, tới đây chiếu cố cho mấy con yêu thú. Ngoài ra còn phải nghĩ biện pháp nuôi dưỡng yêu thú nữa. Trong sư môn, ta được đối đãi như một người có khả năng dạy thú đệ nhất. Mặc dù trong sư môn thì các nhân vật tiên thiên kim đan có rất nhiều. Nhưng lúc này trong sư môn, những người có thể thuần dưỡng yêu thú cũng chỉ có Vạn sư huynh và Ô Hầu sư bá thôi. Do đó, vị trí của ta cũng được nâng cao một chút. Thần Tướng? Hừ … muội cũng không cần phải để ý tới họ.

Đằng Thanh Sơn nhất thời hiểu địa vị của Lý. Có thể đối thoại với yêu thú đúng là một năng lực phi thường đáng sợ.

Trong thiên hạ, có rất nhiều yêu thú cường đại. Rất nhiều nhân loại cường giả có thể đánh bại yêu thú, nhưng... vì không thể trao đổi, do đó rất ít người có thể thuần dưỡng một con yêu thú. Chỉ có có thể đối thoại, biết suy nghĩ của yêu thú, cung cấp đủ nhu cầu của yêu thú thì mới được yêu thú hỗ trợ. Khiến cho nó trở thành một bộ phận trong thế lực của mình.

- Chậc chậc, trong thiên hạ có rất nhiều yêu thú. Nếu như có thể đánh bại một con yêu thú có thực lực hư cảnh, thu phục chúng về để sử dụng thì….

Đằng Thanh Sơn ngẫm lại cũng phải cảm thán.

Yêu thú Hư cảnh thật sự ghê gớm.

Yêu thú sống lâu hơn nhân loại nhiều, thậm chí có con còn sống lâu vài ngàn năm. Nếu có thể trở thành bằng hữu với một con yêu thú như thế, tuyệt đối có thể rung đùi hưởng lợi.

- Lần trước, con yêu thú hư cảnh Lôi điện thần ưng công kích Tiêu Dao Cung. Không biết ai có thể thu phục được con Lôi Điện Thần Ưng này nhỉ?

Đằng Thanh Sơn không khỏi liên tưởng đến tới việc ngày trước.

- Muốn thu phục được yêu thú hư cảnh là rất khó. Với sự cao ngạo của yêu thú hư cảnh, tối thiểu người đó phải có vũ lực vượt qua nó, đánh bại được nó.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu. Ít nhất bây giờ thực lực của mình vẫn còn kém xa. Có lẽ sau này, sau khi mình trở thành cường giả hư cảnh mới có thể đấu được với yêu thú hư cảnh.

- Tiểu.

Đằng Thanh Sơn nhìn Lý đã thật sự trưởng thành, cảm thán một tiếng.

- Không ngờ bây giờ đến cả Thần Tướng cấp bậc tiên thiên kim đan mà ngươi cũng không coi vào mắt. Ha ha, xem như ta đã lo thừa rồi. Thôi… Ta còn có chuyện phải làm. Chúng ta chia tay tại đây vậy

Lý hơi biến sắc mặt vội nói:

- Đằng đại ca! Sao lại gấp như thế? Ca có chuyện gì vậy?

Lý dò hỏi.

- Ta muốn chuyên tâm cảm ngộ thiên địa, đạt tới cấp độ cao hơn, nhanh chóng bỏ đi cái gông đang phải đeo trên cổ. Muốn được như thế ta cần phải lang bạt thiên hạ. Tiếp theo ta muốn xuất hải, lang bạt khắp nơi.

Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói.

- Ngắn thì hai ba năm, lâu thì mười năm.

Về phần chuyện Bắc Hải Đại Lục, Thanh Sơn cũng không muốn nói nhiều.

- Lâu như vậy sao?

Lý cười.

- Đằng đại ca! Ca mong muốn cảm ngộ thiên địa, đột phá võ đạo cũng không nhất định phải xuất hải mà. Ca cứ ở trên thảo nguyên mênh mông này, không phải cũng giống nhau hay sao?

Đằng Thanh Sơn lắc đầu, không nói gì. Lý thấy thần thái Đằng Thanh Sơn như vậy cũng hiểu hắn đã có chủ ý sẵn từ trước, sợ là bây giờ ai có nói gì thì cũng không thể cản được. Bây giờ, Lý cũng không còn là cô gái yếu đuối năm xưa nữa rồi.

Thần Nữ có địa vị tôn sùng trên Thiên Thần Sơn, chỉ có Thiên Thần mới xếp trên nàng. Ngay đến cả Thần Tướng mà nàng cũng không cần phải quan tâm.

Địa vị được tôn sùng, nên con mắt nhìn người cũng khác hẳn.

