Gia chủ Vương gia chính là anh hào một phương, đương nhiên lão sẽ không sơ suất.
- Phó huynh, huynh hỏi tại hạ chuyện gì à. Đến giờ tại hạ cũng không rõ ràng đầu đuôi sự tình cho lắm.
Gia chủ Vương gia khẽ lắc đầu cười, lão đi xuống thang lầu:
- Vừa rồi chưởng quỹ nói Đằng tiên sinh gây gổ với nghiệt tử của tại hạ. Hơn nữa, thuộc hạ của nghiệt tử tại hạ còn bị đánh tới mức gần chết.
Gia chủ Vương gia nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Nhưng Đằng tiên sinh này là bạn tốt của Phó huynh, phỏng chừng không đến mức gây gổ với một tiểu bối, khẳng định là nghiệt tử của tại hạ rất quá đáng.
- Nghiệt tử!
Gia chủ Vương gia quay đầu nhìn lại, sầm mặt xuống.
- Cha!
Vương tam công tử cả người run lên.
Trong lòng gã lại rủa thầm, hôm nay trời đất đảo điên lại trêu nhằm một nhân vật như vậy. Đến cả Lôi Đao Vũ Thánh Phó Đao cũng phải xưng là ‘ Đằng tiên sinh ’.
- Nghiệt tử lần trước đã gặp rắc rối thế mà lần này vẫn không làm cho tại hạ bớt lo.
Gia chủ Vương gia hét lên:
- Đằng tiên sinh chính là tiền bối của ngươi, việc này khẳng định lại là do nghiệt tử nhà ngươi gây rắc rối. Bây giờ ta không nhiều lời với ngươi, về nhà ta sẽ tính sổ sau, bây giờ ba người các ngươi đưa tam công tử trở về mau.
Sau khi răn dạy quở mắng một hồi, ba gã người hầu của tam công tử lập tức vây lấy gã vội vàng chật vật ly khai tửu lâu.
Tam công tử thậm chí không dám nhìn đám người Đằng Thanh Sơn lấy một cái.
Dục hỏa lúc trước bị dọa không còn tăm hơi nữa.
...
- Đằng tiên sinh, nghiệt tử của tại hạ luôn không nghe lời nên thường xuyên gặp rắc rối. Nếu tiên sinh ở Nam Sơn Thành lâu là sẽ biết! Hy vọng tiên sinh đừng so đo với hắn.
Gia chủ Vương gia đi đến cạnh Phó Đao, Phó Đao cũng cười hà hà nói:
- Đằng tiên sinh, cứ để cho Vương huynh trừng phạt tiểu tử đó, tiểu tử này không đáng để tiên sinh tức giận!
Trong mắt Phó Đao, Đằng Thanh Sơn có thân phận như thế nào?
Một tên Vương tam chỉ là công tử bột thôi, nếu gây gổ với gã quả là giảm thân phận mình xuống!
Đằng Thanh Sơn và Lý nhìn nhau, ai cũng nở nụ cười.
Đằng Thanh Sơn đương nhiên không quan tâm tới Vương tam công tử.
Còn gia chủ Vương gia đã cúi đầu trước mình, cũng không cần phải truy cứu chuyện này nữa! Dù sao vương gia cũng là anh hùng một phương, nếu thật sự đấu với lão Đằng Thanh Sơn cũng không sợ, nhưng sẽ gặp không ít phiền toái.
- Việc này là do nghiệt tử tại hạ không đúng, để tại hạ chuẩn bị một bữa rượu nhạt xem như nhận lỗi. Tiên sinh nhất định phải nể mặt.
Trên Đoan Mộc Đại Lục, các đại gia tộc tranh bá muốn đoạt được thiên hạ, cái quan trọng nhất là gì? Đó là nhân tài! Cường giả cấp bậc Vũ Thánh là nhân tài quan trọng nhất phải có!
Một Vũ Thánh có tầm quan trọng không thua kém một quân đội!
Gia chủ Vương gia há có thể buông tha có được cơ hội giao tình với Đằng Thanh Sơn.
- Đằng huynh, không có việc gì thì uống một chén đi. - Phó Đao cười nói.
Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra, không có việc gì à? Hắn có việc, lát nữa hắn phải đi Thần Phủ Sơn!
Nhưng...
- Khai Sơn Tam Thập Lục Thức điêu khắc ở Thần Phủ Sơn là do Vũ Hoàng lưu lại, khẳng định không mở ra cho người bình thường đi xem.
Đằng Thanh Sơn suy nghĩ:
- Những tình huống về Thần Phủ Sơn và điêu khắc về Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, nhất định những người có địa vị như Phó Đao và gia chủ Vương gia phải biết. Tội gì không hỏi họ?
Không có người khác hỗ trợ, đợi lát nữa đi Thần Phủ Sơn sợ cũng như gà mờ.
- Tốt lắm. - Đằng Thanh Sơn cười nói.
Gia chủ Vương gia mừng rỡ:
- Ha ha… Đằng tiên sinh, xin mời!
- Tiểu, muội theo huynh lên lầu nhé!
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý, Lý cảm thấy kinh ngạc, không hiểu vì sao Đằng Thanh Sơn đáp ứng. Nhưng chung quanh rất nhiều người nên nàng cũng không hỏi nhiều, liền cười đi theo Đằng Thanh Sơn lên lầu ba.
- Lão Uông, ngươi đứng nơi này trước. Đợt lát nữa ta xuống sau.
Đằng Thanh Sơn lên lầu, trước khi đi vẫn nhắc nhở.
- Vâng, ông chủ! - Lão Uông lập tức tuân lệnh.
Còn Đằng Thú thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn. Sau khi thành môn đồ Đằng Thanh Sơn, Đằng Thú đã rất nghe lời.
Tại lầu hai của tửu lâu, đợi khi bọn người gia chủ Vương gia, Đằng Thanh Sơn, Phó Đao lên lầu một lần nữa lại xì xào. Những khách nhân đều kích động thảo luận ầm ĩ.
- Phó Đao, Phó Đao đó chẳng lẽ là là Lôi Đao Đao Thánh ‘ Phó Đao ’ trong truyền thuyết?
- Người có thể được hắn xưng là tiên sinh, vậy thì Đằng tiên sinh rốt cuộc là người phương nào?
Cả đám đều kích động.
Còn trên mặt Đại chưởng quỹ Húc Nhật tửu lâu lộ ra sắc mặt kinh ngạc, lão ngẩng đầu nhìn lên lối đi thông lên lầu ba, thầm nghĩ:
- Phó Đao là cao thủ tiên thiên kim đan, cũng là lão bằng hữu của Húc Nhật Thương Hành ta. Đằng tiên sinh này là ai?
Đại chưởng quỹ lập tức ý thức được tầm quan trọng của việc này.
- Việc này phải lập tức thông báo cho trưởng lão!
Đại chưởng quỹ không dám chập trễ, vội đi xuống lầu.
******
Trongg lầu ba của Húc Nhật tửu lâu, tại căn phòng dài rộng chừng năm sáu trượng, ở giữa có một cái bàn đá đen tròn chừng gần trượng, trên bàn đá bóng loáng có một mâm mỹ thực bày sẵn.
- Dẹp hết xuống đi, đổi lấy một bàn mới.
Gia chủ Vương gia vội ra lệnh.
- Dạ.
Hai thị nữ tửu lâu nhanh chóng thu dọn.
- Đằng tiên sinh, tiểu cô nương, mời ngồi.
Gia chủ Vương gia mỉm cười nói. Lúc này Đằng Thanh Sơn, Lý, Phó Đao và vị gia chủ Vương gia, bốn người ngồi vây quanh chiếc bàn tròn thật lớn.
Các thứ như chén uống rượu, bầu rượu, hết thảy đều đổi cái mới.
Thị nữ chuyên môn rót rượu.
- Đằng tiên sinh, lần này là do nghiệt tử tại hạ mạo phạm tiên sinh, chén rượu này là tại hạ nhận lỗi.
