Cửu Dung

Chương 34: Q.5 - Chương 34




Hồi 32: Chuyện hợp ngang chia dọc (2)

“Tỷ tỷ!” Minh Nguyệt Hân Nhi nhào đến bên cạnh tôi: “Rốt cục tỷ tính toán thế nào?”.

Tôi thấy ánh mắt lo lắng của Minh Nguyệt Hân Nhi, cảm thấy cũng không cần phải giấu con bé. Tôi biếng nhác nói: “Ta có hơi mệt mỏi. Thư Vũ cô cô, Minh Nguyệt Hân Nhi, hai người đỡ ta về phòng nghỉ ngơi đi”.

Minh Nguyệt Hân Nhi bĩu môi, miễn cưỡng đỡ tôi vào phòng ngủ. Tôi nói nhỏ vào tai Minh Nguyệt Hân Nhi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội nhìn một cái xem bên ngoài có ai không, nhìn cho kỹ vào”.

Minh Nguyệt Hân Nhi ngạc nhiên một phen, lúc này mới đi đến cửa xem xét hồi lâu, rồi lên tiếng: “Không có ai”.

Tôi nói: “Ta đoán Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên sẽ không thể kéo dài thời gian đến mười ngày. Nếu bọn chúng không chiếm được thứ bọn chúng muốn thì sẽ phải nghĩ cách khác. Mặc dù hiện giờ ta quản lý hậu cung, có điều nếu bọn chúng uy hiếp các nương nương khác đến phù trợ Tứ Lang kế vị, cho dù chúng triều thần phản đối thì cũng chưa chắc đã hiệu quả. Trong lòng ta nghĩ như vậy, trước tiên kéo dài thời gian đã, có thể kéo dài bao lâu thì cứ kéo dài bấy lâu”.

“Nếu không kéo dài được thì sao?” Thư Vũ có thâm ý khác hỏi.

Tôi từ từ cúi đầu xuống thật thấp, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Thư Vũ cô cô, cô cũng hiểu mà, sớm muộn gì cũng sẽ như thế chứ không phải là ta không đếm xỉa đến hắn. Cho dù ta không chịu bằng lòng, cũng sẽ có phi tần khác bằng lòng, đến lúc đó chỉ sợ giang sơn của Tây Tống thật sự sẽ vạn kiếp không thể phục hồi”.

Minh Nguyệt Hân Nhi nghe vậy, sắc mặt đại biến, con bé lắp bắp hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ có ý gì? Ý tỷ là, tỷ phải đáp ứng yêu cầu của Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên, đến phù trợ đứa bé Tứ Lang kia đăng cơ sao?”.

Tôi trầm tư hồi lâu, nói: “Hiện giờ việc chúng ta có thể làm chỉ là đợi, hết thảy đều phải chờ Hải thống lĩnh trở về rồi mới nói sau”

Như thế, đến chập tối ngày hôm sau, Trương Đạo Cơ lại đến đây. Lần này, gã cũng không đợi tiểu thái giám truyền gọi đã đi thẳng đến, ngồi lên trên ghế. Tôi đang ngồi trên ghế phẩm trà. Nhìn thấy gã, nhắm mắt làm thinh.

Trương Đạo Cơ hỏi: “Nương nương, mục đích hôm nay ta đến đây, chắc hẳn nương nương đã rõ rồi. Không biết nương nương suy nghĩ ra sao?”.

Tôi nhấp một ngụm trà, thong dong điềm tĩnh hỏi: “Sao quốc sư đại nhân lại dễ bị kích động như thế? Chẳng lẽ ngày chúng ta giao hẹn đã đến rồi ư?”.

Trương Đạo Ca như tự mình đánh trống lảng, nói: “Thục phi nương nương, tại hạ chỉ đi dạo chung quanh, vừa lúc đến chỗ của nương nương. Chẳng lẽ nương nương không chào đón?”.

“Ha ha.” Tôi khe khẽ mỉm cười: “Hiện giờ cả triều đình hậu cung đều đã nằm trong sự khống chế của Trương đại nhân và Vệ thủ phú, bản cung há lại dám không chào đón? Chẳng qua là, Trương đại nhân hỏi bản cung suy nghĩ thế nào rồi, thật ra bản cung lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, chỉ khi Trương đại nhân bằng lòng với bản cung chuyện này, mới có thể nói đến cái khác được”.

Trương Đạo Cơ trầm tư một lúc, sau đó nói: “Được. Ta bằng lòng với Thục phi nương nương là được chứ gì”.

Tôi biết hiện giờ gã đang nghĩ rằng, dẫu sao cả hậu cung đều đã bị khống chế trong bàn tay gã, gã cho rằng tôi cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của gã, cho nên mới bằng lòng một cách thoải mái như thế. Tôi bèn nói: “Bản cung nhớ hôm qua lúc Trương đại nhân bàn điều kiện với bản cung, từng nói rằng, nếu bản cung chịu ưng thuận điều kiện của Trương đại nhân và Vệ đại nhân, hai vị đại nhân sẽ buông tha cho Ngâm Tuyết quận chúa và Tiết Tú Cát. Không biết hôm qua lời Trương đại nhân nói, hôm nay còn giữ hay không?”.

“Đương nhiên giữ lời.” Trương Đạo Cơ nói.

“Được.” Tôi nói ngay lập tức: “Dưới gối bản cung không có con cái, một ngày kia, nếu Hoàng thượng lập con nối dõi, chức Hoàng thái hậu đó cũng không đến lượt bản cung. Nếu đã như thế, chi bằng bản cung sẽ cân nhắc đề nghị của hai vị đại nhân”.

Trương Đạo Cơ nghe tôi nói thế, mừng rỡ bảo: “Được. Nếu Thục phi nương nương thẳng thắn như vậy, lão phu làm việc cũng tuyệt không nhập nhằng nước đôi. Sáng sớm mai, ta sẽ phái người đưa Thục phi nương nương đi thăm Ngâm Tuyếi quận chúa và thế tử Tú Cát, ý nương nương thế nào?”.

Tôi khẽ gật đầu, xem như đồng ý, cuối cùng trong lòng cũng yên tâm chút ít.

Trương Đạo Cơ cất bước đi, Hàm Hàm mang đồ ăn lên, tôi ăn một ít. Trong lòng có phần lo lắng, luôn ngóng trông Hải thống lĩnh mau trở về. Dù rằng chẳng còn lòng dạ nào mà ăn uống, tôi vẫn cứ buộc mình phải ăn nhiều hơn. Chuyện mấy ngày hôm nay có liên quan đến sinh tử tồn vong của Tây Tống, nếu tôi không vực dậy tinh thần, chỉ sợ đến lúc đó Tây Tống sẽ chẳng còn chút hy vọng nào.

Hiện giờ dù đã sắp cuối thu, thời tiết lại vẫn hơi oi bức. Nhất là sau khi mặt trời xuống núi, tất cả khí nóng trên mặt đất còn chưa tan hết liền tụ hợp lại, dư nhiệt bao phủ, vẫn cứ làm cho lòng người không hề khoan khoái. Hàm Hàm đứng bên cạnh quạt cho tôi, Minh Nguyệt Hân Nhi thì không ngừng bưng nước ô mai giải nóng đến.

Nguồn ebooks: .luv-ebook.com

Tôi khẽ liếc mắt, thấy Tiểu Lục Tử không biết chạy từ đâu tới, đang xì xào bàn tán với Tiểu Tam Tử. Tôi nhíu mày, nói với Hàm Hàm: “Hàm Hàm, ngươi gọi Tiểu Lục Tử và Tiểu Tam Tử đến đây”.

Tiểu Lục Tử và Tiểu Tam Tử đưa mắt nhìn nhau, cùng quỳ xuống.

Tôi hỏi: “Tiểu Lục Tử, vừa nãy ngươi thì thào nói với Tiểu Tam Tử cả nửa buổi, có chuyện gì phải nói sau lưng người ta thế?”.

“Việc này…” Tiểu Lục Tử vội dập đầu: “Thục phi nương nương tha mạng, nương nương tha mạng!”.

Mày tôi nhíu lại càng sâu hơn: “Tiểu Lục Tử, ngươi theo bản cung không phải mới ngày một ngày hai, chẳng lẽ còn không hiểu tính tình của bản cung? Đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho bản cung. Nếu không liên quan đến ngươi, bản cung nhất định sẽ không trách tội”.

“Vâng.” Tiểu Lục Tử nhìn quanh bốn phía, chỉ đáp lời mà không nói năng gì.

Vừa đúng lúc Thư Vũ cầm đồ thêu đi từ trong phòng ra, cô thấy tình huống này, nói: “Có chuyện gì thì cứ nói đi, Tiểu Lục Tử. Nơi này đều là người một nhà”.

“Vâng.” Tiểu Lục Tử lại đáp lời một lần nữa, lần này mới nói ra tình hình thực tế: “Nương nương, nô tài thật sự là tội đáng muôn chết. Mới vừa rồi nô tài đi qua Quỳnh Anh lâu của Tư không quý nhân, phát hiện… phát hiện Trương đại nhân đi vào. Nô tài đợi ở bên ngoài một lúc lâu cũng không thấy Trương đại nhân đi ra. Đều tại lòng hiếu kỳ của nô tài qua nặng, liền đi vào nghe ngóng. Thế nới biết… biết.” Tiểu Lục Tử lúng túng vâng dạ: “Thì ra Trương đại nhân thường xuyên đến chỗ của Tư Không quý nhân… qua đêm…”

Sắc mặt của tôi tức thì thay đổi, chắc hẳn là xám như tro. Quỳnh Anh lâu vốn là nơi tôi ở, sau khi tôi trở thành Thục phi, trạch viện kia liền để không. Sau này Hoàng thượng sắc phong Tư Không Duyên làm quý nhân, vì thích tính cách tự nhiên hào phóng, làm việc gọn gàng ngăn nắp của nàng ta, liền đặc biệt ban Quỳnh Anh lâu tôi đã từng ở cho nàng ta. Nào ngờ rằng, Tư Không quý nhân lại có tư tình với Trương Đạo Cơ.

