Cửu Đỉnh Ký

Chương 14: Q.10 - Chương 14: Truy theo thần giáp






Lục Túc Đao Trì sở dĩ bay về phía Đằng Thanh Sơn là vì Đằng Thanh Sơn truyền âm cho Lục Túc Đao Trì. Vừa nghe thanh âm Đằng Thanh Sơn, Lục Túc Đao Trì lập tức bay trở về.

‘Thực lực của Bùi Tam cường đại như thế nào. Lúc trước lão một chưởng đánh vào thần giáp ngoài thân lão cung chủ Tiêu Dao Cung đã làm cho lão cung chủ này sinh cơ đoạn tuyệt mà chết. ‘ Đằng Thanh Sơn không khỏi nín thở ‘ Tên Vưu Thạch Kim cũng trúng phải một chưởng của Bùi Tam, chắc cũng sẽ chết thôi. Trên người lão bây giờ có tới hai bộ thần giáp!‘

Một bộ thần giáp cũng đủ để làm cho đám cường giả hư cảnh ùa lại cướp. Hai bộ thần giáp còn có một bộ là Hồng Thiên thần giáp chí cao, có thể tưởng tượng được lực hấp dẫn như thế nào.

Đằng Thanh Sơn cũng rất động tâm.

Vèo! Vèo!

Hai người Bùi Hạo, Thú Vương cơ hồ chui xuống tiến vào dưới đất.

‘Hai người họ?‘ Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đã đoán được ‘Họ khẳng định là được Bùi Tam truyền lệnh bảo họ đi chặn đứng Lục Nhĩ Toản Địa Thử, lấy cho được hai bộ thần giáp. Nhưng Bùi Tam không hề truyền âm cho ta‘ Đằng Thanh Sơn cũng hiểu, Bùi Tam vẫn chưa coi Đằng Thanh Sơn chính thức trở thành nhân mã của Thiên Thần cung.

Vù!

Lục Túc Đao Trì đã bay đến cạnh Đằng Thanh Sơn.

Bùi Tam nhìn thấy cảnh này hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó cũng vội truyền âm cho Đằng Thanh Sơn:

- Hô Hòa, Vưu Thạch Kim trúng phải một chưởng của ta... chắc chắn sẽ chết. Mau mau đuổi theo, con Lục Nhĩ Toản Địa Thử cũng đã bị thương, tốc độ khoan đất khẳng định không nhanh, cậu cưỡi Lục Túc Đao Trì hẳn là có thể đuổi theo được. Nếu cậu đuổi theo tìm được hai bộ thần giáp, cậu tự mình lấy một bộ, còn một bộ để lại cho Thiên Thần cung, ta tất có hậu tạ!

Thanh âm của lão còn quanh quẩn bên tai Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn đã nhảy lên lưng Lục Túc Đao Trì rồi.

- Đao Trì!

Đằng Thanh Sơn chỉ xuống dưới đất.

Xoẹt xoẹt!

Lục Túc Đao Trì nhanh chóng xé đất, chui sâu xuống dưới đất.

Xa xa Bùi Tam, Lý Triều trọng thương cùng với Thiên Thần Tô Mông Đặc đứng cạnh nhau. Đại hòa thượng Tô Mông Đặc quay đầu nhìn về phía Bùi Tam, có vẻ không hài lòng nói:

- Cung chủ, con Đao Trì vừa rồi đột nhiên bay trở về, khẳng định là bị Hô Hòa triệu hoán rồi. Hắn không cho chúng ta đuổi theo, chứng tỏ hắn muốn tự mình đuổi theo. Tên Hô Hòa này hơi...

Bùi Tam lạnh lùng cười:

- Hắn là khách khanh, chứ không phải là người trong Thiên Thần cung, ta há có thể ra lệnh cho hắn? Huống hồ con Lục Túc Đao Trì là yêu thú hư cảnh, cũng không phải là người hầu của ta, để ta có thể tùy ý điều khiển.

Tuy nói như thế, lý là như thế.

Nhưng trong mắt bọn người Thiên Thần Tô Mông Đặc, cung chủ của họ Bùi Tam là người cao cao tại thượng, khách khanh Hô Hòa làm như vậy quả là không biết điều.

- Sau này, các ngươi và Hô Hòa nếu không thành bằng hữu cũng chẳng sao nhưng không được trở thành địch nhân.

