Hồi 39: Máu nhuộm Tử Kim cung (1)
Những đại thần đó vốn cho rằng chết là cái chắc, chứ chưa từng nghĩ tôi lại chịu mở lưới phóng sinh, tha cho bọn họ một con đường sống, đều quỳ xuống khấu tạ ơn không giết của tôi. Tôi khoát tay, nói: “Thôi, hôm nay bản cung cũng mệt rồi, tất cả các ngài giải tán đi. Viên đại tướng quân, lần này triều đình Tây Tống có thể bảo toàn, toàn bộ đều nhờ Đại tướng quân. Ta thay mặt triều đình cảm tạ Đại tướng quân”.
Viên Chấn Đông mỉm cười đáp: “Mạt tướng không dám. Tất cả là nhờ phúc ấm của nương nương”.
Trong lòng tôi run lên, mới vừa rồi lúc nguy nan, Viên Chấn Đông dũng cảm đứng ra, bảo vệ Tây Tống. Mới vừa rồi lời hắn nói, câu nào câu nấy tôi đều nghe vào trong lòng, nhớ vào trong lòng. Nhưng chỉ trong chốc lát, giữa chúng tôi tựa như lại trở nên hờ hững, khách khí hẳn lên.
Đợi đến sau khi đuổi hết triều thần về, chỗ tôi đây chỉ còn lại mấy người Băng Ngưng, Thư Vũ, Minh Nguyệt Hân Nhi, Hải Đông Thanh và Diệp Phiên Phiên.
Băng Ngưng nói với Hải Đông Thanh: “Hải Đông Thanh, huynh trở về thật đúng lúc quá. Nếu chậm thêm chút nữa, bọn muội và tỷ tỷ chỉ sợ đã gặp nạn rồi”.
Hải Đông Thanh cười bảo: “Thật ra lần này đều may nhờ Viên đại tướng quân. Ta phụng ý chỉ của nương nương chạy đến biên ải, không ngờ giữa đường bị Tà Phong Khúc và một tên cao thủ võ lâm khác theo dõi. Võ công của ta đối phó với một trong số hai tên đó đã hơi trầy trật, muốn đánh lại cả hai tên thì càng không thể nào. Ta nghĩ rất nhiều cách, muốn cắt đuôi hai tên kia, nhưng luôn không thể. Ta cũng sợ bọn chúng liên thủ đối phó ta, chỉ lo ta sẽ bỏ mạng dọc đường. Ta liền mau chóng chạy, hy vọng có thể thoát khỏi chúng nhưng vẫn không thoát nổi. Cuối cùng, ta nghĩ cách, thiết lập cạm bẫy, mới may mắn tiêu diệt được hai tên đó. Chờ đến khi ta đến biên ải thì đã là ngày thứ tư. Nhưng mà lúc đến được doanh trướng của Viên đại tướng quân thì mới biết Viên đại tướng quân tự mình dẫn binh tập kích quân Nam Vệ, còn chưa trở về. Tiền phương khói lửa liên miên, thư từ không thông, ta liền đóng giả làm Tà Phong Khúc dùng bồ câu đưa thư cho Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ, nói cho bọn chúng biết ở biên ải, tất thảy vẫn bình thường. Cứ đợi hai ngày như thế, Viên đại tướng quân mới dẫn theo binh tướng khải hoàn trở về. Sau khi ta thuật lại một lượt tình hình trong cung cho Viên đại tướng quân, Viên đại tướng quân ngay lập tức phái lính trinh sát đến kinh thành dò la tin tức, đồng thời an bài xong xuôi chiến sự biên ải rồi dẫn ta lặng lẽ chạy về. Cùng lúc đó, Đại tướng quân cũng phái một đội quân đi tắt qua đường nhỏ lặng lẽ trở về kinh thành. Sau khi Viên đại tướng quân và ta trở về, liền trú ngụ ở một nơi bí mật. Từ phía trinh sát, chúng ta biết được quan hệ giữa Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ, hơn nữa còn nghe được cả ngày Tứ Lang đăng cơ. Viên đại tướng quân liền sắp đặt kế hoạch ngày hôm nay. Tất cả chuyện này đều là công của Viên đại tướng quân. Hải Đông Thanh thật sự là khâm phục Tướng quân sát đất”.
Băng Ngưng khinh thường liếc Hải Đông Thanh: “Huynh còn nói nữa, huynh đã vào đến kinh thành mà còn không đến bàn bạc với tỷ tỷ, làm hại tỷ tỷ lo lắng, hừ”.
