Cửu Dung

Chương 13: Q.5 - Chương 13




Hồi 13: Sống chết không kham nổi

Tôi đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, bên tai loáng thoáng có tiếng Hoàng thượng nói vẳng đến: “Truyền thái y! Mau truyền thái y!”.

Minh quý phi ở bên cạnh nói: “Hoàng thượng, người không thể mềm lòng vào lúc này được. Nếu giờ mà người mềm lòng, chuyện người đội mũ xanh bị truyền ra ngoài, chẳng phải là sẽ bị bách tính thiên hạ giễu cợt sao?”.

Giữa lúc thần trí chập chờn, hình như tôi thấy Hoàng thượng tát cho Minh quý phi một cái rồi nói một câu: “Ả tiện nhân này, cần ngươi ở đây lắm miệng hay sao?”. Ngay sau đó chợt nghe tiếng Tiền Tam công công nói: “Lão nô đi truyền thái y”.

Tôi vẫn cảm thấy rất đau đớn, đau đớn muốn chết, cố sức nói: “Hoàng thượng, ngài giết tôi đi, ngài giết tôi đi, cần gì phải để tôi chịu đau khổ này. Hoàng thượng, chi bằng ngài giết tôi luôn đi…”. Lúc tôi nói những lời này, chỉ cảm thấy nửa thân dưới ướt sũng, vươn tay sờ trên đùi một cái, tất cả đều là máu.

Sau đó, tôi không biết gì nữa.

Lúc tỉnh lại, tôi cho rằng mình đã chết rồi. Tôi cho rằng nơi mình ở là địa phủ chứ không phải nhân gian. Người ta nói chỉ cần qua cầu Nại Hà[1], uống canh Mạnh bà[2] là có thể quên đi những gì xảy ra trước kia, đó thật sự là một chuyện tốt biết mấy. Bằng không, mỗi khi nhớ lại, trong lòng tôi lại đau như dao cắt.

[1] Là cây cầu nằm ở phía đông của Thập Điện – ranh giới cuối cùng của địa ngục, đi qua cây cầu này, linh hồn sẽ được chuyển đến nơi đầu thai chuyển kiếp.

[2] Mạnh bà là thần U Minh phụ trách các linh hồn sắp đầu thai làm người, canh Mạnh bà gồm năm vị chua, cay, mặn, ngọt, đắng. Theo truyền thuyết, canh Mạnh bà có thể xóa hết ký ức về đời trước của một người, để họ bắt đầu lại một kiếp sống mới nên bất cứ linh hồn nào muốn sang kiếp mới đều phải uống món canh này.

“Nương nương, nương nương, nương nương…” Giọng nói của Thư Vũ đột nhiên vang lên bên tai tôi, tuy rằng giọng nói đó rất nhẹ, nhưng vẫn truyền vào tai tôi một cách rõ ràng.

Sắc mặt của tôi trắng bệch, không nói được một lời. Giờ này khắc này, tôi đã dần dần hiểu ra.

Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn tôi, khóc ròng: “Tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy nữa, tỷ nói câu nào đi, tỷ nói một câu để chúng muội biết tỷ không sao hết, được không? Tỷ tỷ…”.

Lúc này, lòng dạ tôi khó chịu tựa như bị vạn tiễn xuyên tâm. Nhưng tôi thật sự không đành lòng nhìn thấy Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng và Thư Vũ lo lắng cho mình.

Tôi chậm rãi hỏi: “Có phải con của ta đã không còn nữa rồi không?”.

Minh Nguyệt Hân Nhi lại bật khóc, Băng Ngưng thì cúi đầu không nói năng gì. Chỉ có Thư Vũ nhìn tôi, chậm chạp gật đầu, cô chậm rãi nói: “Nương nương, sau này rồi sẽ lại có con, người phải nghĩ thoáng ra mới được, dù sao, sức khỏe của bản thân vẫn quan trọng hơn. Dưỡng thân thể khỏe lại mới có thể làm lại từ đầu”.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Đứa bé ấy có đáng yêu không? Dáng vẻ của nó thế nào? Hiện tại được chôn ở đâu? Ta có thể đi thăm nó không?”.

Ba người bọn họ đều không nói một lời. Tôi lại nói tiếp: “Ba người nói cho ta biết, được không? Bé trai kia được chôn ở đâu? Ta muốn nhìn nó, ta chỉ muốn nhìn nó thôi…”.

“Đứa bé đó…” Thư Vũ vừa muốn nói, Băng Ngưng vội ngắt lời cô: “Thư Vũ cô cô, thân thể tỷ tỷ yếu như vậy, không chịu nổi kích thích đâu, cô cô đừng nói với tỷ tỷ điều này”.

Tôi lẩm bẩm hỏi: “Con trai ta giờ được chôn ở đâu? Ta muốn nhìn nó, ta chỉ muốn nhìn nó… Cầu xin các người nói cho ta biết, được không? Cầu xin các người…”.

Thư Vũ quyết tâm nói: “Băng Ngưng, nếu không nói cho nương nương, nương nương sẽ không thể thoát ra khỏi bóng ma tâm lý của người được, cái này gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, muội hiểu không?”.

Thư Vũ nhìn thẳng vào tôi: “Nương nương, đứa bé kia chỉ vừa mới thành hình, có thể nhận ra là một bé trai, những cái khác thì không thể nhận ra được. Hơn nữa lúc ấy nó máu thịt lẫn lộn, thoạt nhìn chỉ như một cục thịt đầy máu, không trông ra nổi có đáng yêu hay không. Sau khi người ngất xỉu, Minh quý phi đã sai người đem đứa bé đó ra ngoài cung cho sói ăn thịt rồi”.

Tôi nghe xong lời Thư Vũ nói, chỉ cảm thấy như sấm sét giáng giữa trời quang, loại đau đớn trong lòng này hoàn toàn không thể nói ra được. Trước mắt tôi tối sầm một trận, lại hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi tôi tỉnh lại, sắc trời đã hoàn toàn tối om. Trong phòng là một khoảng tối đen, không thắp đèn. Tôi khe khẽ cựa mình, phát ra một vài tiếng động, chợt nghe Thư Vũ ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Nương nương tỉnh lại rồi sao?”. Tiếp theo, cả gian phòng liền sáng bừng lên, là từ chiếc đèn Băng Ngưng cầm trong tay.

Minh Nguyệt Hân Nhi bưng cháo đến, nói: “Tỷ tỷ, tỷ ăn chút gì đi. Tỷ vừa mới sẩy thai xong, thân thể còn rất yếu, nếu tỷ tỷ không cố gắng quý trọng bản thân thì sẽ xảy ra chuyện mất”. Minh Nguyệt Hân Nhi ngồi trước giường tôi, định đút cháo cho tôi ăn.

Tôi máy móc lắc đầu, con tôi đã chết rồi. Nó còn nhỏ như vậy, chưa biết nói chuyện, chưa biết gì hết, nó xuống âm tào địa phủ, có gì ăn uống không? Hận ý trong lòng tôi đối với Hoàng thượng ùa tới hết đợt này đến đợt khác. Tục ngữ có câu hổ dữ không ăn thịt con, thế mà Hoàng thượng lại có thể tự tay giết chết con của mình.

Cả đời này, tôi sẽ không tha thứ cho hắn. Vĩnh viễn không tha thứ.