Phi tần và người bên ngoài thật sự có tư tình, đây là chuyện rất nghiêm trọng, làm nhục thể diện hoàng gia. Tôi và Tiết vương gia mặc dù tấm lòng chiếu soi, nhưng cũng đành chôn giấu thật sâu phần tình cảm này trong lòng, giữa chúng tôi cho dù có chết đi cũng vẫn thuần khiết.

Tiểu Lục Tử dập đầu như gà mổ thóc, luôn miệng nói: “Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng!”. Cũng khó trách Tiểu Lục Tử kinh hồn bạt vía, từ trước đến nay hoàng tộc xử lý loại chuyện mất thể diện này, đều không chỉ xử tử phi tần thông dâm kia, mà ngay cả người biết chuyện cũng phải cùng chết theo.

Tôi giận đến run người. Sau khi Hoàng hậu chết, tôi thống lĩnh lục cung, hiện giờ trong lục cung lại xảy ra loại chuyện này. Hoàng thượng còn đang sống mà Trương Đạo Cơ đã muốn tu hú sẵn tổ mà đẻ, không chờ được nữa, đối với hoàng tộc mà nói, đây thật là chuyện vô cùng nhục nhã.

Thư Vũ liếc mắt nhìn tôi, nói với Tiểu Lục Tử: “Tiểu Lục Tử, ngươi đứng lên đi, việc này bản thân ngươi biết là được rồi, nhất định đừng để lộ ra. Bằng không, chỉ sợ chính ngươi cũng sẽ bị liên lụy. Tiểu Lục Tử, ngươi hiểu lời ta nói chưa?”. Tiểu Lục Tử và Tiểu Tam Tử vội vâng lời, Thư Vũ liền đuổi bọn họ đi xuống.

Thư Vũ đi đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng nói: “Nương nương, hiện giờ không phải lúc tính toán việc này. Thật ra việc này nô tỳ đã biết từ lâu, song một mực không nói cho nương nương, chính là sợ ảnh hưởng đến cảm xúc làm việc lớn của nương nương”.

“Cô cô đã biết?” Bản thân tôi khẽ giật mình: “Trương lão tặc và Tư Không quý nhân bắt đầu bí mật tư thông từ khi nào?”.

Thư Vũ thở dài nói: “Nương nương, chuyện đã đến nước này nô tỳ cũng không ngại nói thật với người nữa. Trong hậu cung các cung nữ phi tần có tư tình với Trương Đạo Cơ, Vệ Cần Thiên không phải chỉ một hai người. Theo nô tỳ thấy, chỉ sợ có quá một phần ba rồi. Nương nương, so với sinh tử tồn vong của Tây Tống, chung quy đây chỉ là việc nhỏ, đợi đến khi nương nương xử lý xong việc lớn rồi lại cai quản việc đó cũng chưa muộn”.

Lời Thư Vũ nói không thể nghi ngờ là rất có lý. Tôi dốc sức kiềm chế tâm tình của mình, làm cho mình lãnh đạm đi một chút. Một lúc lâu sau, tôi mới lên tiếng: “Cô cô nói rất đúng”.

Lúc này Thư Vũ mới nhẹ giọng: “Nương nương, việc này, thật ra… thật ra nương nương cũng đừng quá để tâm. Gần đây Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên nắm giữ đại quyền, dưới sự chuyên chế của bọn chúng, các phi tần đều không dám không nghe theo, chứ kể gì đến các cung nữ không quyền không thế. Lúc thân thể Hoàng thượng khỏe mạnh đã rất khó có được ơn mưa móc, tuổi tác của các phi tần cung nữ lại đang đúng dịp, đôi khi mong ngóng xuân tình là điều khó tránh khỏi. Từ xưa đến nay, những bài thơ từ mô tả nỗi oán hận trong cung nhiều không sao đếm xuể, những phản ứng này đều là tâm tình tịch liêu hiu quạnh của những cung nữ và phi tần bị lạnh nhạt”.

Lời Thư Vũ nói rất đúng trọng tâm. Tôi nghe, trong lòng lại cảm thấy nguôi giận khá nhiều. Có điều Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên lớn mật như vậy, dám cả gan dâm loạn với toàn bô một phần ba cung nữ và phi tần trong hậu cung, thật sự là đáng hận đến cực điểm.

Đến ngày hôm sau, đây là ngày thứ ba Trương Đạo Cơ để tôi suy nghĩ.

Buổi trưa hôm nay vừa mới dùng bữa, đã có Tiền Tam công công dẫn theo mấy tiểu thái giám đến. Tiền Tam công công cúi gằm mặt, tinh thần rất uể oải chán chường. Đến khi nhìn thấy tôi, ông ta mới có sức sống hơn một chút.

Tôi ngạc nhiên nói: “Tiền Tam công công, ông đến chỗ ta có việc gì thế?”.

Tiền Tam hồi bẩm: “Thục phi nương nương, lão nô phụng mệnh Quốc sư, đưa nương nương đi gặp người”.

Tôi thật sự không ngờ rằng Tiền Tam công công mấy ngày trước đây còn quỳ xuống cầu xin tôi cứu giúp Hoàng thượng, hiện giờ lại là người của Trương Đạo Cơ. Tuy nói như thế, song tôi cũng không thể hiện ra mặt, chỉ thản nhiên nói: “Một khi đã vậy, Tiền Tam công công dẫn đường đi”.

“Vâng.” Tiền Tam đáp lại, liền dẫn tôi ra phía bên ngoài, theo sau là Thư Vũ và Minh Nguyệt Hân Nhi.

Tiểu thái giám theo sau Tiền Tam công công có chút khó xử, nói: “Quốc sư nói, không cho phép Thục phi nương nương dẫn theo người khác, chỉ cho nương nương đi một mình”.

Hồi 33: Chuyện hợp ngang chia dọc (3)

Tôi hừ lạnh, bảo: “Nếu bản cung vẫn cứ dẫn người theo thì sao? Chẳng lẽ bản cung còn phải nghe theo lời Quốc sư của các ngươi à?”.

Tiểu thái giám kia thấy tôi ra chiều muốn trở mặt, câm bặt không dám lên tiếng. Tiền Tam công công nhân cơ hội, nói: “Đương nhiên không phải. Nếu nương nương muốn dẫn thì cứ dẫn theo đi, xin Thục phi nương nương hãy đi với lão nô”. Nói xong, liền đi phía trước dẫn đường, tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi, Thư Vũ theo ông ta đi một mạch ra khỏi Sư Cưu cung. Men theo hành lang khúc khuỷu trong ngự hoa viên, đi qua một chặng đường quanh co ngoằn ngoèo, rồi lại đi thêm một đoạn đường rất dài nữa, cuối cùng thì đi đến Vũ Hoa cung. Vũ Hoa cung là chỗ ở của một vị phi tử của Tiên hoàng, phi tử kia vốn được Tiên hoàng sủng ái tột cùng, bởi thế nên Vũ Hoa cung được xây dựng hết sức quy mô, tất cả trang trí lại càng tao nhã. Có điều sau khi Tiên hoàng băng hà được hai năm, vị phi tử kia bị Hoàng thái hậu độc chết nên Vũ Hoa cung từ đó trở đi liền sa sút. Đến giờ cỏ ngải trong sân đã cao cỡ nửa người, nhưng bất kể là trên cột đá cẩm thạch có điểm kim loan phượng uốn quanh, hay là ngói phỉ thúy lưu ly óng ánh lung linh trên mái hiên cao đều chứng minh sự huy hoàng của nơi này ngày xưa.

Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên quả thật là cáo già, tôi có nằm mơ cũng không ngờ rằng, gã sẽ giấu người ở đây. Nếu không phải hiện giờ gã tính trước kỹ càng, cho rằng tôi không có năng lực cứu hai người Băng Ngưng và Tiết Tú Cát từ chỗ này đi thì chắc là sẽ nhất định không chịu đưa tôi đến đây gặp hai người. Tiền Tam công công và tiểu thái giám kia dẫn đường phía trước, tôi và Thư Vũ, Minh Nguyệt Hân Nhi cùng đi theo tiến vào một gian sương phòng trong cung. Đến bây giờ Vũ Hoa cung đã điêu tàn không thể tả, trong sương phòng cũng thi thoảng có con chuột lủi qua, khiến Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn thấy hết sức kích động, gần như quên béng mất mục đích đến đây lần này không còn một mẩu.

Tiền Tam công công lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng, nói: “Nương nương, Quận chúa và Thế tử ở ngay bên trong, người đi vào ngó một cái đi, nhưng mà đừng nán lại lâu quá. Chỉ sợ Quốc sư sẽ trách móc xuống”.

Tôi hơi ngoái đầu lại, nghiêm túc nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi”. Tiền Tam công công đáp lời: “Vâng”, rồi dẫn tiểu thái giám kia ra ngoài.

Trong sương phòng có hơi tăm tối, chúng tôi từ bên ngoài vào, một lúc lâu sau mới thích ứng được ánh sáng trong phòng. Tôi thấy có một bé con mới hai ba tuổi đang rúc vào góc tường, thu lu mình lại, cả người run lẩy bà lẩy bẩy. Băng Ngưng muội muội nằm cạnh đứa bé. Băng Ngưng muội muội nằm đó, không hề nhúc nhích, tôi thấy thế mà trong lòng cả kinh.

