Chỉ còn cách ngày hai mươi mốt tháng chín có mấy ngày.
Buổi sáng hôm nay, Đằng Thanh Sơn luyện tập Tam Thể thức, nhận thức ý cảnh, muốn sáng tạo ra chiêu thứ tư trong “Ngũ Hành Thương Pháp”. Buổi chiều hắn lại tu luyện “Hổ Hình Thông Thần thuật”. Sau khi ăn Hắc Hỏa linh căn, tiếp tục tu luyện, lực lượng thị lực và thính lực của hắn đều từ từ tăng lên. Buổi tối, hắn lại nghiên cứu tuyệt kỹ phi đao.
Đương nhiên khoảng thời gian dùng cơm trưa cơm chiều hắn đều cùng các huynh đệ trong Hắc Giáp quân uống rượu đàm tiếu. Kỳ thật không chỉ có Đằng Thanh Sơn luôn luôn khắc khổ, mà tuyệt đại đa số mọi người trong Hắc Giáp quân cũng đều rất chăm chỉ. Có thể trải qua sàng lọc ở lại với Hắc Giáp quân, số người thích ăn ngon mặc đẹp là rất ít.
o0o
Đảo mắt đã là ngày hai mươi mốt tháng chín.
Sáng sớm trời lờ mờ sáng, đa số mọi người trong quân doanh Hắc Giáp quân vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, nhưng chỗ ở của Đằng Thanh Sơn thì lại vô cùng huyên náo.
- Biểu ca, biểu ca!
Thanh Vũ sớm đã ở đình viện, nhảy dựng lên tỏ vẻ hưng phấn, lớn tiếng gọi.
- Mau rời giường! Hôm nay chúng ta phải lên đại điện.
- Trời mới mờ sáng mà.
Đằng Thanh Hổ đẩy cửa phòng đi ra, cầm theo một cây hỗn thiết thương, bất lực đưa mắt nhìn Thanh Vũ.
- Thanh Vũ, muội nhìn xem lúc này là lúc nào? Phải nửa giờ nữa mới tới điểm tâm.
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Đằng Thanh Hổ vẫn đi ra đình viện, tập luyện thương pháp.
Thanh Vũ cũng hừ một tiếng:
- Thật là lười! Xem ca của muội kìa! Muội vừa rời giường thì đã thấy huynh ấy đánh quyền rồi.
- Ta làm sao so được với Thanh Sơn, cứ ngủ là hơn!
Đằng Thanh Hổ dừng trường thương, cười nói.
- Muội cũng không xem thử! Ca của muội buổi tối đều khoanh chân tĩnh tọa ở phía sau đình viện. Ta làm sao so được với hắn, làm sao ta không ngủ mà tĩnh tọa được? Vừa tĩnh tọa vừa ngủ, ta quả thật không có bổn sự đó.
“Vù!” “Vù!”
Phía sau đình viện vang lên những tiếng rít.
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn đang luyện tập Tam Thể thức. Tam Thể Thức rất phổ thông, nhưng trong tay Đằng Thanh Sơn thì lại có một vẻ rất đặc biệt. Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện ra hai chân của Đằng Thanh Sơn hình như ẩn chứa một cây cung, hai tay cũng giống như một cây cung, cả thân thể đều là một cây cung.
Toàn thân đều ẩn chứa một luồng kình đạo, thong thả mà nhanh chóng, đột nhiên xuất quyền như kéo cung bắn ra một mũi tên sắc bén.
Thu thế.
Ngực của Đằng Thanh Sơn giống như thở phào một hơi, trên mặt nở một nụ cười điềm tĩnh. Mỗi một lần luyện tập Tam Thể thức, hắn đều nhận thấy một luồng khí sinh sôi không ngừng. Ý cảnh âm dương điều hoà. Chỉ là ý cảnh đó quá mức cao thâm, cho nên Đằng Thanh Sơn khó có thể nhìn thấu được.
- Biểu ca, Tiểu Vũ! Hôm nay sao dậy sớm vậy? Chúng ta ăn điểm tâm đi!
