Sau khi trở về, truyền đạt mệnh lệnh cho mọi người xong, Đằng Thanh Sơn liền bắt đầu bế quan, mong đạt tới cảnh giới động hư.
Còn những tông phái trên Cửu Châu Đại Địa, kể cả Thiên Thần cung, ai cũng nhận được tin Đằng Thanh Sơn đánh tới tận cửa Vũ Hoàng môn. Với lưới tình báo của họ, chẳng mấy chốc đã tra ra không ít tin tức.
Các đại tông phái đều khiếp sợ sự điên cuồng của Đằng Thanh Sơn, đồng thời của hiểu vì sao Đằng Thanh Sơn gây lớn chuyện như vậy.
Các đại tông phái đều đoán ra, Vũ Hoàng môn chắc là có ngoài nào đó không biết lợi hại làm việc bậy bạ gì đó.
oOo
Cảnh nội Viêm Châu, giữa một thành nhỏ bình thường, trong một phủ đệ yên lặng.
- Đại nhân, đây là mật tín tới từ U Châu.
Một nam tử áo xanh cung kính đưa ra một bức thư.
Một người thần bí tóc dài xõa tung, mặc trường bào vải bố rộng, đeo mặt nạ vàng, nhận lấy bức thư, phất phất
- ra đi..
- Dạ..
Tên hạ nhân nhanh chóng thối lui.
Nam tử thần bí đến cạnh chiếc bàn rồi ngồi xuống, mở bức thư ra đọc.
- Lần trước tàn sát chúng thất bại. Còn lần này Đằng Thanh Sơn lại chẳng tổn hao gì, trở lại Hình Ý Môn. Vũ Hoàng môn sao vô dụng như vậy chứ! Môn phái tồn tại sáu ngàn năm mà chẳng có cao thủ gì lợi hại cả sao? Để Đằng Thanh Sơn ung dung ra về!?
Nam tử thần bí oán hận đưa tay vò nát bức thư, ném lên bàn đá. Chiếc bàn đá hơi rung lên.
Rào rào.
Tâm của bàn đá, kể cả bức mật tín, đều hóa thành cát nát bét, chảy xuống mặt đất đình viện. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, quang mang phản xạ trên mặt nạ vàng làm cho người ta phải lạnh người.
o0o
Từ sau khi Đằng Thanh Sơn mang theo hai bản thiên cấp bí điển trở về Hình Ý Môn, hắn bắt đầu thường xuyên bế quan.
Mỗi một lần bế quan bình thường cũng phải khoảng chừng một tháng. Cho dù cứ ba tới năm ngày lại ra ngoài một lần, xử lý một vài việc trong Hình Ý Môn, chơi với thê tử hài tử xong, lại lập tức bế quan... Loại tần suất này, đến cả thê tử Lý Quân cũng phải chấn động. Dù sao, nếu bế quan không có thu hoạch, tiếp tục cưỡng ép cố bế quan không những không có lợi, ngược lại còn ảnh hưởng tới tâm tình.
Hình Ý Môn, trong Đông Hoa Uyển.
Lý Quân đang đứng ở hồ nước, ném những miếng mồi cho những chú cá trong hồ nước ăn. Những con cá tranh nhau chen lấn ăn, chốc chốc có con nhảy vọt lên khỏi mặt nước.
- Phu nhân, môn chủ còn chưa xuất quan đâu.
Cạnh Lý Quân, là thị nữ thân cận của nàng, có tên là Thu Cúc.
- Ừm, phỏng chừng còn phải nửa tháng nữa.
Lý Quân lắc đầu.
Thu Cúc cũng ngồi xuống một bên, nói chuyện với Lý Quân.
- Ầm ầm...
Trong phòng luyện công gần đó, hai cánh cổng từ từ kéo ra. Nghe thế Lý Quân quay phắt đầu lại, chỉ thấy từ cánh cổng phòng luyện công có một người đang đi ra.
- Thanh Sơn!
Lý Quân kinh hỉ vội chạy tới.
- Tiểu Quân.
Trên mặt Đằng Thanh Sơn tràn đầy vẻ tươi cười.
- Lần này nhanh hơn rất nhiều. Thanh Sơn lại rất vui, nhất định là có nhiều thu hoạch rồi? Sao, đột phá tới cảnh giới động hư rồi à?
Lý Quân không có “khu vực”, nên không thể cảm ứng được khí tức của Đằng Thanh Sơn có biến hóa gì không
- Sao dễ đột phá thế?
