Tứ đại thống lĩnh đồng thời đứng cả dậy, chấn kinh nhìn một màn này.
- Làm sao có thể? “Thương Giang kiếm quyết” Điệp Lãng thức không ngờ lại bị phá như vậy?
Lão giả tóc bạc áo đen khiếp sợ nói.
Tráng hán vóc người to cao nhất trong tứ đại thống lĩnh sắc mặt cũng đại biến:
- Thương pháp phòng ngự lực hóa giải thật mạnh! Thương pháp này đã gần đạt đến “phản phác quy chân” rồi!
“Một thương phòng ngự đó…” Tàng Phong cũng hoàn toàn ngây ngốc.
“Đằng Thanh Sơn…” Nữ tử duy nhất trong tứ đại thống lĩnh sắc mặt cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
Tứ đại thống lĩnh hoàn toàn bị thương pháp “Hỗn Nguyên Nhất Khí” của Đằng Thanh Sơn làm cho rúng động, không tự chủ đứng dậy.
- Sư phụ! Đó là thương pháp gì?
Nữ tử kia quay đầu nhìn về phía sư phụ nàng ở giữa, Gia Cát Nguyên Hồng.
Trong năm người trên khán đài chỉ có Gia Cát Nguyên Hồng vẫn thản nhiên ngồi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là đôi mắt chợt sáng lên. Y cẩn thận đánh giá thật kỹ Đằng Thanh Sơn trên lôi đài, vẻ tươi cười trên mặt dần dần nở rộ:
- Đằng Thanh Sơn! Hay cho Đằng Thanh Sơn!
Cả thao trường hoàn toàn yên tĩnh, tiếp sau đó là tiếng la ó ầm ĩ.
- Vừa rồi nhìn rõ thương pháp đó không? Một thương đó làm sao ngăn cản được vậy?
- Ào một cái, trọng kiếm của Nhạc Tùng liền văng tay. Không biết đã xảy ra chuyện gì?
Hơn sáu ngàn võ giả trên thao trường xôn xao bàn luận. Mọi người đều là võ giả, đối với “Thương Giang kiếm quyết” Điệp Lãng thức của Nhạc Tùng mặc dù không hiểu, nhưng uy lực khiếp người đó tất cả đều nhìn ra được. Chiêu số phòng ngự của Đằng Thanh Sơn quá nhanh, bọn họ căn bản không thấy rõ.
- Thanh Sơn, đánh tốt lắm!
Đằng Thanh Hổ hưng phấn cao giọng hét lên.
- Đằng Thanh Sơn này là gì của ngươi?
Quân sĩ Hắc Giáp quân và đám võ giả bên cạnh Đằng Thanh Hổ không nhịn được dò hỏi.
- Đó là biểu đệ của ta!
Đằng Thanh Hổ tự hào nói.
Mọi người trên Cửu Châu đại địa đều rất kính trọng võ giả, vừa nghe Đằng Thanh Hổ nói như vậy, người chung quanh cũng nhìn hắn bằng con mắt khác, lập tức bắt đầu bắt chuyện với Đằng Thanh Hổ, đồng thời dò hỏi một vài chuyện nổi danh trong quá khứ của Đằng Thanh Sơn.
Trên lôi đài…
“Sao… làm sao có thể như vậy? Điệp Lãng thức của ta…Không đúng, không đúng…” Nhạc Tùng nhìn chằm chằm vào tay phải của mình, không nhịn được lắc đầu.
- Nhạc huynh!
Đằng Thanh Sơn nhìn thấy cảnh này này, không khỏi nhíu mày gọi một tiếng. Nhưng Nhạc Tùng dường như vẫn không nghe thấy gì.
“Một chiêu vừa rồi của ta, chẳng lẽ đả kích quá lớn đối với Nhạc Tùng này? Tâm trí sẽ không yếu ớt như vậy chứ?” Đằng Thanh Sơn ngẫm nghĩ, đồng thời tay phải vung lên. Luân Hồi thương trong tay liền vọt ra, đâm thẳng vào trong hố đá không xa. Mũi thương liền hất thanh trọng kiếm bị đánh bay kia về trước người Nhạc Tùng.
“Cheng!”