Tôi đi lên phía trước, trước tiên sờ sờ đứa bé kia, dịu dàng nói: “Con là Tú Cát à?”.

Đứa bé cũng không nói chuyện, chỉ mở to hai mắt nhìn tôi, dường như đã phải chịu nỗi hoảng sợ nghiêm trọng. Tôi thấy đứa bé không sao, trong đầu lại nhớ đến Băng Ngưng, liền quay sang xem Băng Ngưng.

Lúc này, Minh Nguyệt Hân Nhi đã lắc lắc thân mình Băng Ngưng mấy lần, lớn tiếng gọi tên cô bé, nhưng Băng Ngưng lại không có chút động tĩnh nào. Thư Vũ tiến lên sờ trán cô bé, quay người lại nói với tôi: “Khởi bẩm nương nương, trán Quận chúa nóng lắm, chắc là bị ốm”.

Tôi thở dài, căn dặn Thư Vũ: “Làm phiền cô cô nói với Tiền Tam công công, bảo ông ta lập tức phái người đưa thái y đến đây xem bệnh cho Băng Ngưng”. Thư Vũ vâng lời đi ra ngoài. Tôi liền nghe thấy Thư Vũ thấp giọng nói lại một lần những điều tôi đã căn dặn, Tiền Tam công công còn chưa nói gì, tiểu thái giám kia đã vội vàng lên tiếng: “Quốc sư cũng không dặn chúng ta xem bệnh cho Ngâm Tuyết quận chúa. Tiền Tam công công, hay là chúng ta đừng tự mình ra chủ trương, để tránh Quốc sư trách móc xuống, chúng ta không gánh vác nổi”.

Tiền Tam công công vẫn còn chưa nói gì, Thư Vũ đã lãnh đạm bảo: “Ngâm Tuyết quận chúa đường đường là quận chúa của Đông Ngụy, nếu có xảy ra chuyện gì, các ngươi liệu gánh vác nổi không? Nếu vì thế mà khiến cho hai nước giao tranh, chỉ sợ tội lỗi sẽ rất lớn đấy. Tiền Tam công công, ông là người hiểu chuyện, chắc hẳn ông cũng hiểu tôi không bắn tiếng đe dọa”.

Tiền Tam không nói một lời, hình như đang do dự trong chốc lát, lập tức nói: “Được, cứ làm theo lời căn dặn của Thư Vũ. Tiểu Lạc Tử, ngươi nhanh đi mời thái y đến đây”.

“Việc này…” Thái giám tên gọi Tiểu Lạc Tử kia hình như còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói, đi ra ngoài mời thái y đến.

Giờ tôi mới yên tâm, một lần nữa đi đến bên cạnh Tú Cát, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Tú Cát, con là Tú Cát của Tiết vương gia sao? Không ngờ con đã là đứa nhóc lớn thế này rồi. Mấy ngày nay con phải chịu khổ rồi, những gì hôm nay con phải chịu, cô cô nhất định sẽ bắt bọn chúng phải trả gấp bội. Bé con ngoan”.

Tú Cát cất tiếng khóc chào đời sau khi Tiết vương gia đã ra biên ải, cho đến giờ còn chưa được ba tuổi, cậu bị giam trong này vài ngày, cả người trở nên nhút nhát, cắn móng tay, không chịu nói một lời. Tôi lại tiếp tục nói: “Sau khi con sinh ra, phụ vương con chưa từng nhìn thấy con. Trước khi phụ vương con ra biên ải từng trịnh trọng phó thác cô cô phải hết lòng chăm sóc con, giờ đây, cô cô lại chưa từng làm tròn trách nhiệm của mình. Bé con ngoan, sau này cô cô sẽ trả lại tất cả những gì còn nợ phụ vương con, nợ con. Con phải gắng lên, biết không?”.

Điều khiến tôi cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên chính là Tú Cát lại chậm rãi gật gật đầu, tựa như có thể hiểu được tôi đang nói gì. Trong bóng tối, tuy rằng không nhìn rõ mặt mũi của cậu, nhưng tôi nghĩ, sẽ rất giống Tiết vương gia. Tiết vương gia ra đi im hơi lặng tiếng, tôi nhìn thấy Tú Cát, chung quy cũng giống như nhìn thấy người. Trong lòng tôi dần nảy sinh một chủ ý, sau này phải làm thế nào, tôi lại càng suy nghĩ rõ ràng. Có một vài món nợ, bất kể là ai nợ ai, cuối cùng vẫn phải trả. Cũng như hoàng gia Tây Tống này nợ Tiết vương gia, nợ Tú Cát, dù thế nào cũng phải trả. Nếu như không có người ra mặt trả, tôi sẽ thay người trả, có gì mà ngại?

Ngay lúc tôi đang trầm tư, Tiền Tam công công xông vào trong phòng, chung quanh không có ai, liền quỳ xuống trước tôi. Tôi bị dọa phát khiếp, nhưng không nói ra, vẫn bình tĩnh hỏi: “Tiền Tam công công, ông đang làm gì thế?”.

Trong giọng nói của Tiền Tam công công mang theo một chút đau lòng, nói: “Nương nương, xin người cứu lấy Hoàng thượng đi.”

Tôi mặt mày tỉnh rụi: “Tại sao công công lại muốn ta cứu Hoàng thượng? Hoàng thượng đường đường là vua của một nước, ta há có thể cứu được? Huống chi, đã bao ngày nay Hoàng thượng không đến Sư Cưu cung của ta, đến cả mặt của Hoàng thượng ta còn không gặp, nói gì đến chuyện cứu Hoàng thượng chứ”.

“Việc này…” trong giọng nói của Tiền Tam công công có phần ủ rũ: “Nương nương, lần trước lão nô đã nói với nương nương, Hoàng thượng trúng phải âm mưu của Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên, hiện giờ đã trở nên… gần như là hấp hối rồi. Nếu mà nương nương không cứu Hoàng thượng, chỉ sợ Hoàng thượng… không sống được quá mấy ngày nữa”.

Tôi vẫn không nhận ra là Tiền Tam công công đang nói thật hay ông ta là một quân cờ của Trương Đạo Cơ, cố tình đến dò xét tôi. Cho nên tôi chỉ thờ ơ nói: “Tiền Tam công công cần gì phải tung tin động trời?”.

Tiền Tam nói: “Nương nương, người cũng biết lão nô không tung tin động trời mà. Cuộc trao đổi giữa Quốc sư và nương nương, lão nô cũng biết. Lão nô chỉ thỉnh cầu nương nương ngàn vạn lần đừng ưng thuận, nếu người đồng ý với điều kiện của Quốc sư và Vệ Cần Thiên, với thủ đoạn của hai người bọn chúng, nhất định sẽ lập tức giết chết Hoàng thượng. Còn cả Ngâm Tuyết quận chúa và Tiểu thế tử Tú Cát, Quốc sư cũng nhất định sẽ không để lại nhân chứng sống. Ngay cả nương nương, nói không chừng sau này hai lão tặc đó cũng sẽ giết người diệt khẩu”.

“Ha ha”, tôi nhẹ giọng cười, nói: “Hiện giờ Tiền Tam công công chẳng phải là tâm phúc trước mặt Quốc sư đó sao? Nếu Quốc sư biết ông nói thế, liệu ông có còn mạng không?”.

“Nương nương”, Tiền Tam công công thì thào: “Đối với Quốc sư và Vệ Cần Thiên, lão nô chỉ giả vờ quy phục mà thôi. Nếu lão nô không chịu nguyện trung thành với hai người bọn chúng, chỉ sợ lão nô cũng không còn mạng nữa. Lão nô mất mạng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu Hoàng thượng xảy ra chuyện gì thì phải làm sao mới tốt? Lão nô và Tạ Tứ gia một lòng chỉ muốn cứu Hoàng thượng, nhưng mà hai lão tặc kia vô cùng giảo quyệt, chúng nô tài dùng hết mọi cách có thể mà vẫn không thành công. Nương nương, nếu người không chịu cứu Hoàng thượng, chỉ e lần này Hoàng thượng thật sự là chạy trời không khỏi nắng”.

Tôi thấy vẻ mặt ông ta khẩn thiết, không giống giả bộ, vừa nói tiếp vài câu thăm dò thì lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Ngay sau đó, giọng nói của thái giám tên Tiểu Lạc Tử kia vang lên: “Ngự y, chính là chỗ này”. Tiền Tam công công cũng nghe thấy lời hắn nói, ông ta đứng lên ngay tắp lự, xông đến cạnh cửa, đứng ở đó như cũ, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đúng lúc hai người bên ngoài đã bước vào.

Tuy rằng bên ngoài trời sáng, nhưng trong phòng lại hết sức tối tăm. Tiểu Lạc Tử cầm đèn trên tay. Ngự y tựa hồ không lường được tôi sẽ ở trong này, vội vấn an tôi. Tôi nói: “Thôi, ngươi hãy xem bệnh cho Ngâm Tuyết quận chúa đi đã, nếu như thấy có khởi sắc, bản cung sẽ thưởng xứng đáng. Còn nếu không thể chữa khỏi cho Quận chúa, vậy thì hậu quả bản thân ngươi hãy nghĩ đi”.

Ngự y kia nơm nớp lo sợ, nói: “Vâng”, liền tiến lên bắt mạch cho Băng Ngưng.