Minh Nguyệt Hân Nhi khuyên giải tôi hồi lâu, thấy tôi một mực làm thinh, cuống đến độ bật khóc. Thư Vũ ở bên cạnh hòa nhã nói: “Nương nương, người đừng như vậy mà, nếu người cứ như vậy, chúng tôi thấy thế cũng khó chịu trong lòng. Tất cả chuyện này đều là một âm mưu. Lúc nô tỳ đi tìm Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương lại đến chỗ Thái hậu nương nương, nô tỳ đã tìm đến chỗ Thái hậu, vất vả lắm mới nhờ được cung nữ bên cạnh Hoàng hậu tìm được Hoàng hậu nương nương, nhưng đến lúc Hoàng hậu nương nương chạy đến thì đã… đã quá muộn rồi. Nương nương, người nói xem, chuyện này không phải là âm mưu thì là gì? Nếu bây giờ mà người nhụt chí không phấn chấn lên, vậy chẳng phải đã làm cho kẻ muốn hại người được toại lòng hay sao? Hiện giờ người hẳn nên tỉnh táo lại, tìm ra kẻ hại chết Tiểu hoàng tử, báo thù cho Tiểu hoàng tử. Để những bi kịch như vậy không còn xảy ra lần thứ hai nữa. Nương nương…”.

Tôi lắc lắc đầu, cuối cùng nói: “Sau này ta sẽ không còn có con lại nữa. Cô cô, ta hận Hoàng thượng, ta hận Hoàng thượng đến chết, ta hận kẻ đao phủ đã giết chết con ta…”.

Thư Vũ vội vàng nói: “Nương nương, người đừng nói vậy. Người còn nhớ trước kia nô tỳ đã từng nói gì với người không? Hoàng thượng là người duy nhất trong cung có thể chi phối vận mệnh của người, nếu người hận Hoàng thượng, sau này có chuyện gì thì sẽ không ai chịu ra mặt cho người nữa. Tên đầu sỏ gây ra chuyện này không phải Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng chỉ bị lợi dụng mà thôi”.

Tôi vẫn lắc đầu, chậm rãi nói: “Rốt cục ai đúng ai sai, đến bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi. Bởi vì con ta đã chết rồi. Chẳng lẽ Hoàng thượng không phải kẻ đầu sỏ gây chuyện là có thể gọi mệnh của con ta trở về? Muộn rồi, quá muộn rồi. Hoàng thượng nghe gì tin nấy, nếu không phải tại hắn, con của ta cũng sẽ không chết”.

Trong phòng nhất thời vô cùng yên tĩnh, ai nấy đều buồn bã không nói gì.

Tôi nói: “Mọi người đi nghỉ cả đi, ta muốn yên tĩnh một mình một lúc”. Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng và Thư Vũ liếc mắt nhìn nhau, Thư Vũ nói: “Nương nương, chúng tôi vẫn để lại một người ở cùng người, nếu người có chuyện gì thì vẫn có thể căn dặn chúng tôi làm”.

Tôi biết cô sợ tôi nghĩ quẩn trong lòng rồi tự sát nên cũng không nói gì nữa, để tùy cho mấy người họ.

Thư Vũ ở lại, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đi nghỉ ngơi.

Tôi nằm trên giường, trong lòng khó chịu như trời long đất lở. Mỗi khi vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh một đứa bé máu thịt lẫn lộn, hô lên gọi tôi: “Mẹ, con đau, con đau. Con không muốn chết, con muốn sống yên lành, mẹ cứu con với, con không muốn bị sói ăn thịt…”.

Tôi mở to đôi mắt, toàn thân có cảm giác tựa như bị khoét rỗng. Vốn là một lần thăm người thân tốt lành, vì sao lại thành ra thế này?

Đêm đã tàn tạ, trong Quỳnh Anh lâu yên tĩnh khác thường, tôi lặng nghe những tiếng dột tí tách trong đêm.

Nỗi đau mất con thật sự không thể nói với người ngoài, cũng không thể xua tan đi được. Nỗi đau này thật sự không tài nào chịu đựng nổi.

Mỗi lần nghe thấy tiếng bé con đang gọi, tôi đã từng nghĩ đến cái chết. Nhưng Thư Vũ vẫn đang mở tròn mắt nhìn tôi chằm chằm. Cô là người thông minh, có thể thấu tỏ trong đầu tôi đang suy nghĩ điều gì.

Cứ một mực giằng co như vậy, mãi đến lúc trời sắp sáng, tôi mới mơ màng thiếp đi. Vừa ngủ chưa được bao lâu, tôi lại mơ thấy con tôi đang khóc gọi mẹ, rồi giật mình tỉnh giấc.

Tôi trợn to đôi mắt, trong lòng không dám suy nghĩ điều gì, cũng không thể suy nghĩ điều gì.

Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đến thay cho Thư Vũ. Thư Vũ dặn đi dặn lại bảo hai con bé trông tôi.

Minh Nguyệt Hân Nhi lại chuẩn bị đồ ăn cho tôi, tôi vẫn không ăn miếng nào. Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng người một lời ta một câu, thấp giọng khuyên nhủ tôi.

Cứ như vậy thấm thoắt đã hơn một tháng trôi qua, trong một tháng này, tôi không để ý đến bất cứ ai. Hoàng thượng cũng từng đến thăm tôi vài lần, nhưng lần nào nhìn thấy dáng vẻ của tôi cũng thở dài rồi đi. Hoàng hậu nương nương cũng năm lần bảy lượt phái người đưa thuốc đến, nhưng bệnh của tôi, loại thuốc nào có thể chữa trị được đây.

Hồi 14: Ai biết Dung Hoa hận

Sâm sẩm tối một hôm, Minh Nguyệt Hân Nhi xông vào phòng tôi, nói: “Tỷ tỷ, tỷ xem ai đến này”.

Tôi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nghe có người đang gọi: “Dung phi nương nương”. Giọng nói kia rõ ràng là của Viên Chấn Đông.

Vốn bầy tôi không được phép vào hậu cung, thật không biết Viên Chấn Đông vào đây bằng cách nào.

Viên Chấn Đông ngồi bên cạnh tôi, thấp giọng nói: “Chuyện của người, ta đã nghe nói cả rồi. Nương nương, ta quen biết người không phải mới ngày một ngày hai, ta biết người thật sự không phải như vậy”.

Viên Chấn Đông còn nói thêm mấy câu nữa, tôi lại làm như không nghe thấy. Viên Chấn Đông có chút giận, nói: “Dung Nhi, tuy rằng từ nhỏ đến lớn muội đều làm ra vẻ không nóng không lạnh thế này, song ta biết trong lòng muội thật sự là tình thâm ý trọng. Vậy mà chưa được bao lâu mà muội đã trở nên nhẫn tâm nhường này, lại có thể trơ mắt nhìn những người bên cạnh mình từng người từng người một chết đi?”.

