Hàn Vũ Vệ chính là quân đội tinh anh nhất của gia tộc Thiên Phong, nhưng lúc này toàn quân Hàn Vũ Vệ đang chìm trong sợ hãi.
- Nhanh, nhanh!
Liễu Hà là một đội trưởng bách nhân đội Hàn Vũ Vệ. Vì hắn đi đoạn hậu nên khi hai cánh Thanh Loan phát ra vô số ngọn lửa, hắn vẫn còn dưới chân núi. Nhờ đó hắn mới may mắn thoát chết. Lúc này hắn đang chỉ huy vài chục Hàn Vũ Vệ còn sống sót vội vã chạy về phía Thiết Kiếm Vũ Thánh.
Ngay lúc này...
- Ngô Gia, Đổng Gia, Đạm Đài gia, Nghiêm gia, Hạ Hầu gia, quân đội năm nhà nghe đây. Hãy mau rút đi. Nếu không, đừng trách ta vô tình.
Thanh âm hùng hậu vang vọng khắp núi rừng. Đang chạy trốn chợt Liễu Hà ngẩng đầu lên, nhìn thấy người thanh niên trên lưng yêu thú phi cầm, hắn không nén được thầm run rẩy.
Chẳng mấy chốc, Liễu Hà đã chỉ huy thủ hạ chạy tới giữa đoàn quân.
- Đại nhân, đại nhân!
Liễu Hà vội chạy tới.
Đổng Gia Đại trưởng lão, Ngô Bạch Vĩ, Nữ Vũ Thánh, Nghiêm Bạch Thú, Hạ Hầu An, Đạm Đài gia chủ đang đứng cùng Thiết Kiếm Vũ Thánh. Tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên không trung, nghe tiếng của thanh niên trên lưng chim ưng, ai nấy đều biến sắc.
- Liễu Hà?
Thiết Kiếm Vũ Thánh cũng biết tên sĩ quan chỉ huy Hàn Vũ Vệ này.
- Chúng ta tổn thất bao nhiêu người?
Thiết Kiếm Vũ Thánh hỏi ngay. Hàn Vũ Vệ vô cùng quan trọng với gia tộc Thiên Phong.
Liễu Hà lộ vẻ mặt đau đớn:
- Chết nhiều lắm. Đợt đầu xông lên cơ hồ đã chết cả. Số ít người từ trên đỉnh núi nhảy xuống, ngã chết không ít, còn không ít người trọng thương! Chúng ta xuất ra gần chín trăm huynh đệ, bây giờ sống sót không tới một trăm. Đại nhân... Thật sự không có biện pháp, thật là đáng sợ.
Sắc mặt Thiết Kiếm Vũ Thánh như bị băng cứng bao phủ.
- Giết!
- Giết giết!!!
Ở chiến tuyến phía tây vẫn còn chìm trong giết chóc. Những quân sĩ ấy chẳng có mấy người chú ý tới việc xảy ra ở quả núi thấp phía nam. Còn tiếng gọi đầu hàng của Đằng Thanh Sơn thì vì chiến trường thật sự quá ồn, tai họ đã đều bị chấn động gần như điếc đặc, họ chỉ có thể nghe mơ mơ hồ hồ, tiếng được tiếng mất, nhưng căn bản cũng không thèm để ý tới.
Phía quân đội của Ngũ đại gia tộc, bảy người cao cấp nhất đang tụ tập với nhau.
- Ngưng chiến!
Thiết Kiếm Vũ Thánh trầm giọng nói.
Sáu người khác nhìn Thiết Kiếm Vũ Thánh.
- Bỏ qua như vậy à?
Nghiêm Bạch Thú nắm chặt nắm tay, có vẻ không cam lòng.
- Chắc chắn lửa do con yêu thú phun đó cũng có hạn thôi. Phỏng chừng nó chỉ có thể phóng ra trong chốc lát!
- Nghiêm huynh nói đúng.
Ngô Bạch Vĩ cũng vội nói:
- Chúng ta chết nhiều binh mã như vậy rồi, bây giờ phải tay không quay về à? Trơ mắt nhìn Đoàn gia Phó gia chiếm được tiện nghi sao? Hừ, ta cũng không tin một con yêu thú mà có thể thay đổi cả chiến cuộc.
- Ngưng chiến đi!