Ban đầu, sắc mặt y có phần khủng hoảng, qua thời gian nửa chén trà nhỏ, lại thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, nói: “Bẩm Thục phi nương nương, Ngâm Tuyết quận chúa chỉ bị lạnh, lại thêm hỏa khí công tâm, chỉ là bệnh thường thôi. Thần lập tức kê toa, chỉ cần Quận chúa uống thuốc theo toa này, cam đoan ba ngày là có thể khỏi hẳn”.

Tôi nghe nói Băng Ngưng chỉ bị chứng hư hàn, lúc này mới yên lòng. Tiền Tam công công lại dặn dò tiểu thái giám kia đi lấy thuốc.

Tiểu thái giám kia gật đầu đồng ý, nhưng lại nói thêm: “Tiền Tam công công, Dung phi nương nương thăm nom Ngâm Tuyết quận chúa cũng được một lúc rồi. Tiễn nương nương về đi thôi”.

Tiền Tam công công hình như có chút khó xử, nhưng vẫn gật đầu nói: “Ta đưa Dung phi nương nương trở về. Ngươi đi bốc thuốc cho Ngâm Tuyết quận chúa đi”.

Tiểu thái giám kia không vui, nói: “Công công, tuy nói hiện giờ ngài đường đường là tổng quản đại nội, nhưng trước sau gì ngài vẫn là người của Hoàng thượng. Để tránh hiềm nghi, nô tài nghĩ cứ để nô tài đưa nương nương về Sư Cưu cung an toàn đi. Về phần thuốc của Ngâm Tuyết quận chúa, công công cứ tùy ý căn dặn ai đó đi làm cũng được”.

Tiền Tam công công lại không cự tuyệt, gật đầu đồng ý. Giờ tôi mới hiểu, thì ra thái giám Tiểu Lạc Tử này đúng là tâm phúc của Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên, cho nên Tiền Tam công công cũng phải nhường nhịn hắn vài phần.

Tôi liếc mắt nhìn Băng Ngưng và Tú Cát một cái, nói: “Đi thôi”, nói xong, dẫn theo Minh Nguyệt Hân Nhi và Thư Vũ đi thẳng về phía trước. Tiểu Lạc Tử vội vui vẻ theo sau, một mạch đưa tôi về Sư Cưu cung.

Hồi 34: Khói súng nổi cửa cung (1)

Cứ trì hoãn như vậy cho đến ngày hôm sau, kỳ hạn ba ngày Vệ Cần Thiên cho tôi đã đến. Lúc sẩm tối, Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên song song đi vào Sư Cưu cung của tôi.

Tôi ngồi trên ghế cao trong chính đường, lạnh lùng nói: “Vệ đại nhân chẳng lẽ không biết quy tắc đại thần của triều đình không thể tùy ý xuất nhập hậu cung sao?”.

Vệ Cần Thiên lúc ấy cũng có chút giận, lão cố kìm nén lửa giận trong lòng, không nói tiếng nào. Trương Đạo Cơ lại cười hì hì: “Thục phi nương nương, chuyện ngày hôm đó ta và nương nương bàn bạc, hiện giờ kỳ hạn đã đến, chẳng hay ý người thế nào?”.

Tôi cười nhạo nói: “Trương đại nhân hỏi như vậy còn tôn trọng bản cung một chút. Chuyện cho đến hôm nay, chẳng lẽ bản cung còn chỗ linh động để lựa chọn sao?”.

Trương Đạo Cơ nghe vậy mừng hớn hở, sắc mặt Vệ Cần Thiên cũng ngay lập tức chuyển sang vẻ nguôi giận. Trương Đạo Cơ nói; “Nếu nương nương đã ưng thuận, vậy tất cả cứ làm theo lời chúng ta. Ta lập tức sai người đi thảo chiếu thư truyền ngôi, chiêu cáo thiên hạ việc Tứ Lang đăng cơ”.

Tôi nói: “Có phải Trương đại nhân cũng muốn nói cho người trong thiên hạ biết việc Hoàng thượng băng hà luôn không, để bảo người trong thiên hạ cử hành quốc tang cho Hoàng thượng?”.

“Đương nhiên là thế rồi.” Trương Đạo Cơ nói: “Lẽ nào nương nương không đồng ý? Ta không ngại nói cho nương nương biết một chuyện, cái chết của Tiết vương gia chính là do một tay Hoàng thượng trù tính ổn thỏa. Với sự thông minh tài trí của Thục phi nương nương, đáng ra không thể không nghĩ tới điều này, cũng không cần ta phải lắm lời. Chẳng lẽ nương nương không muốn xả cơn giận này giúp Tiết vương gia?”.

Chuyện này tôi đã biết từ trước. Tôi không tỏ rõ đúng sai, chỉ nói: “Ta đã đồng ý với điều kiện của Vệ đại nhân và Trương đại nhân, ta cũng có điều kiện cần đưa ra”.

Vệ Cần Thiên lại có phần hờn giận, bực dọc nói: “Thục phi nương nương, điều kiện của người cũng nhiều quá đấy”.

Tôi cười nhạt một tiếng, nổi giận không nói một lời. Trương Đạo Cơ sợ hãi, phòng tôi lật lọng, lại lên tiếng hỏi: “Nương nương có điều kiện gì, cứ nói ra đừng ngại”.

Tôi nói: “Thứ nhất, đó là Tú Cát và Băng Ngưng. Hai vị đại nhân phải tức tốc đưa bọn họ đến Sư Cưu cung của ta. Nếu không thể nhìn bọn họ bình yên đến đây, vậy ta sẽ không nhận Tứ Lang làm con. Không biết hai vị đại nhân nghĩ sao?”.

Vệ Cần Thiên vừa mới muốn bùng nổ cơn giận, Trương Đạo Cơ lại kéo kéo vạt áo của lão, nói: “Được, theo ý nương nương là được. Thục phi nương nương còn có điều kiện thứ hai sao?”.

“Đương nhiên có.” Tôi bình tĩnh nói: “Thứ hai, ta muốn Hoàng thượng còn sống”.

“Không thể được!” Vệ Cần Thiên đập bàn bật dậy.

“Vì sao không thể được?” Tôi hỏi.

Sắc mặt Vệ Cần Thiên có phần không tốt lành gì: “Chỉ sợ Thục phi nương nương đã biết rõ còn cố hỏi thôi. Nếu Hoàng thượng còn sống, vì sao Tứ Lang lại phải đăng cơ?”.

Tôi làm như không nghe thấy lời Vệ Cần Thiên, cũng thản nhiên hỏi: “Thân thể của Hoàng thượng, hiện giờ vẫn mạnh giỏi chứ?”.

Trương Đạo Cơ cười nói: “Thục phi nương nương lại muốn nghe nói thật sao? Hoàng thượng hiện giờ đã hấp hối, bất cứ lúc nào cũng có thể băng hà”

“Được” Tôi thay đổi sắc mặt, nói: “Chỉ cần các ngài đồng ý giữ mạng Hoàng thượng lại, để cho hắn cứ sống dở chết dở như vậy, tận mắt nhìn thấy quốc gia của hắn bị tiêu diệt thế nào, tận mắt nhìn thấy triều đình bị lật đổ thế nào, ta sẽ đồng ý nhận Tứ Lang làm nhi, để nó danh chính ngôn thuận đăng cơ. Đến lúc đó đại thần của triều đình ắt hẳn không còn lời nào khác”.

Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ đều không ngờ rằng tôi sẽ nói thế, cả hai sững sờ một lát, hỏi: “Những lời đó của Thục phi nương nương là có ý gì?”.

Tôi cười khẩy: “Mới vừa rồi chính các ngài cũng nói, Tiết vương gia do Hoàng thượng hại chết. Giao tình giữa Tiết vương gia và bản cung, chắc hẳn chư vị cũng rõ. Mặt khác, ta và Hoàng thượng còn có một món nợ máu phải tính. Chẳng hay hai vị có biết, bản cung từng có một đứa con, đã chết như thế nào”.

Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên đưa mắt nhìn nhau, đương nhiên bọn chúng biết đứa con duy nhất của tôi còn chưa ra đời đã bị Hoàng thượng phá mất. Bên ngoài nghe đồn đủ thứ về tôi và Tiết vương gia, người trong thiên hạ chắc rằng chẳng ai là không biết. Tôi và Tiết vương gia, đích thật là từng có tình cảm với nhau, hơn nữa đối với tôi, đến chết y vẫn không thay lòng. Nhưng từ sau khi tôi gả vào cung, chúng tôi lại đều tuân thủ lễ nghi phép tắc, chưa từng vượt quá nửa phần. Việc này, chúng tôi biết, người bên ngoài không biết, Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên tất nhiên cũng không biết.

Trong mắt người đời, có đôi khi nữ nhân xử trí rất theo cảm tính, đó là tự nhiên. Ví như tôi đây, nói là muốn báo thù cho Tiết vương gia, hai kẻ kia liền tin. Bọn chúng cùng nhìn nhau, nhẹ nhàng gật gật đầu, Trương Đạo Cơ nói: “Được rồi, cứ y theo lời Thục Phi nương nương đi, Hoàng thượng đã trúng phải một loại độc của tại hạ, khắp thiên hạ chỉ có tại hạ có thuốc giải trong tay. Nương nương muốn giữ lại tính mạng của Hoàng thượng, để hắn tận mắt nhìn thấy đất nước diệt vong, vậy tại hạ cũng không nương tay, tiếp tục để Hoàng thượng dùng loại thuốc độc này. Ý của Thục phi nương nương thế nào?”.

Lời Trương Đạo Cơ nói mang theo ý thăm dò, tôi đành phải không đổi sắc mặt, nói: “Như vậy rất tốt”.