Bùi Tam truyền âm nhắc nhở

- Mặc dù Thiên Thần cung ta không sợ hắn, nhưng nếu trở thành địch nhân của hắn thì sẽ có không ít chuyện phiền toái.

Trong đầu Bùi Tam hiện lên hình ảnh con bất tử Phượng Hoàng trên hòn đảo giữa khơi.

Phượng Hoàng mẹ đích xác làm cho Bùi Tam rất kiêng kỵ. Dù sao tốc độ của Phượng Hoàng mẹ quá nhanh, muốn tập kích gây rối thì Bùi Tam chẳng có chút biện pháp nào. Hơn nữa nói về thực lực, Phượng Hoàng mẹ cũng cực kỳ đáng sợ.

Bùi Tam không muốn vì một tên Hô Hòa mà đối địch với Phượng Hoàng mẹ.

- Dạ, cung chủ (sư phụ).

Hai người Lý Triều, Tô Mông Đặc mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn tuân lệnh.

Xuống dưới đất, Đằng Thanh Sơn cưỡi Lục Túc Đao Trì, sáu chân Lục Túc Đao Trì duỗi dài, sáu đao bọc kín toàn thân Lục Túc Đao Trì. Những mũi nhọn dày đặc hình thành một vòng xoáy. Nhất thời Lục Túc Đao Trì hóa thành một máy khoan điện khổng lồ không ngừng khoan xuống đất, lướt tới với tốc độ vô cùng đáng sợ.

Vèo! Vèo!

- Ha ha, quả nhiên.

Hai mắt Đằng Thanh Sơn :055:

- Tốc độ của Lục Nhĩ Toản địa Thử rõ ràng không được nhanh như trạng thái hoàn hảo. Lúc này còn chậm hơn tốc độ của Đao Trì một chút. Trong khu vực Đằng Thanh Sơn, rõ ràng cảm ứng được phạm vi đại khái mười dặm dưới đất. Linh hồn khí tức kia cường đại đại biểu cho Lục Nhĩ Toản địa Thử đang khoan đất không ngừng lướt tới. Trên khí tức này còn có một khí tức của cường giả hư cảnh khác hơi kém một chút, hẳn chính là tên Vưu Thạch Kim.

Hiển nhiên, khoảng cách giữa song phương không ngừng ngắn lại.

- Ngươi trốn không thoát đâu.

Đằng Thanh Sơn nheo nheo mắt.

- Hống..

Lục Túc Đao Trì cũng phát ra một tiếng gầm hưng phấn. Hiển nhiên lúc trước việc đuổi không kịp Lục Nhĩ Toản Địa Thử làm nó rất bất mãn.

- Không ổn.

Cường giả hư cảnh Vưu Thạch Kim đang cưỡi Lục Nhĩ Toản Địa Thử mặt mày tái nhợt, ôm chặt thi thể huynh đệ y là Diệm Thiên Trường, nằm rạp trên lưng Lục Nhĩ Toản Địa Thử thầm hoảng hốt:

‘Tốc độ con yêu thú phía sau thật nhanh. Tốc độ của Lục Nhĩ Toản Địa Thử còn chậm hơn nó một chút.‘

Y rõ ràng cảm ứng được hai khí tức hư cảnh phía sau đang không ngừng đến gần.

Lúc trước, Thú Vương và Bùi Hạo sớm đã bị y bỏ rơi. Bây giờ chỉ còn có Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao Trì đuổi theo.

‘Chính là do tên cung chủ Thiên Thần cung đã đánh Lục Nhĩ Toản Địa Thử bị thương, nếu không con yêu thú đó há có thể đuổi theo chứ. ‘ Vưu Thạch Kim rất lo lắng.

- Phốc!

Vì lo lắng, y không ngăn được một dòng máu phun ra.

Vưu Thạch Kim quẹt máu ở khóe miệng, sắc mặt càng thêm tái nhợt:

- Cung chủ Thiên Thần cung đích xác rất cường đại. Nếu không phải nhờ ta mặc chí cao chiến giáp ‘Hồng Thiên thần giáp’, mà là thần giáp bình thường, e rằng một chưởng đó đủ để cách một lần thần giáp đánh chết ta rồi. Đến cả Hồng Thiên thần giáp ngăn cản mà vẫn làm ta bị chấn thương nặng.