Đằng Thanh Sơn đi về phía đình viện.
- Ca, huynh hãy thay quần áo đi! Hôm nay là ngày tông chủ chính thức thu huynh làm đệ tử, đến lúc đó sẽ cử hành trên đại điện, rất nhiều trưởng lão hộ pháp đều có mặt.
Thanh Vũ không ngừng nói
Đằng Thanh Sơn nhìn lại dơ dáy của mình, bởi vì tĩnh tu một đêm bên trong đình, cho nên quần áo của hắn đã dính đầy bụi.
- Không vội! Sau khi ăn điểm tâm trở về thay quần áo cũng được!
Đằng Thanh Sơn nói.
Ba người cùng rời khỏi nơi ở.
o0o
Mặt trời đã lên, ánh sáng ban mai vạn trượng chiếu rọi đại điện Quy Nguyên tông.
Ngoài đại điện có hơn mười bậc thang, rất nhiều đệ tử Quy Nguyên tông đang xếp hàng. Một dàn đệ tử đứng đó, mặc đồng phục áo choàng màu trắng, thân thể thẳng tắp. Ở phía xa còn có rất nhiều đệ tử áo quần lộn xộn tụ tập với nhau, đứng xa xa nhìn vào đại điện thấp giọng bàn luận.
- Hôm nay trong tông có đại sự gì nhỉ? Sư thúc ta và những đệ tử đời thứ hai mươi bảy đều đứng ở bên ngoài đại điện.
- Ai mà biết! Đệ tử đời thứ hai mươi bảy mới có tư cách đứng ngoài điện, đệ tử đời thứ hai mươi tám chúng ta chỉ có thể đứng xa mà nhìn. Nhìn kìa! Sư tổ! Oa, còn có trưởng hộ pháp!
Rất nhiều đệ tử đều nhìn thấy đám người xa xa, bọn họ là lãnh đạo của Quy Nguyên tông, mà Đằng Thanh Sơn hiện tại đang đứng giữa đám người này.
- Tất cả bách phu trưởng, mỗi một bậc đứng hai người, theo thứ tự đi xuống đứng bên ngoài điện!
Ký Hồng mặc y phục màu đen quát lớn. Đám bách phu trưởng đi theo phía sau đều khom người tuân lệnh. Lần tụ tập này, đến cả bách phu trưởng Hắc Giáp quân cũng không có tư cách được vào đại điện, chỉ được đứng ở bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài điện, mỗi một bậc có hai bách phu trưởng cùng với hai đệ tử đời thứ hai mươi bảy, Đằng Thanh Hổ là một trong số đó.
Trên đại điện.
Hai bên bày hai hàng ghế, chừa ở giữa thành một con đường đi thẳng tới cửa đại điện. Một dãy ghế có khoảng mười tám cái, cộng lại là ba mươi sáu cái.
Bốn đại thống lĩnh và mười một đô thống đều ngồi ở bên phải. Hắc Giáp quân có mười hai đô thống, nhưng có một vị phải ở bên ngoài. Ngoại trừ mười lăm người này, còn có “Quận thủ” Giang Ninh thành cùng với “Tướng quân” của Thành Vệ quân, ngồi ở phía trước bốn Đại thống lĩnh.
Tổng cộng mười bảy người, đương nhiên dãy ghế bên phải chỉ còn có ghế đầu tiên là chưa ai ngồi.
Dãy bên trái có mười tám ghế, cũng có mười bảy người ngồi. Vị trí đầu tiên bên tay trái cũng không có ai ngồi.
“Theo chỗ ngồi, có thể nhìn ra thế lực của Quy Nguyên tông lớn như thế nào.” Đằng Thanh Sơn ngồi vị trí sau cùng bên trái, ánh mắt đảo qua đám người: “Dãy bên trái hẳn là dành cho trưởng lão và hộ pháp của Quy Nguyên tông, chắc là những người quản lý đệ tử bên ngoài. Về dãy ghế của Hắc Giáp quân… Ủa, hai người kia…
Đằng Thanh Sơn cũng không biết về “Quận thủ” Giang Ninh quận thành và “Tướng quân” của Thành Vệ quân.