Sau khi đã bàn bạc thỏa đáng, mọi chuyện cứ quyết định như vậy.

Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ đi chưa được bao lâu, Băng Ngưng và Tú Cát đã được Tiểu Lạc Tử dẫn đến. Băng Ngưng vẫn bệnh tật đến hôn mê bất tỉnh. Thư Vũ dặn dò Hàm Hàm mời thái y đến hỏi thuốc cho Băng Ngưng, Minh Nguyệt Hân Nhi bèn chạy đến làm bạn với Băng Ngưng. Trong phòng ngủ chỉ còn lại Thư Vũ, Tú Cát và tôi.

Tú Cát lại không tỏ ra lạ lẫm gì, mở to mắt nhìn tôi hồi lâu, không ngờ còn nhoẻn miệng cười. Từ sau khi tin tức Tiết vương gia qua đời truyền đến từ nơi biên ải ngàn dặm, trong lòng tôi luôn phiền muộn. Đến bây giờ, hôm nay nhìn thấy Tú Cát tươi cười, trong lòng mới cảm thấy những lo toan ban đầu bị cuốn đi hơn phân nửa.

Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tú Cát, nhẹ nhàng nói: “Tú Cát, con đã bị ấm ức rồi”.

Tú Cát chớp mắt nhìn tôi một lúc, lại nói: “Con không ấm ức, cô cô đừng khóc”. Tôi chỉ cảm thấy tâm khảm xót xa, trước mắt tôi hoa lên, tựa như nhìn thấy Tiết vương gia đứng trước mặt, phất tay áo lau nước mắt còn vương bên khóe mắt cho tôi, khẽ nói: “Dung Nhi, nàng đừng khóc”. Ấy vậy mà tinh thần ngẩn ngơ chốc lát như vậy, đợi đến khi tỉnh táo lại, mới phát hiện trước mặt chỉ có một bé con bé nhỏ.

Tôi vỗ nhẹ đầu Tú Cát, nhẹ nhàng nói: “Tú Cát, sau này con ở với cô cô, được không?”.

Tú Cát cúi đầu suy nghĩ một lát, nói: “Con quyết định vẫn ở cùng với mẹ con. Cô cô, con thường xuyên đến thăm cô cô là được rồi. Cô cô cũng có thể đến thăm con. Được không?”.

Nỗi lòng tôi vừa mới lắng trong lập tức lại có phần rối bời. Nếu con của tôi còn sống thì còn lớn hơn Tú Cát. Con trai tôi, tôi từng đã chọn xong tên cho nó rồi, tên là Tuần Nhi, song nó còn chưa ra đời đã chết dưới tay chính phụ thân mình. Nghĩ đến đây, hận ý của tôi với Hoàng thượng lại không kìm được mà dậy sóng mãnh liệt.

Tôi dịu dàng mỉm cười, gọi Diệp Phiên Phiên và Minh Nguyệt Hương đến, dặn hai bé dẫn Tú Cát đi ăn gì đó rồi đi chơi.

Đợi đến khi mấy bé con đi rồi, Thư Vũ nói: “Nương nương đã quyết định rồi sao?”.

Cô ở bên cạnh tôi đã nhiều năm, sao lại không biết suy nghĩ trong lòng tôi. Tôi lên tiếng: “Ta đã quyết định rồi, sau này Tiết Tú Cát chính là Tiết Tuần của vương triều Tây Tống, là nhi tử của ta. Tây Tống nợ Tiết vương gia quá nhiều, Hoàng thượng cũng nợ Tiết vương gia quá nhiều, đến bây giờ cũng nên trả lại rồi”. Lúc nói những lời này, trong mắt tôi hiện lên một tia tăm tối, chắc hẳn đã làm Thư Vũ hoảng sợ, cô lập tức cụp mắt nhìn xuống.

Tôi lại nghĩ đến Tú Cát hiện giờ đã là Tuần Nhi, khóe miệng không nhịn được thoáng lướt nụ cười: “Đứa bé này còn chưa đến ba tuổi, quả thật là hiểu chuyện hiếm thấy, mai sau nhất định sẽ là một vị quân vương rất tài ba”.

Hồi 35: Khói súng nổi cửa cung (2)

Sau khi tôi đồng ý nhận Tứ Lang làm nhi tử, tin tức Hoàng thượng băng hà đã được dán bảng, thông cáo với toàn thiên hạ một cách nhanh chóng. Cũng chính vào ngày hôm đó, tôi đến Tử Kim cung thăm Hoàng thượng. Hoàng thượng của bây giờ đã gầy không ra dạng gì, làm sao còn có nửa phần bóng dáng ngày xưa. Tôi nhìn dáng vẻ mặt bủng da chì của hắn, dường như bị tát cạn cả máu thịt vậy, bỗng nhiên nhớ đến Thẩm Hồng năm nao. Tôi nhớ lúc mình mới vào Thẩm gia, Thẩm Hồng cũng có dáng vẻ thế này, cho đến bây giờ tất cả vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nhưng cũng đã cảnh còn người mất rồi.

“Hoàng thượng.” Tôi nhẹ nhàng gọi hắn.

Gọi cả nửa buổi, hắn mới mở to mắt, nhìn thấy tôi, đôi mắt đục ngầu đột nhiên trong trẻo hơn, hắn cố sức nắm lấy tay tôi, yếu ớt nói: “Dung Nhi, Dung Nhi, nàng… đưa trẫm… rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi này… mưu phản… mưu hại trẫm… Dung Nhi….”.

Tôi mặc cho Hoàng thượng kêu gọi hồi lâu, đều không trả lời. Sau cùng tôi mới khe khẽ đặt tay hắn xuống, nói với Thư Vũ: “Thư Vũ cô cô, chúng ta đi”. Thư Vũ đi theo tôi đi ra bên ngoài.

Vệ Cần Thiên vẻ châm chọc, nói: “Thục phi nương nương cứ đi như vậy sao? Không nhìn Hoàng thượng thêm mấy cái nữa, nói chuyện với Hoàng thượng?”

Tôi nhắm mắt bịt tai, dẫn theo Thư Vũ đi rồi, sau lưng vang lên tiếng cười của Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ.

Trở lại Sư Cưu cung, tôi ngồi trên giường trầm tư. Thư Vũ đi đến cạnh, nhẹ giọng nói: “Nương nương, người nghĩ ra cách nào chưa?”.

Tôi cười khổ: “Tùy cơ ứng biến, chỉ có thể như vậy. Lúc trao chiếu thư truyền ngôi thì ta cưỡng ép Tứ Lang, Băng Ngưng nghĩ cách khống chế Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ. Nếu thành công dĩ nhiên là tốt, còn nếu thất bại, thôi thì cứ coi như quốc vận của Tây Tống như thế, đó cũng là chuyện không còn cách nào khác”.

Tất cả cứ quyết định như vậy.

Tang sự của Hoàng thượng được tổ chức long trọng, toàn bộ bách tính Tây Tống đều đốt giấy để tang, cử hành quốc tang cho Hoàng thượng, thương tiếc Hoàng thượng tráng niên mất sớm. Song không ai ngờ rằng, trong Tử Kim cung, Hoàng thượng vẫn đang nằm trơ trọi trên long sàng chờ người ta đến cứu.

Phát tang Hoàng thượng, trong cung hoàn toàn hỗn loạn. Tôi nhìn thấy một người trong Tử Kim cung, lòng bỗng nhiên thấy yên vui hơn nhiều. Người đó là Tạ Tứ. Tiền Tam có trung thành như cũ với Hoàng thượng hay không, tôi không thể nào đoán được, có điều xem xét đủ loại dấu vết thì là như vậy. Về phần Tạ Tứ, hắn trung thành với Hoàng thượng, thường ngày đích xác là tôi có nhìn thấy. Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kỳ quái chính là, bên trong đồ tang của hắn là y phục màu tím sẫm vân hoa. Tôi khẽ cau mày, trong lòng đã nghĩ ra điều gì đó.

Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên quỷ kế đa đoan, ban đầu đã nói ngày đăng cơ của Tứ Lang là ngày Mười lăm, bọn chúng phòng đêm dài lắm mộng, đột nhiên lâm thời thay đổi chủ ý, công bố thánh chỉ nói đất nước không thể một ngày không có vua, Tứ Lang lên ngôi ngay ngày mai – Mười hai.

Người của Tây Tống cũng biết Hoàng thượng không có con, hiện giờ lại đột nhiên lòi ra một Tứ Lang, đương nhiên là thảo luận ào ào, đại thần trong triều lại càng không thể thật lòng tin phục. Hai lão tặc kia chiêu cáo ra ngoài nói rằng Tứ Lang là đứa bé do tôi và Hoàng thượng sinh ra khi Hoàng thượng gặp tôi ở Duy huyện trong đợt ngài vi phục xuất tuần năm xưa. Hiện trong hậu cung, tôi là người tôn quý nhất, nếu Tứ Lang là nhi tử của tôi, cho dù người khác có muốn ngăn cản cũng không thể. Mặc dù đại thần trong triều có nhiều người không hề tín phục, nhưng lại e ngại chính miệng tôi công nhận thì cũng không còn cách nào. Lúc này, thiên hạ bắt đầu lưu truyền lời đồn tôi và Trương Đạo Cơ, Vệ Cần Thiên hợp mưu hòng cướp ngôi.

