Cửu Dung

Chương 2: Q.4 - Chương 2






Hồi 2: Ai nghe người xưa khóc

Trở vào trong phòng, nhìn thấy Thẩm Hồng vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác, tôi ngồi xuống bên cạnh chàng hỏi: “Tướng công, hôm nay chàng không sao chứ?”. Chàng cũng chẳng buồn liếc nhìn tôi lấy một cái, vẫn nằm như cũ, hai mắt mở to nhìn lên nóc giường. Tâm khảm tôi bỗng thấy nhức nhối: Đây là Thẩm Hồng luông miệng nói yêu tôi, nói sẽ bỏ trốn cùng với tôi ngày xưa sao? Vì sao hiện giờ, tất cả đều biến thành thế này?

Tôi cố nén đau đớn trong lòng, nói: “Tướng công, phàm chuyện gì chàng cũng nghĩ thoáng ra một chút, không phải trước kia chính chàng đã nói đó à? ‘Phóng mắt non sông nhớ chi xa, gió mưa hoa rụng tiếc xuân qua, chẳng thà thương lấy người trước mắt’. Đến bây giờ, sao lại tự làm khó mình như vậy?”. Tôi thấy Thẩm Hồng vẫn không nói năng gì, liền khuyên nhủ vài câu.

Thẩm Hồng bỗng nhiên nhỏm dậy, hai mắt nhìn thẳng vào tôi, nói: “Lúc trước Tương Nhi bị nhốt trong rọ lợn, trong lòng cô cũng biết nàng bị oan, có phải thế không?”. Tôi ngẩn người, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Đúng. Thiếp biết với tính tình của tỷ tỷ, sẽ không làm chuyện có lỗi với chàng”. Ánh mắt Thẩm Hồng đỏ như bỗng nhiên phun ra lửa, chàng quát lên với tôi: “Đã vậy, vì sao cô không cứu nàng? Vì sao cô không cứu nàng? Cô có biết nàng đã phải sống những ngày như thế nào không? Nếu lúc trước cô chịu chìa tay cứu giúp thì cũng sẽ không xuất hiện cục diện ngày hôm nay. Tất cả mọi chuyện, cô cảm thấy cô không có trách nhiệm sao? Đến bây giờ cô còn đứng trước mặt ta nói lời ngon tiếng ngọt, cô tưởng rằng ta sẽ tin lời cô? Lãnh Cửu Dung, trước kia ta thật sự đã nhìn lầm cô rồi!”.

Tôi nhất thời hết sức ngạc nhiên, sao Thẩm Hồng lại bỗng nhiên biến thành dáng vẻ thế này. Tôi ôn hòa nói: “Tướng công, chàng làm sao thế?”.

Thẩm Hồng lạnh lùng mở miệng: “Ta chẳng làm sao hết, chỉ là đã nhìn rõ bộ mặt thật của cô mà thôi. Ta vốn cho rằng cô khác với những người khác, cũng là một người con gái đáng để ta đem lòng yêu thương, nhưng bây giờ nhìn lại, hóa ra cô chẳng khác gì bọn họ. Cô vốn không đáng để ta yêu, thậm chí không đáng để ta nhìn đến!”.

Tôi thật sự không rõ tình huống gì đang diễn ra, nhưng cũng không muốn tranh cãi với Thẩm Hồng. Đúng lúc này, Khai Tâm đẩy cửa bước vào, cô thấy hai người chúng tôi đang đôi co, bèn nói: “Hai người hồ đồ cả rồi, giữa ban ngày ban mặt mà to tiếng như thế, ai không biết còn tưởng chỗ này đang có hỏa hoạn đấy”.

Tôi nói: “Tướng công, tuy rằng thiếp không biết chàng làm sao, nhưng bây giờ tâm tình của chàng kích động thế này, thiếp phải nói chuyện với chàng thế nào đây? Thiếp thấy mình nên ra ngoài trước. Chờ chàng bình tĩnh lại, chúng ta mới nói chuyện cụ thể”.

Thẩm Hồng nói: “Còn nói chuyện gì nữa? Giữa hai người chúng ta, còn cái gì để mà nói chuyện cụ thể? Lãnh Cửu Dung, cô còn ít tuổi mà đã giả tạo như thế, hối hận nhất là cho đến bây giờ ta mới nhìn rõ bộ mặt thật của cô!”.