Gia chủ Vương gia đứng lên cười nói, Đằng Thanh Sơn cười khẽ:
- Vương gia chủ xin ngồi xuống. Chúng ta tùy ý nói chuyện, bất tất ông phải kính tại hạ rượu, tại hạ kính lại ông rượu. Tại hạ rất không thích khuôn sáo!
Gia chủ Vương gia giật mình.
- Ha ha… thật thống khoái.
Gia chủ Vương gia cũng buông chén rượu.
- Đằng tiên sinh, mấy thứ tục nhân....
Phó Đao cười nói nhưng lập tức tỉnh ngộ vội nói:
- Ha ha… còn chưa giới thiệu các người với nhau.
- Vương huynh.
Phó Đao đứng dậy giới thiệu:
- Vị Đằng tiên sinh này tên là Đằng Thanh Sơn. Lúc trước trên đường khi ta tới Nam Sơn Thành đã ngẫu nhiên gặp được. Có thể gặp được Đằng huynh là vận khí của Phó Đao ta.
- Vận khí hả?
Gia chủ Vương gia sực nghĩ ra, cười hỏi :
- Với tính cách Phó huynh khẳng định là đấu một trận với Đằng tiên sinh rồi.
Phó Đao lắc đầu cười:
- Lúc đó tại hạ khiêu chiến Đằng tiên sinh, nhưng...
- Tại hạ cũng chỉ may mắn thắng một chiêu thôi.
Đằng Thanh Sơn xen vào.
Phó Đao giật mình nhìn Thanh Sơn. Y nhất thời hiểu ra: ‘ Đằng tiên sinh này bao nhiêu năm rồi mà chẳng có danh khí gì trong thiên hạ, xem ra hắn không thích nổi danh. Hắn chỉ một chiêu đã thắng ta. Nếu truyền ra... Chỉ sợ không phải ý nguyện của hắn!’ Phó Đao hiểu rõ tâm tư của Đằng Thanh Sơn.
- May mắn thắng một chiêu?
Gia chủ Vương gia thầm thì:
- Phó Đao xưng là tiên sinh, chắc chắn thực lực Đằng Thanh Sơn phải là rất mạnh, chắc là mạnh hơn Phó Đao.
- Đằng tiên sinh đây là gia chủ Vương gia còn gọi là Vương Mông, ở Nam Sơn Thành... Có thể nói là Vương gia của ba đại gia tộc, đứng ngang với Húc Nhật Thương Hành. Đằng tiên sinh, Vương huynh không chỉ riêng là gia chủ Vương gia, bản thân hắn là cao thủ tiên thiên Vũ Thánh.
Phó Đao cười nói.
Đằng Thanh Sơn kinh dị nhìn thoáng qua Vương Mông, gia chủ Vương gia là cao thủ tiên thiên sao?
Đồng thời Đằng Thanh Sơn cười gật đầu:
- Mông Vương gia chủ.
- Hắc.
Vương Mông cười khẽ:
- Có thể được quen biết với tiên sinh là vận khí của Vương Mông. Nói vậy, nghiệt tử tại hạ còn có công lớn nữa. Nếu không nhờ nghiệt tử chỉ sợ tại hạ còn không có cơ hội biết Đằng tiên sinh nữa.
- Ha ha... - Phó Đao cũng cười.
- Đằng đại ca.
Lý nhìn Đằng Thanh Sơn thấp giọng nói:
- Chúng ta bao giờ đi?
Vương Mông kinh ngạc hỏi:
- Đằng tiên sinh còn có việc?
- Tại hạ chuẩn bị đi Thần Phủ Sơn một chuyến.
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói, đồng thời hỏi:
- Vương Mông, hai người các huynh có biết gì nhiều về Thần Phủ Sơn không?
- Biết một chút!
Phó Đao mở miệng:
- Tiên sinh muốn hỏi việc gì?
- Các huynh biết Thần Phủ Sơn có ba mươi sáu bức điêu khắc không?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
Phó Đao và Vương Mông nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ kinh ngạc.
- Đằng tiên sinh.
