Minh Nguyệt Hân Nhi giờ mới lên tiếng: “Thật ra việc này muội cũng có phần tham dự. Đêm qua muội nghe thấy tỷ nói chuyện với Băng Ngưng. Hai người tưởng rằng muội đã ngủ rồi, thật ra muội chỉ giả vờ ngủ, nghe hai người nói chuyện thôi. Muội nghe thấy hai người nói chuyện về Thẩm gia và Tiết vương gia. Nói thật lòng, tỷ tỷ, muội cũng cảm thấy tỷ làm bao nhiêu việc cho Thẩm gia như thế thật sự là rất không đáng. Thẩm gia đối xử với tỷ thế nào, còn tỷ thì báo đáp Thẩm gia thế nào? Cho dù là vì Băng Nhi tiểu thư đi nữa thì những việc tỷ làm thật sự đã là quá nhiều. Tỷ thật sự không cần vì chuyện của Thẩm gia mà tiếp tục gán cả tính mạng bản thân. Sáng sớm hôm nay, muội thức dậy đi tìm Tiết vương gia, nói cho Vương gia biết sức khỏe của tỷ không tốt, không thể lên kinh thành được. Muội còn nhờ Tiết vương gia giúp muội không nói cho tỷ biết việc này, để tránh cho tỷ sốt ruột. Tiết vương gia cho người của Thẩm gia biết tình hình hiện giờ của tỷ. Lão phu nhân cũng tán thành để tỷ ở lại. Tỷ phái Băng Ngưng ra ngoài xem, muội đã nói chuyện này cho Băng Ngưng nghe. Băng Ngưng sợ dọc đường Thẩm gia xảy ra chuyện gì, tỷ sẽ cắn rứt nên đi cùng Hải thống lĩnh rồi.”
Minh Nguyệt Hân Nhi nói xong, mở to mắt nhìn tôi. Vẻ mặt vừa có vẻ vô tội, lại vừa có vẻ cố gắng chịu đựng, tỏ ý bản thân mình làm đúng.
Tôi thở dài, nói: “Thôi vậy, Minh Nguyệt Hân Nhi. Ta cũng biết muội là muốn tốt cho ta, ta không trách muội đâu”.
Có lẽ Minh Nguyệt Hàn Nhi thật không ngờ tôi lại có thể không trách tội mình, con bé nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ thật sự không trách muội à? Nếu tỷ không trách tội muội thì phải nói cho muội biết sớm chứ. Miễn cho muội nơm nớp lo sợ cả nửa buổi như vậy, chỉ sợ tỷ không chịu tha thứ cho muội. Cửu Dung tỷ tỷ à, tỷ nghĩ xem, thật ra tỷ không cần phải cứ chôn theo Thẩm gia mới là không có lỗi với Băng Nhi tiểu thư, không có lỗi với Thẩm gia. Mấy năm nay, những việc tỷ làm cho Thẩm gia đã đủ nhiều rồi. Chẳng lẽ cứ phải chết theo họ sao? Bản thân tỷ cũng không phải là người của Thẩm gia. Tỷ phải sống những tháng ngày của chính tỷ chứ. Tỷ ngẫm nghĩ đi, nếu tỷ chết, cha tỷ sẽ phải tính sao? Lẽ nào tỷ thật sự muốn sau này ông trăm tuổi, không có con gái chăm sóc ma chay cho sao? Ông đã cao tuổi thế rồi, vạn nhất ốm đau bệnh tật, ai sẽ chăm nom?”.
Tôi nghe xong những lời Minh Nguyệt Hân Nhi nói, trong phút chốc cũng không biết phải đáp thế nào. Kỳ thật, chuyện cha tôi mà Minh Nguyệt Hân Nhi nhắc đến, tôi vẫn không thể đặt xuống được. Tôi đột nhiên cảm thấy Minh Nguyệt Hân Nhi tựa hồ loáng một cái đã trưởng thành chín chắn rất nhiều, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng. Tôi nhận ra rằng con bé luôn luôn suy nghĩ cho mình, nên cũng không đành lòng trách cứ.
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi không nói năng gì, cũng không dám nhiều lời, chỉ bảo: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ ở đây nghỉ ngơi đi. Muội đi mời Tiết vương gia đến, nếu tỷ có chuyện gì thì cứ nói với người là được. Minh Nguyệt Hân Nhi muội xuất thân nha hoàn, không hiểu chuyện gì. Nếu muội nói điều gì sai sót, tỷ cũng đừng trách muội. Từ… từ sau khi Tiêu Tiếu bỏ đi, trên thế gian này muội chỉ còn lại mình tỷ là người thân thôi”. Lúc Minh Nguyệt Hân Nhi nói những lời này, nước mắt lưng tròng, nhưng không rơi xuống. Cho tới giờ, tôi thấy lúc nào Minh Nguyệt Hân Nhi cũng tươi cười rạng rỡ, cứ nghĩ con bé đã sớm buông bỏ được chuyện Tiêu Tiếu, ai ngờ con bé vẫn không thể bỏ được. Bỗng nhiên trong lúc đó, tôi có cảm giác Minh Nguyệt Hân Nhi cũng là một nữ tử đáng thương.
Minh Nguyệt Hân Nhi vừa nói đã đẩy cửa đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa, tôi thấy con bé lặng lẽ dùng tay áo lau nước mắt.
Chẳng bao lâu sau, Tiết vương gia gõ cửa tiến vào.
Thần sắc Tiết vương gia bình thản, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Y xem sắc mặt tôi, nói: “Vậy là đã khá hơn nhiều rồi. Hôm nay xem thì sắc mặt cũng không còn tái nhợt nữa”.
Tôi vội vàng nói: “Dân nữ đa tạ Vương gia quan tâm, đa tạ ân cứu mạng của Vương gia”.
Tiết vương gia nghe những lời tôi nói, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, nhưng chỉ lát sau đã khôi phục lại. Y nói: “Cửu Dung, ta và cô không phải mới quen biết nhau ngày một ngày hai, cô cũng không cần phải giữ lễ tiết thế đâu, ở đây nào có người ngoài”.
Tôi nghe Tiết vương gia nói thế, nhất thời lại không biết nói gì cho phải. Y là một vương gia, dưới một người mà trên cả vạn người, cao cao tại thượng. Tôi chỉ là một cô dân nữ mà thôi, ngay cả khi ngồi đối diện, tôi cũng cảm thấy cách y đến mấy tầng mây. Chúng tôi vốn không phải người cùng một thế giới.
Một lúc lâu sau, tôi mới khẽ khàng đáp: “Cửu Dung biết rồi”.
Tiết vương gia nói: “Ta vốn tưởng rằng cô có rất nhiều điều muốn biết. Sao cô còn không hỏi đi? Cô hỏi đi. Chỉ cần ta biết, nhất định sẽ trả lời”.
Tôi lắc đầu nói: “Cửu Dung không có gì muốn hỏi Vương gia”.
Tiết vương gia nghe tôi nói thế lại có phần không lường trước được. Y nói: “Chẳng phải trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp sao?”.
Tôi mỉm cười: “Là Cửu Dung nghĩ nhiều thôi. Giờ nghĩ lại, những việc Vương gia làm vì Cửu Dung kỳ thật là rất nhiều. Người ngoài cũng nhìn thấy rõ ràng, ngược lại bản thân tôi có đôi khi lại không nhìn thấy. Dưới tình cảnh như thế, nếu tôi còn có điều gì nghi ngờ Vương gia, vậy thì… vậy thì tôi là kẻ không biết mang ơn”.
Tiết vương gia nhìn tôi chăm chú trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười. Nét cười của y rất tươi sáng, là thứ tôi chưa từng nhìn thấy. Y nói: “Một khi đã vậy, cô hãy nghe ta nói một câu, cứ ở trong này dưỡng bệnh đi. Chuyện của Thẩm gia không phải chuyện cô có khả năng giúp đỡ. Đương nhiên ta sẽ nghĩ cách giúp cô. Bất kể có được hay không, cô cũng chớ có tự trách mình”.
Trong lòng tôi lại cảm động một phen. Từ đầu đến cuối, tôi luôn ôm ánh mắt thành kiến để đối đãi với Tiết vương gia, cảm giác tính tình của y phóng đãng bất kham, rải tình khắp chốn, không phải một nam nhân tốt. Song đến giờ phút này, tôi đột nhiên cảm thấy từ đầu chí cuối mình đã nhìn nhầm. Chẳng những y là người chí tình chí nghĩa mà còn không phải loại chỉ nói miệng rồi thôi. Lúc y giúp đỡ người khác đều hết lòng hết sức, cũng không kể công. Tôi biết trong lòng y có tôi, nhưng y chưa từng nói với tôi hai từ “yêu mến” này, y tôn trọng tôi, hành động của y hoàn toàn khác Viên Chấn Đông. Viên Chấn Dông nói với tôi những lời ngọt ngào, nhưng tới khi việc đã đến chân, lúc nào cũng chỉ lấy mình làm trọng. Viên Chấn Đông là một người ích kỷ, nhưng Tiết vương gia thì không.
Chuyện đến bây giờ, tôi đã khẳng định rằng Tiết vương gia không phải là kẻ hãm hại Thẩm gia. Vị Vương gia thanh cao ngay thẳng này tuy có lúc hơi hẹp hòi, nhưng mà đối với người khác thì lại phó thác cả tấm lòng.
Tiết vương gia thấy tôi không nói gì thì cũng không lên tiếng. Tôi hỏi: “Vương gia, chuyện của Thẩm gia hiện giờ có phải không còn cách nào cứu vãn không?”
Tiết vương gia ngẫm nghĩ, hình như đang nghĩ xem nên nói thế nào để trả lời tôi cho thuyết phục. Y nói: “Phần lớn là vậy. Dù sao lần này người trúng độc cũng là tiểu công chúa Hoàng thượng yêu quý nhất. Việc này không phải việc nhỏ, nếu truy đến cùng, chỉ e chẳng những là cả nhà Thẩm gia, mà còn liên lụy đến cả cửu tộc. Có điều…”, Tiết vương gia trầm ngâm giây lát: “Ta biết Thẩm gia vô tội”.
Y lại tiếp: “Nhưng hiện tại hoàng huynh lại không tin Thẩm gia vô tội. Mà người của Thẩm gia thì không lấy ra được chứng cứ để chứng minh mình vô tội. Việc này khó là khó ở chỗ đó”.
Tôi nói: “Vương gia, không phải sẽ giao việc này cho Đại Lý Tự hội thẩm sao? Chẳng lẽ quan viên của Đại Lý Tự sẽ không điều tra rõ chuyện này, trả lại công bằng cho Thẩm gia ư?”.
Tiết vương gia cười khổ một tiếng nói: “Quan viên của Đại Lý Tự cũng không phải Bao Thanh Thiên tại thế, bọn họ có thể làm gì? Cùng lắm là tiến hành quy trình một chút để danh chính ngôn thuận mà xử tử người của Thẩm gia thôi. Nếu cô gửi hy vọng nơi bọn họ, thật sự là không cần thiết đâu”.
Tôi nghe Tiết vương gia nói thế, chỉ cảm thấy lòng chùng xuống. Tuy rằng biết người của Thẩm gia đối xử với mình không quá tốt, nhưng dù sao tôi cũng ở lại Thẩm gia mấy năm như thế, không thể trơ mắt nhìn cả đám người đi vào chỗ chết. Tôi nói: “Vương gia, Tiểu công chúa trúng độc, có thể chữa trị được không?”.
Tiết vương gia thở dài nói: “Việc này… ta cũng không biết. Nhưng Cửu Dung, cô yên tâm đi, đứa cháu gái này của ta phúc lớn mệnh lớn, sẽ không chết dễ dàng thế đâu”.
Tôi biết Tiết vương gia đang an ủi mình, trong lòng cảm thấy thật bi thương, nhưng cũng không có cách nào.
Tiết vương gia nói: “Cô phải hứa với ta, bất kể cuối cùng vụ án này được định đoạt ra sao, người của Thẩm gia có kết cục như thế nào, cô cũng phải sống cho tốt. Không được hành động theo cảm tính, bầu bạn cùng chết với người của Thẩm gia. Ta biết có lẽ điều kiện này gây khó dễ cho cô, ta cũng biết cô một lòng với họ. Nếu cô không chịu ưng thuận, ta thấy cô hãy cứ yên tâm ở đây mà tĩnh dưỡng là được”.