Tôi nghe Thẩm Hồng nói những lời ấy, toàn thây run lẩy bẩy, cơ hồ ngã khuỵu xuống đất. Khai Tâm vội vàng đến đỡ lấy tôi, quát Thẩm Hồng: “Đại công tử, ban ngày ban mặt, có phải cậu nhìn thấy quỷ hay không hả? Khi không cậu nổi điên lên làm gì thế!”.

Thẩm Hồng lạnh lùng nói: “Ta nổi điên cái gì hả, ngươi hỏi con người mà ngươi gọi là Thiếu phu nhân này xem, xem cô ta đã làm bao nhiêu việc tốt? Rốt cục cô ta đã làm gì? Trước kia vì sao Tương Nhi bị nhốt rọ lợn, đừng tưởng là đến giờ ta vẫn chưa biết!”.

Tôi nghe Thẩm Hồng nói vậy, chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh đổ thẳng từ trên đầu mình xuống, toàn thân lạnh như băng, tôi run rẩy hỏi: “Tướng công, chàng nghe tin đồn ở đâu ra? Hà tất phải đặt điều cho thiếp như thế?”.

Thẩm Hồng nói: “Nương tử, Cửu Dung, thì ra khả năng diễn xuất của cô xuất sắc đến thế. Sao trước kia ta lại chưa từng phát hiện ra nhỉ”.

Lời nói của Thẩm Hồng làm tôi ức đến trào nước mắt. Từ mấy hôm nay cho đến giờ, tôi bận chăm lo cho phường rượu Thẩm gia và vụ kiện của Lão phu nhân, đúng thật là không lưu ý đến chàng. Nhưng không ngờ chàng lại có thể nói với tôi những lời này, đúng thật là tôi vẫn chưa chuẩn bị kịp. Khai Tâm thở dài một hơi, hét lên: “Phu thê tranh cãi, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa giải, hai người muốn làm sao thì làm, tôi cũng mặc kệ đấy!”. Nói xong, cô xoay người ra ngoài, nhưng chẳng bao lâu sau, lại dẫn theo Lão phu nhân, Thẩm Phúc, phu thê Thẩm Tề và cả Viên Chấn Đông lẫn Tiết vương gia trở lại.

Đoàn người đi đến, ngó thấy Thẩm Hồng đang ngồi trên giường, mặt lạnh như băng, còn tôi đang ngồi trên ghế bên cạnh, khóc mãi không ngừng, cũng không hiểu vì sao lại như thế.

Sắc mặt Lão phu nhân vô cùng khó coi, hỏi: “Các con làm sao thế hả? Tự nhiên lại tranh cãi nhau cái gì? Hồng Nhi, con nói thật xem con làm chuyện gì mà khiến nương tử tốt tính tốt nết của con khóc sướt mướt thế này?”.

Thẩm Phúc cũng nói: “Mẹ nói đúng đấy, tính tình đại tẩu từ xưa đến giờ là tốt nhất. Đại ca, huynh đừng im lặng như thế, tóm lại là làm sao?”.

Thẩm Hồng vẫn không nói không rằng. Viên Chấn Đông đứng bên cạnh, ngoảnh mặt làm thinh, Tiết vương gia thì đi đến bên tôi, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo, đặt vào tay tôi. Tôi vì muốn tránh hiềm nghi nên không nhận. Tiết vương gia vẫn một mực giúi chiếc khăn vào tay, tôi đành phải nhận lấy.

Thẩm Hồng thấy thế, nói: “Mẹ, con muốn bỏ Cửu Dung”. Lời vừa nói ra, mọi người trong phòng đều lấy làm kinh hãi. Lão phu nhân lại càng truy vấn: “Thế là vì sao? Lúc trước mẹ bắt con bắt con bỏ Dung Nhi con cũng không chịu, giờ vì sao lại muốn làm thế? Dung Nhi nó làm sai chuyện gì? Hay là con muốn giận lây với mẹ? Chuyện năm xưa, mẹ đã biết mẹ sai, Dung Nhi là người tốt, là dâu ngoan, chẳng phải bây giờ mẹ là người hiểu con bé rõ nhất à? Vì sao con vẫn muốn làm thế?”.