Thanh âm trầm thấp của Nữ Vũ Thánh vang lên:
- Vũ Thánh Tối cường Đằng Thanh Sơn tuyệt đối không làm việc không chắc ăn. Hắn đã dám làm như thế, khẳng định có cơ sở. Chúng ta cũng nên xem hắn rốt cuộc nói như thế nào. Thôi, cố tìm hiểu hư thật về thần điểu phun lửa đó đi.
Từ cổ chí kim, tuyệt không có bất kỳ một tiên thiên Vũ Thánh nào đối kháng được với một đạo quân.
Còn về phần yêu thú đối kháng với quân đội thì thật tế đã xảy ra rồi. Tỷ như con Lục Túc Đao hơn một ngàn năm trước! Về phần thần điểu phun lửa thì trên Đoan Mộc Đại Lục chẳng có mấy người biết cả.
Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng Cuồng Phong Ưng, nhìn xuống quân đội đối phương rầm rộ, vô cùng vô tận. Trên ba mươi vạn đại quân, cho dù Thanh Loan không ngừng dùng ngọn lửa đốt, cũng phải đốt rất lâu. Nhưng, Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, một khi quân đội sợ hãi thì sẽ tự tan vỡ!
- Đằng đại ca, tiếp tục công kích phía dưới chứ?
Lý Quân quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
Hiển nhiên đám lãnh đạo đối phương chưa thể thống nhất ý kiến ngưng chiến hay không.
- Hừ!
Đằng Thanh Sơn nhìn đám lính không ngừng giết người và bị người giết phía dưới, hít sâu một hơi, thấy rõ sự co bóp của lồng ngực, rồi sau đó một luồng khí rất mạnh bùng nổ:
- Mọi người, dừng tay cho ta!!!
Tiếng gầm giận dữ này thậm chí còn làm cho không khí phía trước Đằng Thanh Sơn chấn động đến méo đi!
- Dừng!
- Dừng!
- Dừng!
Từng luồng âm thành ì ầm tựa như sấm nổ không ngừng vang vọng quanh quẩn trong thiên địa, giáng thẳng vào tai mọi binh lính dưới chiến trường.
- A!
- Tai ta!
Không ít quân sĩ bị luồng sóng âm đập vào, buộc phải bịt tai, sắc mặt trắng bệch. Giữa đám đông binh sĩ dày đặc vô cùng vô tận phía dưới, thậm chí còn có không ít quân lính bị tiếng gầm giận dữ của Đằng Thanh Sơn làm chấn động đến mức ngã nhào xuống đất. Chỉ một tiếng hét mà quân đội song phương đã bị buộc phải dừng tay.
Thân thể Đằng Thanh Sơn chính là thân thể cực mạnh. Từ sau khi đạt tới cương kình hậu kỳ, bất luận là nội phủ hay ngoại tạng, chỗ nào cũng đạt tới cực hạn hoàn mỹ! Sức mạnh của tạng phủ Đằng Thanh Sơn rất ghê gớm nếu phối hợp với một bộ phận rất nhỏ cương kình tiềm phục sâu trong thân thể. Một tiếng gầm của hắn, nếu có một khối cự thạch trước mặt hắn cũng sẽ bị chấn động đến mức phải vỡ tung!
Hoàn toàn có thể nói là công kích bằng sóng âm!
May mà Đằng Thanh Sơn không đặc biệt công kích một ai đó. Nhưng cho dù chỉ là tiếng gầm phát tán, vẫn làm rất nhiều quân sĩ phải chấn động.
Ở bộ tham mưu Ngũ đại gia tộc.
Bảy người Thiết Kiếm Vũ Thánh cũng bị tiếng gầm giận dữ của Đằng Thanh Sơn dọa khiếp tới mức giật bắn cả người. Ai nấy nhìn nhau, trong đó Đại trưởng lão Đổng Gia bất lực cười nói:
- Đừng nói Đằng Thanh Sơn cho con thần điểu phun lửa công kích. Chỉ cần tiếng gầm đó cũng làm cho quân sĩ chúng ta sợ tới mức sĩ khí biến sạch.
