Thiên Thần cung sa lầy ở U Châu, gặp đủ thứ đau khổ chắc chắn không muốn sẽ chịu khổ sở như vậy ở Dương Châu, nên rất có thể sẽ kết giao với ‘Quy Nguyên Tông’.
”Thiên Thần cung mặc dù có mấy cường giả hư cảnh, nhưng dưới chiến thuật phân tán, chiến tranh du kích của đối phương cũng không có biện pháp gì.”
Đằng Thanh Sơn thúc giục:
- Tiểu Quân... Nàng lập tức ra lệnh mang tin tức này thông báo cho Thiên Thần cung. Bây giờ thời gian rất gấp, nếu muộn thì chậm đó.
Chỗ đóng quân của Thanh Hồ Đảo cách Quy Nguyên Tông xa nhất cũng chỉ là bảy tám trăm dặm thôi.
- Vâng!
Lý Quân lập tức đến bàn viết, lấy bút lông và giấy ra. Đằng Thanh Sơn bước tới giúp nàng mài mực. Lý Quân nhanh chóng viết một phong thư ngắn, thổi khô xong lập tức cuộn lại.
Nàng lớn tiếng gọi người ở ngoài:
- Người đâu!
- Két!
Cửa phòng mở ra.
Một thân vệ vội chạy vào, cung kính quỳ xuống.
- Phong mật tín này rất khẩn, phải dùng tốc độ nhanh nhất truyền cho cung chủ.
Lý Quân ra lệnh:
- Lập tức đi đi, nhanh!
- Dạ.
Thân vệ cung kính tiếp nhận, rồi nhảy vụt ra ngoài.
Đằng Thanh Sơn lúc này mới thở phào một hơi... bức thư này đã ký thác một hy vọng nhỏ nhoi. Nhưng cũng không thể hoàn toàn ký thác mọi hy vọng vào Thiên Thần cung được.
- Thanh Sơn, muội còn nghĩ đến một biện pháp khác.
Lý Quân mắt lóe sáng.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn hơi chờ mong nhìn về phía Lý Quân.
- Biện pháp gì vậy?
- Thanh Sơn, muội có thể cho lính mới của Tuyết Liên Giáo, lúc này đang huấn luyện ở biên giới giữa Thanh Châu và Dương Châu, lấy lý do luyện binh, cố ý hành quân về phía Dương Châu, hù dọa Thanh Hồ Đảo một chút.
Lý Quân cười nói.
Đằng Thanh Sơn nghe Lý Quân nói thế, không khỏi sáng mắt lên:
- Hay!
- Tên Hạt Tử Kiếm Thánh đó mà nghe tin này, biết quân đội Thiên Thần cung tiến vào Dương Châu, khẳng định sẽ rất sợ hãi.
Đằng Thanh Sơn mắt tỏa sáng, nhưng chỉ trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn lại nhíu mày hỏi Lý Quân:
- Tiểu Quân... một mình nàng điều quân đội tiến vào Dương Châu, một khi cung chủ Thiên Thần cung biết, e rằng sẽ trừng phạt nàng đó.
- Không sao đâu!
Lý Quân cười:
- Muội là quyền giáo chủ, vốn có quyền điều khiển quân đội. Về phần tiến vào Dương Châu... Hừ, muội nghe sư phụ nói chuyện cũng biết, Thiên Thần cung ta cũng có dã tâm với Dương Châu. Về phần Thanh Hồ Đảo, cung chủ quả không để vào mắt. Muội chỉ điều khiển quân đội tiến vào Dương Châu thôi, không hề tiến công thật, chỉ dọa một chút thôi.
- Nếu thực sự trừng phạt muội thì… cùng lắm, muội không làm cái chức quyền giáo chủ nữa.
Lý Quân cười.
Đằng Thanh Sơn không khỏi đưa tay nhè nhẹ vuốt ve mặt Lý Quân, lòng đầy áy náy. Còn Lý Quân thì vùi đầu vào ngực Đằng Thanh Sơn.
- Tiểu Quân, ta phải đi.
Đằng Thanh Sơn buông Lý Quân ra.
Lý Quân ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Đằng Thanh Sơn:
- Thanh Sơn, chàng... cẩn thận!
- Ừm!
Đằng Thanh Sơn gật đầu, đi ra.
- Nhớ kỹ, xong việc này thì chàng nhất định phải tới Thanh Châu gặp muội, muội chờ chàng ở đây đó!