“Chưa được bao lâu mà muội đã trở nên nhẫn tâm nhường này, lại có thể trơ mắt nhìn những người bên cạnh mình từng người từng người một chết đi?” Những lời này của Viên Chấn Đông nhất thời đâm thẳng vào đáy lòng tôi. Phải rồi, Hàm Mặc, Tiểu Hợp Tử, còn có cả đứa con chưa kịp chào đời của tôi cũng đã vì tôi mà chết. Mà ba người Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng và Thư Vũ trung thành tận tụy với tôi nhất, cũng từng vì tôi mà gặp nạn. Tâm địa của tôi, chưa bao lâu mà đã biến thành thế này, có thể trơ mắt nhìn những người bên cạnh hết người này đến người khác gặp vận hạn hay sao? Bản thân tôi ghét bỏ tranh đấu chốn thâm cung mà xem nhẹ sự sống còn của những người bên cạnh, tôi thật sự đã có phần ích kỷ.

Viên Chấn Đông nói đúng, từ sau khi bước chân vào cửa cung, tôi đã không còn có sự lựa chọn nào khác. Cũng như ngữ điệu lúc hắn nói chuyện với tôi, hắn đã từng đối với tôi thâm tình như biển, nhưng hiện giờ khi tôi và hắn nói chuyện, đã không còn nhận ra được chút tình cảm nào nữa. Hắn một mực nhắc những điều Thư Vũ đã nói với tôi trăm ngàn lần, nhưng tôi từ đầu chí cuối vẫn không nhận ra chân lý, đó chính là: Sau khi vào cung, đấu hay không đấu, tranh hay không tranh, vốn không phụ thuộc vào ý người. Nếu tôi vẫn tiếp tục sống thế này, người bên cạnh tôi sẽ từng người từng người gặp phải vận rủi.

Ban đầu khi con của tôi bị Hoàng thượng tàn nhẫn phá đi, toàn bộ chuyện này đều có người đứng sau lên kế hoạch hãm hại, để tôi vĩnh viễn không thoát thân được thì thôi.

Tôi đang suy tư, Viên Chấn Đông lại ở bên cạnh nói: “Dung phi nương nương, người nghĩ xem, lần này tuy mất đứa con nhưng người còn giữ được mạng, đó là vì người may mắn. Nếu còn có lần sau thì sao? Bản thân người cảm thấy sinh tử không sá gì, chết đi thì thôi, nhưng còn đám Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng thì sao? Các cô ấy đã đi theo người nhiều năm như vậy, kết quả là phải chôn cùng với người ư? Các cô ấy còn chưa xuất giá, thậm chí còn chưa nếm được mùi vị ái tình. Ta nhận thấy Hải thống lĩnh có mối tình sâu nặng với Băng Ngưng, chẳng lẽ điều này người cũng thật sự có thể coi thường sao? Nương nương, người nên tỉnh lại đi”.

Thân thể tôi đột nhiên chấn động, không nói một lời.

Viên Chấn Đông còn nói thêm: “Con người không thể không gặp phải thất bại, nếu một khi gặp thất bại mà lại không chịu đựng được, vậy cả đời người đó còn có ý nghĩa gì nữa? Muội cũng biết, suốt từ ngày xưa đến bây giờ, ta đều… ta đều vẫn yêu thương muội, vì muội, ta sẽ không lấy bất cứ kẻ nào. Bởi vì trong lòng ta đã có muội cho nên không thể yêu nữ tử khác được nữa. Nhưng mà, hiện giờ muội đã là nữ nhân của Hoàng thượng, muội đã vào cung làm phi, ta gặp muội mà vẫn phải bắt bản thân mình đối diện với muội như bình thường. Ta cũng muốn đưa muội đi, cùng muội đến một nơi không có ai biết, song ta biết đó là không thể. Bởi vì dưới tay ta còn có biết bao nhiêu huynh đệ theo ta vào sinh ra tử, nếu ta làm thật thì sẽ liên lụy đến bọn họ. Thế nên, mất đi người mình yêu thương nhất, thậm chí là người yêu thương nhất ngay ở trước mắt giờ lại là nữ nhân của kẻ khác, ta cũng vẫn không đánh mất ý chí chiến đấu, vẫn phải cố gắng mà sống. Nương nương, muội có hiểu lời ta nói không?”.

Tôi nhìn Viên Chấn Đông, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Hình Phong ca, cảm ơn huynh, muội hiểu rồi, muội cũng biết phải làm thế nào rồi”.

Viên Chấn Đông nở nụ cười, tôi đột nhiên cảm thấy nét cười ấy trong sáng vô cùng. Tuy rằng vì những ân oán giữa hắn và Thẩm gia, hắn đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với Thẩm gia, cũng từng lợi dụng tôi rất nhiều lần, nhưng tình cảm giữa tôi và hắn – thứ tình cảm không bao hàm tình yêu sẽ tồn tại mãi mãi, sẽ không thay đổi.

Viên Chấn Đông nói: “Muội hãy suy xét cẩn thận, vậy cũng không uổng một phen tình nghĩa ta mạo hiểm tính mạng vào đây khuyên muội”.

Tôi đứng lên, đẩy cửa sổ ra. Mây giăng đằng chân trời hòa cùng với màu tuyết trắng mênh mông tựa như một tấm lụa. Khu vườn đã hơi hoang phế, cỏ hoang xao xác trong gió, lòng tôi một lần nữa đưa ra quyết định.

Viên Chấn Đông chậm rãi xoay người rời khỏi chỗ tôi, tôi nhìn theo bóng lưng ấy, bỗng dưng muốn khóc. Hắn đi vài bước lại ngoảnh đầu lại, hờ hững nói với tôi: “Hãy quên Tiết Tiểu Lang đi. Muội và y vĩnh viễn không thể nào ở bên nhau được. Hãy quên y đi, giống như đã quên ta và quên Thẩm gia vậy”. Nói xong, khóe miệng hắn khẽ cong lên, cười khổ một tiếng rồi lại xoay người chậm rãi đi xa.

Thư Vũ đến, thấy tôi đã khởi sắc hơn rất nhiều, vui mừng nói: “Nương nương, người đã nghĩ thông suốt, thật không gì tốt hơn”. Thư Vũ nói cho tôi biết, Đỗ Lâm Nhược mẹ quý nhờ con, hiện giờ đã được tấn thăng làm Lâm quý tần rồi. Nghĩ đến con của mình, tôi không cầm nổi lòng lại ủ ê một hồi.

Nhưng tôi cũng biết rõ rằng giờ không phải là lúc để ủ ê. Hiện tại việc tôi phải làm chính là nhanh chóng làm rõ ràng, rốt cục kẻ đứng sau lưng một mực hãm hại tôi là ai. Nếu không tra rõ chân tướng việc này, đến lúc đó chỉ e tôi lại khó tránh khỏi tai họa ập đến.

Thư Vũ nói: “Nương nương, người xem kẻ này xuống tay ác độc như vậy, chưa diệt được kẻ này, quả là mối tại họa của hậu cung”.

Tôi nhìn Thư Vũ chăm chú, nói: “Thư Vũ, ta cũng muốn mau chóng điều tra ra kẻ này là ai, nhưng hiện giờ không có chút manh mối nào, cô nói xem nên làm sao mới được?”.

Thư Vũ cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu, nói: “Nương nương, thật ra muốn truy xét chuyện này thì quả tình không mấy khó khăn. Trong lòng nô tỳ hoài nghi hai người, có lẽ người hãm hại nương nương sẽ không nằm ngoài hai người này đâu”.

“Ồ?” Tôi biết Thư Vũ từ trước đến nay là người kín kẽ, giọt nước cũng không lọt, liền hỏi: “Thư Vũ, người cô nói là ai thế?”.