"Tiếng gầm này...” Thiết Kiếm Vũ Thánh ngẩng đầu nhìn lên Đằng Thanh Sơn trên lưng chim ưng giữa không trung. “Phong Hống Mật Điển của gia tộc Thiên Phong chúng ta cũng luyện ra tiếng gầm, nhưng vẫn còn kém xa tiếng gầm của hắn.”
Bí tịch dùng tiếng gầm đả thương địch thủ, bất luận là ở Cửu Châu, hay Đoan Mộc Đại Lục đều có cả!
Nhưng có thể đạt tới mức độ của Đằng Thanh Sơn, chỉ một tiếng gầm mà làm hơn mười vạn binh lính mặt vàng như nghệ, thật quá khó tin. Tiếng gầm này tuyệt đối còn lớn hơn tiếng sấm.
- Các ngươi không muốn ngưng chiến, bây giờ cũng phải ngưng chiến thôi.
Thiết Kiếm Vũ Thánh lắc đầu.
- Tiếng gầm của Đằng Thanh Sơn, làm sĩ khí quân sĩ chúng ta hoàn toàn hết sạch. Không có sĩ khí, dù có muốn cũng không có cách nào đánh được.
Chiến đấu phải nhờ vào sĩ khí!
Khi quân sĩ một bên sợ hãi, trong lòng đã kinh hoảng thì còn chiến đấu làm sao?
...
Khi sĩ khí ngũ đại gia tộc giảm xuống tới mức thấp nhất, sĩ khí bên Đoàn gia Phó gia lại đạt tới đỉnh cao. Tất cả quân sĩ đều lộ vẻ hân hoan vui mừng. Họ biết cường giả như một chiến thần vô địch trên lưng con chim ưng trên trời cao kia là người phe họ.
- Đằng tiên sinh!
Bên ngũ đại gia tộc vọng lên thanh âm hùng hồn của Thiết Kiếm Vũ Thánh.
- Hách Liên, các ngươi còn muốn đánh à?
Đằng Thanh Sơn trên lưng chim ưng, từ trên cao nhìn xuống Thiết Kiếm Vũ Thánh được đám lính bảo vệ nghiêm ngặt.
- Đằng tiên sinh, mỏ Hỏa Lưu Thiết không phải là thứ mà Phó gia, Đoàn gia có khả năng nuốt được.
Thanh âm Thiết Kiếm Vũ Thánh vọng lên.
- Cho dù các ngươi có thể khai thác mạch khoáng, nhưng sau đó, các đại gia tộc Đông Hoa Vực tuyệt đối sẽ không để các ngươi có được bảo vật. Đến lúc đó, các ngươi nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích! Cây cao gió cả. Ta thấy hay là hôm nay mọi người đàm phán cho tốt đi.
Thiết Kiếm Vũ Thánh nói.
- Ha ha, Hách Liên, việc mọn ấy bất tất ngươi phí sức.
Đằng Thanh Sơn trên lưng chim ưng, mắt liếc nhìn mấy người cạnh Thiết Kiếm Vũ Thánh.
- Người có tâm tư muốn đánh chiếm Hỏa Lưu Thiết, ta cũng không phản đối. Dù sao bảo bối cỡ này mà không thích mới lạ. Nhưng ta xin khuyên ngươi, muốn có bảo bối, phải có thực lực có được bảo bối, nếu không...
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý Quân bên cạnh.
Lý Quân mỉm cười, lập tức nhẹ giọng dùng ngôn ngữ loài chim nói với Thanh Loan.
- Vù...
Thanh Loan hai cánh vẫy một cái, lập tức ngọn lửa đầy trời tràn xuống dưới, vừa vặn bao trùm khoảng đất trống giữa hai đạo quân. Ngọn lửa nóng rực đáng sợ làm những binh lính đang ở những hàng đầu hoảng hốt, vội nhảy lui về phía sau.
Xoẹt xoẹt... xoẹt xoẹt...
Trong phạm vi dài rộng gần trăm trượng, đất đai bị đốt cháy sạch sẽ. Lúc trước đám lính vẫn chìm vào cảnh chém giết ở đây nên không thấy được tình huống bi thảm ở quả núi thấp phía nam. Nhưng lúc này, nhìn thấy được cảnh ghê người này, vừa nghĩ tới việc họ có thể chìm trong biển lửa, không khỏi ai nấy mặt xám như tro.
- Chết chắc rồi, bị ngọn lửa đó thiêu đốt, khẳng định phải chết.