Lời đồn xôn xao, cho dù Trương Đạo Cơ, Vệ Cần Thiên tiếp tục nắm quyền cách mấy đi nữa, cũng khó mà bịt miệng được người trong thiên hạ. Tin này truyền tới chỗ tôi, thật ra trong lòng tôi lại hết sức vui mừng. Lời đồn như thế lưu truyền càng nhiều, hai tên Vệ Cần Thiên Trương Đạo Cơ sẽ càng cho rằng tôi không có đường lui, buộc lòng phải hợp tác với bọn chúng, sự cảnh giác đối với tôi sẽ lơi lỏng được vài phần. Đây là điều tôi cầu còn không được.

Ngày Mười hai, khắp cõi thiên hạ mịt mù âm u, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, có khí thế của cơn giông bể trước lúc mưa nguồn. Mấy ngày trước đây, Tứ Lang vốn túc trực bên linh cữu Hoàng thượng, hiện giờ cửa chính của Tử Kim cung đã buông rèm, tạm dừng tang sự, thượng thư bộ Lễ tấu thỉnh tân hoàng lên ngôi. Dựa theo phép tắc, tân hoàng trước tiên phải đến Chính Đức điện thăng tọa, chờ đại thần trong triều hành lễ. Lễ xong, tân hoàng đến Văn Hoa cung trung tọa. Chờ tiếng chuông ở Ngọ Môn vang lên, tôi sẽ giao lại chiếu thư lên ngôi và ngọc tỷ truyền quốc vào tay người, lúc này âm nhạc cất lên. Sau đó văn võ bá quan sẽ hành đại lễ ba quỳ chín dập đầu, đồng thời thượng tôn tôi làm Hoàng thái hậu, như vậy mới xem như lễ đăng cơ hoàn thành.

Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên đa mưu túc trí, vì phòng đêm dài lắm mộng nên lại không chịu tiến hành theo lễ pháp. Bọn chúng lấy lý do hiện giờ đúng lúc quốc tang, không nên rình rang phung phí, hầu như hủy bỏ toàn bộ các đại lễ, chỉ để lại hai lễ triều thần lễ bái và trao chiếu thư. Tôi và Băng Ngưng, Minh Nguyệt Hân Nhi, Thư Vũ bàn bạc cũng sẽ động thủ vào đúng thời điểm trao chiếu thư.

Dưới sự thu xếp của hai lão tặc, tất cả đều được tiến hành ngăn nắp gọn gàng. Trong số triều thần, ngoại trừ tả hữu thừa tướng Tần Lan Đình và Thôi Văn Kiệt, người khác đều đến cả. Có một vài người ra sức nịnh bợ hai kẻ Trương, Vệ. Cũng có một vài người trong lòng không phục, nhưng lại giận mà chẳng dám nói ra.

Cuối cùng đã đến lễ trao chiếu thư, trong lòng tôi rất căng thẳng, dù sao giờ này khắc này, sinh tử tồn vong của Tây Tống đều trong tay tôi. Mặc dù là vậy, trên mặt tôi lại không hề biểu lộ cảm xúc. Tôi khẽ mỉm cười, vừa làm như lơ đễnh liếc mắt nhìn Băng Ngưng một cái. Lúc này, Băng Ngưng đang đứng bên cạnh Vệ Cần Thiên, khuôn mặt lão không toát ra chút sợ hãi nào, trong lòng tôi giờ mới yên tâm hơn.

Thái giám dâng bức chiếu thư bày trên chiếc khay có khắc hoa văn bằng gỗ ngô đồng, tôi lấy về mình, cười đưa cho Tứ Lang. Lúc này, tôi đã quyết định, chờ đến khi Tứ Lang đón chiếu thư, tôi sẽ lập tức rút con dao găm từ trong tay áo ra, cưỡng ép nó. Dù sao, nó cũng chỉ là một đứa bé mới năm sáu tuổi, không thể nào nghĩ được nhiều đến vậy.

Gần như là đồng thời, có thái giám vội vàng chạy vào, bẩm báo: “Viên đại tướng quân đã về rồi”.

Trong lòng tôi chấn động, Viên Chấn Đông đã trở về? Nhất thời tôi lại không biết phải làm thế nào mới tốt.

Lúc này, lễ đăng cơ đang tiến hành, tất cả mọi người đều nghe tôi ra chỉ thị. Tôi hơi trầm tư, rồi ngay tức thì nói: “Mau mời Viên đại tướng quân lên điện!”.

“Vâng.” Thái giám nọ đáp lời, vừa toan ra ngoài, Vệ Cần Thiên đã cao giọng hô: “Không thể!”.

“Sao lại không thể?” Tôi có phần không vui, tuy rằng đã dư đoán được trước Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ nhất định sẽ nói lời ngăn cản.

“Nương nương…” Vệ Cần Thiên tiến lên từng bước, nói: “Khởi bẩm nương nương, mặc dù Viên đại tướng quân là trọng thần của triều đình, nhưng hiện giờ không được triều đình tuyên triệu lại dám lén lút trở về kinh thành, đây là không tuân phép nước. Thử nghĩ một đại thần mang tội trên người, sao có thể lên điện tham dự buổi lễ đăng cơ của Tân hoàng chứ?”.

Những lời Vệ Cần Thiên nói đều là già mồm át lẽ phải, tôi rất không cho là đúng, bảo: “Lời ấy của Vệ đại nhân sai rồi. Viên đại tướng quân vì nước trấn thủ biên cương, trung thành tận tụy với triều đình, từng lập nhiều chiến công hiển hách. Hiện giờ, Hoàng thượng chẳng may băng hà, Tướng quân vội quay về chịu tang, cũng là lẽ thường tình của con người. Sao lại bị gọi là ‘mang tội trên người’?”.

Vệ Cần Thiên bị lời nói của tôi vặn lại, nhất thời cứng họng, mặc dù như vậy, lão vẫn khăng khăng: “Thục phi nương nương, tóm lại là hôm nay Viên đại tướng quân tuyệt đối không thể bước vào Văn Hoa điện này một bước! Nếu vẫn muốn tiến vào, thì đừng trách vi thần diệt kẻ nịnh hót vì quốc gia”. Những lời Vệ Cần Thiên nói âm hiểm ngang ngược, không có một chút nhượng bộ nào.

“Ha ha ha… Ta không ngại xa xôi ngàn dặm đến đây chúc mừng Tân hoàng đăng cơ, Vệ thủ phú đang nói đến nịnh thần nào thế?” Vệ Cần Thiên vừa mới dứt lời, chợt nghe tiếng cười vang lên, theo lời nói, Viên Chấn Đông đã bước vào.

Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ cảnh giác ngay tức khắc, tôi nhìn thấy tay phải của Trương Đạo Cơ luôn một mực giấu trong ống tay áo của tay trái. Tôi nghĩ trong tay áo gã có lẽ đang giấu một vật gì đó, nếu như thấy Viên Chấn Đông có bất cứ hành động khinh suất nào, sẽ lập tức ném vật làm tin, bao vây diệt trừ Viên Chấn Đông. Tôi thấy Viên Chấn Đông một mình bước vào, trong lòng không khỏi có phần sốt ruột. Nhưng trên mặt lại vẫn không mảy may biểu lộ.

Vệ Cần Thiên cảnh giác nói: “Viên đại tướng quân tự ý rời cương vị, ngàn dặm xa xôi về kinh thành, là vì muốn chúc mừng Tân hoàng?”.

Viên Chấn Đông cười dài: “Đương nhiên rồi. Ta nghe nói tìm được hòn ngọc rớt biển sâu của Thục phi nương nương và Hoàng thượng, trong lòng vui sướng không sao tả xiết. Vệ thủ phú nên biết, Thục phi nương nương chính là nghĩa muội của bản tướng. Nhi tử của Thục phi nương nương đăng cơ, chẳng phải bản tướng liền trở thành hoàng thân quốc thích sao?”.

Tôi đã sớm nghĩ tới, sau khi Hải Đông Thanh gặp Viên Chấn Đông, Viên Chấn Đông sẽ để y giúp sức bên cạnh. Hiện giờ nghe hắn nói vậy, lại không thấy bên cạnh hắn dẫn theo Hải Đông Thanh, trong lòng không kìm được có chút nghi ngờ: Hay là Viên Chấn Đông thật sự dự tính nương nhờ Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ, trợ giúp cho đám loạn thần tặc tử này?

Nếu Hải Đông Thanh đã gặp được Viên Chấn Đông, Viên Chấn Đông nên hiểu, tôi không thật lòng phò trợ kẻ mà bọn Trương Đạo Cơ giúp đỡ đăng cơ. Huống chi, Viên Chấn Đông cũng nên biết rằng, tôi ở Thẩm gia mấy năm, tuy gặp gỡ Tiết vương gia rất sớm, nhưng tôi và Tiết vương gia lại rất trong sạch. Về phần Hoàng thượng, khi đó tôi vốn chưa từng nhìn thấy, lấy đâu ra hòn ngọc rớt biển sâu chứ? Coi như tôi đã nhìn thấu Viên Chấn Đông, trong lòng hắn, bất kể ai quan trọng, quan trọng nhất vẫn là bản thân hắn. Hiện giờ gặp phải chuyện thế này, hắn lâm thời phản bội, đi nương nhờ loạn thần tặc tử, cũng không phải là chuyện quá mức không thể.