“Tại sao hắn vẫn còn cô độc một người.” - Rõ ràng nàng tìm hiểu rất kỹ về Đằng Thanh Sơn. Trong lòng, Lý không khỏi nhói lên một chút, nhưng bề ngoài chỉ gật đầu nói:

- Xuất hải cũng tốt. Nhưng Đằng đại ca… ngươi ra biển hai ba năm, dài thì mười năm, chẳng lẽ không lo lắng cho cha mẹ ngươi hay sao?

Đằng Thanh Sơn rùng mình. Đây đúng là thứ mà hắn coi trọng nhất.

- Hơn nữa, Đằng đại ca chạy trốn hơn nửa năm, chỉ sợ cũng không hay biết gì về tin tức của cha mẹ mình đúng không? - Lý nói.

Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến, hỏi Lý:

- Cha mẹ ta đã xảy ra chuyện gì?

Lý lắc đầu cười nói:

- Thực ra muội cũng chỉ nói như vậy thôi. Ta cũng không rõ lắm về tin tức cha mẹ hay thân nhân ca. Nhưng muội nghĩ, Đằng đại ca trước khi xuất hải, cũng nên biết rõ về tình hình của cha mẹ mình.

Thanh Sơn gật đầu.

Hơn nửa năm qua, Đằng Thanh Sơn cũng rất lo lắng cho cha mẹ và muội muội. Bên cạnh đó còn có cả Đằng gia trang và Quy Nguyên Tông nữa. Nhưng hắn một mực trốn tránh, nên làm gì có cơ hội biết được rốt cuộc bọn họ có phát sinh chuyện gì hay không?

- Tiểu! Thiên Thần Sơn chắc có tình báo chứ?

Nhãn tình Đằng Thanh Sơn sáng lên, nhìn về phía Lý.

- Đằng đại ca! Ý của muội vừa rồi là muốn ca theo muội đi Thiên Thần Sơn. Muội sẽ hạ lệnh cho thủ hạ hỏi thăm thân nhân của ca, đồng thời tìm hiểu luôn tin tức của Quy Nguyên Tông nữa. Sau khi biết rõ tình hình xong, ca cũng có thể an tâm rời bến. Hơn nữa, muội cũng có thể được ở bên cạnh Đằng đại ca thêm một vài ngày. – Nói xong, Lý khẽ mỉm cười.

Đằng Thanh Sơn nghe xong, bất lực lắc đầu. Thật ra hắn cũng cảm giác được tâm tư của Lý đối với mình. Một thần nữ, đối mặt với một Thần Tướng thì hết sức lạnh lùng, nhưng đối xử với hắn lại rất tốt. Hơn nữa đến cả những bí mật trong tông phái cũng nói cho mình biết. Quan trọng nhất là, sai người tìm hiểu tin tức cho nhưng thật ra là muốn để mình ở lại một hai ngày. Những chuyện như thế làm sao mà hắn không hiểu ra được tâm lý của Lý cơ chứ?

Năm đó cứu Lý, Đằng Thanh Sơn cũng biết được lúc đó Lý cũng không hề muốn mình xa rời nàng. Bây giờ địa vị cao hơn, nên tình cảm quyến luyến của nàng cũng được che dấu sâu hơn.

Nhưng Đằng Thanh Sơn cảm giác được một điều: “Nàng chỉ giống với Tiểu Miêu mà thôi”. Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, mặc dù trong lòng khi đối mặt với Tiểu cũng có những lúc dao động, nhưng đó hoàn toàn là bởi vì Tiểu Miêu.

“Tiểu Miêu, Thanh Thanh - những người yêu ta cuối cùng đều đã ra đi hết”. - Đằng Thanh Sơn thở dài. “Có lẽ cả đời này, ta sẽ luôn phải sống trong cô độc. Để tránh cho việc làm ảnh hưởng tới Tiểu, sau này ta nên ít tiếp xúc với nàng thì tốt hơn.”

Nếu nói cái chết của Tiểu Miêu tạo thành sự đả kích rất lớn với Đằng Thanh Sơn, thì sau đó Thanh Thanh lại dùng sự thuần khiết chân thành của nàng đã hòa tan khối băng cứng trong lòng Đằng Thanh Sơn. Nhưng khi chứng kiến cái chết của Thanh Thanh, trái tim của Đằng Thanh Sơn lại tăng thêm một tầng băng cứng.

- Thiên Thần Sơn?

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý.

- Nếu ta đi với ngươi, sẽ không làm cho ngươi có phiền toái đó chứ.

- Sẽ không đâu.

Lý tiếu tự tin nói:

- Không ai gây tìm phiền toái với muội cả.

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu:

- Tốt lắm, ta sẽ theo ngươi tới Thiên Thần Sơn.

Mặc dù không muốn tiếp xúc nhiều với Tiểu, nhưng vì muốn có tin tức của cha mẹ, muội muội và thân nhân, Đằng Thanh Sơn vẫn không thể không đi. Sau khi biết được tin tức của cha mẹ, hắn sẽ một mình đi ra biển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.