Hải Đông Thanh ấp a ấp úng: “Việc này…”. Y vội nói với tôi: “Nương nương, Hải Đông Thanh không phải không chịu nói chuyện này cho nương nương, chỉ là sợ gian tế của Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ đông đảo, để lộ tin tức”.
Tôi mỉm cười, nói: “Ấy ấy, Hải thống lĩnh không nên tự trách. Lần này Tây Tống giải trừ nguy cơ, công lao của Đại tướng quân và Hải thống lĩnh không thể thiếu được”. Tôi vừa nói vừa vuốt tóc của Diệp Phiên Phiên. Bé con này vốn bị dọa không nhẹ, nhưng hiện giờ bình tĩnh hơn nhiều.
Tôi nói: “Phiên Phiên, hôm nay may nhờ con cứu mẫu phi, nếu không có con, mẫu phi đã táng thân ở Văn Hoa điện rồi. Sao con lại đến được đại điện thế?”.
Diệp Phiên Phiên ngẩng đầu ngó tôi, đáp: “Mẫu phi, Phiên phiên tỉnh lại, không thấy mẫu phi ở bên cạnh nên đi tìm mẫu phi. Nghe Hàm Hàm nói mẫu phi ở trong này, Phiên Phiên bèn lén đến đây. Dọc đường đi cũng không có ai ngăn cản con. Lúc con đến cửa đại điện, Tiền Tam công công bảo con đừng đi vào từ đó, ông ấy dẫn con lặng lẽ tiến vào từ phía sau, bảo con núp ở sau bức rèm, trông những chuyện xảy ra trong điện. Con trông cả nửa buổi, thấy mẫu phi bị người ta cưỡng ép, trong lòng sốt ruột nên muốn ra ngoài cứu mẫu phi. Tiền Tam công công kéo con lại không cho con đi ra. Về sau này, người ép buộc mẫu phi kia muốn dẫn mẫu phi ra ngoài, Tiền Tam công công cũng cuống lên. Ông ấy đưa cho con một con dao găm, khe khẽ nói với con, con là trẻ con, đi ra bên ngoài sẽ không ai chú ý. Ông ấy bảo thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ cắm con dao này vào sau lưng Tạ Tứ, cứu lấy mẫu phi. Con liền làm theo lời ông ấy”.
Giờ tôi mới hiểu ra, Phiên Phiên làm vậy, tất cả đều nhờ Tiền Tam bảo. Tiền Tam và Tạ Tứ, Tiền Tam thoạt trông tính cách khéo léo đưa đẩy, tôi vốn nghĩ nếu giữa ông ta và Tạ Tứ có một trung một gian thần thì trung thần sẽ là Tạ Tứ, nhưng nào ngờ rằng, tôi đã lầm rồi.
Tôi bảo Thư Vũ đến ngó sau tấm rèm, nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Tiền Tam. Tôi ngẫm nghĩ, trong lòng biết có lẽ ông ta tới chăm sóc Hoàng thượng rồi. Nghĩ đến Hoàng thượng, lòng tôi lại than thở hồi lâu.
Có một số việc một số người, tôi không muốn đối mặt. Nhưng cũng có một số người, tôi không thể không đối mặt.
Thí dụ như: Hoàng thượng.
Tôi phái người dẫn Trương Đạo Cơ lên. Thân mình Trương Đạo Cơ run như cầy sấy. Lòng dạ tôi có phần đau xót, con người bất kể lòng mang dã tâm gì, hoặc là hùng tâm tráng chí, một khi leo cau sắp đến buồng còn ngã thì luôn mang một dáng vẻ khác.
Trương Đạo Cơ run giọng nói: “Nương nương, Thục phi nương nương, cầu xin nương nương tha mạng! Là tiểu đạo sĩ nhất thời hồ đồ, bị Vệ Cần Thiên xúi giục nên mới có thể làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Sau này tiểu đạo không dám nữa, xin nương nương tha tội!”.
Tôi lạnh lùng hừ đôi tiếng, nói: “Trương Đạo Cơ, hiện giờ âm mưu bại lộ, ngươi liền đổ trách nhiệm lên người kẻ khác. Ngươi tưởng rằng làm như vậy thì có thể tránh khỏi cái chết sao?”.