‘Nếu không giao thủ kịch chiến, e rằng cũng chỉ có thể duy trì tính mạng nửa canh giờ thôi. ‘ Vưu Thạch Kim hiểu rõ điểm này.

Chỉ suy nghĩ một chút như vậy, Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao Trì đuổi theo phía sau đã chỉ còn cách họ năm dặm.

‘Chỉ có thể như vậy thôi ‘

Vưu Thạch Kim nghiến răng, cúi đầu nhìn huynh đệ trong lòng ‘Thiên Trường ca, đệ xin lỗi.‘ Nói rồi, hai tay Vưu Thạch Kim từ từ xuất hiện một ngọn lửa, thẩm thấu vào thi thể Diệm Thiên Trường. Cường giả hư cảnh dùng ngọn lửa lấy từ lực hành Hỏa thật ghê gớm. Chỉ nghe ‘ xoẹt’ một tiếng, thi thể Diệm Thiên Trường trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

Chỉ còn lại có một bộ thần giáp màu xanh lá sậm trống rỗng.

Lúc này... song phương chỉ còn lại có bốn dặm.

- Hừ!

Vưu Thạch Kim cầm lấy mũ trụ thần giáp màu xanh sậm ném mạnh đi. Mũ trụ như một sao băng lao thẳng về phía sau. Nền đất cơ hồ không còn lực cản gì khi bị mũ trụ ẩn chứa lực thiên địa bắn vào, trong nháy mắt mũ trụ đã vọt tới trước người Đằng Thanh Sơn.

- Hả?

Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm ứng được một lực thiên địa cường đại bắn nhanh tới.

Đằng Thanh Sơn vung Khai Sơn Thần Phủ ngăn trở. ‘keng! ‘ một tiếng, thần giáp mũ trụ bị Khai Sơn Thần Phủ đánh bạt, Đằng Thanh Sơn vội đưa một tay ra bắt lấy.

- Ủa? Đây là?

Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đoán ra, mũ trụ thần giáp hẳn là của tên Diệm Thiên Trường đã chết từng mặc.

- Ha ha ngươi không phải muốn thần giáp sao? Ha ha, lấy đi.

Thanh âm Vưu Thạch Kim ngông cuồng vang lên bên tai Đằng Thanh Sơn. Đồng thời, một bộ phận thần giáp khác ẩn chứa lực thiên địa bắn về phía Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn lại một lần nữa dùng Khai Sơn Thần Phủ đánh bạt.

Đây là một mảnh che tay: ‘Một mảnh che tay à?‘

Lúc này Đằng Thanh Sơn chỉ còn cách Vưu Thạch Kim hai dặm.

Vèo!

Lại là một bộ phận thần giáp ẩn chứa lực thiên địa bay qua. Nhưng lần này, tuyệt không phải bay về phía Đằng Thanh Sơn, mà là bay về phía cách Đằng Thanh Sơn đại khái vài chục trượng.

- Xoẹt xoẹt...

Lục Túc Đao Trì rất thông minh, tâm ý vừa chuyển, lập tức rẽ qua một khúc quanh, ngăn chặn bộ phận thần giáp đó lại, Đằng Thanh Sơn nhận bộ phận này, chỉ là một chiếc giày chiến xanh sậm.

‘Một giày chiến? Chẳng lẽ ta chỉ đi có một chiếc giày? ‘ Đằng Thanh Sơn cảm thấy điều gì đó không ổn.

Bởi vì rẽ qua vài chục trượng làm khoảng cách song phương kéo dài hơn.

Vèo!

Lại là một bộ phận thần giáp ẩn chứa lực thiên địa bay tới. Nhưng lần này bộ phận thần giáp này bắn về phía bên cạnh Đằng Thanh Sơn tầm hai ba trăm trượng. Lục Túc Đao Trì lại một lần nữa rẽ thành một khúc quanh. Đằng Thanh Sơn không hề ngăn cản, lần này hắn lại thu hoạch được một kiện bộ phận thần giáp.

Là một giáp che chân ‘ Hừ, Vưu Thạch Kim quả nhiên không có hảo ý. Cho ta mấy thứ đó làm quái gì,... Chỉ giày chiến, một mảnh che tay, một mảnh giáp chân. Tận lực không để cho ta tập hợp thành một bộ. Hơn nữa, khoảng cách càng lúc càng xa. ‘ Đằng Thanh Sơn hoàn toàn hiểu ra.