Lý Quân vội lo lắng gọi với, mắt rơm rớm. Đằng Thanh Sơn khẽ run lên, mở cửa phòng, hóa thành một luồng hồng quang biến mất khỏi tầm mắt.
Lý Quân đi đến cửa thư phòng,hai mắt nhạt nhòa, ngửa đầu nhìn trời.
Nàng biết, khi Quy Nguyên Tông có việc, Đằng Thanh Sơn nhất định sẽ đi! Nàng không ngăn cản được... Trong lòng Lý Quân, nàng không quan tầm cái gì Quy Nguyên Tông, nàng chỉ biết nam nhân của nàng phải trở về an toàn.
- Gừ...
Lý Quân hướng về phía phía chân trời gầm lên một tiếng.
- Gừ...
Trong trời đêm vô tận cũng truyền đến một tiếng gầm.
...
Trong trời đêm, Đằng Thanh Sơn đang đứng trên lưng Lục Túc Đao Trì, nghe Lục Túc Đao Trì hống xuống phía dưới, biết ngay đó là Lý Quân.
”Bất kỳ cách nào,” Đằng Thanh Sơn nhìn về phía phía nam, hai mắt lóe ra hào quang, “lần này nhất định phải bảo vệ được Quy Nguyên Tông!”
Vèo!
Lục Túc Đao Trì xé trời đêm, lao cực nhanh về Quy Nguyên Tông ở phía nam.
Trong trời đêm, Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng Lục Túc Đao Trì, nhìn xuống phía dưới, thấy giữa mặt đất đen kịt mênh mông một khoảngđang có một con rồng lửa uốn lượn liên miên không dứt. Con rồng lửa này là do vô số quân sĩ cầm đuốc giơ lên mà thành. Chỉ cần nhìn chiều dài con ‘rồng lửa’ này là có thể tưởng tượng được nhân số quân đội này nhiều tới đâu.
”Đây chính là đám lính từ doanh trại phương bắc tiến về Giang Ninh quận thành.” Đằng Thanh Sơn quan sát. “Doanh trại phương bắc cách Giang Ninh quận thành rất gần... bây giờ lại suốt đêm hành quân. Xem ra, Thanh Hồ Đảo lần này hẳn là đã quyết tâm rồi... Phỏng chừng ra lệnh cho đám này hành quân với tốc độ nhanh nhất tiến tới Giang Ninh quận thành.” Đằng Thanh Sơn đoán.
Vù!
Lục Túc Đao Trì từ trên cao, nhanh chóng vượt qua đội quân khổng lồ.
Có lực thiên địa phụ trợ, tốc độ của Lục Túc Đao Trì gấp trăm lần đội quân phía dưới. Chỉ thời gian một vài hơi thở, Đằng Thanh Sơn đã thấy thành trì phía dưới, trên tường thành đầy những đuốc sáng rực - Giang Ninh quận thành.
- Sư phụ! Con tới rồi.
Đằng Thanh Sơn truyền âm.
- Thanh Sơn!
Gia Cát Nguyên Hồng đang ở trong Giang Ninh quận thành nghe thấy rất rõ ràng.
- Sư phụ, chọn một chỗ, con muốn cho Lục Túc Đao Trì hạ xuống.
Đằng Thanh Sơn truyền âm.
Quy Nguyên Tông bây giờ hẳn đã biết đại quân Thanh Hồ Đảo đang tới gần, nên có vẻ rất hỗn loạn. Bình thường lúc này rất nhiều đệ tử đều đang ngủ, nhưng hôm nay e rằng đến cả hài tử cũng không ngủ được.
Cả Quy Nguyên Tông, khắp nơi bóng người lao xao.
- Ta đang ở phủ đệ của sư tổ, ngươi cho yêu thú tới chỗ đó.
Thanh âm Gia Cát Nguyên Hồng vang lên.
Đằng Thanh Sơn cũng có thể nghe rõ ràng.
Vèo!
Lục Túc Đao Trì được Đằng Thanh Sơn chỉ dẫn, hóa thành một tàn ảnh, trong màn đêm đen cơ hồ không ai thấy cả. Lục Túc Đao Trì sau đó hạ xuống phủ đệ của Vũ trưởng lão.
...
Trong phủ đệ Vũ trưởng lão, chỉ có Gia Cát Nguyên Hồng đang đợi Đằng Thanh Sơn hạ xuống.
- Đao Trì!