Trong lòng tôi thật sự lo cho an nguy của Thẩm gia, vội nói: “Vương gia, Cửu Dung hứa với người sẽ tuyệt đối không tự tìm cái chết”.
Tiết vương gia gật đầu nói: “Được. Vậy thì trước tiên cô cứ ở lại đây một ngày, sáng mai ta sẽ đưa cô lên kinh thành”.
Tôi đã đồng ý với Tiết vương gia, thế nên ở thêm một ngày nữa trong biệt uyển ở Thiên Tân của y, sáng sớm hôm sau mới theo y tới kinh thành.
Sau khi đến kinh thành, Tiết vương gia mời tôi đến ngụ tại vương phủ, tôi thấy không ổn thỏa nên không chịu đến. Tiết vương gia nói: “Cửu Dung, chẳng lẽ cô không nhớ việc gì đã xảy ra trong khách điếm ở Thiên Tân à? Nếu cô còn ở trong khách điếm, việc như thế xảy ra thêm lần nữa, cũng không có ai cứu cô đâu”.
Tôi thấy Vương gia khẩn khoản có ý, lại nghĩ nếu ở trong vương phủ, muốn nghe ngóng tin tức của Thẩm gia quả thật dễ dàng hơn, Băng Ngưng muốn tìm tôi cũng tiện hơn. Minh Nguyệt Hân Nhi lại đứng bên cạnh khuyến khích hồi lâu, muốn tôi vào ở trong Tiết vương phủ bằng mọi giá. Tôi đành phải đồng ý.
Tôi vốn cho rằng Tiết vương phủ sẽ rất hoành tráng, đầy phong thái. Bởi phủ Tướng quân của Viên Chấn Đông đã vàng son lộng lẫy, làm cho người ta tán thưởng không thôi rồi. Nhưng sau khi vào Tiết vương phủ, tôi mới phát hiện ra mình đã đoán nhầm. Tuy rằng nhìn từ bên ngoài Tiết vương phủ thoạt trông có vẻ hết sức xa hoa, nhưng bên trong lại rất thanh tịnh giản đơn. Vàng bạc, đồ ngọc, đá cẩm thạch cũng rất hiếm thấy, chung quanh trồng rất nhiều cây cối, trong đó có một vài loại hoa cỏ lạ lùng, tôi cũng không biết tên gọi là gì.
Tiết vương gia sắp xếp một gian sương phòng rất tao nhã ở mé đông cho tôi ở, Minh Nguyệt Hân Nhi thì ở sát vách với tôi. Nếu vậy Minh Nguyệt Hân Nhi có muốn chăm nom tôi thì cũng tiện hơn.
Sau khi sắp xếp xong, Tiết vương gia dẫn một nữ tử ba mươi mấy tuổi đến, nói lời giới thiệu: “Cửu Dung, đây là Nhị quản gia Tô đại tỷ của vương phủ. Cô có cần gì, hoặc muốn tìm bản vương thì cứ trực tiếp nói với Tô đại tỷ là được. Vết thương trên chân cô vẫn còn rất nghiêm trọng, ta bảo Tô đại tỷ phái hai nha hoàn cho cô. Cô phải nhớ uống thuốc mới được”.
Vì chân tôi bị thương nên đành phải ngồi trên giường, không thể đứng lên. Tôi nói từ tận đáy lòng: “Cảm tạ Vương gia”.
Tiết vương gia cười nói: “Có gì đâu. Tô đại tỷ, tỷ đi theo ta đến Di Trần hiên lấy lọ ‘Cửu Hương Ngọc Lộ’ hoàng huynh ban cho ta để Cửu Dung cô nương bôi lên miệng vết thương, nghe nói dùng loại thuốc này sẽ không để lại sẹo”.
Tô đại tỷ nghe xong, trái lại hơi giật mình, lắp bắp hỏi: “Vương gia, không phải người đã nói phải giữ lại lọ Cửu Hương Ngọc Lộ mà Hoàng thượng ban cho à? Người còn một mực không dám dùng, chẳng lẽ hôm nay…”.
Tiết vương gia nói: “Tô đại tỷ, tỷ quả nhiên đã lớn tuổi rồi, từ bao giờ lại nói chuyện dông dài thế”. Y quay đầu lại nói với tôi: “Cửu Dung, trước tiên cô cứ nghỉ tạm ở đây đi, ta bảo Tô đại tỷ mang thuốc đến cho cô. Minh Nguyệt Hân Nhi, nếu có cần gì, cứ nói với Tô đại tỷ là được”.
Minh Nguyệt Hân Nhi đang vui vẻ như chú chim nhỏ vừa được tháo cũi sổ lồng, con bé ríu rít nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, chỗ này chơi vui thật đấy”, vừa lúc nghe Vương gia gọi mình, vội nói: “Vương gia, muội biết rồi, người cứ việc yên tâm là được. Có Minh Nguyệt Hân Nhi muội ở đây, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Minh Nguyệt Hân Nhi muội đường đường… đường đường… rất lợi hại đó!”.
Tiết vương gia khoanh hai tay lại, cười nói: “Thật ra ta vốn yên tâm, nhưng có Minh Nguyệt Hân Nhi ở đây thành thử không còn yên tâm như vậy nữa”.
“Vương gia! Người không thể bắt nạt muội, người cũng đường đường là Tiết vương gia đấy.” Minh Nguyệt Hân Nhi dẩu môi kêu lên.
Tiết vương gia mỉm cười, xoay người dẫn theo Tô đại tỷ đi. Chẳng bao lâu sau, Tô đại tỷ đã mang lọ Cửu Hương Ngọc Lộ kia về đưa cho tôi.
Tô đại tỷ là một người phụ nữ rất tốt, mỗi tội hơi dài dòng chút xíu. Minh Nguyệt Hân Nhi bôi Cửu Hương Ngọc Lộ cho tôi, Tô đại tỷ đứng bên cạnh nói: “Cửu Dung cô nương, Vương gia của chúng tôi đối xử với cô thật tốt, lọ Cửu Hương Ngọc Lộ này được người coi như châu báu đấy, thật không ngờ lại có thể dễ dàng lấy ra cho cô nương dùng như vậy. Cô nương quả thật rất có phúc”.
Tôi cười cười, không nói tiếng nào, vì thật sự không biết nói gì cho phải. Ngược lại, Minh Nguyệt Hân Nhi lại tràn ngập tò mò đối với Tiết vương gia, con bé hỏi: “Tô đại tỷ, muội nghe người ta nói, Tiết vương gia có ba mươi sáu phòng cơ thiếp, có phải thật không? Nếu là thật, bản thân muội rất muốn nhìn thấy. Lúc người trong thiên hạ nói đến Tiết vương gia, chuyện nói đến đầu tiên chính là chuyện này”.
Tô đại tỷ vốn dĩ nét mặt tươi vui, nghe thấy Minh Nguyệt Hân Nhi hỏi thế, nhất thời giận tái mặt: “Minh Nguyệt Hân Nhi cô nương, việc này có gì mà hỏi thăm? Đây là việc riêng của Tiết vương gia, cho dù Vương gia có đến một trăm ba mươi sáu phòng cơ thiếp cũng chẳng sao cả, không phải sao? Dù sao Vương gia của chúng tôi cũng đường đường là vương gia vương triều Tây Tống”.
Minh Nguyệt Hân Nhi cười hì hì, nói: “Tô đại tỷ, tỷ đừng nóng giận, muội chỉ tùy tiện hỏi thế thôi mà”.
Tôi thấy bầu không khí có phần bế tắc, vội vàng lên tiếng hòa giải: “Tô đại tỷ, từ xưa đến nay, Minh Nguyệt Hân Nhi nói chuyện đều không biết phép tắc, mong tỷ đừng để bụng”.
Minh Nguyệt Hân Nhi trừng mắt nhìn tôi một cái, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, sao muội nói chuyện lại là không biết phép tắc chứ?”
Sắc mặt Tô đại tỷ lúc này mới dịu đi, nói: “Vương gia của chúng tôi là người thế nào, hai người dần dần rồi sẽ biết. Tin đồn ở đầu đường cuối ngõ, sao có thể tin được”.
Tô đại tỷ đang nói thì bỗng có một nha hoàn vẻ mặt kích động chạy vào quỳ xuống đất nói: “Tô đại tỷ, Tô đại tỷ, không hay rồi, không hay rồi!”.
Tô đại tỷ hỏi: “Phỉ Thúy, làm sao thế? Đừng có rối lên vậy, không thấy ở đây đang có khách à?”.
Nha hoàn vận y phục màu xanh tên là Phỉ Thúy kia nói: “Tô đại tỷ, là Ngọc chủ nhân… Ngọc chủ nhân sinh non rồi”.
Tô đại tỷ nghe thấy thế, sắc mặt đại biến, hỏi: “Sao có thể như vậy? Hôm qua ta mới đến thăm Ngọc chủ nhân, vẫn còn yên lành, sao hôm nay bỗng nhiên lại sinh non? Chẳng lẽ là… chẳng lẽ là Vương phi?”.
Phỉ Thúy quỳ trên mặt đất, run rẩy không dám nói lời nào. Tô đại tỷ đột nhiên đứng lên, nói: “Đi, ta đi xem rốt cục xảy ra chuyện gì. Vương phi càng ngày càng không biết chừng mực”. Tô đại tỷ nói xong, lại bảo với tôi: “Cửu Dung cô nương, cô cứ ở đây nghỉ ngơi. Trong vương phủ xảy ra chuyện nên tôi đi xem sao”.
Tôi gật đầu nói: “Xin Tô đại tỷ cứ tự nhiên”.
Tô đại tỷ nói xong liền dẫn Phỉ Thúy đi. Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn theo bóng lưng xa dần của Tô đại tỷ, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ đoán xem chuyện này… rốt cục là thế nào?”.
Tôi lắc đầu nói: “Ta biết làm sao được. Việc của người khác, đừng xen vào thì hơn”. Mặc dù tôi nói thế, nhưng trong đầu lại loáng thoáng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Bình thường Tiết vương gia phóng khoáng lỗi lạc, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, nhà nào cũng có những nỗi khó xử của riêng mình.
Minh Nguyệt Hân Nhi than thở: “Cũng phải. Chúng ta không nên quan tâm đến việc của người ta thì hơn. Nhưng Cửu Dung tỷ tỷ, nếu Tiết vương gia không lấy nhiều cơ thiếp như thế thì sẽ không có lắm chuyện như vậy. Nói chung là kết quả do bản thân người tự chuốc lấy, chẳng trách ai được”. Những lời này của Minh Nguyệt Hân Nhi đúng là trúng tim đen. Tôi nghe thấy, nhưng không nói một lời.
Hồi 12: Tiểu Lang Tiết vương gia
Sau giờ Ngọ, thời tiết bỗng nhiên âm u, tôi nhìn trời nói: “Có lẽ sắp mưa rồi. Minh Nguyệt Hân Nhi, không biết mấy người Lão phu nhân thế nào nhỉ”.
Minh Nguyệt Hân Nhi đáp: “Cửu Dung tỷ tỷ, không phải Vương gia đã nói rồi sao? Bây giờ người của Thẩm gia đang bị giam trong Đại Lý Tự rồi, chờ tam ti hội thẩm. Tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Tỷ đừng lo lắng nữa, nên hết lòng lo nghĩ cho cái chân của mình thì hơn. Nếu tỷ cứ nghĩ đông nghĩ tây, vết thương trên chân sẽ không khỏi được đâu. Ấy! Muội đang nói gì thế này, đại cát đại lợi, đại cát đại lợi, bách vô cấm kỵ[1]”.
[1] Đại cát đại lợi, bách vô cấm kỵ: Ý muốn nói gặp nhiều may mắn, bất kể điều gì cũng không thể xâm hại.
“Minh Nguyệt Hân Nhi, muội nói gì mà bách vô cấm kỵ thế?” Vừa nói Tiết vương gia ngọc thụ lâm phong vừa đi đến: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội mà cũng biết tới đại cát đại lợi, bách vô cấm kỵ, hiếm có ha”.