‘Bây giờ, sao ta lại để ngươi được như ý.‘

Đằng Thanh Sơn không lo lắng chút nào.

Lúc này song phương còn cách ba dặm, Lục Túc Đao Trì đang không ngừng kéo gần khoảng cách.

Vèo!

Lại một bộ phận thần giáp được lực thiên địa bọc kín bắn tới cực nhanh xuyên, nhưng lần này còn cách Đằng Thanh Sơn xa hơn nữa, đại khái khoảng hai dặm.

Lục Túc Đao Trì lại muốn quanh.

- Đao Trì.

Đằng Thanh Sơn vội truyền âm, đồng thời chỉ phương hướng.

Lục Túc Đao Trì hiểu ý. Đằng Thanh Sơn cũng không ngu ngốc, Đằng Thanh Sơn chỉ một ngón tay như vậy, nó cũng hiểu được lúc trước nó đã trúng kế của người kia. Dùng những bộ phận thần giáp hấp dẫn, dần dần kéo dài khoảng cách... tới ba mươi bốn dặm, muốn truy theo quả rất khó khăn.

Vưu Thạch Kim cảm ứng được Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao Trì phía sau không hề thay đổi phương hướng để đuổi theo thần giáp, không khỏi cả kinh, lập tức lại ném ra một mảnh che tay khác về phía cách Đằng Thanh Sơn đại khái một dặm.

- Hừ.

Đằng Thanh Sơn đuổi theo phía sau căn bản không để ý tới, tiếp tục đuổi theo.

Khoảng cách song phương đã thu ngắn lại còn một dặm rưỡi.

- Sao, không thèm thần giáp à?

Thanh âm Vưu Thạch Kim truyền vào tai Đằng Thanh Sơn, đồng thời, lại là một bộ phận thần giáp mang theo lực thiên địa chỉ bay cách Đằng Thanh Sơn vài chục trượng

- Cái này là nội giáp của thần giáp.

- Đao Trì.

Đằng Thanh Sơn vội bảo Lục Túc Đao Trì bay tới.

Vù!

Vài chục trượng mà thôi. Lục Túc Đao Trì lượn một vòng cung, Đằng Thanh Sơn đã quơ được một cái nội giáp của thần giáp.

Nội giáp thần giáp màu xanh lá sậm. Cầm trên tay thấy rất lạnh. Nội giáp là bộ phận mà cường giả hư cảnh thích mặc nhất. Bởi vì nội giáp có thể mặc ở bên trong y phục. Dưới tình huống bình thường, cường giả hư cảnh cũng không muốn toàn thân mặc thần giáp. Do đó nội giáp có thể so với non nửa kiện thần giáp rồi.

- Vài chục trượng mà thôi.

Đằng Thanh Sơn truyền âm cười khẩy một tiếng

- Vưu Thạch Kim, dụng tâm của ngươi đã bị ta nhìn thấy rồi. Ngươi đừng mơ bỏ ta lại sau.

- Người của Thiên Thần cung kia, đừng mong có được thần giáp.

Vưu Thạch Kim giận dữ truyền âm.

- Ta không phải người của Thiên Thần cung. Lúc trước ta cũng không ra tay đánh ngươi.

Đằng Thanh Sơn truyền âm.

- Mơ gạt ta à.

Vưu Thạch Kim truyền âm cả giận nói:

- Con yêu thú này lúc trước đã tham chiến. Ngươi nói vừa rồi chưa ra tay đánh ta, e rằng là vì ngươi chưa phải là hư cảnh đại thành. Do đó cung chủ Thiên Thần cung không cho ngươi ra tay.

Vừa truyền âm, khóe miệng Vưu Thạch Kim vừa không kìm được lại phun ra một ngụm máu.

Đằng Thanh Sơn nhận thấy được Vưu Thạch Kim nói chuyện không ổn, tựa hồ bị thương rất nghiêm trọng.

- Vưu Thạch Kim, ta khuyên ngươi đừng chạy nữa. Bây giờ e rằng ngươi rất gần tử vong rồi. Đừng có vùng vẫy nữa.

Đằng Thanh Sơn truyền âm.

Lúc này, song phương chỉ còn cách nhau có nửa dặm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.