Sắc mặt Trương Đạo Cơ tái nhợt, khẩn cầu: “Thục phi nương nương, cầu xin nương nương tha mạng cho tôi, tha cho mạng chó của tôi đi”.
Tôi khẽ lắc đầu, nói: “Trương Đạo Cơ, ngươi không cần mơ mộng hão huyền nữa. Bản cung chưa bao giờ có ý tha cho ngươi. Bản cung tuyên triệu ngươi đến chính là vì muốn nói cho ngươi biết, ta sẽ không cho ngươi sống ở trên đời này nữa. Bản cung phải đi thăm hỏi Hoàng thượng rồi. Người đâu, dẫn Trương Đạo Cơ đi, giải đến thiên lao, buổi trưa ngày mai lôi đến Vô Môn chém đầu”.
Lập tức có thái giám tiến lại gần, định bụng áp giải Trương Đạo Cơ đi. Nhưng Trương Đạo Cơ hình như sực nhớ ra điều gì đó, cười phá lên, gã quái dị nói: “Nương nương, nương nương… Thục phi nương nương, ta không còn sợ người nữa đâu. Nếu người chém đầu ta, sau này sẽ không còn ai có thể cứu được bệnh của Hoàng thượng. Nếu ta không chịu cứu Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ mất mạng”.
Tôi lạnh lùng hỏi vặn lại: “Hoàng thượng? Hoàng thượng ở đâu? Lăng tẩm của Hoàng thượng chẳng phải là đang ở trong Tử Kim cung sao? Chiếu thư Hoàng thượng băng hà đã truyền khắp thiên bạ, chẳng lẽ Trương Đạo Cơ ngươi lại có năng lực cải tử hoàn sinh cho Hoàng thượng? Cho dù bản cung có chịu tin, người trong nước có chịu tin không?”.
Trương Đạo Cơ tựa như không ngờ rằng tôi sẽ đáp lại như vậy, hoảng sợ nói: “Thục phi nương nương, người có ý gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ người không chịu quan tâm đến Hoàng thượng nữa sao? Người phải biết rằng, hiện giờ, thuốc giải chữa trị cho Hoàng thượng chỉ Trương Đạo Cơ ta mới có”.
Tôi nghiêm nghị nói: “Trương Đạo Cơ, bản cung cảnh cáo ngươi một lần nữa: Hoàng thượng đã băng hà, thiên hạ đều biết. Nếu ngươi còn tiếp tục ở đây bịa đặt sinh sự, bản cung lập tức xử tử ngươi! Người đâu, giải tên này vào thiên lao cho ta ngay tức khắc!”.
“Vâng.” Hai tiểu thái giám đáp lời, kéo Trương Đạo Cơ vào thiên lao.
Trương Đạo Cơ bật cười thê thảm, gã cả giọng hét lên: “Thục phi nương nương, cuối cùng ta cũng hiểu rồi. Thật ra người thật sự muốn đẩy Hoàng thượng vào chỗ chết chính là ngươi. Ngươi muốn báo thù cho Tiết vương gia! Ha ha ha… Cuối cùng ta cũng hiểu rồi, ta muốn nói cho người trong thiên hạ biết chuyện này….”
“Tiểu Tam Tử.” Tôi gọi tiểu thái giám lại: “Ngươi lập tức cắt lưỡi của Trương Đạo Cơ cho bản cung, để gã không thể nói lung tung được nữa. Nếu gã vẫn còn nói xằng nói xiên, bản cung sẽ chỉ hỏi đến các ngươi!”.
“Vâng!” Tiểu Tam Tử hết sức lo sợ, đáp: “Nô tài chỉ nghe thấy lời dặn dò của nương nương, những điều khác, không hề nghe thấy.” Nói xong, liền kéo Trương Đạo Cơ ra ngoài.
Chập tối, đợi đến khi trong chính đường an tĩnh lại, tôi thở phào thật dài, hiện giờ, nên đến thăm Hoàng thượng rồi.
Tôi lặng lẽ ra khỏi Sư Cưu cung, thấy không ai chú ý đến mình liền đi về phía Tử Kim cung. Hiện giờ, hoàng cung vừa mới trải qua một phen đại nạn, lòng người sợ hãi, rất nhiều phi tần hậu cung từng thông dâm với Trương Đạo Cơ, hiện giờ người nào cũng thấy bất an. Những phi tần, thái giám, cung nữ đi lại nơi nơi đều rất ít, như vậy càng tiện cho tôi.