Trọng kiếm đập lên tảng đá phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Cả người Nhạc Tùng giật mình một cái, ánh mắt mới khôi phục lại vẻ trấn tĩnh, lập tức nhặt trọng kiếm lên, chắp tay xấu hổ nói:
- Thanh Sơn huynh đệ! Vừa rồi đang nhớ lại thương pháp của huynh đệ, muốn tìm cách phá giải nó, cho nên nhất thời đã quá nhập tâm. Thật xấu hổ, thật xấu hổ!
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên, hóa ra y không phải bị đả kích mà là đang suy nghĩ cách phá giải thương pháp của mình đến nhập thần.
- Thương Giang kiếm quyết của Nhạc huynh rất bất phàm. Nếu như Điệp Lãng thức có thể đại thành, ta cũng sẽ không chiến thắng dễ dàng như vậy được!
Đằng Thanh Sơn cười nhạt nói.
- Trận chiến hôm nay, ta đối với Điệp Lãng Thức lại lĩnh ngộ được không ít, thực sự cảm kích Thanh Sơn huynh đệ.
Trên mặt Nhạc Tùng lại tràn ngập vẻ tươi cười:
- Thanh Sơn huynh đệ! Sau này chúng ta cùng ở Hắc Giáp quân, sẽ có rất nhiều thời gian đệ luận bàn. Ta xin xuống dưới trước, không ngăn cản người khác lên khiêu chiến ngươi nữa!
Nhạc Tùng cười ha hả đi xuống lôi đài, đồng thời hét lớn với những người chung quanh:
- Các vị muốn khiêu chiến Đằng Thanh Sơn thì đừng bỏ lỡ cơ hội hiếm có ngày hôm nay!
Khiêu chiến Đằng Thanh Sơn?
Biết rõ không phải đối thủ, còn đi khiêu chiến, không phải tự mình chuốc khổ sao?
- Phương Quan! Ta và ngươi đấu một trận!
Một tiếng hét lớn vang lên, lại là một nhất lưu võ giả nhảy lên lôi đài.
Mỗi người đều có cơ hội khiêu chiến hai lần. Đám nhất lưu võ giả bên dưới từng người lại bắt đầu tiến hành khiêu chiến. Đám người Ngũ Mạn, Ngưu Triển, Hạ Sóc cũng bắt đầu chiến đấu rất kịch liệt. Quân sĩ Hắc Giáp quân chung quanh xem cuộc chiến cũng đều hết sức hưng phấn.
Nhưng… đúng là không có ai đến khiêu chiến Đằng Thanh Sơn.
“Không ngờ ta chỉ khống chế khí lực ở một vạn cân mà trong đám người này đều không ai có thể đánh bại ta!” Đằng Thanh Sơn thầm cảm thán: “Nhạc Tùng kia nếu như có thể đại thành ‘Điệp Lãng thức’, có lẽ sẽ có thể ép ta sử dụng khí lực mạnh hơn!”
Át chủ bài lớn nhất của Đằng Thanh Sơn cũng chẳng phải “Thiên Nhai Hành” mà là một thân quái lực đáng sợ.
Năm ấy sau khi tu luyện “Hổ Hình Thông Thần thuật” được một tháng, lúc giao chiến cùng với yêu thú giao long trong Bích Hàn đầm, Đằng Thanh Sơn đã có được sức lực khoảng mười lăm vạn cân. Sau đó lại ở trong Đằng gia trang hơn nửa năm, thời gian này hắn vẫn một mực tu luyện “Hổ Hình Thông Thần thuật”.
Mặc dù tiến bộ có chút chậm chạp, nửa năm sau càng không tiến bộ thêm được nữa, nhưng Đằng Thanh Sơn thân là một siêu cấp cao thủ, khống chế lực lượng vô cùng tinh chuẩn. Khi hắn dẫn Đằng Thanh Hổ cùng nhau rời khỏi quê nhà, đi tới quận Giang Ninh, ước chừng hai tay đã có sức lực khoảng mười tám vạn cân.
Đó gọi là sức lực một địch mười!
Sức lực khủng bố của Đằng Thanh Sơn, chỉ cần một cú đập đơn giản cũng có thể đập chết Nhạc Tùng.
Nếu sức lực kinh khủng đó phối hợp thêm với thương pháp huyền diệu của hắn, Đằng Thanh Sơn căn bản chính là một sát thần.