Thẩm Hồng nghĩ ngợi, đáp: “Con cũng không vì điều gì khác. Mẹ nhìn xem, hiện giờ ngay trước mặt con mà Cửu Dung còn mày đi mắt lại với nam nhân khác, nếu không có mặt con, không biết còn ra thế nào nữa?”.

Thẩm Hồng lại nói tiếp: “Việc khác thì con không biết, nhưng hôm nay, vừa nãy Cửu Dung nhận khăn tay của Vương gia, ở đâu ra thứ nữ nhân tuân theo nữ tắc mà lại đón nhận khăn tay của nam nhân?”.

Nghe xong lời này, Lão phu nhân giận đến nỗi không nói ra lời, bà chỉ thẳng tay vào Thẩm Hồng mắng: “Chỉ vì như thế mà con đòi bỏ nương tử của con? Làm thế chẳng phải là chuyện bé xé ra to à? Nếu con không còn lý do nào khác, mẹ tuyệt đối không cho phép con bỏ thê tử!”.

Lời Thẩm Hồng vừa nói ra, vẻ mặt Tiết vương gia cũng trở nên hết sức khó coi, nhưng vẫn nhẫn nại không nói gì.

Thẩm Hồng lại nói tiếp: “Đương nhiên là con còn lý do khác. Cửu Dung không tuân nữ tắc, nào phải chỉ riêng cùng với Vương gia, mà còn không minh bạch với cả Đại tướng quân nữa!”.

Chàng vừa dứt lời, sắc mặt những người khác đều thay đổi. Viên Chấn Đông ở bên cạnh nói: “Những lời đại ca nói từ đâu mà có? Ta và Cửu Dung muội muội từ xưa đến nay đều giữ đúng khuôn phép, chưa từng làm ra chuyện gì không thể nhìn mặt người khác”.

Thẩm Hồng nói: “Ta vốn không muốn nói ra, có điều các người đều ép buộc ta, không nói không được, ta cũng đành phải nói rõ vậy. Có một hôm, không biết vì sao, Cửu Dung chạy đến phủ Tướng quân tìm Tướng quân, hai người cùng ở một phòng, ở trong phòng ngủ của Tướng quân đến cả nửa buổi, đến lúc Cửu Dung đi ra thì sắc mặt đỏ ửng. Chuyện này đã truyền khắp Duy huyện từ lâu rồi, các người đang ức hiếp ta, tưởng ta không biết à?”.

Tôi nghe xong những lời chàng nói, ngớ người hồi lâu mới mở miệng: “Tướng công, chàng thà tin người ngoài cũng không chịu tin thiếp? Hôm ấy thiếp đến phủ Tướng quân chính là để cầu tình cho Lão phu nhân, thiếp và Tướng quân vô cùng trong sạch. Chàng tội gì phải tin lời sắp đặt của ngoài mà nói thiếp như thế?”.

Thẩm Hồng cười khẩy nói: “Người ngoài có đặt điều hay không, chỉ bản thân cô mới rõ. Cô và Tướng quân vốn là tình nhân cũ, sau này Tướng quân đi tòng quân, vì cha cô ham ngân lượng nên mới gả cô vào Thẩm gia, cô tưởng rằng ta không biết chuyện này à?”.

Tôi nghe Thẩm Hồng nói vậy, nhất thời ngây ra. Rõ ràng trong lòng chàng biết, cha tôi gả tôi vào Thẩm gia, tuy có nguyên nhân tiền bạc, song cũng là để báo đáp ân tình xưa kia của Thẩm lão gia. Hôm nay chàng lại khăng khăng nói như thế, lòng dạ tôi quả thực khó chịu không thôi.

Nhưng Thẩm Hồng cũng chẳng buồn bận tâm đến cảm nhận của tôi, nói với Lão phu nhân: “Lão phu nhân, giờ con muốn bỏ Cửu Dung, mẹ sẽ không còn ý kiến khác chứ”.