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy Tiết vương gia trêu chọc, nhất thời có hơi bực mình, bất giác buột miệng nói: “Vương gia, tuy rằng Minh Nguyệt Hân Nhi ngốc nghếch, thế nhưng muội cũng biết, nếu muội là nam nhi, lấy vợ nhất định không lấy ba mươi sáu người. Hay nói cách khác, chỉ riêng đám thê tử trong nhà đã đủ làm sập trời. Vương gia thì khác, may mà người vẫn còn cười được, hiếm có, hiếm có!”.
Tiết vương gia nghe xong những lời Minh Nguyệt Hân Nhi nói, sắc mặt thoắt cái thay đổi, nhưng rồi lại khôi phục như thường. Y ra chiều như không nghe thấy, đi đến trước mặt tôi, hỏi: “Cửu Dung, vết thương của cô thế nào rồi?”.
Tôi trả lời: “Đa tạ Vương gia quan tâm. Cũng không sao rồi. Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, cũng không tổn thương đến gân cốt. Tôi nghĩ qua tám ngày mười ngày nữa, hẳn là có thể xuống giường đi lại rồi”.
Tiết vương gia cười nói: “Vậy là tốt rồi. Cô cứ ở đây dưỡng thương cho khỏe đi. Việc của Thẩm gia, đừng lo lắng quá. Bản vương nhất định sẽ nghĩ cách”.
Tôi thấy Tiết vương gia miễn cưỡng cười vui, nhưng từ đầu đến cuối lại không che giấu được nét tiều tụy trên khuôn mặt. Tuy rằng tôi cho những lời Minh Nguyệt Hân Nhi nói như “Tiết vương gia lấy ba mươi sáu phòng cơ thiếp nên mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay” các kiểu là rất đúng, có điều vẫn không đành lòng thấy y như thế, liền nói lời an ủi: “Vương gia, chỗ của người… không có việc gì chứ”.
Tiết vương gia thấy tôi hỏi đến, ngẩn người, rồi cười nói: “Có thể có chuyện gì được, chỉ là mấy nữ nhân làm ầm làm ĩ lên thôi, từ lâu ta đã trông việc quái lạ mà không thấy quái lạ rồi. Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe là được, không cần để ý đến họ. Ta đã dặn dò Tô đại tỷ, những chuyện này không cho phép nói ở chỗ cô”.
Tôi thấy y không muốn nói, cũng không tiện hỏi. Kế đó, cả hai có phần chẳng biết nói gì với nhau. Minh Nguyệt Hân Nhi cũng lặng thinh, đứng ở bên cạnh.
Một lúc lâu sau, Tiết vương gia nói: “Ta cũng nên trở về thôi”. Tôi gật gật đầu: “Vương gia đi cẩn thận. Cửu Dung cung tiễn Vương gia”.
Tiết vương gia sững ra, nhưng cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Mãi đến lúc nhập nhoạng, Tô đại tỷ mới lại đến chỗ này. Tô đại tỷ hỏi: “Cửu Dung cô nương, rất xin lỗi cô, muộn thế này mới đến thăm cô. Cô đã khá hơn chút nào chưa?”
Tôi cười nói: “Tôi đã khá nhiều rồi, làm phiền Tô đại tỷ phải đến thăm, thật là áy náy quá”.
Tô đại tỷ cười nói: “Bản thân tôi sẵn lòng đến đây ngồi một lát, thăm Cửu Dung cô nương mà. Đầu óc tôi đây cũng được thanh tĩnh một chút, đỡ phải bị bọn họ làm phiền suốt ngày. Cửu Dung cô nương, Vương gia có đến thăm cô không? Nếu Vương gia đến thăm cô, cô giữ người ngồi lại một lúc. Nếu không, chẳng bao lâu sau người lại muốn bỏ nhà ra đi đấy”.
Tôi nghe Tô đại tỷ nói thế, thật sự có đôi chút ngạc nhiên. Tôi hỏi: “Tô đại tỷ, thế nào gọi là Vương gia bỏ nhà ra đi? Vì sao Tiết vương gia phải bỏ nhà ra đi?”.
Tô đại tỷ thở dài đáp: “Cái này gọi là nhà nào cũng có những nỗi khó xử của riêng mình, Vương gia cũng chẳng còn cách nào khác. Từ xưa đến nay, ai mà không biết nhà mình là yên ấm nhất. Song Vương gia cũng có cách nào đâu. Vài hôm trước trong nhà gà bay chó chạy. Vương gia muốn yên tĩnh một lúc mà cũng không được. Người còn muốn ở trong nhà thì mới là lạ”.
Tôi nghe Tô đại tỷ nói thế, thật sự hết sức ngạc nhiên, hỏi: “Tô đại tỷ, rốt cục là có chuyện gì vậy? Nếu tỷ cảm thấy có thể nói ra thì cứ nói đi đừng ngại. Còn nếu tỷ cảm thấy chuyện này không thích hợp nói với người ngoài thì thôi vậy. Bình thường tôi thấy dáng vẻ của Vương gia như thế, quả tình cũng không nghĩ người lại bị nhiều chuyện quấy nhiễu”.
Tô đại tỷ thở dài nói: “Cửu Dung cô nương, những câu này vốn không nên nói với người ngoài. Nhưng trong lòng Tô đại tỷ tôi không coi cô là người ngoài. Người Vương gia để ý thì đương nhiên Tô đại tỷ tôi cũng phải lưu tâm. Vương gia tặng Cửu Hương Ngọc Lộ người quý trọng nhất cho cô, cũng có nghĩa là người không coi cô như người ngoài. Tôi cũng không ngại nói với cô. Nói cho cùng, tất cả mọi sự đều do Hoàng thượng và Vương phi gây ra”.
Tôi thấy Tô đại tỷ bắt đầu cởi mở hơn, cũng không thúc giục. Tô đại tỷ nói: “Cửu Dung cô nương, cô không biết đâu. Ngôi vị hoàng đế của Tây Tống chúng ta vốn phải do Vương gia nhà chúng tôi kế tục. Nhưng khi Vương gia nhà tôi còn nhỏ, Hoàng thái hậu lại thiên vị nhi tử của mình, thế nên chẳng hiểu thế nào, ngôi vị hoàng đế lại thành ra của Đương kim Hoàng thượng. Có điều Hoàng thái hậu và Hoàng thượng biết chuyện này bọn họ có lỗi với Vương gia nên đối xử với Vương gia tốt lắm, ra sức đền bù cho người. Nhưng một mặt khác, Hoàng thái hậu và Hoàng thượng lại lo lắng sau khi Vương gia lớn lên biết được chuyện này, vì vậy họ mới nghĩ cách giám sát Vương gia. Vị vương phi bảo bối hiện giờ của chúng tôi là cháu gái đằng ngoại của Hoàng thái hậu. Vì Hoàng thái hậu muốn theo dõi và lung lạc Vương gia nên mới gả cháu gái ngoại của bà ta cho Vương gia. Thế nhưng vị vương phi này vừa hung ác vừa độc địa, không có tấm lòng bao dung người khác. Vương gia luôn luôn bị nàng ta làm cho phiền não, vậy nên quanh năm suốt tháng thường xuyên không có ở nhà”.
Những lời Tô đại tỷ thật tình nằm ngoài suy đoán của tôi, tôi nói: “Tô đại tỷ, thật có chuyện này ư? Nhưng nếu Vương phi là người như vậy, thế thì vì sao Vương gia lại lấy nhiều cơ thiếp đến thế? Vương phi đã cho phép Vương gia lấy nhiều cơ thiếp, có thể thấy rằng Vương phi cũng không đến nỗi…” Tôi nói đến đây thì dừng lại không nói nữa.
Tô đại tỷ lắc đầu: “Cửu Dung cô nương, những gì cô chứng kiến chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi. Thật ra Vương phi nào có được tốt như thế. Sao nàng lại có thể cho phép Vương gia lấy ba mươi sáu phòng cơ thiếp. Trong ba mươi sáu phòng cơ thiếp kia, có một phần là do Hoàng thượng ban cho. Hoàng thượng sợ Vương gia của chúng tôi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với mình nên liền nghĩ cách dùng sắc đẹp để mê hoặc người, thế là liền ban cho người hơn chục cơ thiếp, muốn để người thành con rối mất trí. Còn một bộ phận cơ thiếp khác là trong lúc Vương gia đi du ngoạn bốn phương, cứu vớt các cô gái không có nhà để về. Những cô gái này rất nhiều người thân thế đáng thương, Vương gia nào giờ luôn có lòng thương hương tiếc ngọc, sau khi cứu được bọn họ, thấy họ không chốn nương thân bèn đưa về vương phủ. Còn có một vài cơ thiếp là nữ tử thanh lâu. Sở dĩ Vương gia lấy họ về cũng ít nhiều vì muốn tự bảo vệ mình. Vương gia làm điệu bộ như thế, tỏ vẻ bản thân chìm đắm trong thanh sắc, Hoàng thượng nhất định sẽ bớt hoài nghi liệu Vương gia có lòng không tuân quy tắc thần tử không. Nếu không, Vương gia có muốn thoát thân, cũng không dễ dàng”.
→STE.NT®
Tôi nghe Tô đại tỷ nói những lời xuất phát từ đáy lòng như thế mới hiểu ra rằng Vương gia cũng không phải loại người phong lưu háo sắc trời sinh như người ngoài tưởng tượng, mà là có rất nhiều chuyện không thể không làm.
Tô đại tỷ lại nói tiếp: “Tiết vương gia của chúng tôi do Tiền hoàng hậu sinh ra. Tiên hoàng sủng ái Tiền hoàng hậu, đáng tiếc Tiền hoàng hậu không có phúc được hưởng, bà đi theo Tiên hoàng ba năm, lúc sinh Vương gia thì khó sinh nên qua đời. Hoàng thái hậu hiện giờ là tỷ tỷ ruột thịt của Tiền hoàng hậu. Bà ta và Tiền hoàng hậu vào cung cùng một lúc, nhưng lại không được Tiên hoàng sủng ái. Sau khi Tiền hoàng hậu qua đời, vì tưởng niệm Tiền hoàng hậu nên thái độ của Tiên hoàng với tỷ tỷ của bà – tức Đương kim Hoàng thái hậu – cũng tốt hơn rất nhiều. Hoàng thái hậu liền nhân cơ hội này mang Vương gia về để nuôi lớn. Bà ta đối xử với Vương gia nhà chúng tôi cũng tốt lắm, chỉ tiếc về vấn đề vương vị, bà ta vẫn thiên vị nhi tử của chính mình. Vì Tiên hoàng nhớ nhung Tiền hoàng hậu nên khi Vương gia mới hơn mười tuổi, Tiên hoàng đã tạ thế. Trước khi ngài băng hà có để lại di chiếu, muốn truyền ngôi vị hoàng đế lại cho Vương gia. Hoàng thái hậu bèn móc nối với một số gian nịnh thần, xuyên tạc di chiếu nên Đương kim Hoàng thượng mới có thể đăng cơ làm hoàng đế. Hiện giờ, tuy rằng bề ngoài thì Hoàng thái hậu và Hoàng thượng cực kỳ ân sủng Vương gia của chúng tôi, thế nhưng trong lòng lại rất kiêng dè người. Cũng may mà Vương gia của chúng tôi là người thông minh, mỗi bước đi đều rất cẩn trọng. Nếu không, có lẽ Vương gia đã rước họa sát thân từ lâu rồi”.
Tôi hỏi: “Tô đại tỷ, sao tỷ biết được những điều này? Mấy lời này không thể tùy tiện nói, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ liên lụy đến Vương gia”.
“Đương nhiên là thế”, Tô đại tỷ đáp: “Tôi vẫn có chừng mực mà. Nhưng Cửu Dung cô nương, tôi chưa từng coi cô là người ngoài. Vương gia của chúng tôi đối với cô… hoàn toàn khác với những người khác. Cô cũng không phải không có chút tình ý nào với Vương gia chúng tôi nhỉ. Cô hỏi tôi làm sao biết được những chuyện cũ năm xưa ấy à, đó là vì tôi từng là tỳ nữ thiếp thân của Tiền hoàng hậu”.