Đằng Thanh Sơn mỉm cười, đồng thời tay trái nhè nhẹ khoa một vòng, như đang tung ra hàng vạn hàng nghìn giọt cam lồ, không gian chung quanh đều tràn ngập khí tức sinh mạng
- Lần này, huynh ngộ được “Sinh chi đạo”. Bây giờ huynh đã hiểu được cả hai đạo Sinh Tử. Có thể ngộ thông được hai đạo Sinh Tử, huynh cũng lĩnh ngộ ngũ hành cao hơn được một bậc.
Hành Kim, hành Hỏa cùng với một bộ phận của hành Thủy dung hợp thành “Tử chi đạo”, cũng chính là Hủy Diệt chi đạo.
Còn hành Mộc, hành Thổ cùng với một bộ phận của hành Thủy dung hợp, liền thành “Sinh chi đạo”.
Từ khi giao thủ với Hoàng Thiên Cần của Vũ Hoàng môn, tính tới bây giờ đã tròn một năm. Trong một năm này, gần như mỗi lần Đằng Thanh Sơn bế quan đều cảm giác mình có chút tiến bộ. Cho đến hôm nay, hắn rốt cục ngộ được Sinh chi đạo. Hiểu được Sinh Tử chi đạo, cũng không hề làm tăng thực lực của hắn.
- Huynh đã rất gần với trạng thái “viên” (hoàn chỉnh) của Ngũ Hành rồi. Thật ra bây giờ huynh cảm giác chỉ cách cảnh giới động hư có một chút nữa thôi.
- Thậm chí sau khi ngộ được Sinh Tử chi đạo, huynh muốn tiếp tục bế quan liên tục không dừng tiến nhập cảnh giới động hư. Nhưng... Vừa mới hiểu được Sinh Tử chi đạo, tâm tình không ổn, nên không thể tiếp tục tu luyện được.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
- Nên huynh nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ tiếp tục tĩnh tu. Cố gắng, liên tục không dừng đột phá đến động hư.
Dục tốc tắc bất đạt.
Loại cảnh giới tăng lên, tuyệt không phải muốn đạt tới là có thể đạt được.
- Hồng Vũ và Lâm Lâm đâu?
Đằng Thanh Sơn nhíu mày hỏi:
- Không có ở đây à?
- Chúng nó ở Vĩnh Yên quận.
Lý Quân trả lời.
- Ừm.
Từ khi cảm giác được việc giết chóc đội ngũ đệ tử nội gia quyền là có âm mưu, Đằng Thanh Sơn trở nên vô cùng cẩn thận. Hắn ra lệnh cho con mình, tốt nhất ở nguyên ở Đại Duyên Sơn, hoặc đi Vĩnh Yên quận! Ngoại trừ hai nơi này, tuyệt đối không cho phép đi những nơi khác, cho đến khi nguy cơ được giải trừ.
Đại Duyên Sơn, là đại bản doanh của Đằng Thanh Sơn.
Còn Vĩnh Yên quận, là trung tâm của Quy Nguyên Tông, có Vân Mộng Chiến Thần “Mục Đào” trấn thủ ở đó. Đằng Thanh Sơn đương nhiên phải yên tâm rồi.
Ngày Đằng Thanh Sơn xuất quan vào đúng giờ ngọ.
- Sư phụ, sư phụ.
Nhị đệ tử Dương Đông vội vàng chạy đến.
Đằng Thanh Sơn đang ngồi ở bờ hồ uống nước trà, ngắm cá bơi lội trong hồ nước.
- A Đông, chuyện gì mà cuống thế?
Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
Mỗi lần xuất quan, bình thường Dương Đông cũng chọn những chuyện tình phát sinh trong thời gian gần một tháng bẩm báo cho Đằng Thanh Sơn. Nhưng rất ít khi gã lại vội vàng như thế.
- Sư phụ!
Dương Đông vội nói:
- Con nghe nói sư phụ xuất quan, liền lập tức chạy tới... Bây giờ quả thật có một việc trọng yếu.
- Nói đi!
Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
- Hai ngày trước, Hình Ý Môn chúng ta đã tìm trên cả Cửu Châu, rốt cục có người phát hiện ra Cung Vũ đang mai danh ẩn tích ở một thành nhỏ phía đông bắc U Châu.
Dương Đông báo cáo.
- Cung Vũ?
Đằng Thanh Sơn mắt lóe sáng.
Tên đệ tử phản môn này vẫn là cây gai trong lòng Đằng Thanh Sơn! Nếu không bắt được tên đệ tử phản môn đầu tiên, chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn tới uy tín môn phái.
- Bắt được hay chưa?