Nghĩ đến đây, tôi cầm lòng không đặng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Viên Chấn Đông. Lại thoáng thấy hắn đang nhìn mình. Ánh mắt hắn bình tĩnh, vẻ mặt an tường, hoàn toàn không trông ra dáng vẻ đã-xảy-ra-chuyện-gì, lại càng không giống dáng vẻ trong-lòng-đã-lập-mưu gì đó. Tôi không khỏi càng thêm thất vọng. Trước kia Hoàng thượng coi trọng Viên Chấn Đông có thừa, đại khái cũng không nghĩ rằng đến ngày hôm nay, Viên Chấn Đông sẽ đối đãi với triều đình như vậy. Hay hoặc giả Viên Chấn Đông không biết tôi bị ép buộc, liền thuận theo ý của tôi, đồng ý cho Tứ Lang đăng cơ? Nghĩ thế hình như cũng không đúng, rõ ràng là trước khi Hải Đông Thanh đi, Băng Ngưng đều đã chuyển lời rõ ràng những chuyện này.

Trong lòng tôi lại có trăm ngàn suy nghĩ, song trên mặt thì bình đạm như nước. Băng Ngưng có phần gấp gáp, không ngừng xoa xoa tay. Tôi liếc mắt nhìn cô bé một cái, ý bảo cô bé xem tình hình phát triển thế nào, đừng hành động liều lĩnh. Nếu Tạ Tứ đã là người của hai lão tặc, Viên Chấn Đông lại gia nhập với bọn chúng, kế hoạch của tôi hôm nay phần nhiều sẽ thất bại. Băng Ngưng bệnh nặng mới khỏi chỉ sợ không phải là đối thủ của bọn chúng. Đồng thời, Hải Đông Thanh chưa hề đi theo cùng Viên Chấn Đông, trong lòng Băng Ngưng chỉ e cũng đang hết sức lo lắng cho an nguy của Hải Đông Thanh.

Rất dễ nhận thấy, Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ tương đối thỏa mãn với câu trả lời của Viên Chấn Đông. Vệ Cần Thiên vuốt râu cười, nói: “Viên đại tướng quân, đó gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Đại tướng quân quả nhiên là tài trí hơn người. Một khi đã vậy, xin mời Viên đại tướng quân cùng với lão phu chiêm ngưỡng Tân hoàng thượng đăng cơ đi”.

Viên đại tướng quân cười mà không đáp, đứng bên cạnh Vệ Cần Thiên. Vệ Cần Thiên nói với tôi: “Xin mời Thục phi nương nương trao chiếu thư lên ngôi cho Tân hoàng”.

Hồi 36: Đẫm máu Văn Hoa điện (1)

Chuyện đã đến nước này, tôi đã không còn cách nào khác. Đó gọi là người tính không bằng trời tính, tôi ngàn tính vạn toán, nhưng không ngờ rằng Viên Chấn Đông sẽ đến vào đúng lúc này, lại càng không ngờ rằng hắn lại quân mình phản quân ta. Toàn bộ kế hoạch ban đầu của tôi bị xáo trộn cả rồi. Tôi vốn nghĩ thừa dịp trao chiếu thư, cưỡng ép Tứ Lang, đồng thời Băng Ngưng có thể đối phó Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ, cho dù Tạ Tứ thật sự đã nương náu vào hai kẻ đó, nửa đường nổi sát khí quyết đấu với Băng Ngưng, phần thắng của Băng Ngưng cũng vẫn cao hơn một chút. Chỉ cần cô bé có thể khống chế được một trong hai tên hoặc Vệ Cần Thiên hoặc Trương Đạo Cơ, sự việc sẽ dễ xử lý hơn so với bây giờ.

Chuyện cho đến bây giờ, tôi buộc lòng tạm thời hủy bỏ kế hoạch, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Đó gọi là tương lai còn dài, nếu muốn đối phó hai tên Trương, Vệ thì chỉ có thể từ từ nghĩ cách. Cũng may Tứ Lang chỉ là một đứa bé vô tri, bằng không, chẳng phải là lại có thêm một đối thủ mạnh khác sao?

Tôi lấy chiếu thư lên ngôi ra, suy nghĩ một chút, nháy mắt với Băng Ngưng, ý bảo cô bé đừng hành động khinh suất. Sau đó, khi tôi chuẩn bị trao chiếu thư vào trong tay Tứ Lang, thì đúng lúc này lại nghe Viên Chấn Đông lên tiếng: “Thục phi nương nương gượm đã”.

Tôi ngẩng đầu, liếc nhìn Viên Chấn Đông, dùng giọng điệu bình thường nhất hỏi: “Chẳng hay Viên đại tướng quân còn có ý gì?”.

Viên Chấn Đông cười nói: “Mạt tướng không dám. Chỉ là mạt tướng vừa mới từ biên ải trở về, còn chưa hành lễ với Tân hoàng cùng các vị đại nhân, đây là bất kính. Mạt tướng muốn hành lễ với Tân hoàng, bày tỏ sự trung thành và kính trọng của mạt tướng đối với Tân hoàng, rồi lại mời nương nương trao chiếu thư. Không biết Thục phi nương nương có chịu khai ân ưng thuận không?”.

Mọi người đầu cảm thấy Viên Chấn Đông hơi đa lễ. Trong lòng tôi có chút xao động, dường như nghĩ ra điều gì đó, nhưng lại dường như chưa từng nghĩ ra.

Tôi có thâm ý khác, nói: “Tâm ý của Viên đại tướng quân, Tứ Lang con ta hiểu là được rồi. Đại tướng quân không cần thiết phải vẽ vời thêm chuyện. Cho dù ngài không quỳ bái, bản cung cũng biết ngài trung thành với Tân hoàng”.

“Thục phi nương nương, xin nương nương hãy khai ân, đây là một chút tâm ý mạt tướng dành cho Hoàng thượng. Mạt tướng không quản ngàn dặm xa xôi trở lại kinh thành chỉ để chúc mừng Tân hoàng. Hiện giờ, ngay cả một cơ hội biểu hiện lòng trung thành vậy thôi mà nương nương cũng không cho mạt tướng sao?” Viên Chấn Đông quỳ xuống, khẩn cầu. Khẩu khí của hắn vô cùng khẩn khoản.

Tôi vừa toan cự tuyệt thì lại nghe Trương Đạo Cơ cười nói: “Nương nương, nếu Viên đại tướng quân đã một phen tâm ý như vậy, xin nương nương hãy mở lưới phóng sinh đi. Dù sao, Viên đại tướng quân cũng đứng đầu võ quan, Tướng quân trung thành với Tân hoàng, người khác mới trung thành với Tân hoàng”.

Tôi cố tình nói: “Bản cung thấy không cần thiết đâu. Cần gì làm điều vô ích. Viên đại tướng quân, ngài nói xem?”.

Viên Chấn Đông còn chưa lên tiếng, Vệ Cần Thiên đã tấu: “Thục phi nương nương, ý kiến của thần cũng giống như của Quốc sư, cũng đồng ý để Viên đại tướng quân lễ bái Tân hoàng”.

Tôi vẫn nói lời từ chối: “Chờ ta trao chiếu thư lên ngôi cho Tân hoàng xong, Viên đại tướng quân hẵng lễ bái, chẳng phải cũng giống nhau cả sao?”.

Viên Chấn Đông nói: “Nương nương, hoàn toàn không giống. Sau khi nương nương trao chiếu thư lên ngôi cho Hoàng thượng, đại thần triều đình phải nhất tề hành đại lễ ba lạy chín dập đầu. Nhưng vừa rồi lúc các đại thần làm lễ giản với Hoàng thượng, mạt tướng lại không đến kịp. Thế chẳng phải là biểu lộ mạt tướng bất kính với Hoàng thượng sao? Nếu sau này có kẻ nào đó lấy việc Viên mỗ không bái ra mà nói này nói nọ, vậy thì Viên mỗ dù có thật sự nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết tội”.

Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ trăm miệng một lời đồng ý. Tôi thầm mỉm cười, hiểu ý của hai kẻ bọn chúng. Giống như bọn chúng nói, hiện giờ Viên Chấn Đông coi như đứng đầu võ quan, trong tay còn nắm giữ binh quyền, nếu Viên Chấn Đông hành lễ tiết đầy đủ với Tứ Lang, những người khác cũng sẽ tôn trọng Hoàng thượng. Nếu Viên Chấn Đông lãnh đạm với Tân hoàng, vậy thì những võ tướng còn lại chỉ sợ cũng sẽ không để tâm như vậy. Bọn chúng đưa một đứa bé lên ngôi, chỉ vì muốn khống chế triều chính, dám chắc trong lòng cũng e ngại có người không phục Tứ Lang. Cách làm của Viên Chấn Đông rất hợp với tâm tình của bọn chúng. Vả lại, trong lòng bọn chúng chỉ sợ đã coi Viên Chấn Đông như người quy phục bọn chúng từ lâu rồi.

Ngay từ khi bắt đầu, tôi cũng cho là thế, nhưng đến giờ, tôi lại không nghĩ vậy.

Tôi làm bộ rất khó xử, nói: “Được rồi, cứ theo lời hai vị đại nhân, để Viên đại tướng quân hành lễ với Hoàng thượng một lần nữa. Có điều Viên đại tướng quân phải nhanh lên mới được, để tránh kéo dài, lỡ mất ngày lành tháng tốt đăng cơ của Hoàng thượng”

“Vâng.” Viên Chấn Đông nói xong, liền quỳ gối tiến lên phía trước vài bước, tôi chú ý quan sát sắc mặt của Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên. Trương Đạo Cơ vẫn giữ dáng vẻ dương dương tự đắc, Vệ Cần Thiên lại hơi có chút cảnh giác.

Tôi khe khẽ mỉm cười, nói: “Viên đại tướng quân hà tất phải như vậy?”.

“Mạt tướng chỉ muốn tỏ rõ thành ý với Tân hoàng mà thôi.” Khi nói chuyện, hắn đã quỳ gối đến dưới cầu thang của ngự tọa. Lúc này đừng nói là Vệ Cần Thiên, ngay cả Trương Đạo Cơ cũng có ý cảnh giác.