- Đó là yêu thú gì thế?
- Chết cũng không đánh, không đánh.
Trước cảnh đáng sợ toát mồ hôi đó, đám quân sĩ ở hàng đầu chẳng còn chút ý chí chiến đấu nào nữa. Họ gia nhập quân đội cũng là chén cơm manh áo trong thời buổi loạn lạc. Cho dù là quân đội tinh anh hạng nhất như Hàn Vũ Vệ, Thần Đao Vệ, cũng không thể xông lên khi đối diện với biển lửa ngập trời, chứ đừng nói tới đám binh lính bình thường.
- Hôm nay ta không muốn giết nhiều người, nếu các ngươi còn dám động can qua, ta cũng không có biện pháp.
Bên Ngũ đại gia tộc thấy Đằng Thanh Sơn mỉm cười, nhưng bọn chúng lại hận tới ngứa răng.
Động can qua?
Bây giờ họ có hạ lệnh cho quân đội xung phong liều chết, nhưng đám lính đã thấy cảnh Thanh Loan phun lên ngọn lửa đáng sợ như vậy, quân đội có chết cũng không chịu tiến công.
- Hách Liên huynh, chúng ta...
Hạ Hầu An nhìn về phía Thiết Kiếm Vũ Thánh, mấy người khác cũng đều nhìn về phía y.
Họ chỉ có thể đặt hy vọng vào gia tộc Thiên Phong!
- Không còn cách nào khác, triệt thoái đi.
Thiết Kiếm Vũ Thánh hừ lạnh, mặt xạm lại, lạnh lùng nói.
...
Khi quân đội ngũ đại gia tộc triệt thoái, Đằng Thanh Sơn đang ở giữa không trung nở nụ cười như trút được gánh nặng. Quân đội Đoàn gia và Phó gia ở cả hai hẻm núi Hỏa Lưu Thiết đều hoan hô.
- Vô địch!
- Vô địch!
- Vô địch!
...
Tiếng hoan hô điên cuồng. Vô số quân sĩ nhìn dáng người trên lưng con hùng ưng, bầu máu nóng sôi sục. Đám quân sĩ sẽ ghi tạc sâu trong lòng thời khắc này. E rằng cho dù tới già họ cũng sẽ kiêu hãnh kể lại cho con cháu về cảnh hôm nay, họ được chiến đấu dưới sự chỉ huy của một chiến thần cực mạnh!
...
Trong cuộc chiến tranh giành mỏ Hỏa Lưu Thiết ở Ngưu Đầu Sơn, trải qua sự cạnh tranh của các phe Gia tộc, cuối cùng, dưới sự uy hiếp của Đằng Thanh Sơn và thần điểu phun lửa cùng với sự vững vàng của gần mười vạn đại quân Đoàn gia Phó gia, năm gia tộc kia chỉ có thể bất lực buồn bã suất lĩnh đại quân rút lui. Họ biết quân đội mà không có sĩ khí, chỉ mười vạn đại quân cũng có thể đuổi giết tàn sát ba mươi vạn đại quân!
Dù sao chiến tranh cũng không chỉ là đấu với nhau về số lượng.
Trên quả núi thấp phía bắc, Đằng Thanh Sơn, Mục Vân Ký, Phó Đao, Đoàn Thạch Tấn bốn người sóng vai cùng đứng, đưa mắt nhìn xuống đại hợp cốc phía dưới.
- Mỏ Hỏa Lưu Thiết là của chúng ta rồi.
Mục Vân Ký chỉ xuống phía dưới, hăng hái cười nói:
- Vừa nghĩ tới cảnh ngũ đại gia tộc, còn cả cái tên Thiết Kiếm Vũ Thánh triệt thoái không cam lòng, quả là thống khoái.
Đoàn Thạch Tấn mỉm cười nói:
- Lần này, thật là nhờ vào Đằng tiên sinh rồi.
- Chiến tuyến phía tây, cho dù không có ta, Vân Mộng Vệ của Vân Ký phối hợp với quân sĩ Đoàn gia, vẫn có thể giữ vững được.
Đằng Thanh Sơn cười khẽ:
- Tốt lắm, đừng nói linh tinh nữa, mau mau khai thác mỏ đi. Lấy càng sớm càng tốt.