Đằng Thanh Sơn vỗ nhẹ nhẹ vào con Lục Túc Đao Trì. Lục Túc Đao Trì hiểu ý Đằng Thanh Sơn, khoan thủng mặt đất thành cái hố rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
- Sư phụ, tình huống bây giờ như thế nào?
Đằng Thanh Sơn nhìn Gia Cát Nguyên Hồng.
- Các vị chấp pháp trưởng lão biết sư tổ đã chết rồi. Vừa nghe nói đại quân Thanh Hồ Đảo áp tới, mọi người đều lo lắng.
Gia Cát Nguyên Hồng nhíu mày.
- Do đó, tông phái đang khẩn cấp an bài một vài đệ tử tinh anh, đồng thời bắt đầu di dời các loại bảo bối... Dù sao, cái chết của sư tổ cũng làm cho mọi người chẳng còn tin tưởng gì nữa.
Mặc dù Quy Nguyên Tông sớm đã còn lưu lại rất nhiều hạt giống ở khắp nơi trên Cửu Châu, nhưng rất nhiều bảo bối vẫn còn ở trong tông phái, còn chưa mang đưa ra ngoài.
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
- Rào!
Từ phương bắc đột nhiên vọng đến âm thanh rào rào.
- Hả?
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn về phương bắc.
- Đạo quân phương bắc Thanh Hồ Đảo đã tới rồi.
- Vừa rồi, trong khi con bay tới, con đã thấy họ rồi.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
- Họ lúc đó cách quận thành đã rất gần rồi.
- Đi, theo ta lên trên tường thành nhìn xem.
Gia Cát Nguyên Hồng hít sâu một hơi.
...
Trên tường thành phương bắc, rất nhiều quân sĩ Quy Nguyên Tông đang nghiêm chỉnh đứng canh. Ai cũng đều hoặc khẩn trương, hoặc nghiến răng, ai cũng nhìn chằm chằm về đội quân từ phương bắc đang dần dần tập kết.
Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Nguyên Hồng sóng vai đứng trên tường thành, hướng mắt nhìn về đoàn quân từ phương bắc không ngừng đi tới.
- Ba phương quân đội, quân doanh phương bắc của Thanh Hồ Đảo là đội tới đầu tiên.
Gia Cát Nguyên Hồng cười.
- Thanh Sơn... Lần này là kiếp nạn lớn nhất của Quy Nguyên Tông từ trước tới nay. Ngươi nói xem chúng ta có thể vượt qua cơn hiểm họa này không?
- Có thể.
Đằng Thanh Sơn trầm thấp đáp:
- Nhất định có thể.
Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười, không nói nhiều.
Tuy vài năm trước Thanh Hồ Đảo từng tới tấn công một lần, nhưng lần đó, Hạt Tử Kiếm Thánh của Thanh Hồ Đảo không hề tham gia. Tiếp theo, Quy Nguyên Tông còn có Vũ trưởng lão. Bây giờ thì sao? Hạt Tử Kiếm Thánh giết Vũ trưởng lão xong rồi ngay sau đó lập tức tấn công. Hiển nhiên Hạt Tử Kiếm Thánh muốn ra tay tiêu diệt Quy Nguyên Tông.
Hạt Tử Kiếm Thánh muốn làm chuyện, rất khó thay đổi.
- Sư phụ, con đi gặp cha mẹ con đây.
Đằng Thanh Sơn thưa.
Gia Cát Nguyên Hồng quay đầu:
- Đại quân Thanh Hồ Đảo bây giờ mới có một phương đến. Hơn nữa họ hành quân cấp tốc, khẳng định cũng phải nghỉ ngơi... Phỏng chừng ngày mai mới có thể công thành. Bây giờ không vội, ngươi đi đi.
...
”Cha mẹ đang ở chỗ dòng tộc.” Đằng Thanh Sơn thông qua khu vực của mình, cảm ứng rõ ràng được chỗ của cha mẹ. Đó là một phủ đệ cực rộng, có rất nhiều tộc nhân mà Đằng Thanh Sơn rất quen thuộc khí tức của họ.
Một tàn ảnh dừng lại ở trong phủ đệ của tông tộc họ Đằng.
Đằng Thanh Sơn đứng trong bóng đêm, hướng mắt nhìn những người gần đó.