Tôi thấy Tô đại tỷ nói thế, vội vàng biện bạch: “Tôi và Vương gia vốn rất thuần khiết, chúng tôi chỉ giống như mối giao thiệp giữa những người quân tử mà thôi”.
Tô đại tỷ nở nụ cười nói: “Được rồi, được rồi, Cửu Dung cô nương, tôi vốn chỉ nói thế thôi, chứ không có ý gì khác. Gả cho Vương gia nhà chúng tôi là cái phúc, nhưng sinh ra trong vương phủ lại không phải phúc phận gì. Vương phi hung ác làm liều, ngang ngược càn rỡ, ai không cẩn thận mà chọc tức nàng ta thì đúng là khổ tám đời tám kiếp đấy. Vương gia e ngại Hoàng thái hậu nên cũng không dám va chạm quá mức với Vương phi. Nào ngờ Vương phi lại càng ngày càng ngông nghênh tự đai. Haizzz, đúng là gia môn bất hạnh mà. Cửu Dung cô nương, tôi mới quen cô chưa được bao lâu, nhưng tôi nhìn ra được cô khác với người khác. Nếu cô gả cho Vương gia chúng tôi, sẽ luôn có cách áp chế cái vẻ kiêu căng kia của Vương phi”.
Tôi nghe Tô đại tỷ nói ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, lại không thể trách đại tỷ, đành phải nói: “Tô đại tỷ đã coi trọng tôi quá rồi. Cửu Dung và Vương gia chỉ là quân tử chi giao. Đó gọi là quân tử chi giao đạm như nước. Huống hồ, Cửu Dung đã từng gả cho người khác làm tiểu thiếp, tất nhiên là không dám trèo cao đến Vương gia”.
Tô đại tỷ nghe tôi nói thế, giật mình kinh hãi bảo: “Cửu Dung cô nương, thì ra cô đã từng gả cho người khác làm tiểu thiếp? Vậy mà Vương gia còn đối xử với cô tốt như thế, nói vậy chẳng phải là Vương gia đối xử với cô khác với những người khác à”.
Tôi thấy Tô đại tỷ càng nói càng kỳ cục, vội lảng sang chuyện khác, hỏi: “Tô đại tỷ, phải rồi, không biết Ngọc chủ nhân mà mọi người nói đến thế nào rồi? Con của nàng có giữ được không?”.
Trên mặt Tô đại tỷ toát ra vẻ phẫn nộ, đại tỷ nói: “Ngọc chủ nhân thật là đáng thương. Chẳng những con của nàng không giữ được, mà nghe ngự y nói sau này còn không thể sinh nở được nữa. Thương thay cho Ngọc chủ nhân còn trẻ tuổi, lại gặp phải sự đả kích này, thật là rất đáng thương”.
Tôi cũng thầm thở dài, hỏi: “Tô đại tỷ, Vương gia xử lý chuyện này thế nào?”.
Tô đại tỷ đáp: “Vương gia có thể làm gì được? Người mắng Vương phi mấy câu, giờ Vương phi bị chọc tức nên tiến cung tìm Hoàng thái hậu rồi. Còn chưa nói được Hoàng thái hậu sẽ trách móc Vương gia thế nào đâu. Vương phi cũng thật sự là ác độc, lại hạ nhiều hồng hoa trong thuốc bổ sắc cho Ngọc chủ nhân như thế. Nàng ta sợ kẻ bị nàng ta mua chuộc sẽ bán đứng mình nên đã sai người đánh chết tươi rồi”.
Tôi nghe Tô đại tỷ nói vậy, trong lòng biết Vương phi kia không phải là người được giáo dưỡng hiền lành gì, quả thực là lòng dạ ác độc. Ngẫm lại thường ngày Vương gia phóng khoáng nhẹ nhàng, thật sự không thể ngờ y lại phải sống những ngày như vậy. Chẳng trách hồi đầu lúc cầu hôn với tôi từng nói rằng thê tử của y vừa ngốc vừa vụng. Lúc đó tôi chỉ cho rằng y cố tình nói thế, hôm nay mới biết được Tiết vương phi kia há chỉ vừa ngốc vừa vụng không thôi, mà quả thật là Giả Nam Phong[2] tại thế. Nàng ta một tay che trời trong Tiết vương phủ, còn Tiết vương gia lại đành bó tay hết cách.
[2] Hoàng hậu nhà Tây Tấn, bà ta đã thao túng triều đình Tây Tấn khiến nhà Tây Tấn suy yếu và dẫn đến diệt vong. Bà ta rất độc ác và ngang ngược. Ban đầu khi Giả Nam Phong vào cung làm thái tử phi, chỉ cần không vừa lòng với cung nữ nào là giết luôn cung nữ đó. Có cung nữ khác trong cung có thai với Thái tử, Giả Nam Phong phát hiện bèn lấy ngọn kích nhỏ phóng vào người cung nữ khiến cung nữ nọ bị thương và sẩy thai.
Tô đại tỷ than phiền với tôi một lúc lâu nữa mới rời đi. Minh Nguyệt Hân Nhi nghe tỷ ta nói nhiều như thế, nhưng không xen vào một câu nào, thật sự chẳng giống với con bé thường ngày. Đợi đến khi Tô đại tỷ đi rồi, con bé mới lên tiếng: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ có chủ ý gì không? Chúng ta giáo huấn tử tế Tiết vương phi kia một chút, được không?”.
Tôi trừng mắt nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi, nói: “Đây là việc nhà người ta, Minh Nguyệt Hân Nhi muội đừng có xen ngang mà rước họa vào thân. Tuy rằng Tiết vương gia tạm thời nín nhịn, nhưng đương nhiên người sẽ có cách. Tiết vương phi có hung hăng càn quấy cũng chỉ tạm thời thôi. Minh Nguyệt Hân Nhi, muội đừng có gây thêm phiền hà cho Tiết vương gia là được”.
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi không tán thành suy nghĩ của mình liền ngồi sang bên cạnh bực bội.
Đến tối, con bé quên khuấy mất chuyện này, lại ngọt ngào như mật, gắn kết như hồ với tôi.
Con bé đang ngồi bên cạnh pha trò cho tôi vui thì nghe có người gõ cửa. Tôi nói: “Đã muộn thế này rồi, ai còn gõ cửa? Minh Nguyệt Hân Nhi, muội xem xem”.
Minh Nguyệt Hân Nhi vâng lời đi ra mở cửa. Con bé kinh ngạc reo lên: “Băng Ngưng, sao muội lại ở đây thế này?”.
Tôi nghe Minh Nguyệt Hân Nhi nói là Băng Ngưng đến, vội vàng kêu con bé dẫn Băng Ngưng vào. Băng Ngưng phong trần mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất tốt. Tôi vội hỏi: “Băng Ngưng muội muội, muội đã ăn cơm tối chưa?”.
Băng Ngưng lắc đầu nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ quả là lợi hại, ngay cả việc muội chưa ăn cơm tối cũng có thể nhận ra được. Muội vội vàng chạy đến đây, hơi đâu mà để ý”. Tôi vội bảo Minh Nguyệt Hân Nhi xuống phòng bếp lấy đồ ăn rồi kéo Băng Ngưng lại nói chuyện.
Tôi hỏi: “Băng Ngưng muội muội, giờ Thẩm gia thế nào rồi? Muội kể lại tình hình cho ta nghe một lượt”.
Băng Ngưng cúi đầu xuống, đáp: “Không tốt lắm”.
“Thế nào gọi là không tốt lắm. Băng Ngưng muội nói rõ hơn chút đi.”
“Vâng”. Băng Ngưng nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội thấy lần này Thẩm gia không thoát được kiếp nạn đâu. Mặc dù vẫn tam ti còn chưa tiến hành hội thẩm, nhưng muội nghe ý của Hải thống lĩnh, hình như là có người sau lưng rắp tâm muốn Thẩm gia nhà nát người vong. Kẻ kia quyền cao chức trọng, so với hắn, Hải thống lĩnh cũng chẳng là gì. Vả lại, chuyện này Thẩm gia vốn đuối lý, dù sao người trúng độc cũng là Tiểu công chúa, chỉ e Thẩm gia không tránh khỏi kiếp số”.
Tôi nghe Băng Ngưng nhắc đến kẻ đứng phía sau, lặng im không nói một lời, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Băng Ngưng muội muội, ta đã biết kẻ đứng phía sau kia là ai rồi”.
Băng Ngưng không khỏi thấy quái lạ, cô bé hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, chuyện đến hôm nay, tỷ sẽ không hoài nghi kẻ đứng phía sau là Vương gia chứ? Vương gia là người tốt. Băng Ngưng muội nguyện lấy đầu ra bảo đảm, chuyện này tuyệt đối không có bất cứ can hệ gì đến Tiết vương gia. Tiết vương gia vốn không phải loại người như vậy”.
Tôi không nói gì, nhưng sau cùng vẫn cúi đầu nói ra cái tên ấy: “Viên Chấn Đông”.
“Là Viên Chấn Đông?” Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Băng Ngưng càng sâu nặng, nhưng cô bé đã chợt hiểu ra rất mau, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, nếu tỷ không nói, muội vốn không nghĩ ra việc này. Bây giờ nghe tỷ nói, bản thân muội cũng đã rõ ràng rồi. Việc này quả thật do Viên Chấn Đông gây ra. Đúng là sau khi Viên Chấn Đông đến Duy huyện thì Thẩm gia mới liên tiếp xảy ra chuyện. Tỷ có còn nhớ sự việc Lão phu nhân bị án kiện quấn thân không? Chuyện này cuối cùng còn kinh động đến cả Hoàng thượng, Hoàng thượng còn hạ thánh chỉ nói muốn xử tử Lão phu nhân. Lúc ấy muội đã nghĩ, sao Hoàng thượng ở kinh thành cách xa muôn vạn dặm lại có thể quan tâm đến một việc như thế cơ chứ?”.
“Nhưng mà…” Băng Ngưng khó hiểu nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, với địa vị của Viên Chấn Đông, hắn thật sự không cần thiết phải đối phó với Thẩm gia. Hắn làm nhiều việc như thế, rốt cục là vì sao? Chẳng lẽ là bởi vì hắn thích tỷ cho nên mới không tiếc phá hủy Thẩm gia để có được tỷ? Hay là bởi hắn cảm thấy thê tử của mình, Hoàng Yên Mạch – cũng chính là Liễu Vũ Tương – thiếu chút nữa chết trong tay Thẩm gia cho nên muốn trả thù?”.
Tôi không khỏi có phần xấu hổ nói: “Băng Ngưng muội muội, muội thật sự đã nghĩ nhiều rồi. Viên Chấn Đông có dã tâm không nhỏ, tuyệt đối không phải một người vì nhi nữ tình trường mà làm ra nhiều việc như thế. Ta cũng không biết mục đích của hắn là gì, nhưng ta biết, hắn làm nhiều việc đến vậy, tuyệt đối không phải vì những điều đơn giản như muội nói”.
Băng Ngưng sinh nghi, hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, ý tỷ là Viên Chấn Đông làm nhiều việc như thế, chẳng lẽ còn có mục đích khác?”.
Tôi nặng nề gật đầu, đáp: “Ừ”.
Hồi 13: Kinh nghe Hà Đông hống
Băng Ngưng hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, chẳng lẽ Thẩm gia và Viên Chấn Đông có thâm thù đại hận? Viên Chấn Đông thật là đê tiện, ban đầu hắn nhận Thẩm lão phu nhân làm nghĩa mẫu, để người của Thẩm gia lơi lỏng cảnh giác với hắn, sau đó liền làm nhiều việc xấu như thế để chèn ép, hãm hại, thậm chí đạp đổ Thẩm gia. Kẻ này, đáng ra phải xẻ thịt róc xương”.
Tôi nghe Băng Ngưng nói thế, trong phút chốc thấy hốt hoảng đôi phần. Tôi còn nhớ dáng vẻ của Viên Chấn Đông năm đó, khi đó tên hắn không phải là Viên Chấn Đông mà là Hình Phong, hắn không phải tướng quân mà chỉ là một nông dân bình thường. Hắn của thời điểm ấy, kiên trì, đơn thuần, lương thiện, nhưng tại sao bây giờ lại đã thay đổi rồi? Cuối cùng thứ thay đổi là thời gian, hay là trái tim con người? Lúc hai chữ “đê tiện” từ miệng Băng Ngưng phát ra, tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn. Tôi nằm mơ cũng thật không ngờ, Hình Phong ca ca của năm đó lại có một ngày bị người ta mắng là “đê tiện”.