“Ở Quy Nguyên Tông này hẳn là có thể học được nội kình bí tịch. Không biết ta tu luyện nội kình bí tịch, thực lực sẽ đề thăng thế nào!” Đằng Thanh Sơn vẫn không hề tự cao tự đại, cho rằng chỉ dựa vào sức lực của mình đã thiên hạ vô địch.
Dù sao thì Vũ Hoàng trong truyền thuyết, năm nhát búa chẻ sập một ngọn núi đồ sộ. Tần Lĩnh Thiên Đế trong truyền thuyết một chưởng có thể ngăn nước sông Nhạn Giang rộng hơn trăm trượng.
Đằng Thanh Sơn nghĩ đến đều cảm thấy không rét mà run. Muốn ngăn dòng nước rộng trăm trượng, ngọn núi đồ sộ ầm ầm sụp đổ… điều này mạnh hơn so với hắn ngàn vạn lần. Người ta có lẽ chỉ cần một chưởng là dễ dàng đánh chết hắn.
“Không phải trên Cửu Châu đại địa này không có ai mạnh hơn ta, mà là ta tiếp xúc đều là cao thủ trong lớp trẻ. Có lẽ ngay cả sư phụ của Nhạc Tùng, Thương Giang Kiếm Thánh gì đó đã mạnh hơn ta rồi.” Đáy lòng Đằng Thanh Sơn ngược lại có chút hưng phấn, vì có đối thủ mà hưng phấn.
Khiêu chiến lần lượt tiến hành. Trong mười bảy người mỗi người đều có cơ hội khiêu chiến hai lần. Theo thời gian trôi qua, đợt khiêu chiến này cũng đến thời khắc cuối cùng.
- Đây là trận cuối cùng rồi. Ha ha! Người khác đều sợ không dám khiêu chiến Đằng Thanh Sơn.
Tráng hán cao to không nhịn được cười nói.
- Đằng Thanh Sơn kia tạo nghệ trên thương pháp cũng có thể nói đã đến mức “phản phác quy chân”. Người khác cũng chẳng ngốc, đương nhiên sẽ không khiêu chiến hắn.
Lão giả tóc bạc áo đen nói.
- Phản phác quy chân? Hắn còn chưa đạt đến bước đó.
Gia Cát Nguyên Hồng cười nhạt nói.
- Tông chủ?
- Lục sư phụ?
Tứ đại thống lĩnh đều nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng.
Gia Cát Nguyên Hồng khen ngợi nói:
- Có điều, hắn chỉ mới mười sáu tuổi, mười sáu tuổi! Một thanh niên mười sáu tuổi đã có thương pháp tuyệt vời như thế, không hề thua kém một số đại sư thương pháp trên Cửu Châu đại địa. Chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất hắn là đại sư của Phật tông chuyển thế, là phật sống của Phật tông chuyển thế .
Trên Cửu Châu đại địa, nổi danh nhất, căn cơ thâm hậu nhất, có bát đại tông phái.
Trong đó mạnh nhất trong bát đại tông phái chính là Ma Ni tự. Thất đại tông phái khác đều khống chế một châu, duy chỉ có Ma Ni tự này khống chế hai châu. Ma Ni tự thuộc Tây Vực Cửu châu, phạm vi thế lực bao quanh Nhung châu và phía tây Lương châu.
Phật tông của Ma Ni tự cũng là tông phái duy nhất trong bát đại tông phái có lịch sử mấy ngàn năm.
Phật tông tại Nhung châu và Lương châu có quyền uy tuyệt đối.
Trong bát đại tông phái Cửu châu, thất đại tông phái khác đều tu luyện “luyện tinh hóa khí”, thần hợp với khí để đạt đến cảnh giới “luyện khí hóa thần”, bước vào tiên thiên cảnh giới. Đây cũng là phương pháp tu luyện rộng rãi nhất trong cả phạm vi Cửu châu.
Mà Phật tông tu luyện lại hoàn toàn bất đồng. Bọn họ tu luyện “tam mạch thất luân”, “minh tâm kiến tính”, để kết thành Xá Lợi tử, đạt được “La Hán quả nghiệp”. Hễ Phật tông đại sư có thể kết thành Xá Lợi tử đều được xưng là La Hán Phật môn, ngang với tiên thiên cao thủ.
Phật tông tu luyện có chỗ đặc thù riêng.