Lúc này Lão phu nhân mới nói: “Mẹ không bằng lòng. Trước đây Cửu Dung đến phủ Tướng quân, cầu xin Tướng quân cũng là vì mẹ. Huống hồ, cho dù trong quá khứ Tướng quân và Dung Nhi có tình ý với nhau, thế nhưng chẳng phải bây giờ không còn gì nữa sao? Hồng Nhi, từ trước đến nay con không phải là người cố chấp nhường ấy, hôm nay con sao thế? Nếu có chuyện gì, con nói ra là được, cần gì phải sỉ nhục thê tử của con như vậy?”.

Không biết tự lúc nào, Đỗ Linh Nhược cũng đến đây, cô ta đứng tựa vào khung cửa, cắn hạt dưa, ôn tồn nói: “Có một người thật là bất chấp lý lẽ. Lúc trước sống chết đòi người ta gả vào, đến bây giờ, không tìm được lỗi lầm nào của người ta mà lại muốn đuổi người ta đi”.

Ánh mắt mọi người đều hướng về phía cô ta. Cô ta khoát tay nói: “Các người khỏi nhìn ta làm gì. Ta chỉ hận Cửu Dung không thể rời khỏi Thẩm gia. Mặc dù loại trượng phu này, ta thấy không vừa mắt một trăm lần, nhưng bất kể ra sao, ta được gả vào đây, ta cũng không muốn chia sẻ trượng phu với người khác”.

Gần đây sức khỏe Băng Ngưng không tốt, vốn thường nằm trong phòng nghỉ ngơi. Nhưng không biết cô bé đã đến đây từ bao giờ, nghe những lời Đõ Linh Nhược nói thì lên tiếng: “Linh Nhược tẩu tẩu, tình hình hiện giờ cũng đủ loạn rồi, tẩu đừng làm loạn thêm nữa”. Đỗ Linh Nhược liếc nhìn cô bé một cái, xoay người bỏ đi.

Thẩm Hồng nói: “Bất kể thế nào, ta vẫn muốn bỏ Cửu Dung”.

Lão phu nhân cả giận nói: “Hồng Nhi, từ khi nào mà con trở nên không rõ đúng sai, chẳng phân đen trắng thế hả? Hiện giờ Thẩm gia do con làm chủ hay mẹ làm chủ? Con nói muốn bỏ thê tử là bỏ được chắc? Thê tử của con phạm phải điều nào trong ‘Thất xuất chi điều? Con nói cho rõ ràng đi. Mới một vài điều khi nãy, không được tính”.

Thẩm Hồng nghĩ ngợi rồi, nói tiếp: “Nguời ta nói bất hiếu có ba tội, không có hậu duệ là tội lớn nhất. Dung Nhi đến Thẩm gia chúng ta lâu như thế, nhưng vẫn chưa sinh cháu cho Lão phu nhân, có tính là phạm phải điều thứ nhất ‘Không sinh được con’ trong ‘Thất xuất chi điều’ không?”.

Lão phu nhân mắng: “Đốn mạt! Con thật sự muốn làm cho mẹ tức chết mới chịu bỏ qua à? Con và Cửu Dung đều còn trẻ, còn sợ sau này không có con chắc?”.

Thẩm Hồng nói: “Mẹ, vậy tóm lại mẹ muốn thế nào?’.

Lão phu nhân hết sức dứt khoát nói: “Tóm lại, không thể bỏ Dung Nhi được. Từ đầu tới cuối, mẹ chỉ có một câu này”.

Sắc mặt Thẩm Hồng khốn khổ và khó coi. Chàng im lặng ngồi ở đó, hồi lâu không nói tiếng nào. Sau cùng, chàng chậm rãi nói: “Ta vốn muốn giấu giếm chuyện này cho Cửu Dung. Dù sao hai chúng ta cũng là phu thê một thời gian, ta không muốn để cô ta rơi vào cảnh bị nghìn người chỉ trích. Nhưng mà hiện giờ, các người bức ta, ta cũng không thể không nói được”.

Tôi bình tĩnh nhìn Thẩm Hồng, cất lời: “Nếu trong lòng chàng có điều gì, chàng nên nói ra từ sớm. Lãnh Cửu Dung thiếp làm việc, trên không có lỗi với trời, dưới không có lỗi với đất, lại càng không có lỗi với lương tâm mình. Nếu thiếp làm ra việc tội ác tày trời, chàng cứ nói thiếp nghe xem. Đến lúc đó không cần chàng phải bỏ, tự thân thiếp sẽ quay đầu rời khỏi Thẩm gia”.