Giữa lúc hốt hoảng, tôi nghe Băng Ngưng muội muội hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ làm sao thế? Không có chuyện gì chứ”.
Tôi lắc đầu, mỉm cười nói: “Muội muội, ta không sao đâu. Chỉ là lo cho mấy người Lão phu nhân thôi”. Lúc này, tôi chợt nhớ ra, Minh Nguyệt Hân Nhi nói xuống bếp làm cơm, sao đi lâu thế rồi mà vẫn chưa thấy về?
Tôi nghĩ đến chuyện Tiết vương phi mà Tô đại tỷ nói lúc tối, không khỏi có phần bận tâm, bảo: “Băng Ngưng muội muội, hiện giờ ta vẫn chưa xuống giường được, phiền muội tới phòng bếp xem thế nào. Minh Nguyệt Hân Nhi đi lâu thế mà vẫn chưa về, ta hơi lo cho con bé”.
Băng Ngưng có phần không cho là phải, cười bảo: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ cũng quá căng thẳng với Minh Nguyệt Hân Nhi rồi. Hôm nay là ở Tiết vương phủ chứ có phải ở chỗ khác đâu, chẳng lẽ còn có cường đạo cướp Minh Nguyệt Hân Nhi đi hay sao?”. Tuy rằng Băng Ngưng miệng nói vậy nhưng người đã mau mắn đứng lên, mở cửa ra ngoài.
Phía gian ngoài có hai nha đầu Tô đại tỷ phái tới đang ngủ, tôi loáng thoáng nghe Băng Ngưng hỏi thăm hai cô xem phòng bếp đi đằng nào. Ngay sau đó cô bé liền ra ngoài. Lần này Băng Ngưng đi cũng rất lâu mà vẫn chưa về. Có điều võ nghệ Băng Ngưng cao cường, tôi biết nếu có gặp chuyện gì thì cô bé cũng nhất quyết không hề hấn gì, cho nên cũng không lo lắng lắm.
Lại thêm một lúc lâu nữa, đêm đã buông, Băng Ngưng mới đỡ Minh Nguyệt Hân Nhi về. Minh Nguyệt Hân Nhi bước thấp bước cao, trên mặt còn đầm đìa nước mắt. Tôi thấy thế, vội hỏi: “Băng Ngưng muội muội, Minh Nguyệt Hân Nhi làm sao thế?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn thấy tôi lại càng uất ức hơn, dứt khoát mở to miệng, oa oa khóc ầm lên. Con bé vừa khóc một cái đã làm cho Băng Ngưng trở tay không kịp.
Tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi khóc, cũng không dỗ dành, chờ đến khi con bé khóc xong, đang sụt sà sụt sịt mới nhẹ giọng hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội làm sao thế? Ai bắt nạt muội à?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi nghe tôi hỏi, lại cảm thấy tủi thân. Con bé nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, là người của Tiết vương phi. Muội vào trong bếp lấy đồ ăn cho Băng Ngưng thì có một trù nương nấu cho muội. Trù nương bảo muội chờ bên cạnh, muội cũng nghe lời đứng bên cạnh chờ, còn giúp tỷ ấy nữa. Ai ngờ chưa được bao lâu sau có một nha hoàn dung mạo hung dữ cũng đến đòi trù nương đó nấu canh hạt sen tổ yến. Trù nương nói ‘Minh Nguyệt Hân Nhi cô nương là khách của Vương gia. Vương gia có dặn, làm việc gì cũng phải chăm sóc khách khứa trước, xin Ảnh cô nương chờ một lát, tôi nấu sắp xong rồi đây’. Ảnh cô nương kia nghe xong lời trù nương nói cũng chẳng thèm quan tâm, nói, ‘Sao ngươi không gọi trù nương khác ra nấu?’. Trù nương đó bảo vì đã muộn thế này rồi nên những trù nương khác đều đã ngủ cả, nếu đánh thức mọi người dậy thì sáng mai làm việc sẽ không có tinh thần. Ảnh cô nương kia lúc đó liền giận, nói rất nhiều lời khó nghe. Còn trách Cửu Dung tỷ tỷ nửa đêm rồi còn đòi ăn, có phải là… có phải là… có phải là phưỡn bụng rồi nên mới muốn ăn lắm thế không. Lúc cô ta nói mấy câu đó, muội nghe mà bốc hỏa. Muội bèn vặc lại mấy câu, hai đứa liền cãi nhau qua lại. Theo sau cô ta còn có hai nha hoàn, bọn họ liền chạy đi tìm viện binh. Chưa được mấy chốc thì Vương phi hung ác mà Tô đại tỷ nói đã đến. Sau khi Vương phi đến đó, liền sai Ảnh cô nương kia tìm người lấy một cây gậy đến, đè muội ra đánh. Nếu không nhờ Băng Ngưng đúng lúc tìm đến, đánh tuốt cả Vương phi lẫn cái ả Ảnh cô nương gì đó, làm cho vương phủ nghiêng trời lệch đất, thì hai chân muội đã tàn phế lâu rồi”.
Tôi vội vàng hỏi: “Chuyện này có kinh động đến Tiết vương gia không? Rốt cục Băng Ngưng đã làm vương phủ thành ra thế nào rồi?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi nghe tôi hỏi, nhất thời có phần cao hứng, vẻ mặt phấn chấn bừng bừng, quên cả khóc, nói: “Củng không làm thành thế nào cả, chỉ đặt Vương phi kia lên ngọn cây để nàng ta không xuống được mà thôi. Đúng rồi, Băng Ngưng còn ném cả cái ả Ảnh cô nương kia ra ngoài đầu tường. Có cái, cũng may là Băng Ngưng hạ thủ lưu tình, nếu không thì ả Ảnh cô nương kia không thể không ngã chết. Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ không ra ngoài xem nên mới không biết trận này đã thế nào, tỷ mà đi xem thì hay rồi”. Minh Nguyệt Hân Nhi đang vui vẻ nói cười, thình lình thấy sắc mặt của tôi, vội vàng im bặt không nói nữa.
Tôi làm mặt lạnh hỏi: “Chuyện này có kinh động đến Tiết vương gia không?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi không dám nói một lời, Băng Ngưng kể: “Sau cùng Tiết vương gia cũng đến, nhưng người cũng không trách bọn muội, chỉ cứu Vương phi của người xuống thôi. Người còn bảo muội và Minh Nguyệt Hân Nhi về trước, một lúc nữa sẽ nhờ Tô đại tỷ mang đồ ăn đến đây. Cửu Dung tỷ tỷ, không phải là tỷ đang trách bọn muội chứ?”.
Trên mặt tôi phủ một tầng sương lạnh: “Băng Ngưng muội muội, trước nay Minh Nguyệt Hân Nhi vẫn thích làm liều, sao muội cũng làm liều theo con bé hả?”.
Băng Ngưng không ngờ rằng tôi sẽ tức giận như thế, lẩm bẩm nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội… muội không nghĩ rằng đây là làm liều, lúc ấy muội chỉ muốn cứu Minh Nguyệt Hân Nhi, xả giận cho Minh Nguyệt Hân Nhi, chứ những cái khác không nghĩ được nhiều thế.”.
Minh Nguyệt Hân Nhi không phục lắm, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tại tỷ không nhìn thấy Vương phi kia đáng ghét đến mức nào. Băng Ngưng muội muội giáo huấn nàng ta cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, huống hồ còn có Vương gia làm chỗ dựa cho chúng ta, việc gì chúng ta phải sợ nàng ta? Cửu Dung tỷ tỷ, chừng nào tỷ lại trở nên nhát gan như thế?”.
Tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi trưng ra vẻ hợp tình hợp lý, không khỏi giận con bé không biết phép tắc gì cả. Nhưng tôi biết tính tình con bé, càng nóng nảy với con bé, con bé lại càng không nghe lọt tai. Tôi đành phải nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, không phải là ta không bênh vực các muội, chỉ là các muội có biết làm như thế sẽ mang đến bao nhiêu phiền hà cho Vương gia không?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi hỏi: “Thế này thì mang đến phiền hà gì cho Vương gia?”. Băng Ngưng cũng nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ nói như thế cũng không tránh khỏi có phần quá phóng đại rồi”.
Tôi thấy hai cô bé như vậy, đành thở dài: “Băng Ngưng muội muội, muội không nghe Tô đại tỷ nói nên ta cũng không trách muội. Nhưng Minh Nguyệt Hân Nhi à, muội cũng nghe thấy. Tô đại tỷ nói với chúng ta, Vương phi là cháu gái đằng ngoại của Đương kim Hoàng thái hậu, là người Hoàng thái hậu và Hoàng thượng phái đến để giám sát và hãm chân Vương gia. Nếu Vương gia đắc tội nàng ta, nàng ta nói bậy về Vương gia trước mặt Hoàng thái hậu và Hoàng thượng, chẳng phải là Vương gia sẽ dễ dàng gặp phải phiền hà sao?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi nghe tôi nói thế mới cảm thấy sự việc trọng đại, con bé không tự tin cho lắm, hỏi han: “Vương gia trước sau gì cũng là phu quân của Vương phi, nàng ta hẳn sẽ không tố cáo Vương gia trước mặt Hoàng thái hậu đâu”.
Tôi không chút lưu tình nói: “Cái này muội đừng có hỏi ta. Ta chưa từng gặp Vương phi, người gặp Vương phi là muội. Bản thân muội nói xem, với sự hiểu biết của muội về Vương phi kia, nàng ta có thể đến trước mặt Hoàng thái hậu và Hoàng thượng để nói xấu Vương gia không?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi nghe xong những lời tôi nói, nhất thời trở nên hết sức ủ rũ, cúi đầu không nói năng gì, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội đã sai rồi, là muội làm việc không biết cân nhắc. Nhưng chuyện đã tới nước này, còn có thể xoay chuyển tình hình không?”.
Tôi nghĩ ngợi, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết. Chỉ mong là có thôi”.
Băng Ngưng vốn không biết buổi nói chuyện than vãn của Tô đại tỷ, nghe chúng tôi nói thế bèn hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, Vương gia và Hoàng thái hậu không phải mẫu tử ruột à? Nếu Vương phi không nói lý lẽ kia đi tố cáo thì có thể thế nào ạ?”.
Tôi thong thả nói lại những lời Tô đại tỷ đã kể lại với Băng Ngưng, giờ cô bé mới biết tính chất nghiêm trọng của sự việc.
Chúng tôi đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có nha hoàn kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó có tiếng nói: “Nô tỳ bái kiến Vương gia. Nô tỳ ngủ nên không biết Vương gia giá lâm, xin Vương gia thứ tội”. Sau đó liền nghe Tiết vương gia nói: “Đứng lên đi, các ngươi cứ ngủ giấc của các ngươi, không cần để ý đến ta”.
Thì ra Tiết vương gia đã đứng bên ngoài nghe rất lâu rồi. Băng Ngưng vội đi mở cửa phòng nói: “Mời Vương gia vào”.
Tiết vương gia vận áo gấm tơ tằm bạch ngọc màu thiên thanh, chậm rãi bước vào. Tôi biết y đã nghe được tất cả, cũng không nói gì, chỉ chờ y lên tiếng.
Quả nhiên, Tiết vương gia nói: “Chuyện ngày hôm nay chỉ là chuyện nhỏ, các cô đừng để tâm nữa. Cửu Dung, cô cũng đừng trách cứ Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng, cả hai chỉ là vô tình thôi. Ta cũng nên giáo huấn Vương phi một chút”.
Minh Nguyệt Hân Nhi vốn rất áy náy, áy náy đến nỗi không ngăn được nước mắt, nghe thấy Tiết vương gia nói thế, nín khóc mỉm cười bảo: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ thấy chưa, Tiết vương gia cũng nói là phải giáo huấn Vương phi của mình, tỷ khỏi phải trách muội và Băng Ngưng nữa nhé”.