Thư Vũ thở dài một hơi, đáp: “Nương nương, hy vọng nô tỳ nói ra thì nương nương sẽ tin, thật ra người nô tỳ luôn hoài nghi chỉ có hai người, một là Đỗ Lâm Nhược, một là Hoàng hậu nương nương”.

“Hả?” Tôi có phần khó tin hỏi lại: “Thư Vũ cô cô, vì sao cô lại hoài nghi cả Hoàng hậu nương nương?”.

Thư Vũ đáp: “Nương nương, trong hậu cung vốn lừa gạt lẫn nhau. Chờ sau khi Băng Ngưng đến, để muội ấy giả làm hồn ma của Niệm Kim. Trước tiên dọa Đỗ Lâm Nhược, nếu cô ta không bị dọa, vậy thì chuyện này nhất định là Hoàng hậu nương nương làm. Bởi ngoài Hoàng hậu nương nương ra, người khác muốn tìm được một sát thủ giang hồ ở ngoài cung để giết nương nương, thật sự không phải chuyện dễ dàng. Đương nhiên, Lâm quý tần thì khác, phụ thân của cô ta là Tri phủ Sơn Đông, nếu muốn lung lạc giang hồ hào kiệt thì cũng không phải chuyện khó khăn. Về phần Minh quý phi, dù nàng ta là người xảo quyệt tàn ác, nhưng thế lực của phụ thân và huynh trưởng lại ở biên thùy. Quách hiền phi thì dù có muốn làm chỉ sợ cũng không có bản lĩnh cao như vậy. Nàng ta xuất thân hàn vi, ở ngoài cung không có thế lực gì”.

Một lúc sau, Băng Ngưng đã trở lại. Thư Vũ cười nói: “Băng Ngưng, hiện giờ có một việc cần muội đi làm đây”. Băng Ngưng nghe nói lại có việc để làm, nhất thời vui vẻ hẳn lên.

Thư Vũ nói chuyện giả quỷ lại một lần. Minh Nguyệt Hân Nhi nhất thời vô cùng hâm mộ, nói: “Băng Ngưng, nếu biết trước học võ công có thể có được nhiều chuyện tốt thế này, tỷ cũng sẽ đi học võ công”.

Sau khi tất cả đã bàn bạc xong xuôi, Băng Ngưng liền đi thực hiện. Minh Nguyệt Hân Nhi không ngừng oán hận nói chuyện chơi vui như thế mà không có phần của con bé, sau đó Thư Vũ mới dạy dỗ con bé một chút, bảo con bé không được nhắc lại chuyện này nữa, Minh Nguyệt Hân Nhi mới không dám nói nữa.

Cuối cùng cũng đã đến buổi tối, ngày hôm nay vừa đúng Mười lăm, sắc trời rất đẹp, vầng trăng tựa như một cái mâm bạc tinh khiết tỏa ánh sáng khắp bầu trời, trong cõi đất trời tựa như được khoác một tấm áo choàng bằng bạc.

Băng Ngưng khoác chăn và bao tải vào, làm cho bản thân ăn mặc giống hệt như Niệm Kim béo mập rồi ra đi.

Minh Nguyệt Hân Nhi chống đầu nằm lỳ trên giường. Tôi và Thư Vũ ngồi trên ghế, nhìn nhau không nói gì.

Sau cùng, “cạch” một tiếng, cửa bị phá mở ra. Người xông vào khoác bao tải to, tóc tai bù xù, không phải Băng Ngưng thì ai?

Thư Vũ thấy Băng Ngưng trở về, vội vàng chạy ra, trước tiên cô thò đầu ra bên ngoài ngó nghiêng, thấy không có ai mới đóng cửa lại.

Băng Ngưng cởi chăn và bao tải trên người xuống, sau đó lấy nước đã được chuẩn bị sẵn rửa mặt thật sạch, lúc này mới ngồi xuống, thở hổn hển từng hơi.

Tôi nhìn dáng vẻ của cô bé, cũng không hỏi vội. Minh Nguyệt Hân Nhi thì không nhịn được, nhỏ giọng rít lên: “Băng Ngưng, tóm lại là thế nào? Muội về cả buổi trời rồi, nửa câu cũng không chịu nói, không phải là có ý hành hạ người khác đấy chứ?”.

Băng Ngưng cười hì hì hai tiếng, có chút hưng phấn nói: “Muội đi vào trong cung của Đỗ Lâm Nhược, né đám thị vệ và cung nữ, lập tức đến bên ngoài phòng của cô ta, đóng giả làm hồn ma, bay tới bay lui bên ngoài cửa sổ, vừa bay vừa khe khẽ gọi tên cô ta. Ban đầu chắc là cô ta đang ngủ, không có một chút động tĩnh nào. Có điều cô ta vẫn bị muội đánh thức. Cô ta ở bên trong hỏi một tiếng ‘Ngươi là ai?’, muội mới đẩy cửa sổ ra, thi triển khinh công nhẹ nhàng bay vào. Lúc này, Đỗ Lâm Nhược đã bị dọa phát khiếp”.

“Sau đó thì sao, sau đó thì sao?” Minh Nguyệt Hân Nhi vỗ tay kêu lên: “Thật sự là quá thú vị luôn”.

Hồi 15: Hối hận chẳng ban đầu (1)

Băng Ngưng mặt mày hớn hở, tiếp tục nói: “Sau đó muội dùng âm thanh cực kỳ quỷ dị kéo dài giọng nói: ‘Nương nương, người còn nhớ Niệm Kim không? Người hại tôi thê thảm quá, hại tôi thê thảm quá, hôm nay tôi tới tìm người đòi mạng đây…’. Lúc ấy Đỗ Lâm Nhược bị dọa đến mức không nói nên lời, giọng nói của cô ta rất run rẩy, co rúm lại trên giường hỏi: ‘Niệm Kim, không phải ngươi đã chết sao? Ngươi rốt cục là người hay quỷ?’. Muội mới vẫy vẫy tóc nói: ‘Nương nương, tôi bị người hại chết, người trả mạng cho tôi… Tôi làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy vì người, thế mà ngay cả tôi người cũng giết, nương nương, người quá ác độc…’. Đỗ Lâm Nhược bị dọa đến câm bặt luôn, cô ta lấy chăn trùm đầu lại, nói: ‘Niệm Kim, hôm khác ta sẽ đốt cho ngươi thật nhiều tiền giấy, ngươi mau đi đầu thai làm người đi. Ta không cố tình hại ngươi đâu, cũng chỉ vì ta không còn cách nào khác…’. Lúc ấy muội nghe xong, tức điên lên, hại người lại còn có cách hay không nữa chứ, đây là cái thứ tà ngôn ngụy biện gì hả. Muội bèn nói rất thê thiết: ‘Nương nương, sau này đêm nào tôi cũng đến tìm người, không riêng gì tôi, còn có Lý công công cũng sẽ không tha cho người đâu’.”.

Minh Nguyệt Hân Nhi bật cười ha hả, nói: “Băng Ngưng, lẽ nào lúc ấy Đỗ Lâm Nhược không phát hiện ra muội không phải là hồn ma à?”.