Lúc này Tông chủ còn chưa tới, trong đại điện rất ồn ào náo nhiệt, tuỳ ý cười nói.
- Lão Nghiêm! Người ngồi trước dãy chúng ta là ai mà lại có thể ngồi trên bốn vị thống lĩnh?
Đằng Thanh Sơn thấp giọng dò hỏi.
Nghiêm Qua bên cạnh cũng là một vị thống lĩnh dưới trướng đô thống.
- Thanh Sơn! Hai người đó một người là “Quận thủ” của Giang Ninh quận thành, người kia là “Tướng quân” của Thành Vệ quân. Hai người này khống chế tám vạn Thành Vệ quân đấy.
Nghiêm Qua thì thầm nói.
- Thành Vệ quân mặc dù đều là từ Hắc Giáp quân chúng ta loại ra, nhưng cũng có nhiều người rất giỏi. Bọn họ cũng là quân đội bảo vệ Quy Nguyên tông như chúng ta.
“Thì ra là họ!” Đằng Thanh Sơn sực nhớ ra.
Vì Hắc Giáp quân vẫn luôn luôn bảo trì số lượng sáu ngàn, mà người muốn vào được Hắc Giáp quân thì lại rất nhiều, cho nên có không ít người bị loại. Kỳ thật có nhiều người thực lực cũng rất khá, nhưng họ vẫn bị loại, do đó Quy Nguyên tông thu những người này vào Thành Vệ quân. Nhân số của Giang Ninh Thành Vệ quân là tám vạn, là quân đội lớn nhất trong cả quận Giang Ninh.
Đương nhiên, nếu như đánh trên đất bằng, chính diện chém giết, sáu ngàn Hắc Giáp đủ để tiêu diệt tám vạn Thành Vệ quân.
Nhưng nếu tám vạn Thành vệ quân dựa vào tường thành rất cao của quận Giang Ninh để phòng thủ, cho dù là sáu ngàn Hắc Giáp cũng rất khó công phá.
“Đây chính là Quy Nguyên tông!” Đằng Thanh Sơn trong lòng cảm thán. Một đội sáu ngàn Hắc Giáp tinh anh, một đội Thành Vệ quân số lượng khổng lồ tám vạn người được huấn luyện cực tốt, đệ tử hạch tâm gần vạn người, đệ tử bên ngoài càng vô số kể, đây chính là Quy Nguyên tông, hoàn toàn thống trị quận Giang Ninh.
Ngay vào lúc này…
Ba bóng người từ bên ngoài đại điện đi vào. Người đi đầu chính là Gia Cát Nguyên Hồng tóc dài tung bay, trường bào xanh nhạt. Phía sau y là hai người. Một người là lão giả tóc hoa râm mặc áo vải mộc mạc, còn người kia là một trung niên ánh mắt như điện, khí thế sắc bén.
- Sư thúc, sư bá tổ, mời các vị ngồi!
Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười nói.
Hai người kia khẽ khom mình, sau đó chia nhau tự nhiên ngồi ở ghế thủ vị hai bên trái phải.
“Hai người này!” Trong lòng Đằng Thanh Sơn lập tức đoán ra: “Chẳng lẽ hai người này là Chấp pháp trưởng của Quy Nguyên tông trong truyền thuyết?”
Mấy ngày vừa qua ở Hắc Giáp quân, Đằng Thanh Sơn cũng từng nghe nói qua về Chấp pháp trưởng lão. Chấp pháp trưởng lão có địa vị cực cao, chỉ thấp hơn tông chủ một chút.
Còn những vị trí khác như thống lĩnh, quận thủ, trưởng lão, hộ pháp, đô thống…vv, địa vị đều thấp hơn không ít.
……
Trong đại điện, Gia Cát Nguyên Hồng ngồi xuống, những người khác cũng đều ngồi xuống.
- Thanh Sơn!
Gia Cát Nguyên Hồng lên tiếng gọi.