Tôi biết chuyện này chắc chắn sẽ không chấm dứt đơn giản như thế, đành phải cười khổ một cái, nói: “Vương gia, tôi thấy chúng tôi vẫn nên dọn ra ngoài thì hơn. Ở lại chỗ của người, mang lại cho người thêm nhiều phiền toái như thế. Cho dù lần này không có chuyện gì, nhưng lần sau thì sao, lần sau nữa thì sao? Tôi thật sự không dám tưởng tượng sau này sẽ thế nào”.
Tiết vương gia nghe tôi nói vậy, nhất thời lại ngây người. Sau cùng, y chậm rãi nói: “Cửu Dung, ta nói không có chuyện gì tức là không có chuyện gì, mọi người cứ yên tâm đi. Tuy rằng Thanh Dao sẽ tố cáo với mẫu hậu, nhưng tốt xấu gì mẫu hậu cũng nuôi nấng ta nhiều năm như thế, bà sẽ không thiên vị Thanh Dao. Huống chi, giờ Thanh Dao càng ngày càng quá quắt. Việc nhỏ ta chỉ nhắm mắt cho qua, nhưng nếu là việc lớn liên quan đến mạng người, nàng ta làm sai thì ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta”.
Tiết vương gia hết sức dứt khoát, tựa như đã hạ quyết tâm.
Tôi hỏi: “Nghe Tô đại tỷ nói con của Ngọc chủ nhân đã không còn nữa, người trách cứ Vương phi vài câu, Vương phi liền tiến cung, hôm nay Hoàng thái hậu và Hoàng thượng không trách cứ người chứ?”.
Tiết vương gia lắc đầu: “Không đâu, bây giờ Thanh Dao càng ngày càng vô pháp vô thiên. Chuyện không có lương tâm như vậy cũng làm. Mẫu hậu cũng không phải người không phân phải trái, đương nhiên sẽ không hòa nhã gì với nàng ta. Cho nên tối nay về nàng ta mới không đếm xỉa gì như thế, gặp người cứ như là chó dại cắn càn ấy”.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi”.
Tiết vương gia thở dài: “Thật ra chuyện ngày hôm nay cũng do ta gây tội thì phải chịu tội. Vốn nữ tử trước kia mẫu hậu và hoàng huynh gả cho ta không phải là Lý Thanh Dao này mà là một quận chúa của Đông Ngụy. Quận chúa nọ tên là Cầm Ngâm Tuyết. Nhưng lúc thành thân thì nàng gặp bất trắc. Sau đó mẫu hậu đính hôn cháu gái của bà cho ta, ta chưa từng nghĩ sẽ lấy một thê tử hung hãn như vậy”. Trong lời nói của Vương gia có vài phần tự giễu.
Tôi khuyên lơn: “Vương gia, chuyện đã đến hôm nay, người cũng chớ suy nghĩ nhiều như thế. Nghĩ nhiều quá chỉ làm cho bản thân càng khó chịu mà thôi”.
Tiết vương gia gật đầu, bỗng nhiên cười nhạt vài tiếng, nói: “Thật ra chung quy mẫu hậu và hoàng huynh vẫn không hiểu ta. Với tính tình của ta, chỉ cần có thể ở bên người ta yêu thương, du ngoạn đại giang nam bắc, ngâm phong thưởng nguyệt, cho dù không cần vương vị này thì có làm sao? Vinh hoa phú quý gì đó, tất cả ta chỉ coi như cặn bã. Nhưng hoàng huynh lúc nào cũng sợ ta ngấp nghé hoàng vị của huynh ấy, mẫu hậu lại không biết trong lòng ta rốt cục đang nghĩ gì. Việc này, nói ra kể cũng buồn cười”.
Tôi cảm thấy trong lòng Tiết vương gia có nỗi khổ cực kỳ sâu nặng, đã bị đè nén rất lâu rất lâu rồi, liền nhẹ nhàng an ủi: “Vương gia, người yên tâm đi, hết thảy rồi sẽ tốt đẹp hơn”.
Tiết vương gia nhìn tôi không chớp mắt, trịnh trọng nói: “Ta cũng tin rằng hết thảy rồi sẽ tốt đẹp hơn, bởi vì người con gái ta một mực muốn gặp, đến nay, ta đã gặp được rồi”. Lúc Tiết vương gia nói những lời này, vô cùng nghiêm túc. Ánh mắt y nhất thời làm tôi không dám nhìn vào.
Minh Nguyệt Hân Nhi reo lên: “Vương gia, cô gái người một mực muốn gặp, có phải là Cửu Dung tỷ tỷ không? Mấy người nói chuyện có thể nào đừng khó hiểu như vậy được không? Làm Hân Nhi nghe mà chẳng hiểu gì cả”.
Lời Minh Nguyệt Hân Nhi làm tôi và Tiết vương gia đều thấy lúng túng. Tiết vương gia nói: “Cửu Dung, Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, giờ cũng muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi đi. Mấy món Băng Ngưng cần, ta đã bảo Tô đại tỷ đặt ở ngoài rồi. Tóm lại, mọi người không cần bận tâm quá nhiều đâu. Cửu Dung, cô cố gắng dưỡng thương trước thì tốt hơn”.
Tôi gật đầu đáp lời. Minh Nguyệt Hân Nhi mở cửa tiễn Vương gia đi.
Băng Ngưng nhìn tôi chăm chú, hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ cảm thấy Vương gia thế nào? Muội thấy Vương gia đối xử với tỷ tốt lắm, tốt lắm lắm luôn. Nếu muội là tỷ, nhất định sẽ gả cho Vương gia, nam nhân tốt như vậy, trên đời này thật sự không nhiều đâu”.
Tôi liếc xéo Băng Ngưng một cái: “Băng Ngưng, muội đừng nói linh tinh. Ta và Vương gia chỉ là quân tử chi giao thôi. Đó gọi là quân tử chi giao đạm như nước”.
Một đêm không ngủ.
Buổi trưa ngày hôm sau, Tô đại tỷ đến đây. Tôi vội vàng hỏi thăm chuyện ngày hôm qua.
Đại tỷ thở dài nói: “Cửu Dung cô nương, cô cũng đừng hỏi tôi nữa. Tôi không biết gì đâu. Sáng sớm hôm nay, Vương phi lại khóc sướt mướt đi tìm Hoàng thái hậu để tố cáo. Hiện giờ Hoàng thái hậu đã truyền Vương gia vào cung rồi. Chuyện này thật sự là không dễ nói”.
Tôi hỏi: “Tô đại tỷ, trước kia Vương phi và Vương gia xích mích với nhau, nếu Vương phi đi tìm Hoàng thái hậu tố cáo, Hoàng thái hậu có truyền Vương gia đến không?”.
Tô đại tỷ suy nghĩ cẩn thận nói: “Thật là không có, tôi thấy đây là lần đầu tiên. Cửu Dung cô nương, cô nói xem hiện giờ có phải sự việc đang ầm ĩ lên rồi không?”.
Tôi nghe Tô đại tỷ nói vậy, trái lại lại thấy an tâm. Tôi nói: “Tô đại tỷ, tỷ yên tâm đi. Nếu đây là lần đầu tiên thì sẽ không có chuyện gì đâu. Vương gia không những không bị trách mắng nặng nề, mà sau khi trở về, có thể Vương phi sẽ bớt phóng túng rất nhiều đấy. Mặc dù nói Vương phi là cháu gái đằng ngoại của Hoàng thái hậu, nhưng Vương gia cũng là cháu trai ruột đằng ngoại của Hoàng thái hậu. Hơn nữa Vương gia còn do một tay Hoàng thái hậu nuôi khôn lớn. Đối với Vương gia, trong lòng Hoàng thái hậu thấy thẹn nên đương nhiên bà sẽ không để cho Vương gia cảm thấy phải chịu quá nhiều áp lực. Nói cách khác, nếu mẫu tử bất hòa, người chịu khó khăn vẫn là Hoàng thái hậu”.
Tô đại tỷ nửa tin nửa ngờ nói: “Cửu Dung cô nương, những điều cô nói là thật hay giả? Nghe có vẻ đúng là như thế, nhưng lại dường như không phải. Tôi cũng không biết rốt cục có phải vậy không. Tóm lại tôi phải đi cầu Thần bái Phật, xin cho Vương gia không gặp chuyện gì mới được”.
Tô đại tỷ lại nói chuyên đẩu đâu với tôi nửa buổi mới cáo từ rời đi.
Đến tối, đại tỷ lại tới nữa, vừa thấy tôi đã bảo: “Cửu Dung cô nương, cuối cùng tôi cũng biết vì sao Vương gia đối xử với cô khác với những người khác, cô quả nhiên là liệu sự như thần. Vương gia và Vương phi đều đã về rồi. Vương gia thoạt nhìn thì giống như bình thường, nhưng Vương phi thì mặt dày chán chường, nhìn qua giống như là… như là một con gà trống bại trận vậy. Thật đúng là hả lòng hả dạ mà”.
Tôi thấy Tô đại tỷ phấn khởi, trong lòng cũng mừng thay Vương gia. Quả nhiên, từ sau lần này, tôi nghe Tô đại tỷ nói Tiết vương phi có nề nếp hơn hẳn. Chẳng những không đi khắp nơi chỉnh đốn cơ thiếp của Tiết vương gia nữa, mà ngay cả đến cửa phòng cũng rất hiếm khi bước ra. Cứ như vậy, bất tri bất giác hơn mười ngày trôi qua, vết thương trên chân tôi cũng dần dần khỏi hẳn, đã có thể đi lại như lúc bình thường. Lọ Cửu Hương Ngọc Lộ mà Vương gia tặng quả nhiên hiệu quả, không chỉ vết thương ở chân mau khỏi, mà quả thật cũng không để lại vết sẹo nào.
Hồi 14: Yêu hận và sân si
Nhưng chuyện của Thẩm gia lại càng ngày càng khó lo liệu. Trong hơn mười ngày nay, đều do Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi cùng đi thăm tù. Vì Băng Ngưng và Hải Đông Thanh đã thân quen nên việc vào nhà tù của Đại Lý Tự cũng không phải quá khó. Nhưng đến lúc sau cùng, muốn vào thăm nhóm người Lão phu nhân, đã không thể được nữa rồi.
Sau khi vết thương trên chân tôi khá hơn, tôi đặc biệt cầu khẩn Vương gia, Vương gia đích thân đến gặp người của Đại Lý Tự, tôi mới có thể đi vào bộ Hình thăm tù. Lúc tôi nhìn thấy Lão phu nhân, vẻ mặt của bà lại bình tĩnh một cách bất ngờ. Bà nói đã biết rồi, bản thân chạy trời không khỏi nắng. Vì tôi cũng từng nghe Băng Ngưng nói, Đại Lý Tự tam ti hội thẩm, vì người của Thẩm gia không thể lấy ra được bằng chứng có sức thuyết phục để chứng minh bọn họ không mưu hại Tiểu công chúa nên có lẽ là không thể lật lại án oan này. Hơn nữa, tôi còn nghe nói, rượu kia vốn là dành cho Hoàng thượng, chẳng qua do trùng hợp nên Tiểu công chúa mới uống. Nếu Hoàng thượng mà uống phải, người trúng độc chỉ sợ sẽ là Hoàng thượng. Cho nên Thẩm gia hẳn đã phạm vào đại tội hành thích vua, theo lý phải tru di cửu tộc. Nhưng Hoàng thượng niệm tình Thẩm gia đã cống rượu cho triều đình vài thập niên, có công với triều đình, hạ lệnh chỉ chém đầu người của Thẩm gia. Ngay cả là phu thê Thẩm Tề, mặc dù đã chạy trốn từ đầu, nhưng Hoàng thượng vẫn hạ lệnh phái người truy nã bằng được. Có lẽ chỉ mấy ngày sau cũng sẽ bị áp giải đến kinh thành.
Tiểu công chúa vẫn hôn mê bất tỉnh. Đại Lý Tự dựa theo ý của Hoàng thượng nên phán người của Thẩm gia chịu hình phạt xử trảm, Chính Ngọ bảy ngày sau sẽ hành hình. Vốn tôi cũng đứng trong hàng ngũ những người bị trảm, nhưng vì Viên Chấn Đông và Tiết vương gia ra sức bảo đảm tôi vô tội với Hoàng thượng nên Hoàng thượng mới mở lưới phóng sinh, tha cho tôi.