Băng Ngưng nhướng lông mày lên, nói: “Đương nhiên rồi, khinh công của muội tốt như thế, sao có thể bị cô ta phát hiện được. Lúc ấy cô ta bị dọa đến mức run bần bật, hận không thể chui xuống gầm giường. Muội nghĩ, nếu cô ta đã bị dọa đến như vậy, muội cũng không ngại dọa cô ta thêm chút nữa. Muội liền nói: ‘Nương nương, người hại Dung phi nương nương mất đứa con, hôm nay tôi cũng muốn người lấy mạng của con người ra để bù lại’. Ai ngờ lúc muội nói những lời này, cô ta liền lớn tiếng hét ầm lên, tiếng kêu thật sự rất kinh khủng, cho dù là con hồ ly bị cắt đuôi cũng không phát ra tiếng kêu như thế. Muội thấy kinh động đến những người khác, liền nhẹ nhàng bỏ đi. Lúc muội đi qua bên cạnh những cung nữ thái giám kia, bọn họ đều bị dọa hét chói cả tai, không một ai dám nhìn muội, đều cho rằng muội là quỷ. Muội sợ kinh động đến nhiều người hơn, trước hết đi dạo khắp hậu cung một vòng, sau đó thấy không có ai đi theo, muội mới trở về”.

Những lời nói của Băng Ngưng lại có thể khiến Minh Nguyệt Hân Nhi tập trung hết tâm trí, con bé khen: “Băng Ngưng, muội thật sự cừ quá đi. Sau này nếu có chuyện gì, có ai bắt nạt tỷ, muội cũng giúp tỷ giả quỷ để dọa nó, được không?”.

Băng Ngưng nghĩ ngợi, chững chạc nghiêm trang đáp: “Được rồi, Minh Nguyệt Hân Nhi, thấy tỷ ốm yếu thế này, muội đồng ý với tỷ”.

Tôi bị hai đứa làm cho có chút dở khóc dở cười. Vẻ mặt Thư Vũ nghiêm túc, chậm rãi nói: “Nương nương, chuyện đã đến bây giờ, cuối cùng chân tướng cũng rõ ràng rồi”.

“Phải.” Tôi gật đầu trả lời: “Cô cô, trước kia ta không biết nhìn người, chẳng những làm liên lụy tới cô cô và các muội muội, mà còn… mà còn liên lụy đến cả con của ta. Ta thật sự rất…”. Tôi nói đến đây, đột nhiên cảm thấy thân thể có phần không ổn, một thứ cảm giác trời đất đảo lộn đột nhiên ùa đến, tôi không còn biết gì nữa.

Chờ đến ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại, Minh Nguyệt Hân Nhi đang ghé vào bên cạnh giường tôi, nước mắt lưng tròng nhìn tôi. Tôi vội hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, tóm lại là sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao muội lại thế này?”.

Thư Vũ thở dài, đáp: “Nương nương, thôi để nô tỳ nói cho. Chuyện này không thể giấu người được. Nương nương, tối qua, Trương ngự y đến bắt mạch cho người, sau này… sau này khả năng có con của người sẽ vô cùng thấp”.

Vẻ mặt của tôi khi ấy nhất định là trắng bệch, tôi hỏi: “Thư Vũ cô cô, thế… thế rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có thể như vậy được?”.

Thư Vũ nhẹ nhàng vỗ về bờ vai tôi, chậm rãi nói: “Nương nương, đây vốn là chuyện tốt do nha đầu Thái Anh kia làm. Cô ta đã khai rồi, Tô công công đưa hồng hoa cho cô ta, cô ta lén lút bỏ vào cơm nương nương ăn hằng ngày. Việc này thì mấy người Thái Liên, Tiểu Lục Tử lại không biết rõ tình hình. Tối hôm qua nương nương ngất xỉu, không ngờ sau khi thái y xem mạch lại có thể kiểm tra ra”.

Thân thể tôi chấn động, hỏi: “Thư Vũ, có phải sau này ta không thể mang thai nữa không?”.

Thư Vũ chậm rãi đáp: “Không phải đâu. Thái y nói may là liều lượng nương nương dùng không lớn, nếu gắng sức bồi dưỡng thân thể, sau này vẫn có thể có con”.

Tôi thấy lúc nói chuyện, ánh mắt của Thư Vũ có hơi lảng ra, đã biết cô nói vậy phần nhiều là để an ủi tôi. Nữ nhân, nhất là nữ nhân trong cung, điểm tựa cả đời chính là hy vọng có một đứa con. Nhưng hiện giờ, tôi lại không thể mang thai được nữa, chẳng lẽ tôi đã làm việc gì đó nên trời xanh đang trừng phạt tôi sao?

Thư Vũ bình tĩnh nhìn tôi nói: “Nương nương, người đừng nản lòng. Ngự y thật sự đã nói chỉ cần sau này gắng sức bồi dưỡng thân thể là vẫn có thể mang thai. Người cũng biết, Thư Vũ không nói lời dối trá mà”. Tôi nghe Thư Vũ nói đến là kiên định, lúc này trong lòng mới nhen nhóm lên một tia hy vọng.

Giờ tôi mới nhớ ra kẻ đầu sỏ, liền hỏi: “Thái Anh đâu?”.

Sắc mặt Thư Vũ không thay đổi, nói: “Thân thể nương nương còn chưa khỏe, mấy việc vặt vãnh này cũng đừng quan tâm nữa”.

Tôi lại hỏi tới cùng thêm một câu: “Có phải Thái Anh đã chết rồi không?”.

Thư Vũ ngẩn người, gật đầu đáp: “Tiền Tam công công đã phái người đánh chết cô ta rồi”.

Trong lòng tôi lại thấy một trận buồn thương, thương mình mà cũng thương người. Hoàng cung này quả nhiên là nơi thị phi, mà nữ nhân trong cung, vận mệnh phần lớn đều bi thảm. Ví như tôi, cũng ví như Thái Anh.

“Nương nương, thật ra Thái Anh cũng không được coi là kẻ đầu sỏ, kẻ đầu sỏ là Đỗ Lâm Nhược.” Tuy rằng tiếng Thư Vũ nói không lớn, nhưng lời nói đó lại như một cái chùy đập thẳng vào lòng tôi.

Nợ của Đỗ Lâm Nhược, tôi nghĩ một lúc nào đó mình sẽ phải tính toán rõ ràng với cô ta. Tôi từng nghi ngờ rất nhiều người, tuy nhiên lại chưa từng nghi ngờ cô ta, vậy mà kết quả, người hại tôi lại là chính cô ta.

Cái chết thảm của những người bên cạnh tôi, cái chết thảm của đứa con còn chưa chào đời của tôi, còn có lần tôi suýt mất mạng, sau này có lẽ cũng không thể còn có con được nữa, tất cả những chuyện này đều nhờ Đỗ Lâm Nhược ban tặng. Dùng lời của Minh Nguyệt Hân Nhi mà nói, đó là tôi nên cứng rắn lên. Biết bao nhiêu ngày đến nay, tôi làm việc gì cũng không đành lòng, kết quả là lại lâm vào kết cục như vậy.

Ngay trong mấy ngày tôi và Thư Vũ bàn bạc kế sách, tôi nghe được một tin: Đỗ Lâm Nhược trở nên điên điên khùng khùng rồi.