Phó Đao nhíu mày trả lời:
- Năm đó Thần Phủ Thiên Thần sáng lập ra Thần Phủ Sơn truyền cho bao nhiêu thế hệ Thần Phủ Sơn, sau đó cũng bị suy bại. Thế lực Thần Phủ Sơn hoàn toàn suy vong, Thần Phủ Sơn cũng bị cũng thế lực khác chung quanh càn quét không còn nữa. Về phần trong truyền thuyết, năm đó Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ tự mình lưu lại ba mươi sáu bức điêu khắc, sớm đã bị những người năm đó cướp đoạt rồi!
Đằng Thanh Sơn biến sắc.
Lý cũng kinh ngạc nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
Họ căn bản không biết việc xảy ra với ba mươi sáu bức điêu khắc ở Thần Phủ Sơn.
Khi tới Đoan Mộc Đại Lục, những gì hiểu biết về Đoan Mộc Đại Lục cũng chính là do Tiểu Bình và lão Uông nói. Nhưng Tiểu Bình cũng chỉ là một hài tử, sao biết được bao nhiêu việc? Về phần lão Uông, Đằng Thanh Sơn căn bản không hỏi lão về việc liên quan tới Khai Sơn Tam Thập Lục Thức.
- Bị cướp đoạt rồi à?
Đằng Thanh Sơn nhíu mày hỏi.
- Bị cướp đoạt đã mấy ngàn năm rồi.
Phó Đao lắc đầu nói:
- Thần Phủ Sơn suy bại, đương nhiên bị các thế lực khác cướp đoạt đi. Ba mươi sáu bức điêu khắc đó rất trân quý, là cấm địa của Thần Phủ Sơn. Năm đó, tục truyền nó đã bị những thế lực đó trực tiếp gỡ ra khỏi cả nửa vách núi xuống, thật sự bị mang đi rồi.
Đằng Thanh Sơn thầm thất vọng.
Mình chạy tới Nam Sơn Thành, không ngờ lại là một chuyến tay không.
- Phó Đao, ông có biết ba mươi sáu khối điêu khắc bây giờ ở đâu không?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
Phó Đao chậm trả lời:
- Tục truyền ba mươi sáu bức điêu khắc, mỗi một bức đều là một chiêu thức sử dụng phủ cùng với một chữ ‘Đạo’. Ba mươi sáu bức điêu khắc này tạo thành tuyệt học cao nhất của Thần Phủ Sơn là Khai Sơn Tam Thập Lục Thức! Cũng là ngọn nguồn các loại tuyệt kỹ dùng phủ trên Đoan Mộc Đại Lục ta!
Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu.
Từ khi đi tới Đoan Mộc Đại Lục tới nay, Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện ra trên đường một vài du hiệp vũ giả, trong đó người dùng phủ rất nhiều.
- Rất nhiều người đều nói ba mươi sáu bức điêu khắc đó rất bất phàm! Các đại gia tộc đều muốn cướp đoạt.
Phó Đao cảm khái cất lời:
- Năm đó Lôi Đao Thiên Thần Đoan Mộc Vũ, lúc nhất thống thiên hạ cũng từng thu thập ba mươi sáu bức điêu khắc này. Nhưng khi đó Lôi Đao Thiên Thần cũng chỉ thu thập được có hai mươi mấy khối điêu khắc, hắn chưa từng tìm được những khối khác. Sau khi Đoan Mộc Vũ ly khai nhân thế, Đoan Mộc Đại Lục tan rã, thiên hạ một lần nữa đại loạn.
- Sau ba ngàn năm thiên hạ luôn luôn đại loạn, các đại gia tộc tranh đấu, có quật khởi, có diệt vong. Về phần ba mươi sáu bức điêu khắc, thỉnh thoảng mới có thể nghe nói một vài tin tức.
- Cho dù có vài gia tộc tìm được một bức điêu khắc chỉ sợ cũng sẽ giấu kín.
- Nhiều năm đã qua, ai biết ba mươi sáu bức điêu khắc đó bây giờ rơi vào tay ai.
Phó Đao lắc đầu cười:
- Đến cả Lôi Đao Thiên Thần ba ngàn năm trước cũng chưa từng thu thập đủ, bây giờ muốn tìm được... Cơ hồ là một việc không có khả năng.