Lúc nghe được tin tức này, tôi liền muốn đi tìm Tiết vương gia, nhưng tìm mãi không thấy. Hỏi thăm mới biết, thì ra Thanh Dao vương phi kia lại phát cáu, làm Tiết vương gia giận đến độ ra khỏi phủ rồi. Chúng tôi đành phải ngồi đây chờ đợi. Đến khi màn đêm buông xuống, Tiết vương gia mới trở về. Dù tiểu tư đã dìu lấy nhưng y đi đường vẫn loạng choạng đôi phần, chắc là đã uống say.
Dưới tình hình như thế, đương nhiên là không tiện nói chuyện với y. Tôi đành phải thở dài, tiếp tục bàn bạc với Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng. Thời gian từ giờ đến lúc triều đình xử tử người của Thẩm gia chỉ có bảy ngày, mà nay một ngày đã qua rồi. Trong lòng tôi vô cùng sốt ruột. Nhưng bàn bạc với Băng Ngưng, Minh Nguyệt Hân Nhi cả nửa buổi mà vẫn không nghĩ ra được cách nào hay.
Tôi đành phải thở dài, hy vọng ngày mai có thể gặp được Vương gia.
Hôm sau, mới tang tảng sáng tôi đã đi thẳng đến Di Trần hiên tìm Vương gia. Nhưng không ngờ trước cửa Di Trần hiên, tôi lại gặp phải người tôi không muốn gặp nhất. Người đó dĩ nhiên là Thanh Dao vương phi.
Ban đầu tôi đi rất vội vàng, cũng không ngẩng đầu lên nhìn đường, thình lình xô phải một người. Tôi vốn không ngờ mới sáng sớm như thế lại có người đi lại trong vương phủ, nên bị dọa sợ chết khiếp. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là một nữ tử dung mạo xuất chúng, ăn vận lộng lẫy. Nàng ta vận áo lụa mỏng hồng hoa kim điều, đầu cài trâm hoa chín nhánh, trên áo có chín hàng hoa văn chim trĩ thêu, hiển nhiên là Thanh Dao vương phi, không còn gì để nghi ngờ nữa. Huống chi, sau lưng nàng ta còn có mấy thị nữ đi theo, trong số mấy người đó, đúng thật là có một thị nữ mắt xếch lên, thoạt nhìn tướng mạo có phần hung ác.
Tôi không ngờ lại gặp phải nàng ta, đành hành lễ nói: “Bái kiến Vương phi. Mới vừa rồi đắc tội với Vương phi, xin Vương phi thứ lỗi”.
Vương phi kia lại không làm ầm ĩ lên như trong tưởng tượng của tôi, ngược lại chỉ liếc mắt nhìn tôi vài lần, hỏi: “Ngươi là nha đầu của phòng nào? Không biết va phải bản cung là tội gì à?”
Tôi thấy nàng ta thần sắc bình tĩnh, trái lại rất bất ngờ, đành phải nói: “Xin Vương phi thứ tội. Tôi thật sự không cố ý, xin Vương phi đại nhân khoan hồng độ lượng”.
Lúc này, cái cô Ảnh cô nương đứng phía sau Thanh Dao vương phi mới thì thầm mấy câu vào tai nàng ta, sắc mặt Thanh Dao vương phi nhất thời thay đổi. Tôi đã đoán được Ảnh cô nương kia nói gì. Vốn Thanh Dao vương phi cũng không biết tôi, chỉ nghĩ tôi là nha đầu của một phòng nào đó mà thôi. Nhưng chẳng hiểu vì sao Ảnh cô nương kia lại nhận ra tôi. Mới vừa rồi cô ta kề miệng sát tai Thanh Dao vương phi nói một chập, đương nhiên là báo cho Vương phi tôi là ai.
Quả nhiên, Thanh Dao vương phi trở nên rất không khách khí, nàng ta nói: “Gần đây ta nghe nói Vương gia bị một con hồ ly tinh mê hoặc, thì ra đó chính là ngươi à? Ta những tưởng trang quốc sắc thiên hương nào đó, thật không ngờ hóa ra chỉ là một nữ nhân thường thường bậc trung. Con mắt của Vương gia từ xưa đến nay đều không tầm thường, lần này sao lại nhìn nhầm thế này?”.
Tôi nghe nàng ta nói lời sỉ nhục, trong lòng hiểu giờ không phải lúc để kèn cựa hơn thua, cho nên nhẫn nhịn chịu đựng không nói một lời.
Nhưng nào ngờ Thanh Dao vương phi kia thấy tôi không nói năng gì lại cho rằng tôi chột dạ, càng thêm không kiêng dè: “Làm sao thế? Bị ta nói trúng tim đen phải không? Chẳng lẽ ngươi không biết ngoại trừ ta ra, Vương gia còn có ba mươi sáu phòng cơ thiếp sao? Nhưng nào có ai được lâu dài? Ta thấy ngươi hình người dạng người, cũng không giống loại con gái chốn trăng hoa khói liễu, ta khuyên ngươi nên thông minh một chút, biến mất trước mặt Vương gia cho sớm đi. Bằng không, nếu có chuyện gì xảy ra, cũng đừng trách bản vương phi đã không nhắc nhở ngươi”.
Lúc Thanh Dao vương phi nói những lời nói này, khuôn mặt bỗng trở nên dữ tợn. Tôi vốn không có chút hảo cảm nào với vị vương phi này, nhưng thấy nàng ta như thế, trong lòng bỗng lại thấy đáng thương và đồng tình với nàng ta. Thì ra nữ tử này cũng không phải chỉ là quân cờ của Hoàng thái hậu và Hoàng thượng, nàng ta vốn có tâm ý của mình. Tôi có thể nhận ra, nàng ta thật lòng thật dạ với Vương gia, nếu không, nàng ta cũng sẽ không làm ra dáng vẻ này. Thường ngày nàng ta khuôn dung xinh đẹp, trong những người tôi đã từng gặp, gần như chỉ có Liễu Vũ Tương mới có thể sánh với nàng ta, những người còn lại đều thua kém. Lúc nàng ta không nói chuyện cũng rất điềm đạm đáng mến. Nếu nàng ta chỉ là một nữ tử bình thường, tính nết cũng có thể bớt phóng túng hơn. Nói không chừng nàng ta và Vương gia thật sự có thể trở thành một đôi giai ngẫu. Nhưng hiện giờ xem ra hai người như nước với lửa. Đó gọi là tạo hóa trêu ngươi, đại khái là vậy.
Thanh Dao vương phi thấy tôi không nói không rằng, ngược lại càng cáu hơn. Nàng ta nhìn tôi chòng chọc, hung dữ nói: “Ngươi là kẻ câm hay cái hũ nút hả? Nửa buổi không nói câu nào, ngươi có ý gì?”.
Tôi thấy nàng ta thật sự nổi giận, không muốn gây chuyện thị phi, vội vàng đáp: “Lời Vương phi nói, tôi nhất định sẽ ghi nhớ”.
Thanh Dao vương phi gật đầu: “Thế thì được. Vậy giờ ngươi còn đứng đây làm gì? Không mau chóng thu dọn hành lý cuốn xéo đi, chẳng lẽ còn cần bản cung phái người đuổi ngươi đi à?”.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi cũng đi thật rồi, không phải vì tôi không nhịn nổi cơn giận này, mà là tôi thật sự không đành lòng khiến cho Vương gia và Vương phi bất hòa vì việc của bản thân. Nhưng hiện giờ, tôi lại không thể đi. Bởi từ bây giờ đến lúc người của Thẩm gia bị hành hình chỉ còn có sáu ngày, nếu tôi không thể tìm Vương gia để bàn bạc cho ra đối sách, thì chuyện ắt không còn cơ cứu vãn.
Vậy nên, tôi lên tiếng: “Xin Vương phi nương nương bớt giận. Hiện giờ Cửu Dung tìm Vương gia, thật sự là có việc quan trọng cần bàn bạc. Đợi đến khi việc này xong xuôi, không cần Vương phi nương nương căn dặn, Cửu Dung tự nhiên sẽ rời khỏi vương phủ, xin nương nương thứ lỗi”.
Thanh Dao vương phi nổi cơn lôi đình: “Theo những gì ngươi nói, ý của ngươi là không chịu đi phải không? Có phải không?”.
Ảnh cô nương phía sau nàng ta trừng đôi mắt xếch, nhiếc móc: “Đúng thật là không biết xấu hổ, cứ ở lì trong nhà người khác không chịu đi. Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì hả? Chẳng phải chỉ là một kẻ bị trượng phu ruồng rẫy thôi sao? Vương phi nương nương của chúng ta nói chuyện với ngươi như thế là tôn trọng ngươi. Nhưng mà ngươi cũng đừng có trèo lên mặt mũi người ta, đúng là không biết dơ!”.
Tôi nghiêm mặt nói: “Cửu Dung quả thực có việc quan trọng phải làm nên mới tìm Vương gia. Việc này xong xuôi, tôi nhất định sẽ rời khỏi vương phủ, tuyệt không nuốt lời, xin Vương phi nương nương hãy yên tâm”.
“Yên tâm?” Thanh Dao vương phi trừng đôi mắt phượng, nói: “Ngươi có tư cách gì mà dám bảo ta yên tâm hay không yên tâm? Nếu ngươi còn không cút đi, còn bám chặt lấy Vương gia, bản cung nhất định sẽ không khách khí với ngươi! Tin chắc rằng ngươi cũng đã nghe nói, di nương của bản cung là đương kim Hoàng thái hậu, người bà sủng ái nhất chỉ có ta thôi. Ta muốn ngươi chết, thật sự chỉ đơn giản như giết chết một con kiến!”.
Tôi thầm thở dài, biết có tiếp tục tranh cãi với Vương phi cũng không kết quả gì. Vương phi này vốn không thể nói đạo lý được. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của nàng ta, tựa như chuyện gì cũng có thể làm. Không phải tôi e ngại, có điều đại sự trước mắt, đương nhiên là có thể bớt được việc nào hay việc đó. Huống hồ, đây cũng là Tiết vương phủ, tôi không muốn mang đến cho Vương gia thêm bất cứ phiền toái nào nữa. Dẫu vậy, nếu không thể gặp được Vương gia, vậy thì chuyện của Thẩm gia, tôi thật sự không biết phải tìm ai thương lượng mới tốt. Trong phút chốc, tôi có phần hơi khó xử.
Thanh Dao vương phi thấy tôi lộ vẻ mặt khó khăn, có chút đắc ý nói: “Sao hả? Hiện giờ biết sợ rồi à? Nếu đã biết sợ thì hãy ngoan ngoãn rời khỏi chỗ này đi, trước kia ngươi đã từng làm những việc xấu xa gì, bản cung nhất định sẽ không truy cứu. Từ trước đến nay bản cung đại nhân đại lượng, điều này ai ai cũng biết”.
Tôi cười nhạt, nói: “Vương phi là người thế nào không liên quan đến Cửu Dung, không phải sao? Vương phi nương nương thật là ngại quá, Cửu Dung thật sự cần tìm Vương gia vì có việc quan trọng, xin cáo từ”. Tôi nói xong, liền nhấc chân đi về phía Di Trần hiên. Thanh Dao vương phi thấy tôi không đếm xỉa đến thể diện của nàng ta, nhất thời nóng nảy, nàng ta quát mắng: “Lãnh Cửu Dung, ngươi có ý gì hả? Ngươi nói rõ ràng cho bản cung!”.
Tôi không để ý đến nàng ta, đi thẳng về phía trước. Thanh Dao vương phi hét to: “Ngăn cô ta lại cho ta, không được để cô ta đi gặp Vương gia!”. Ngay sau đó, liền có mấy nha hoàn bà bà tiến lại gần, hòng ngăn cản tôi.
Đúng lúc này, bỗng có người nói: “Các người đang làm cái gì thế hả?”. Giọng nói kia giống như giọng trẻ con, nghe như tiếng trời vậy. Tôi đang thấy kỳ lạ sao lại có một đứa bé xuất hiện, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người lùn cao chừng ba thước đang đứng trước Di Trần hiên. Người lùn kìa không rõ là nam hay nữ, nhưng tuổi tác hắn cũng cao rồi, trên trán chi chít đầy những nếp nhăn, cổ áo của y phục dựng lên rất cao, song đại khái vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh mắt vẩn đục.
Vừa mới thấy người lùn này, tôi bị dọa sợ suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng lập tức đã định thần lại.
Thay vào đó, Thanh Dao vương phi thấy thế, trên mặt lộ vẻ sợ hãi vô cùng, khàn khàn cất giọng hỏi: “Tả bà bà, bà… bà không phải đã hồi hương thăm người thân sao? Sao đột nhiên bà lại xuất hiện ở đây?”.
Người lùn kia mặt mày lạnh tanh nói: “Hồi hương thăm người thân xong thì không thể quay lại sao?”. Nghe người lùn kia nói chuyện, tôi mới giật mình phát hiện giọng nói dễ nghe như giọng trẻ con, thì ra là phát ra từ miệng bà ấy. Hơn nữa, bà cũng không phải là nam nhân, mà là một bà bà – Tả bà bà. Tôi nhớ lúc mới đến vương phủ, Tiết vương gia đã từng giới thiệu Tô đại tỷ là nhị quản gia của vương phủ, vương phủ còn một đại quản gia tên là Tả Nhất, hồi hương thăm người thân vẫn chưa về. Nói vậy thì chắc đây là Tả bà bà rồi.
Một câu bác lại của Tả bà bà đã làm cho Thanh Dao vương phi không còn gì để nói. Tả bà bà lại thêm: “Mới tờ mờ sáng sớm, các người ở đây đôi co cái gì?”.
“Việc này…” Thanh Dao vương phi lắp ba lắp bắp, không biết phải nói sao cho phải. Mấy người sau lưng nàng ta cũng co rúm lại, chắc hẳn đều rất e ngại Tả bà bà này. Thật ra cũng không có gì khó hiểu, tuy rằng tôi không biết Tả bà bà là người thế nào, nhưng chỉ riêng nhìn thấy dáng dấp của bà, rồi lại nghe tiếng trẻ nhỏ như tiếng trời vọng lại thế này, đã cảm thấy hết sức quỷ dị rồi. Làm cho người ta bất giác liên tưởng đến việc, người đang đứng trước mặt là một lão yêu bà.
Đôi mắt của Tả bà bà cũng không hề chớp lấy một lần. Bà vẫn dùng giọng ngọt ngào dễ nghe nói: “Vương phi nương nương, có phải người đến tìm lão nô không?”.
Thanh Dao vương phi vội vàng lắc đầu nói: “Không phải ta đến tìm Tả bà bà đâu, ta chỉ … chỉ đi ngang qua đây mà thôi. Ta lập tức đi ngay, lập tức đi ngay…”. Thanh Dao vương phi vừa nói vừa dẫn người của mình đi mất. Nàng ta đi đến là hoảng loạn, cũng chẳng kịp liếc mắt nhìn tôi cái nào. Trước khi nàng ta đi, Tả bà bà vẫn không quên dặn với theo một câu: “Vương phi nương nương, lần sau người còn tìm người luận bàn với ta thì nhớ tìm mấy người được việc ấy”. Thanh Dao vương phi không nói câu nào, vội vội vàng vàng đi mất hút.
Tôi nào giờ không biết trong vương phủ còn có một quái nhân bậc này, đang không biết phải nói thế nào cho phải, lại nghe Tả bà bà mở miệng: “Tại sao không có việc gì mà cô cứ nhìn chằm chằm ta thế?”.
Giờ tôi mới kịp phản ứng, vội vàng nói: “Tả bà bà, ngại quá, Cửu Dung thất lễ rồi. Tôi muốn … tôi muốn cầu kiến Vương gia. Không biết hiện giờ có tiện hay không?”.
Tả bà bà bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn tôi một cái, ánh mắt của bà thoạt nhìn rất vẩn đục, nhưng cái nhìn này lại cho tôi cảm giác trong mắt bà có tinh quang bắn ra bốn phía, khiến cho người khác không ai dám nhìn bà.
Bà nhẹ nhàng nói: “Cô đi theo ta”. Tôi gật gật đầu, bước lên bậc thềm, đi theo bà vào Di Trần hiên. Bà cũng không kiêng kỵ gì, dẫn tôi đi thẳng vào phòng của Tiết vương gia. Tôi không khỏi lúng túng đôi chút, bà lại coi như không thấy.
Trong phòng của Vương gia tràn đầy mùi rượu, Vương gia vẫn đang nằm trên giường, còn chưa tỉnh lại. Tả bà bà nhẹ nhàng đi đến bên, gõ vào mép giường hai cái, nói: “Vương gia, nên thúc dậy rồi”. Bà liên tục gọi vài lần, Vương gia mới mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ ra. Thấy Tả bà bà, y cũng không ngạc nhiên chút nào, chỉ nói: “Tả bà bà, bà đã về rồi à? Hôm qua ta không cẩn thận uống nhiều quá”.
Tả bà bà cũng không nói gì thêm nữa, chỉ bảo: “Ta biết tất cả rồi. Vị cô nương này tìm người”.
Giờ Tiết vương gia mới nhìn thấy tôi, không khỏi có phần mất tự nhiên. Cũng may, y chỉ không mặc áo khoác mà thôi, còn lại vẫn bận đồ mà ngủ, tôi thật sự cũng không cảm thấy gì. Hơn nữa, tình hình khẩn cấp, chính sự vẫn quan trọng hơn. Mấy tiểu tiết này chẳng đáng kể gì.
Tiết vương gia hỏi: “Cửu Dung, cô làm sao thế? Tìm ta có việc gấp à?”. Tôi gật gật đầu. Tiết vương gia nói: “Tả bà bà, bà đưa Cửu Dung ra ngoài ngồi một chút, ta sẽ ra ngay”. Tả bà bà gật đầu, dẫn tôi ra ngoài. Chưa đến một lát sau, Tiết vương gia đã ăn vận chỉnh tề đi ra. Tả bà bà liền lui xuống.
Tôi nhìn theo bóng lưng nhỏ gầy của Tả bà bà, cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Hình như Tiết vương gia nhìn thấu tâm tư của tôi, y hỏi: “Cửu Dung, cô tò mò về Tả bà bà à?”.
Tôi gật đầu, thuật lại chuyện mình gặp Thanh Dao vương phi bên ngoài một lần.
Tiết vương gia nói: “Ra là thế. Thanh Dao vốn sợ Tả bà bà”.
Tôi hỏi: “Vì sao lại thế? Thanh Dao vương phi cũng coi như cành vàng lá ngọc, sao lại sợ Tả bà bà?”.
Tiết vương gia cười nói: “Cái này nói ra thì dài dòng lắm. Không ai biết Tả bà bà là người như thế nào, nghe nói lúc Hoàng gia gia của ta còn đang tại vị, Tả bà bà đã ra vào trong cung rồi. Ban đầu, bà giúp việc trong nhà bếp, tất cả mọi người đều tưởng bà là nam nhân. Về sau này, bà đã cứu Hoàng gia gia, Hoàng gia gia ban cho bà một cung nữ, bảo gả cho bà làm thê tử. Bà bất đắc dĩ mở miệng nói chuyện, mới biết được thì ra bà vốn là nữ nhân, hơn nữa giọng nói lại đặc biệt dễ nghe, vĩnh viễn tựa như con trẻ. Hoàng gia gia phát hiện Tả bà bà thông minh cơ trí, võ công sâu không lường được, liền giữ bà lại bên cạnh làm tâm phúc. Tả bà bà lúc nào cũng khoác áo xám trên mình, ánh mắt vẩn đục, tựa như vài chục năm nay chưa bao giờ thay đổi. Sau khi Hoàng gia gia băng hà, Tả bà bà lại đi theo phụ hoàng, sau đó thì đến lượt ta. Bà là người Hoàng gia gia vừa ý nên Đương kim Hoàng thái hậu và Hoàng thượng cũng không thể gạt bà ra được. Tả bà bà cũng là người ta tín nhiệm nhất. Trước kia có lần ta gặp nguy hiểm, Tả bà bà tới cứu ta, chẳng những không thành công mà thiếu chút nữa còn hại ta chí tử. Tuy rằng sau cùng may mắn biến nguy thành an, song từ đó về sau, Tả bà bà vẫn thấy áy náy với ta nên đối xử với ta đặc biệt tốt”.
Tôi nói: “Chẳng trách Thanh Dao vương phi sợ Tả bà bà như vậy, hóa ra chính vì nguyên cớ này”.
Tiết vương gia gật đầu nói: “Cũng không phải thế, mà là vì thế này. Thanh Dao há chỉ sợ Tả bà bà không, nàng cũng hận Tả bà bà thấu xương. Nàng từng nghĩ ra rất nhiều cách để hại Tả bà bà, có điều mãi vẫn không thành công, cho nên đến giờ, nàng càng kính sợ bà. Một thời gian trước, Thanh Dao làm cả phủ không yên, đó là vì Tả bà bà không ở đây. Giờ bà đã về rồi, Thanh Dao sẽ yên tĩnh hơn nhiều”.
Tôi nhủ thầm: Thì ra là thế. Chẳng trách Tả bà bà lại cảnh cáo Thanh Dao vương phi, nói là lần sau có tìm người luận bàn với bà thì nhớ tìm mấy người được việc. Hóa ra Thanh Dao vương phi thừa dịp Tả bà bà hồi hương thăm người thân, đã phái sát thủ đến ám sát bà, chỉ hiềm một nỗi vẫn không thành công.
Tiết vương gia hỏi: “Cửu Dung, đúng rồi, sáng sớm cô đến tìm ta là vì chuyện gì? Có phải là chuyện của Thẩm gia không?”
Tôi gật đầu đáp: “Đúng thế. Không biết Vương gia có biết triều đình đã hạ lệnh xử trảm người của Thẩm gia chưa?”.
“Từ lúc nào? Sao lại nhanh như thế?” Tiết vương gia có phần không hiểu ra sao. Hiển nhiên là y còn chưa biết chuyện này.
Tôi nói: “Hôm qua, người của Thẩm gia đã nói với tôi là bảy ngày sau. Đã mất một ngày rồi, đến hôm nay chỉ còn sáu ngày nữa thôi”.
Tiết vương gia như thấy có lỗi, nói: “Cửu Dung, thật xin lỗi, hôm qua ta…”.
Tôi vội ngắt lời y, cười bảo: “Cửu Dung đến tìm Vương gia cũng vì thật sự không nghĩ ra được cách nào hay, chẳng hay Vương gia có thể nghĩ ra được diệu kế gì để cứu mạng người của Thẩm gia chăng?”.
Tiết vương gia trầm ngâm nói: “Chỉ e việc này hơi khó. Để ta nghĩ xem”. Tiết vương gia nhíu mày trầm tư, tôi cũng không dám quấy rầy. Cứ như thế một hồi lâu. Cuối cùng tôi không kiềm chế được nữa hỏi: “Vương gia, chẳng lẽ chuyện này không có con đường nào để cứu vãn sao? Chẳng lẽ người của Thẩm gia thật sự cứ như vậy…”. Tôi nói đến đây, không đành lòng nói thêm điều gì nữa.
Tiết vương gia nhìn tôi, ánh mắt kiên định, nói: “Cửu Dung, cô yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết khả năng để cứu giúp Thẩm gia. Ta lên buổi triều sớm đã, sau rồi sẽ nói tiếp chuyện này với Hoàng thượng”.
Tôi gật đầu, nhìn Tiết vương gia rời đi. Y đi càng lúc càng xa, tôi nhìn theo bóng lưng ấy, lần đầu tiên trong lòng bỗng sinh một cảm giác khác lạ. Cảm giác này hoàn toàn không giống như tình ý dành cho Viên Chấn Đông thời niên thiếu, cũng khác với tình cảm dành cho Thẩm Hồng. Cảm giác này không thể dùng lời để diễn tả, chỉ là bất chợt trong lúc đó cảm thấy đối với tôi mà nói, con người này rất quan trọng, rất quan trọng.
Tôi cười tự giễu, nghĩ: Chỉ vì Tiết vương gia hết lòng hết sức giúp đỡ, trong lòng tôi vạn phần cảm kích nên mới có ảo giác này mà thôi.