Băng Ngưng nghe những người bên ngoài nói, có một buổi tối, Đỗ Lâm Nhược gặp quỷ lúc đang ngủ, bắt đầu từ hôm sau trở nên tinh thần hốt hoảng, cả ngày đa nghi, làm việc gì cũng ngờ rằng gặp quỷ, thế nên ngày nào cũng ru rú ở trong cung không dám ra ngoài.

Minh Nguyệt Hân Nhi vỗ tay khen hay: “Người như vậy thì chết không có gì đáng tiếc, đến nông nỗi ngày hôm nay cũng là xứng đáng”.

Qua thêm mấy ngày nữa, tôi nghe nói Đỗ Lâm Nhược sinh non. Ngày nào cô ta cũng đa nghi, lúc nửa đêm bị ác mộng làm tỉnh giấc, nhìn thấy bóng quỷ lắc lư, còn thấy có người đang gọi mình. Cô ta liền chạy ra ngoài theo bản năng, không cẩn thận ngã xuống đất, làm đứa bé cũng ngã sấp xuống theo.

Người của Quỳnh Anh lâu tôi sau khi nghe được tin này đều nói: “Người làm việc có trời cao chứng giám, đó gọi là tự gây nghiệt, không thể sống. Chẳng phải Đỗ Lâm Nhược tự mình chuốc lấy thì là gì?”.

Trong lòng tôi lại hơi có ý thương hại cô ta, liền bị Băng Ngưng mắng một chập: “Tỷ tỷ, nếu tỷ còn tiếp tục mềm lòng như thế, một ngày nào đó, tỷ cũng không biết muội và Minh Nguyệt Hân Nhi chết đi như thế nào”. Tôi nghe Băng Ngưng nói, lòng dạ ớn lạnh: “Sau này ta sẽ không dễ dàng tin tưởng những người trong thâm cung này nữa. Chỉ có điều, ta nghĩ mãi mà không ra, ta và Đỗ Lâm Nhược không thù không oán, vì sao cô ta phải trăm phương nghìn kế đối phó với ta như vậy?”.

Thư Vũ nói: “Nữ nhân trong cung, ai có thù oán với ai chứ? Nương nương, trong thâm cung vốn là tranh đấu lẫn nhau. Không cẩn thận một chút thôi liền sẽ bị kẻ khác giẫm lên đầu, đến chết cũng không biết tại sao lại thế. Nương nương, những chuyện trước kia người đều còn nhớ, sau này người không thể tiếp tục như vậy được nữa”.

Thâm tâm tôi cảm thấy những lời Thư Vũ nói rất có lý. Thư Vũ lại nhân cơ hội này hỏi: “Nương nương, hận ý của người với Hoàng thượng có tiêu tan chút nào không? Nô tỳ vẫn giữ châm ngôn đó, nếu muốn tiếp tục sống yên ổn trong cung, có một người tuyệt đối không thể đắc tội, đó chính là Hoàng thượng. Nương nương, người bực bội với Hoàng thượng như vậy, kết quả cũng chỉ có hại cho bản thân người thôi”.

Tôi chậm rãi gật đầu, nói: “Thư Vũ cô cô, ta biết rồi”.

Nhưng Thư Vũ lại nói thêm: “Nương nương, trong cung xưa nay vẫn là ‘xưa nay chỉ thấy người mới cười, ai đâu nghe chăng người xưa khóc’. Những tháng ngày lộng lẫy nhất của nữ nhân cũng chỉ được có vài năm như vậy. Đến khi vài năm này qua đi, muốn được Hoàng thượng sủng ái cũng không dễ dàng gì. Nương nương nên tận dụng mấy năm này, chiếm được sự sủng ái của Hoàng thượng nhiều hơn. Sau này… ngự y nói rồi, nương nương vẫn có thể mang thai. Đợi đến khi nương nương có con, dù Hoàng thượng có sủng ái người khác thì nương nương cũng sẽ không thấy cô đơn, trong lòng cũng sẽ có chỗ dựa. Nữ nhân trong cung luôn già mau hơn nữ nhân bên ngoài”.

Tôi nói: “Thư Vũ cô cô, cảm ơn ý tốt của cô, ta đã nhớ rồi”.

Cứ như vậy hai ngày nữa trôi qua, tôi vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Hoàng thượng. Sáng hôm đó, tôi đang nói chuyện phiếm với Minh Nguyệt Hân Nhi thì Băng Ngưng đột nhiên chạy vào: “Nương nương, không hay rồi, Đỗ Lâm Nhược tìm đến tận cửa rồi, có phải cô ta đã biết người hôm đó giả quỷ dọa nạt cô ta là muội rồi không, có phải đến khởi binh vấn tội không?”.

Tôi nghe vậy kinh hãi, hỏi: “Chẳng phải Đỗ Lâm Nhược sinh non, vẫn đang nằm trên giường sao?”.

Băng Ngưng giậm chân đáp: “Muội cũng không biết sao lại thế này, có điều cô ta thật sự đến đấy, giờ đang ở đại sảnh đó”.

Hồi 16: Hối hận chẳng ban đầu (2)

Tôi nghĩ một lát, nói: “Băng Ngưng muội muội, muội đừng sợ, chuyện hôm đó vốn không ai biết đâu. Làm sao Đỗ Lâm Nhược biết được chứ? Ta nghĩ muội đã quá nhạy cảm rồi, muội đừng lo lắng, giờ ta sẽ ra xem sao. Nếu như tranh luận phải trái, không phải chúng ta cố ý muốn hại Đỗ Lâm Nhược, chúng ta làm tất cả chỉ vì muốn vạch trần âm mưu của cô ta thôi. Ngược lại, Đỗ Lâm Nhược đã làm rất nhiều chuyện xấu đối với chúng ta, sử dụng rất nhiều thủ đoạn đen tối. Muốn nói rõ ràng thì kẻ chột dạ là cô ta chứ không phải muội, không phải ta”.

Băng Ngưng nghe xong lời tôi nói, sắc mặt cũng dễ coi hơn một chút. Tôi bảo: “Muội cứ chờ ở đây, không cần phải ra ngoài. Mau đi gọi Thư Vũ, để cô ấy đến đại sảnh”. Băng Ngưng vâng lời đi rồi, tôi liền bước thẳng về hướng đại sảnh.

Vừa mới rảo bước đi vào đại sảnh, tôi liền hoảng sợ. Nữ nhân trước mắt, tóc tai bù xù, mặt vàng như nến, chỗ nào giống Đỗ Lâm Nhược tôi quen ngày xưa? Quả thật là giống như quỷ quái, thoạt nhìn hết sức nanh nọc. Nhưng người này lại đúng là Đỗ Lâm Nhược.

Đỗ Lâm Nhược nhìn thấy tôi, đi đến trước mặt tôi, đột nhiên quỳ sụp xuống, kêu gào: “Tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ, muội cầu xin tỷ tha cho muội đi, muội biết muội đã sai rồi, sau này không dám nữa. Dung tỷ tỷ, tỷ hãy tha cho muội lần này đi”.

Tôi cười lạnh lùng: “Sao muội muội lại nói thế? Lẽ nào muội muội nghe thấy lời đồn đại tầm phào nào rồi đến tìm ta dấy binh vấn tội? Nếu là như vậy, ta thật sự không thể đảm đương nổi đâu”.

Đỗ Lâm Nhược liều mạng lắc đầu: “Dung tỷ tỷ, những việc trước kia muội làm, muội đã biết lỗi rồi, tỷ là đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng tính toán với muội nữa có được không?”.