Viên Chấn Đông đến đây thì dừng lại, không tiến thêm một bước nào lên nữa, sau đó cung kính dập đầu ba cái. Trên khuôn mặt Vệ Cần Thiên, Trương Đạo Cơ lộ ra vẻ đắc ý.

Nhưng đúng lúc này, ngay khi tôi còn chưa nghĩ được nhiều, Viên Chấn Đông đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đứng lên, nhào thẳng về phía trước.

Nét mặt của mọi người đều cực kỳ hoảng sợ. Trong lòng tôi đã loáng thoáng nghĩ đến, nhưng Viên Chấn Đông làm như vậy vẫn là khiến tôi có phần ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Đợi đến khi người trên điện kịp phản ứng, Viên Chấn Đông đã vững vàng đoạt được Tứ Lang vào trong tay. Nhưng hầu như cũng đồng thời, tôi cảm nhận được trên cổ mình hơi lạnh, khẽ cúi đầu nhìn xuống, trên cổ mình đã có một thanh kiếm mỏng lưỡi sáng lấp loáng đặt ngang.

Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi gần như đồng thời cả kinh kêu lên: “Tỷ tỷ!” Tôi khẽ mỉm cười, không quay đầu lại.

Trên triều đường nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ. Một thứ cảm xúc khiến người ta tâm thần bất an từ từ mịt mùng lan ra.

Trên mặt Vệ Cần Thiên là vẻ hung hiểm: “Viên Chấn Đông, ngươi thả Hoàng thượng ra ngay lập tức. Bằng không, Lãnh Cửu Dung sẽ mất mạng”.

→STE.NT®

Viên Chấn Đông có phần do dự liếc mắt nhìn tôi. Tôi chậm rãi lắc đầu.

Vệ Cần Thiên hung tợn nói: “Viên đại tướng quân, người khác không biết quan hệ của ngươi và Thục phi nương nương, nhưng lão phu thì rõ như ban ngày. Bề ngoài ngươi và Thục phi nương nương là huynh muội kết nghĩa, nhưng trên thực tế lại có tư tình. Lão phu đã dự đoán được ngươi vừa sáng sớm đã tới nơi, chắc chắn sẽ không thần phục Tân hoàng, cho nên đã bố trí xong xuôi thiên la địa võng bên ngoài Văn Hoa điện rồi. Chẳng qua dáng vẻ vừa rồi của ngươi lại có thể suýt nữa lừa được lão phu. Nên mới suýt nữa khiến gian kế của ngươi thực hiện được”.

Sắc mặt Viên Chấn Đông trầm ổn, nắm chặt Tứ Lang, không nói một lời. Tứ Lang chỉ là một nhãi con bé nhỏ, làm sao đã từng gặp cục diện bực này, bị dọa khóc ầm cả lên. Vệ Cần Thiên hung ác liếc mắt nhìn nó một cái, nó lập tức sợ hãi không dám khóc nữa. Có thể thấy được là trong lòng nó cực kỳ sợ hãi Vệ Cần Thiên.

Vệ Cần Thiên tiếp tục nói: “Viên đại tướng quân, nếu ngươi bất kính với Tân hoàng thì ngươi là loạn thần tặc tử. Chờ Quốc sư đập chén làm tin, ngự lâm quân bao vây, chỉ sợ ngươi chết cũng không có chỗ chôn. Ta khuyên ngươi nên cân nhắc kỹ càng mới phải. Mỹ nhân xinh đẹp trong thiên hạ có rất nhiều, Viên đại tướng quân tiền đồ như gấm, thật sự không cần phải hy sinh chỉ vì một mỹ nhân”.

Viên Chấn Đông vẫn nghiêm nghị không nói không rằng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đằng sau người tôi, dễ bề nhận thấy là rất kiêng dè thân phận của người đứng sau tôi.

Vệ Cần Thiên lại muốn nói gì đó, Viên Chấn Đông bỗng bật cười ha ha, không để cho Vệ Cần Thiên nói tiếp. Hắn cao giọng: “Vệ thủ phú, ngươi khó tránh có phần lấy bụng kẻ tiểu nhân đo lòng người quân tử đấy. Như Vệ thủ phú ngươi vậy, vọng tưởng dùng cháu của mình giả mạo thái tử, bức bách Thục phi nương nương phò trợ cháu ngươi đăng cơ làm đế, ngươi nói xem giữa hai người chúng ta, ai là loạn thần tặc tử? Ai là trung lương quốc gia?”.

Chúng triều thần nghe Viên Chấn Đông nói thế, không khỏi ồ lên.

Viên Chấn Đông dùng nhịp điệu vừa phải nói: “Trước khi ta quay về đây đã sai người điều tra nội tình về Vệ Tứ Lang rồi. Nó là nhi tử của Vệ Miện Thiên – đệ đệ ruột của Vệ Cần Thiên, về phần Vệ Miện Thiên này là ai, chư vị đại nhân cứ nhìn Trương Đạo Cơ Trương quốc sư một cái là được. Viên mỗ không ngại nói tất cả mọi điều mình biết cho chư vị đại nhân. Vệ Cần Thiên Vệ thủ phú còn có một đệ đệ cùng cha khác mẹ, do phụ thân lão và nha hoàn sinh ra. Đứa bé kia vừa mới ra đời thì mẹ đẻ đã qua đời vì khó sinh. Vệ lão thái gia cho rằng đứa bé kia khắc cha mẹ, muốn ném nó ra bãi tha ma để cho sói ăn thịt. Vừa đúng lúc đó có một đạo sĩ vân du bốn bể đi ngang qua, tá túc ở Vệ gia, rất thích đứa bé kia, bèn xin Vệ lão thái gia giao nó cho mình. Sau khi đứa bé kia đi theo lão đạo trưởng, thì theo họ Trương của đạo trưởng, sống trong Linh Thanh quán ở núi Vân Vụ. Sau khi đứa bé kia lớn lên, mặc dù là đạo sĩ, nhưng trời sinh tính háo sắc, từng ba phen mấy bận quấy rối nữ hương khách đến quán dâng hương. Lão đạo sĩ tức giận, liền muốn đuổi tiểu đạo sĩ này ra khỏi sơn môn. Tiểu đạo sĩ cũng chẳng phải phường lương thiện gì, lại tự mình sát hại sư phụ, tự mình đi lên làm quán chủ của Linh Thanh quán, còn vụng trộm nuôi dưỡng mấy phòng cơ thiếp trong quán, trong đó có một cơ thiếp đã sinh cho gã hai đứa con. Sau này, Vệ Cần Thiên muốn đoạt hoàng vị, nhưng khốn nỗi lại không tìm được người trợ giúp. Trong lúc vô ý lão gặp lại đệ đệ ruột của mình, hai kẻ bèn bắt cặp với nhau. Vệ Cần Thiên liền tiến cử đệ đệ của mình với Hoàng thượng, luyện chế đan dược cho Hoàng thượng, Hoàng thượng có thừa tín nhiệm với gã, còn ngự phong gã là Quốc sư. Hiện giờ, Vệ Cần Thiên và gã đệ đệ không bằng cầm thú của mình lại còn hợp mưu hại chết Hoàng thượng, muốn mưu đoạt giang sơn Tây Tống. Ta nghĩ chư vị đại thần nên hiểu đệ đệ đạo sĩ của Vệ thủ phú mà ta nói là ai rồi chứ. Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, chính là Trương quốc sư. Còn đứa bé trong tay ta chính là con ruột của Trương quốc sư, cũng là cháu ruột của Vệ thủ phú. Vệ đại nhân, Trương đại nhân, các ngươi nói xem, lời Viên mỗ có đúng hay không?”.

Viên Chấn Đông vừa nói ra lời, triều thần đều kinh ngạc, ngay cả tôi cũng cảm thấy có phần không thể tưởng tượng nổi.

Vệ Cần Thiên nổi giận, nói: “Viên Chấn Đông, ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn, ăn không nói có, nói xằng nói xiên! Chư vị đại thần cũng đừng tin, Viên Chấn Đông toàn nói bậy hết!”.

“Ha ha ha…” Viên Chấn Đông cười bảo: “Vệ thủ phú, Trương quốc sư, các ngươi chớ cho rằng Viên mỗ đây ở biên cương thì không biết gì về tình hình của triều đình. Chuyện của các ngươi, ta đều nghe ngóng rất rành mạch. Nếu các vị đại nhân không tin, trở về tự mình đi thăm dò là được. Vệ thủ phú, ta vừa mới vạch trần âm mưu của ngươi một cái mà ngươi đã giận quá hóa khùng rồi sao?”.

Vệ Cần Thiên còn chưa nói được gì, Trương Đạo Cơ đã tiến lên phía trước vài bước, ngang ngược: “Viên Chấn Đông, cho dù những điều ngươi nói đều là sự thật, thì có thể thế nào đây? Ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể chạy thoát sao? Ta và đại ca đã mai phục vô số ngự lâm quân ở bên ngoài Văn Hoa điện rồi, chỉ cần ta ném cái chén trong tay áo xuống một cái, bọn chúng sẽ xông vào cửa điện ngay, chém ngươi thành thịt nát”. Nói xong, gã lại nói với đại thần cả triều rằng: “Chư vị đại nhân, không biết các ngài muốn theo ta và đại ca? Hay là muốn theo Viên Chấn Đông và Lãnh Cửu Dung cùng nhau bị chém chết? Đi theo chúng ta thì đứng sang bên chúng ta, đi theo Viên Chấn Đông thì đứng sang bên còn lại”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.