Bởi vì cơ thể người chịu giới hạn của thiên địa, tuổi thọ cuối cùng cũng kết thúc. Mà một vài Phật tông đại sư lại đạt đến cảnh giới khó tin, trước khi chết lại có thể duy trì linh hồn không mê muội, có thể chuyển thế thành phật sống, mang theo tất cả ký ức kiếp trước.
Phật sống có thể sử ra thương pháp như vậy cũng không có gì là lạ.
- Nếu như là phật sống chuyển thế, sớm đã bị hòa thượng của Ma Ni tự đưa đi rồi, sao có thể ở chỗ chúng ta?
Lão giả tóc trắng áo đen nói.
- Khả năng phật sống chuyển thế là rất thấp.
Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu thừa nhận. Thực ra hắn làm sao cũng không ngờ được, Đằng Thanh Sơn mặc dù không phải phật sống chuyển thế, nhưng hắn lại là nội gia quyền tông sư của một thế giới khác chuyển thế.
- Sư phụ, loại khả năng thứ hai thì sao?
Tàng Phong dò hỏi.
Gia Cát Nguyên Hồng cảm thán nói:
- Loại khả năng thứ hai chính là hắn có một khỏa “xích tử chi tâm” có thể cảm ngộ thiên địa. Từ nhỏ sống trong rừng núi, tuân theo thiên đạo tự nhiên, bái thiên địa làm thầy mới có thể lĩnh ngộ ra thương pháp đơn giản lại ẩn chứa huyền ảo bất tận như vậy. “Xích tử chi tâm” a!
Vừa bước vào hồng trần, lòng người đã loạn.
Mà ở trên Cửu châu đại địa, có một số thiên tài tâm tính thuần khiết, bọn họ có một khỏa “xích tử chi tâm” có thể cảm ngộ tự nhiên, bái thiên địa làm thầy. Thương pháp đao pháp ngộ ra, mỗi một chiêu nhìn tưởng như đơn giản lại đều ẩn chứa huyền ảo sâu xa khôn lường.
- Có điều, Phong nhi! Các con cũng đừng nên nhụt chí!
Gia Cát Nguyên Hồng nói:
- Có thể sáng tạo ra thương pháp như vậy, có chỗ tốt cũng có chỗ xấu!
- Chỗ tốt, chỗ xấu?
Tứ đại thống lĩnh đều nhìn về phía ông.
Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu nói:
- Người bình thường luyện tập đao pháp kiếm pháp đều từ đường lối cơ sở từng bước luyện tập. Kiếm pháp học tập cũng càng ngày càng cao thâm phức tạp. Từ đơn giản đến phức tạp là một quá trình. Qua từng lần chiến đấu, các cao thủ sẽ phát hiện ra nhược điểm kiếm pháp, đao pháp của mình, rồi dần dần cải tiến, bắt đầu biến phức tạp thành đơn giản, cuối cùng đạt đến mức phản phác quy chân.
Từ đơn giản đến phức tạp rồi lại từ phức tạp đến đơn giản, đến lúc mỗi chiêu mỗi thức đều có uy lực vô tận.
- Lần lượt thất bại, lần lượt lĩnh ngộ, lần lượt cải tiến đến khi cuối cùng giác ngộ. Điều này so với ngay từ đầu bái thiên địa làm thầy, sáng tạo ra chiêu thức đơn giản mà uy lực lớn lại càng mạnh hơn.
Gia Cát Nguyên Hồng nói.
- Con hiểu rồi!
Tàng Phong gật đầu.
Trải qua hồng trần ma luyện mới có thể đạt được thành tựu càng cao hơn nữa.
- Loại thiên tài giống như Đằng Thanh Sơn, tuổi còn quá trẻ. Mặc dù hiện tại lĩnh ngộ được thương pháp lợi hại như vậy, nhưng hắn chưa từng trải qua quá nhiều thất bại. Nếu muốn tiến bộ hơn nữa thì bắt buộc phải trải qua ma luyện.
Gia Cát Nguyên Hồng cười nhạt nói:
- Đương nhiên, loại thiên tài này một khi trải qua đột phá ma luyện, thành tựu sẽ không thể lường được!
Tứ đại thống lĩnh đều gật đầu.
Song bọn họ không hề biết kinh nghiệm ma luyện của Đằng Thanh Sơn so với bọn họ tưởng tượng còn nhiều hơn rất nhiều.
- Tông chủ! Tranh đoạt bách phu trưởng kết thúc rồi.