Đằng Thanh Sơn vội hỏi.
- Con đã lệnh là phải toàn lực cố bắt sống.
Dương Đông vội nói:
- Xin sư phụ yên tâm, chung quanh thành nhỏ đó có vô số nhân mã của Hình Ý Môn ta đã tới nơi... Hơn nữa, việc bắt Cung Vũ ở U Châu, chúng ta cũng đã nhờ Thiên Thần cung hỗ trợ. Tin rằng Cung Vũ nhất định trốn không thoát đâu.
Từ khi treo giải thưởng khắp Cửu Châu, Hình Ý Môn tự nhiên đã giao hảo với các đại tông phái rồi.
- Hay lắm, phải bắt cho được Cung Vũ.
Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói.
- Đệ tử biết rồi.
Dương Đông cũng đã giận tới mức ngứa răng rồi.
Đệ tử phản môn cả năm trời mà chưa bị bắt, nếu lần này để chạy thoát, hắn là quyền môn chủ quả thật mất mặt.
Ba ngày sau.
Đông Hoa Uyển.
Gia đình bốn người Đằng Thanh Sơn đang tụ tập cùng nhau.
- Hai người các ngươi cũng biết đường mò về nhà à?
Đằng Thanh Sơn cười nhìn con trai và con gái.
- Cha, chúng con không phải là đi chơi, là đi làm chính sự.
Hồng Lâm liền đáp.
- Ngươi là láu cá nhất.
Đằng Thanh Sơn cười, sau đó ánh mắt dừng lại chỗ nhi tử Hồng Vũ.
- Hồng Vũ, lần này ở Vĩnh Yên quận, tới gặp Tiểu cô nương Lôi gia như thế nào rồi? Nếu các ngươi đều có tâm, ta sẽ phái người đến thăm đề nghị kết thông gia, cũng thương lượng với người của Lôi gia một chút, xem các ngươi khi nào thì thành thân.
- Cha... Tiểu Như còn chưa hết tang mà.
Hồng Vũ liền đáp.
- À, xem đầu óc ta kìa, quên béng mất.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.
Con trai và con gái bây giờ đều đã lớn.
Đằng Thanh Sơn tự nhiên cũng rất chú ý tới chung thân đại sự của con. Dù sao, việc thành thân đại sự không thể qua loa được. Còn lúc này, nhi tử Hồng Vũ đang thích một cô nương. Đằng Thanh Sơn ngầm ra lệnh tìm hiểu nhân thân, những việc có liên quan, nhất nhất phải điều tra cho rành mạch. Mặc dù Lôi gia này không phải là một đại gia tộc, nhưng cũng có tài sản. Nhưng trong mắt Đằng Thanh Sơn, tiền tài căn bản chẳng có ý nghĩa gì.
Gia thế trong sạch, con gái đức hạnh ngoan ngoãn là đủ rồi.
Đằng Thanh Sơn thầm nhủ:
”Vẫn là Hồng Vũ rất biết tính toán. Tìm một cô gái, cũng tìm rất chuẩn.”
Bây giờ Đằng gia tuyệt đối là gia tộc đỉnh cao trên Cửu Châu Đại Địa. Rất nhiều người mưu toan gia nhập vào Đằng gia trang, chứ đừng nói là gả cho nhi tử Đằng Thanh Sơn.
Lúc đầu, nàng đã gặp được thanh niên tên là Ngụy Giang, bây giờ đang là nhân vật tinh anh được Hình Ý Môn bồi dưỡng. Đáng tiếc, Lâm Lâm lúc trước cũng chỉ hơi tò mò về Ngụy Giang, hơn nữa sau khi vào Hình Ý Môn, Ngụy Giang chỉ tu luyện nội gia quyền như si như cuồng, căn bản không chủ động tiếp xúc với Lâm Lâm.
Tự nhiên, song phương chẳng thể sinh ra cảm tình, giữa họ chỉ có thể xem như quan hệ sư huynh sư muội thôi.
”Có khi nào, con gái ta, cũng sẽ giống như con gái Bùi Tam, cả đời không lấy chồng?” Đằng Thanh Sơn thầm nhủ: “Nhưng, nghe Tiểu Quân nói, sư phụ nàng Bùi Tuyết Liên, tựa hồ bị nam nhân lừa gạt, mới cả đời không thèm lấy chồng. Ta cũng không muốn để Lâm Lâm phải chịu cảnh như vậy.”
Trong khi Đằng Thanh Sơn đang tự hỏi, thì Lý Quân đang tâm sự với con.
- Mẹ, con nói cho mẹ một việc.
Hồng Vũ đột nhiên nói.
- Chuyện gì?
Lý Quân kinh ngạc hỏi.
- Kỳ thật, bây giờ tỷ của con cũng có người trong lòng rồi.
Hồng Vũ cười hắc hắc nói.
- A!
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều chấn động, kinh ngạc nhìn về phía con gái Hồng Lâm. Hồng Lâm đỏ mặt, nhưng vẫn ra vẻ tỉnh bơ như không có việc gì.
Trước tiên nàng liếc nhìn đệ đệ Hồng Vũ, đưa ra ánh mắt cảnh cáo, rồi cười ha hả:
- Cha, mẹ! Người trên đời có thể làm cho ta kính trọng cũng không nhiều lắm. Các người yên tâm đi, người con muốn kết hôn, tối thiểu cũng phải đánh bại được con. Nếu không, con sẽ xem thường.
- Bây giờ, chỉ mới là hàn huyên vài câu mà thôi. Bát tự còn chưa được một nét.
Hồng Lâm tự tin nói.
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân nhìn nhau, đều nở nụ cười.
”Ừm, đợi chút nữa lệnh điều tra cho kỹ, xem thử thanh niên thân cận với Hồng Lâm rốt cuộc là ai.” Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ. Bây giờ hắn không dám sơ ý chút nào.
- Hả? A Đông?
Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm thấy Dương Đông đang tức giận, nhanh chóng chạy về phía Đông Hoa Uyển.
- A Đông tới rồi!
Đằng Thanh Sơn mở lời.
- Nhị sư huynh sao lại tới đây?
Hồng Vũ và Hồng Lâm cũng kinh ngạc, lập tức nhìn về phía cửa.
Chẳng mấy chốc, thân ảnh Dương Đông đã xuất hiện ở ngoài cửa.
- Sư phụ, sư phụ!
Dương Đông từ xa đã hô hoán.
- Sao, bắt được Cung Vũ rồi à?
Đằng Thanh Sơn vội hỏi. Bây giờ hắn quan tâm nhất chính là việc này.
- Tên Cung Vũ phản môn à?
Hồng Vũ kinh ngạc hỏi.
- Tìm được cái tên khốn khiếp đó rồi à?
Hồng Lâm trừng mắt.
Dương Đông nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn, lộ vẻ mặt khổ sở, rồi sau đó đưa ra mật tín trong tay:
- Sư phụ, tin tức đây.
Đằng Thanh Sơn thấy vẻ mặt Dương Đông, cũng cảm thấy có gì không ổn, cau mày nhận lấy tờ tin, lật xem rất cẩn thận.
- Nhị sư huynh, kể nhanh đi!
Hồng Lâm không kìm được thúc giục.
Dương Đông đứng một bên, thuật với Hồng Lâm, Hồng Vũ, Lý Quân:
- Đêm hôm qua, người của chúng ta đã tìm được nơi Cung Vũ ẩn thân, hơn ba dặm chung quanh đó đều bị chúng ta vây quanh tầng tầng lớp lớp. Cung Vũ căn bản là không thể chạy trốn được. Nhưng... hắn căn bản không chạy trốn. Khi chúng ta xông vào muốn bắt hắn, ngay trước khi chúng ta đến, Cung Vũ đã tưới dầu lên người rồi. Chúng ta vừa xông vào, hắn đã châm lửa vào người tự thiêu.
Y còn nói lớn...
- Đằng Thanh Sơn, ngươi đừng hòng có được thi thể hoàn hảo của ta.
Dương Đông nói xong những lời này, không khỏi quay nhìn Đằng Thanh Sơn.
Hai người Hồng Vũ và Hồng Lâm bên cạnh, vừa nghĩ tới một người dùng lửa tự thiêu rồi gào lên những lời như vậy, tưởng tượng ra vẻ mặt dữ tợn oán độc của người đó, liền không rét mà run.
- Người nọ điên à.
- Tên Cung Vũ này bao nhiêu tuổi chứ, sao lại có cừu oán với cha?
Hồng Vũ và Hồng Lâm không kìm được phải hỏi.
Đằng Thanh Sơn nhìn những dòng chữ trên mật tín.
Tự thiêu, cũng không để mình tìm được thi thể nguyên vẹn. Như vậy Đằng Thanh Sơn căn bản không thể chứng minh thi thể đó chính là Cung Vũ.
- Chính thức có cừu oán với ta, đương nhiên không phải là tên thanh niên này, mà là cha hắn, hoặc sư phụ hắn! Cũng có thể là một môn phái!