Thẩm Hồng chỉ vào người tôi: “Ta vốn cho rằng cô là một người lương thiện, nhưng hiện giờ ta mới biết mình đã nhìn nhầm. Vả lại, chuyện đã tới nước này, cô vẫn vờ vịt như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cửu Dung, khả năng diễn kịch của cô thật sự là quá giỏi”.

Thẩm Hồng nói tiếp: “Chuyện này, thật ra mà nói cũng không phải chuyện gì phức tạp, nhưng những chuyện Cửu Dung làm quả thật là người giận thần căm. Cửu Dung cô nói đi, Phu nhân tướng quân hiện giờ, cô có biết không?”

Thẩm Hồng vừa dứt lời, Viên Chấn Đông đã cười nói: “Đại ca nói quá nặng lời rồi. Dĩ nhiên là Dung Nhi muội muội biết phu nhân của ta, đó là Hoàng Yên Mạch mà. Mới lúc vừa rồi, chẳng phải nàng còn cùng dùng cơm với chúng ta à? Đại ca hỏi câu này thật sự là quá kỳ lạ”.

Thẩm Hồng cười nhạo: “Ta hỏi câu này vốn không có gì kỳ lạ. Vị Phu nhân tướng quân này, tuy hiện giờ là phu nhân của Tướng quân, nhưng thật ra nàng vốn là thê tử Liễu Vũ Tương của ta”.

Sắc mặt Lão phu nhân chuyển lạnh, trách mắng: “Hồng Nhi, đừng có nói bậy nói bạ! Tướng quân đường đường là đại quan nhất phẩm của Tây Tống, phu nhân ngài vốn hiển nhiên là nghĩa nữ của quan đại thần cao quý, sao có thể là thê tử của con? Trên đời này, những người sinh ra giống nhau như đúc có rất nhiều, chẳng lẽ tất cả đều là thê tử của con ư?”.

Thẩm Hồng vẫn cười nhạt nói: “Các người chớ tưởng rằng thường ngày ta mắc bệnh là ta thật sự bất tỉnh nhân sự, chẳng hay chăng chớ gì. Tương Nhi đi theo ta nhiều năm như vậy, ta vẫn có thể nhận ra nàng. Mặc dù dáng dấp không cần để ý đến, nhưng những cái khác ta vẫn biết rõ. Tóm lại, lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Yên Mạch, ta đã biết đó chính là thê tử Liễu Vũ Tương bị mất tích của ta rồi. Chỉ có điều nàng một mực không chịu thừa nhận với ta thôi”.

“Tất nhiên là không chịu thừa nhận, bởi vì cô ấy vốn không phải.” Lão phu nhân nói như đinh đóng cột.

“Nàng không chịu thừa nhận, ta cũng không muốn ép buộc. Nhưng mấy lần gặp nàng gần đây nhất, cuối cùng nàng đã thừa nhận với ta rồi”, Thẩm Hồng nói.

Lão phu nhân chấn động, hỏi: “Chẳng lẽ bình thường các ngươi còn lén gặp mặt?”.

Thẩm Hồng gật đầu đáp: “Tuy rằng không thường xuyên, nhưng cũng gặp được nhau mấy bận. Các người đừng thấy ta như con ốm mà lầm, ta đi ra ngoài gặp một người không có vấn đề gì hết”.

Lão phu nhân thoáng nhìn Viên Chấn Đông, chỉ thấy Viên Chấn Đông đang ngồi đó mặt không chút thay đổi, không nói năng gì. Lúc đó bà mới hỏi: “Con và Liễu… Phu nhân tướng quân kia thường ngày gặp nhau thế nào? Hai người bắt đầu gặp mặt nhau ra sao?”.

Thẩm Hồng đáp: “Điều này con sẽ không nói, tóm lại, con và Yên Mạch đã gặp riêng nhau mấy lần rồi. Không phải Yên Mạch, mà là Tương Nhi. Tương Nhi đã kể lại một lượt chuyện ngày xưa cho con nghe. Lúc đó nàng bị vu oan là thông dâm với người khác, kẻ giật dây phía sau lưng không phải ai khác mà chính là Cửu Dung!”.