Đang nói thì Thư Vũ đến, Băng Ngưng lại cũng theo, hai người cùng nhau đứng sau lưng tôi, không nói một lời.

Tôi thản nhiên nói: “Những việc trước kia muội muội làm là việc gì? Muội muội đã làm rất nhiều việc sai lầm ư? Ta lại không biết đấy. Từ trước đến nay muội muội làm việc thần thần bí bí, suy nghĩ cặn kẽ, ta là người ngu muội thế này, làm sao có thể đoán được tâm ý của muội muội. Huống chi, dù cho muội muội đã làm sai việc gì thì cũng không cần phải đến nói với ta”.

Đỗ Lâm Nhược nói: “Dung tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ, muội biết tỷ đã biết tất cả rồi, muội thật sự không cố ý hãm hại tỷ đâu”.

“Ồ?” Tôi lạnh lùng cười: “Muội muội này, muội nói xem nếu đầu tiên ta tát muội một cái, sau đó nói với muội: Muội muội, ta không cố ý đánh muội đâu, muội sẽ thấy như thế nào? Đúng thế, những việc tốt muội làm, ta biết hết. Từ chuyện muội mưu hại Tiểu Hợp Tử, Hàm Mặc với ý đồ hãm hại ta, còn liên tiếp chia rẽ quan hệ giữa ta và Minh phi nương nương, đến chuyện muội phái người ngoài cung giết ta, mưu toan đưa ta vào chỗ chết, may nhờ Hải thống lĩnh và Tiết vương gia cứu giúp. Tiếp đó, có kẻ gièm pha với Hoàng thượng, nói ta và Tiết vương gia có tư tình, làm hại ta mất con… Một phen khổ tâm của muội muội, ta thật sự đã thụ giáo rồi, ta nghĩ hiện giờ Lý công công, Hàm Mặc, Tiểu Hợp Tử, Niệm Kim, Vương công công ở dưới âm tào địa phủ cũng sẽ nhớ đến tấm ân tình của muội muội đấy”.

Sắc mặt Đỗ Lâm Nhược trở nên xấu xí khác thường. Có lẽ cô ta thật không ngờ chuyện gì tôi cũng biết. Thân thể cô ta đột nhiên lùi về phía sau, ngã nhào xuống đất, lắp bắp: “Tỷ tỷ, tỷ đã nghe lời đồn của ai thế? Muội… muội chưa từng làm chuyện như vậy. Ý muội là… ý muội là chuyện muội làm sai chính là đã không tới thăm tỷ khi tỷ sẩy thai”.

Tôi “hừ” một tiếng, nói: “Ồ? Nếu là thế thì cũng chẳng phải là đại sự gì, muội muội hà tất phải tự mình đến đây, còn quỳ xuống cầu tình chứ? Ta thật sự nghĩ mãi mà không ra tâm tư của muội muội. Xem ra ta đã già rồi, trong lòng những người trẻ tuổi các muội nghĩ gì, ta không biết nữa”.

Tôi nghĩ, Đỗ Lâm Nhược đến Quỳnh Anh lâu của tôi đội gai tạ tội[1] có lẽ là bởi vì không chịu nổi cảnh ma quỷ quấn thân. Đương nhiên, tuy rằng ma quỷ kia do Băng Ngưng giả dạng một lần, song sau này có lẽ là vì bản thân cô ta đã làm rất nhiều việc xấu nên trong lòng tự nghĩ ra. Cô ta không muốn thấy ma quỷ quấn chân nữa liền đến lạy lục nhận lỗi với tôi. Cô ta tự cho rằng làm vậy có thể trong lòng sẽ thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng nhận sai thì nhận sai, cô ta không hay rằng tôi đã biết toàn bộ những việc xấu cô ta làm rồi. Cô ta cũng không có ý muốn thừa nhận tất cả những việc mình đã làm, chỉ muốn cầu xin một sự an ủi về mặt tâm lý mà thôi.

[1] Võ tướng Liêm Pha và văn quan Lạn Tương Như là hai vị quan nước Triệu bất hòa với nhau, Lạn Tương Như vì có công to được làm thượng khanh, xếp trên Liêm Pha, vì thế Liêm Pha không phục, tìm cách hạ nhục Tương Như. Lạn Tương Như vì lợi ích đất nước đã nhượng bộ. Liêm Pha sau đó nhận ra lỗi lầm, đã cởi trần, mang roi đến trước mặt Lạn Tương Như để nhận lỗi.

Cô ta thật sự không ngờ rằng tôi sẽ vạch trần những chuyện cô ta đã làm ở ngay trước mặt cô ta, sắc mặt cô ta nhất thời trở nên xám ngoét.

Tôi nhìn cô ta, thong thả nói: “Muội muội, hôm nay ta vẫn chưa đi gặp Hoàng thượng, những việc tốt do muội làm, ta sẽ kể từng điều từng điều một với Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, còn cả Minh quý phi nghe nữa. Không biết nếu Hoàng thượng biết muội lập mưu hại chết con của người, người sẽ có cảm giác gì? Còn Hoàng hậu nữa, nếu Hoàng hậu biết muội giết nhiều người trong cung bằng thuốc độc như thế, không biết sẽ đối xử với muội thế nào? Lại cả Minh quý phi, nếu Minh quý phi biết muội lợi dụng nàng ta để đối phó ta, cũng không biết là trong lòng nàng ta nghĩ thế nào?”.

©STE.NT

Đỗ Lâm Nhược nhìn tôi hồi lâu, thấy lúc nói những lời này, vẻ mặt tôi rất nghiêm túc, không giống giả vờ, cô ta nghĩ đến tất cả mọi chuyện bản thân làm đều bị vạch trần, bởi thế mà ngớ người rất lâu mới chậm rãi nói: “Tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ nể tình tỷ tỷ đã qua đời của muội mà tha cho muội lần này đi. Cầu xin tỷ đừng nói cho Hoàng thượng biết, bằng không, chẳng những Hoàng thượng ban chết cho muội, cho dù là Đỗ gia của muội chỉ e cũng chạy trời không khỏi nắng”.

Thư Vũ nhìn cô ta, nói: “Nương nương, nếu biết trước có ngày hôm nay, trước kia hà tất làm vậy chứ?”.

Đỗ Lâm Nhược bất chợt lắc đầu, nói: “Dung tỷ tỷ, trước đây muội chỉ nhất thời hồ đồ, muội không có ý gì khác, muội cũng không muốn hại chết tỷ. Chỉ là mỗi lúc nghĩ đến chuyện của tỷ tỷ muội, muội lại cảm thấy… muội lại cảm thấy tỷ tỷ là người đã hại chết tỷ tỷ của muội. Vì tỷ nên tỷ phu mới đối xử không tốt với tỷ tỷ muội. Tỷ tỷ của muội làm bao điều cho Thẩm gia, đến cuối cùng lại lâm vào kết cục nhảy lầu tự sát, đến cả phần mộ cũng không được vào khu mộ nhà họ Thẩm. Trong lòng muội hận tỷ, trong lòng cha muội cũng hận tỷ, cho nên mới làm nhiều việc để hại tỷ như thế, nhưng lòng muội thật sự biết sai rồi. Dung tỷ tỷ, tỷ tha cho muội lần này, được không? Sau này muội không dám tái phạm nữa”.

Đỗ Lâm Nhược nhắc tới Đỗ Linh Nhược, tâm khảm tôi nhất thời lại khó chịu. Cho đến giờ tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ là tại sao Đỗ Lâm Nhược lại tìm đủ mọi cách để đối phó tôi, nghe cô ta nói thế, thì ra nguyên nhân là bởi tỷ tỷ của cô ta. Tôi bất giác mềm lòng, nói: “Muội đứng lên trước đi”.

Đỗ Lâm Nhược thấy tôi có ý nới lỏng, vội vàng hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ tha cho muội rồi sao?”.

Tôi thầm nhủ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nếu Đỗ Lâm Nhược đã nhận lỗi, tôi tha thứ cho cô ta thì cũng có sao đâu? Chỉ cần sau này cô ta chịu hối cải sửa sai, vậy cũng có thể coi là một chuyện tốt. Nếu tôi còn bức cô ta đến đường cùng, đến sau này, còn mặt mũi nào xuống suối vàng mà gặp tỷ tỷ Đỗ Linh Nhược của cô ta!

Phía tôi muốn nới lỏng, nhưng Thư Vũ lại sầm mặt xuống: “Lâm quý tần, xin cô hãy về đi, bản thân cô làm chuyện này thì bản thân cô hãy nói với Hoàng thượng. Chỉ cần Hoàng thượng chịu tha cho cô, nương nương của chúng tôi đương nhiên cũng không trách tội cô. Còn nếu Hoàng thượng không chịu tha cho cô, nương nương chúng tôi có nói gì cũng vô ích”.

Thư Vũ nói xong, liếc mắt nhìn tôi một cái, ý tứ sâu xa hỏi: “Nương nương, người bảo nô tỳ nói có đúng không?”. Tôi biết Thư Vũ đang nhắc nhở mình, bất kể như thế nào cũng không thể tha cho Đỗ Lâm Nhược. Bất kể cô ta có mục đích gì, cô ta cũng đã hại chết rất nhiều mạng người. Nợ máu ngay trước mặt, nếu tôi còn mềm lòng, chỉ sợ tương lai cô ta sẽ lại đối phó tôi, tôi chưa chắc sẽ có vận may như vậy, có thể thoát khỏi sự hãm hại của cô ta.

Tôi ngoảnh đầu đi, nói: “Muội muội, ta đã mệt rồi, muội cứ làm như lời Thư Vũ cô cô nói đi. Cô cô là người sống lâu năm trong cung, phàm việc phải làm như thế nào, đương nhiên cô cô rõ hơn ta nhiều”. Nói xong, tôi xoay người đi về phòng ngủ, cũng không ngoái đầu lại nhìn Đỗ Lâm Nhược lấy một cái. Trong lòng tôi sợ hãi, tôi sợ nhìn cô ta rồi lại thấy hình bóng của Đỗ Linh Nhược ngay trên người cô ta.

Một lúc lâu sau, Thư Vũ mới đi tới. Cô thấp giọng nói: “Nương nương, Lâm quý tần đã đi rồi”.

Ban đêm trời bỗng đổ mưa. Tiếng mưa rơi tí tách trong màn đêm lạnh lẽo nghe ra chói tai vô cùng. Không biết vì sao, suốt đêm tôi nằm trên giường trở mình trằn trọc mà vẫn không ngủ được. Vất vả lắm mới ngủ được thì khuôn mặt của những Hàm Mặc, Tiểu Hợp Tử, Đỗ Lâm Nhược, Liễu Vũ Tương… lại bay qua bay lại trước mặt tôi. Tôi chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu không sao tả xiết, bất tri bất giác, lại giật mình tỉnh giấc.

Đêm khuya mộng về, trên gối trống trơn đầm đìa nước mắt.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Thái Liên đưa bữa sáng đến, có nói cho tôi biết một việc. Đỗ Lâm Nhược đã chết. Cô ta thắt cổ tự tử. Trước khi chết, cô ta viết một phong thư dài, nói ra những việc cô ta đã làm trước kia, chính là những việc hãm hại tôi. Cô ta cầu xin Hoàng thượng tha thứ cho cô ta, đừng trách tội những việc này đến nhà họ Đỗ của cô ta ở Sơn Đông.

Hoàng thượng nghe tin Lâm quý tần thắt cổ tự tử, vốn rất khiếp đảm, cũng rất đau lòng, liền cùng Hoàng hậu đến xem sao, kết quả lại phát hiện ra phong thư này của Đỗ Lâm Nhược. Hoàng thượng nổi cơn lôi đình, cơ hồ muốn hạ chỉ tịch biên chặt đầu cả nhà họ Đỗ. May nhờ Hoàng hậu ở cạnh khuyên lơn, cơn giận của Hoàng thượng mới vơi đi chút ít. Nhưng ngay cả như vậy, hận ý của Hoàng thượng đối với Đỗ Lâm Nhược vẫn không thể tiêu tan. Hắn hạ lệnh đánh vào thi thể của Đỗ Lâm Nhược năm mươi roi, sau đó chôn trong bãi tha ma. Hoàng hậu ngàn nói vạn khuyên, Hoàng thượng mới đồng ý không đánh xác, có điều, thi thể của Đỗ Lâm Nhược vẫn không được chôn cất ở Hoàng lăng. Hoàng hậu liền thông báo cho Đỗ gia ở Sơn Đông đến nhặt xác.

Tôi sững sờ trong chốc lát, khe khẽ nói: “Truyền Thư Vũ”.

Một lúc sau, Thư Vũ mới thong dong đi đến. Tôi hỏi: “Thư Vũ cô cô, cô đi đâu thế, sao giờ mới đến đây?”.

Thư Vũ cười đáp: “Nô tỳ nào có đi đâu, Tiền Tam công công đến truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, gọi nô tỳ đến hỏi mấy câu thôi. Oan khuất của nương nương, hiện giờ xem như đã rửa sạch rồi. Nương nương, sau này mọi sự nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để xảy ra những chuyện như vậy nữa”.

Tôi nghe vậy kinh ngạc nói: “Thư Vũ cô cô, Hoàng thượng cho triệu cô đến sao?”.

“Còn không phải à?” Nét mặt Thư Vũ phơi phới: “Nương nương, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện giờ cuối cùng cuộc sống của người cũng dễ chịu rồi, trong lòng nô tỳ cũng cảm thấy sau này sẽ trôi chảy hơn. Ngẫm lại thời gian trước đây, thật sự là nghĩ đến thôi đã khiến người cảm thấy khó chịu rồi”.

Vẻ mặt tôi ảm đạm nói: “Nói vậy cô cô cũng biết chuyện Lâm quý tần thắt cổ tự tử bỏ mình rồi?”.

Vẻ mặt Thư Vũ lại không lấy gì làm kinh ngạc: “Nương nương, sáng sớm nay nô tỳ đã biết chuyện này rồi, với lại đây vốn cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Nếu Đỗ Lâm Nhược muốn bảo toàn nhà họ Đỗ ở Sơn Đông, chỉ có thể lựa chọn một con đường tự sát như thế. Bằng không, đợi đến khi bị vạch trần, chỉ sợ cả nhà họ Đỗ ở Sơn Đông đều bị liên lụy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.