- Nhi tử! yên tâm, không sao đâu! Lần trước Thanh Hồ Đảo tới, chẳng phải đã cuốn gói đào tẩu à? Lần này cũng tuyệt đối không có việc gì đâu. Cha ngươi là sư phụ dạy thương pháp của Đằng gia chúng ta, là bách phu trưởng của Hắc Giáp quân. Cha ngươi cứ một thương là giết một tên tiểu tặc Thanh Hồ Đảo thôi. Tới đây, để cha hôn ngươi một cái nào.
Một nam tử thân hình cao lớn mặc trọng giáp, một tay cầm mũ trụ, đang ôm một đứa trẻ.
Một người phụ nữ đứng bên cạnh, rơm rớm nước mắt.
- Bà xã, Hương nhi đâu?
Nam tử hỏi.
- Cha.
Gần đó vọng đến một tiếng kêu. Một thiếu nữ vừa trổ mã rất thanh tú chạy tới, ôm chặt lấy nam tử Hắc Giáp quân.
- Cha, cha đừng đi, đừng đi!
- Hương nhi, cha ngươi là hảo hán mà Đằng gia trang đều biết, sao có thể tham sống sợ chết? Thanh Sơn chú của ngươi, năm đó mười bảy tuổi đã có thể giết chết tiên thiên cao thủ của Thanh Hồ Đảo. Nam nhân Đằng gia trang chúng ta, đã đi là đi, có ai không phải là hảo hán chứ?
Nam tử Hắc Giáp quân vuốt mặt con gái.
- Đừng khóc, cha sẽ về nhanh thôi.
Nói xong hắn buông hai con ra.
- Bà xã.
Nam tử Hắc Giáp quân ôm lấy người phụ nữ kia, người phụ nữ cũng ôm chặt lấy nam nhân của nàng, nước mắt không kìm được rơi lã chã:
- Thanh Hạo ca, em đợi anh về.
- Ừm.
Nam tử Hắc Giáp quân cầm cây thiết thương rất lớn bên cạnh, tay kia cầm mũ trụ quay đầu bước đi.
- Cha, cha!
Thiếu niên, thiếu nữ đều muốn đuổi theo, nhưng bị mẫu thân kéo lại.
- Thanh Hạo!
Đằng Thanh Sơn nhìn theo hình bóng nam tử Hắc Giáp Quân rời đi.
Đó hẳn là Đằng Thanh Hạo. Năm đó hắn là con trai của Đằng Vĩnh Tương, sư phụ dạy thương pháp ở gia trang. Bây giờ con nối nghiệp cha, không chỉ riêng là sư phụ dạy thương pháp cho dòng họ, mà đã là bách phu trưởng Hắc Giáp Quân. Được Đằng Thanh Sơn truyền lại Hổ Quyền cùng sự trợ giúp của Chu quả tửu được lưu lại, Đằng gia trang đã xuất hiện thêm không ít cao thủ.
...
Đằng Thanh Sơn lẳng lặng tiến vào trong phủ đệ của dòng họ không một tiếng động. Trong tông tộc họ Đằng, không có nhiều người gia nhập Hắc Giáp quân, cũng chỉ có hơn mười nhà thôi. Khoảnh khắc, Đằng Thanh Sơn đã đi tới chỗ ở của tộc trưởng, ngoại công Đằng Vân Long.
- Vĩnh Phàm, đây là đại kiếp nạn của Đằng gia trang chúng ta.
Đằng Thanh Sơn nghe rất rõ thanh âm già nua của Đằng Vân Long.
- Năm đó Thanh Sơn làm cho Thanh Hồ Đảo chết mất không ít tiên thiên cường giả. Những tiên thiên cường giả ấy đều có liên quan với các đại gia tộc trong Thanh Hồ Đảo. Đời sau của những gia tộc đó khẳng định sẽ báo thù cho những tiền bối của chúng. Một khi chiếm lĩnh Giang Ninh quận thành, khẳng định chúng sẽ tìm và tiêu diệt tông tộc họ Đằng ta hòng báo thù cho những tiên thiên đó.
Nghe thanh âm ngoại công, thân thể Đằng Thanh Sơn hơi run lên.
Đúng!
Mình và Thanh Hồ Đảo có thù hận quá sâu. Cho dù là Hạt Tử Kiếm Thánh không diệt dòng họ Đằng, thì gia tộc của mười ba tiên thiên đã chết trong chiến dịch Đại Duyên Sơn cũng sẽ báo thù cho họ!
”Bất kể như thế nào... “ Đằng Thanh Sơn nắm chặt nắm tay. “Bất kể như thế nào cũng không thể để cho Thanh Hồ Đảo đánh chiếm Giang Ninh quận thành được”