Sau khi nghe những lời Thẩm Hồng nói, những người khác vô cùng kinh ngạc, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía tôi. Tâm tư tôi trong nháy mắt cũng thấy tê tái. Tôi lạnh lùng hỏi: “Vậy thì, ban đầu tôi sai người hại Tương Nhi của chàng như thế nào? Chàng nói ra nghe xem”.

Ánh mắt Thẩm Hồng cũng lạnh như băng, tôi không mảy may cảm nhận được nửa phần tình nghĩa chàng dành cho mình. Chàng của bây giờ đã không bao giờ còn là Thẩm Hồng làm cho tôi khóc tôi cười năm đó nữa, mà chỉ là một người xa lạ mà thôi. Chàng nói: “Chuyện đã tới nước này rồi mà cô vẫn còn muốn giảo biện sao? Tương Nhi đã nói hết tất cả mọi chuyện cho ta biết từ lâu. Lúc trước cô mua chuộc Tiêu Tiếu, để hắn đổ vấy cho Tương Nhi, nói Tương Nhi và hắn thông dâm với nhau. Sau đó lúc bị ném xuống sông Bạch Lãng, cô lén lút cởi bỏ sợi dây thừng trói chặt Tiêu Tiếu, để hắn chạy trốn. Chuyện này cô tưởng là cô làm đến mức áo tiên không thấy vết chỉ khâu à?”.

Bảo Bảo bế Linh Nhi đứng ở cửa, nghe những lời Thẩm Hồng nói, cô bé liền bác lại: “Đại công tử, cậu đừng nên tin vào những lời đồn nhảm nhí. Lúc trước Thiếu phu nhân mạo hiểm liều mình cắt dây thừng trói Tiêu Tiếu và Liễu thiếu phu nhân. Nếu không phải Thiếu phu nhân chịu làm như thế, Tiêu Tiếu sao có thể còn sống sót? Đương nhiên, nếu Phu nhân tướng quân kia quả thật là Liễu thiếu phu nhân, sao cô ấy lại vẫn còn có thể sống sót? Hiện giờ, nàng không biết mang ơn thì thôi, ngược lại còn vu vạ cho Thiếu phu nhân, đúng thật là có lòng bất lương. Sau khi Tiêu Tiếu và Liễu thiếu phu nhân bị ném xuống sông Bạc Lãng, Thiếu phu nhân còn đặc biệt nhờ lão thông gia sai người đến vớt giữa dòng sông. Đại công tử, mấy người em, Băng Ngưng tiểu thư, Minh Nguyệt Hân Nhi đều biết chuyện này. Nếu cậu không tin, cứ việc hỏi các cô ấy là được. Bây giờ, cậu tin lời gièm pha của người ngoài đến vậy, đổ oan cho Thiếu phu nhân, thật sự là làm nguời ta ghê lòng”.

Băng Ngưng lập tức lên tiếng: “Phải, chuyện này muội cũng biết. Người biết rõ nhất chính là Minh Nguyệt Hân Nhi, nếu mọi người không tin, cứ việc gọi Minh Nguyệt Hân Nhi đến đây hỏi chuyện”.

Thẩm Hồng lại nói: “Không cần đâu, chắc chắn Tương Nhi sẽ không gạt ta, mấy người các ngươi vốn cùng một giuộc, lời các ngươi nói tin làm sao được?”.

Tôi nhìn Thẩm Hồng chòng chọc, nói từng tiếng một: “Chàng quá coi thường Tiêu Tiếu rồi, y vốn không phải là người có thể dùng tiền mà mua chuộc”.

Thẩm Hồng nói: “Đây chỉ là cô nói thế thôi. Nếu đó là người không thể dùng tiền mà mua chuộc, lúc xưa cần gì phải giả thần giả quỷ đến tham gia cuộc tỷ thí tửu vĩ công của Thẩm gia chúng ta”.

Tôi nhìn Thẩm Hồng đang đứng trước mắt, chàng không bao giờ còn là con người kia trong lòng tôi nữa. Thẩm Hồng trước mắt trở nên cố chấp, nghe gì tin nấy, thậm chí có phần không thể dùng lý lẽ để khuyên lơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.