Đằng Thanh Sơn lập tức đứng dậy, khom người nói:
- Tông chủ!
Lúc này là nơi công khai, còn chưa chính thức bái sư, Đằng Thanh Sơn vẫn phải xưng hô là tông chủ như trước.
- Thanh Sơn từ bé sống ở núi rừng, lấy trời đất tự nhiên làm sư phụ, tự sáng tạo ra thương pháp. Tuổi còn trẻ mà đã đánh chết được “Huyết Nguyệt Đao” Mạnh Điền. Ở trận Hỏa Diệm Sơn, hai người Hắc Bạch trưởng lão của Tiêu Dao cung liên thủ đối phó, nhưng vẫn không hề rơi vào thế hạ phong. Ha ha! Thanh Sơn đúng là nhân tài như ngọc thô. Hôm nay, Gia Cát Nguyên Hồng ta chính thức thu Thanh Sơn làm đệ tử, xin chư vị làm chứng!
Gia Cát Nguyên Hồng cười nói.
Đằng Thanh Sơn lập tức tiến lên, nhận lấy chén trà trong khay do thị nữ đưa lên, sau đó quỳ một gối dâng trà.
- Sư phụ, mời uống trà!
Đằng Thanh Sơn cung kính dâng trà lên.
Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười tiếp nhận, nhấp vài hớp rồi để sang một bên, mỉm cười gật đầu:
- Từ hôm nay trở đi, Thanh Sơn chính là đệ tử đời thứ hai mươi bảy của Quy Nguyên tông. Sau này phải chăm chỉ cố gắng, sớm ngày bước vào cảnh giới tiên thiên!.
Quá trình bái sư kỳ thật rất đơn giản, uống trà bái sư thì đã coi như xong rồi.
- Vâng thưa sư phụ!
Đằng Thanh Sơn cung kính nói.
- Đứng lên đi!
Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười nói.
Từ hôm nay trở đi Đằng Thanh Sơn là thân truyền đệ tử của tông chủ, thân phận này đâu phải bình thường. Có thể thành tông chủ, bình thường đều là những đệ tử ưu tú nhất. Mà tông chủ tuyển chọn đệ tử, bình thường đều là những người ưu tú nhất. Dựa theo quy củ truyền thống, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tông chủ đời tiếp theo của Quy Nguyên tông bình thường sẽ được tuyển ra từ hàng ngũ đệ tử thân truyền của tông chủ.
Giống như Tang Phong và Quan Lục, còn trẻ mà đã trở thành thống lĩnh. Ngoại trừ thực lực ra, thân phận đệ tử thân truyền của tông chủ cũng có chút ít quan hệ.
- Chúc mừng tông chủ!
Đám người trong đại điện đều chắp tay chúc mừng.
- Ha ha… Hôm nay thu Thanh Sơn làm đệ tử là một việc nhỏ, còn có một đại sự lớn hơn cần làm.
Gia Cát Nguyên Hồng nói xong liền nhìn về phía Ký Hồng. Nhất thời trong đại điện đều im lặng, tất cả mọi người đều biết… Thời khắc mấu chốt đã tới !
Quá trình thu đệ tử rất đơn giản, lúc trước cũng rất ít khi có động tĩnh lớn như vậy.
Lần này triệu tập nhiều người như vậy, mọi người trong lòng đều biết, phỏng chừng chính là muốn tuyển thống lĩnh mới. Thống lĩnh là vị trí nắm giữ thực quyền, hơn nữa… vị trí của Ký Hồng chính là đệ nhất thống lĩnh. Dựa theo quy củ, ba vị thống lĩnh kia đều dưới sự chỉ huy của lão.
- Các vị!
Ký Hồng đứng lên, cao giọng nói.
- Ta làm chức đệ nhất thống lĩnh Hắc Giáp quân đã chừng năm mươi năm rồi. Bây giờ ta cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, muốn lui khỏi vị trí đệ nhất thống lĩnh.
Sau đó lão liền nhìn về phía tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng:
- Xin tông chủ hãy tuyển thống lĩnh mới!
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng.