Cửu Dung

Chương 5: Q.4 - Chương 5




Khánh thúc thấy cuối cùng tôi cũng nhớ ra, vội nói tiếp: “Chưởng quỹ, mấy ngày gần đây trời bắt đầu có tuyết, Quế thúc gặp lạnh, bị phong hàn, ông ấy cũng không để ý lắm, ai ngờ mấy ngày trước lại sốt cao li bì, sinh cơn bệnh nặng. Danh y trong tỉnh nói, trong thiên hạ có một thứ có thể trị bách bệnh, chỉ cần lấy được thứ này thì Quế thúc sẽ được cứu ngay. Thứ đó là chí bảo có tên “sâm Tử Long Thất Liên”. Loại sâm Tử Long Thất Liên này, trên thế gian tổng cộng có ba củ, một ở chỗ Hoàng thượng, một ở chỗ Tiết vương gia, còn một củ Hoàng thượng ban cho Trấn quan đại tướng quân. Nghe nói là loại sâm Tử Long Thất Liên này có công hiệu thần kỳ, chẳng những chữa được mọi loại bệnh tật, thậm chí còn có người đồn rằng, nó có hiệu quả cải tử hoàn sinh”.

Tôi trầm ngâm một lát, hỏi: “Khánh thúc, thúc khẳng định sâm Tử Long Thất Liên có thể trị được bệnh của Quế thúc à?”.

“Việc này…” Khánh thúc lưỡng lự nói: “Tôi cũng không biết, chỉ là danh y kia nói thế. Nhưng mà chưởng quỹ, bất kể như thế nào, đây cũng là một cơ hội sống sót, nếu có thể xin được sâm Tử Long Thất Liên, bệnh của Lão… Quế thúc còn có cơ cứu được. Nếu không xin được, chỉ e là… chỉ e là Quế thúc không sống được thêm mấy ngày nữa đâu. Chưởng quỹ, tôi van cô, tôi xin cô cứu lấy Quế thúc đi, xin cô nhất định phải cứu lấy Quế thúc…”. Khánh thúc liên tục khẩn cầu tôi, đến cuối cùng còn khóc lóc van nài, tôi thấy vậy, trong lòng rất không đành.

Khánh thúc đã nói trong thiên hạ chỉ còn có ba củ sâm Tử Long Thất Liên, hơn nữa đều nằm trong tay người có quyền cao chức trọng, có thể thấy đó là thứ cực kỳ quý hiếm. Tuy rằng Viên Chấn Đông và Tiết vương gia đều là chỗ qua lại thân thiết với tôi, nhưng nếu mạo hiểm hỏi xin bọn họ, chẳng phải có phần làm khó cho người ta sao? Song dù sao Quế thúc cũng rành rành là một mạng người, mặc dù không phải họ hàng ruột thịt gì, nhưng chẳng lẽ tôi cứ trơ mắt nhìn ông ta rời khỏi cõi đời này? Nhất thời, tôi vô cùng do dự.

Khánh thúc lại quỳ xuống một lần nữa: “Chưởng quỹ, tôi biết cô là người có lòng hảo tâm, xin cô mở lòng từ bi, bất kể thế nào cũng cứu lấy Quế thúc, nếu có điều gì không may xảy ra với ông ấy, Thẩm gia… trong lòng tôi làm sao mà yên tâm cho được?”.

Trong lòng tôi lại càng thêm nghi ngờ, Quế thúc chỉ là một người trông coi khu mộ của Thẩm gia bình thường, vì sao Khánh thúc lại phải xin thuốc cho ông ta như vậy? Tôi suy đi tính lại, vẫn thấy trăm mối rối như tơ vò. Vì thế tôi bèn hỏi: “Khánh thúc, thúc và Quế thúc kia có quan hệ thế nào? Chẳng lẽ là có quan hệ thân thích gì?”.

“Không phải. À, phải, chưởng quỹ, là có thân thích, tôi và Quế thúc là thân thích với nhau. Chúng tôi… chúng tôi còn là thân thích rất gần nữa, chỉ xin chưởng quỹ có thể mở dạ từ bi, giúp Quế thúc vượt qua cửa ải khó khăn này thôi”. Tôi nghe Khánh thúc nói vô cùng ậm ờ úp mở, không khỏi càng thêm nghi hoặc. Nhưng tôi cũng nhận ra, Khánh thúc vốn không sẵn lòng nhắc đến đề tài này, buộc lòng phải dừng lại không hỏi nữa.

Khánh thúc nhìn thần sắc trên mặt tôi, vội nói: “Chưởng quỹ, xin cô cứu lấy Quế thúc đi, sau này cô sẽ phát hiện ra, chuyện hôm nay cô làm là đúng đắn. Quế thúc thật sự không thể chết được, chưởng quỹ, chỉ cần cô có thể xin được sâm Tử Long Thất Liên cho Quế thúc, nói không chừng ông ấy sẽ khỏe lại. Đến lúc đó, trên dưới Thẩm gia sẽ đều cảm kích ân đức của cô”.

Khánh thúc nói như thế khiến tôi càng thêm hồ đồ. Quế thúc chỉ là một người trông coi khu mộ của Thẩm gia, vì sao tôi cứu ông ta mà trên dưới Thẩm gia lại đều cảm kích ân đức của tôi? Lời Khánh thúc làm cho người ta chồng chất nghi ngờ, nhưng đoán đi đoán lại, vẫn không tài nào đoán ra được.

Tôi suy đi nghĩ lại, nói: “Khánh thúc, sâm Tử Long Thất Liên quý giá như thế, không dễ gì mà có, tôi chỉ có thể làm hết sức, cũng không biết là có xin được hay không, chỉ có thể làm hết khả năng, nghe theo ý trời thôi”.

Khánh thúc nghe xong lời tôi, mừng rỡ nói: “Chưởng quỹ, cô chịu giúp thật sao? Thật lòng cảm tạ cô, tôi nhất định sẽ cung phụng cô mãi mãi, cầu xin Trời Phật phù hộ cho cô. Chưởng quỹ, cô đúng là người tốt, cảm ơn cô!”.

Tôi vội đỡ Khánh thúc lên, nói: “Khánh thúc, trước tiên thúc không cần cảm ơn tôi sớm quá thế, tôi cũng không biết là có thể xin được hay không. Ngay cả khi Lão phu nhân bị bệnh, chưa chắc Tướng quân và Tiết vương gia đã chịu lấy củ sâm Tử Long Thất Liên kia ra, huống hồ Quế thúc chỉ là một người trông coi khu mộ?”.

Khánh thúc luôn miệng nói: “Chưởng quỹ, tôi biết. Chỉ cần cô chịu giúp là tôi đã thấy vô cùng cảm kích rồi, chỉ cần Quế thúc có thể còn sống đã là trời xanh phù hộ, Bồ tát thấy thương, để Thẩm gia… không phải, để Quế thúc may mắn bực này”.

Tôi vốn định tự mình đi đến phủ Tướng quân một chuyến nhưng nghĩ đến Liễu Vũ Tương đã biến thành Hoàng Yên Mạch, liền nói với Khánh thúc: “Khánh thúc, phiền thúc đến phủ Tướng quân mời Tướng quân đến đây một chuyến vậy”.

Khánh thúc liên tục gật đầu, còn nói thêm: “Chưởng quỹ, tôi còn một việc muốn nhờ, chỉ hy vọng chưởng quỹ có thể đồng ý”.

Tôi hỏi: “Còn việc gì nữa? Khánh thúc cứ nói đi đừng ngại. Chỉ cần là việc tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ làm, còn nếu việc vượt quá năng lực của tôi, tôi cũng không có cách nào khác”.

Khánh thúc đáp: “Chuyện cứu Quế thúc, xin cô nhất định đừng nói cho Lão phu nhân, nhất định không được để Lão phu nhân biết, bằng không, chỉ sợ…”.

“Chỉ sợ cái gì?”, tôi càng thêm nghi ngờ, Quế thúc chỉ là một lão hạ nhân trông mộ, chẳng lẽ Lão phu nhân còn để ý đến chuyện của ông ta à?

Khánh thúc nói: “Chưởng quỹ, không có gì đâu, chỉ là xin cô ngàn vạn lần đừng để Lão phu nhân biết, xin cô đồng ý với thỉnh cầu này của lão nô. Bằng không… bằng không chỉ sợ chẳng những không thể cứu được Quế thúc, mà cả lão nô cũng không thể ở lại Thẩm gia được nữa”.

Tôi thấy Khánh thúc muốn nói lại thôi, hiển nhiên là có nỗi niềm khó nói, dù rằng trong lòng còn hằng hà sa số những lo ngại nghi ngờ, nhưng tôi cũng không tiện hỏi tiếp, chỉ nói: “Khánh thúc, thúc yên tâm đi, tôi đồng ý sẽ không nói chuyện này cho Lão phu nhân, thúc yên tâm đi”.

Lúc đó Khánh thúc mới gật đầu, quay người bước đi, một mình đến phủ Tướng quân mời Tướng quân đến.

Qua chừng hơn một canh giờ, Khánh thúc đứng bên ngoài gõ cửa nói: “Chưởng quỹ, Viên đại tướng quân đến rồi”.

Tôi nghe nói thế, vội bảo: “Mau mau mời vào”.

Khánh thúc đáp lời, Viên Chấn Đông đã đẩy cửa bước vào, Khánh thúc đưa mắt nhìn tôi một cái, vẻ mặt vô cùng lo lắng, tôi gật gật đầu với ông, lúc này ông mới lui xuống, nhân tiện khép cửa phòng lại.

Viên Chấn Đông cười bảo: “Dung Nhi muội muội, hôm nay muội đến tìm ta có chuyện gì không? Hay thật sự chỉ muốn ôn lại chuyện xưa thôi?”.

Tôi cũng cười nói: “Chấn Đông ca ca, hôm nay muội muội mời huynh đến là xin huynh cứu mạng một người. Trên đời này, chỉ có huynh mới có thể cứu được người đó”.

Viên Chấn Đông nghe thế, hỏi: “Là ai? Chẳng lẽ là Thẩm Hồng, Dung Nhi, muội đến tìm ta không phải chỉ vì muốn ta giúp muội cứu người thôi đấy chứ, ta còn tưởng muội thật sự tìm ta ôn chuyện đấy”.

Khuôn mặt tôi nhất thời có phần xấu hổ, tôi nói: “Chấn Đông ca ca, muội muội thật không phải. Nhưng mạng người quan trọng hơn cả, xin huynh nhất định phải giúp muội mới được. Người muội muội muốn cứu không phải là Thẩm Hồng mà là một ông lão, là Quế thúc trông coi khu mộ của Thẩm gia ở dốc Thất Lý. Hiện giờ ông ấy mắc bệnh nặng, không có chuyển biến, đại phu nói chỉ e phải cần có sâm Tử Long Thất Liên mới có thể chữa khỏi bệnh. Mà muội nghe nói, trong thiên hạ này chỉ Hoàng thượng, Tiết vương gia và Chấn Đông ca ca, mỗi người có một củ. Muội biết loại thuốc này vô cùng quý hiếm, nhưng mạng người quan trọng hơn cả, vẫn hy vọng huynh có thể cứu mạng Quế thúc lão nhân gia”.

Viên Chấn Đông nghe nói người tôi muốn cứu không phải Thẩm Hồng, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn, có điều vẫn cứ băn khoăn, hỏi: “Dung Nhi, muội vất vả khổ cực mời ta đến đây, thế mà người cần cứu lại chỉ là một lão trông mộ thôi à? Ông ta và muội có quan hệ thân thích gì không? Hay ông ta là gì của muội mà muội lại không tiếc giúp đỡ ông ta như thế? Lại có thể đến xin ta sâm Tử Long Thất Liên? Muội cũng biết củ sâm Tử Long Thất Liên này quý giá thế nào mà. Sau khi Hoàng thượng ban cho, đến cả bản thân ta cũng chưa dám dùng nữa là”.

Tôi nghe Viên Chấn Đông nói thế, nghiêm túc đáp: “Chấn Đông ca ca, Quế thúc và muội không có quan hệ thân thích gì, cũng không phải quá quen thân. Muội chỉ gặp ông ấy một hai lần thôi, ông ấy là một ông lão bơ vơ, không nơi nương tựa không chỗ nương nhờ, bây giờ mắc bệnh. Muội biết rồi, hơn nữa, muội biết củ sâm Tử Long Thất Liên này chỉ có Hoàng thượng, Vương gia và huynh có, muội cảm thấy muội nên giúp ông ấy, cho nên mới cầu xin huynh. Nếu huynh cảm thấy cứu mạng ông lão phí phạm sâm Tử Long Thất Liên thì muội cũng không còn cách nào khác, đành phải xin người khác giúp đỡ vậy”.

Viên Chấn Đông thấy tôi nói vậy, sắc mặt có phần hờn giận không vui: “Dung Nhi, muội không cần phải dùng lời nói để ép buộc ta, ta cũng không nói là sẽ không giúp. Lẽ nào trong lòng muội cho rằng, chỉ có Tiết vương gia mới có thể giúp muội, còn Viên Chấn Đông ta thì không à? Muội đừng quên, chúng ta là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, ta đối xử rất tốt với muội. Muội nên biết, bất cứ thứ gì muội muốn, đừng nói là một củ sâm Tử Long Thất Liên, cho dù đó là mạng của ta, ta cũng sẽ không nói hai lời mà đưa cho muội. Tình cảm ta dành cho muội, muội có biết không, Dung Nhi?”.

Tôi thấy Viên Chấn Đông nói thế, trong lòng cảm thấy rất xúc động. Tôi cắn môi nói: “Chấn Đông ca ca, muội cũng biết huynh đối xử tốt với muội. Nếu không phải thế, có chuyện gì xảy ra, người đầu tiên mà muội nghĩ đến đã không phải là huynh”.

Viên Chấn Đông mỉm cười: “Dung Nhi, nghe muội nói như vậy, ta thấy rất được an ủi. Muội cứ chờ ở đây, ta về lấy sâm Tử Long Thất Liên rồi bảo hạ nhân mang đến cho muội. Hôm nay trời lạnh, muội phải tự bảo trọng. Nhất thiết chớ vì chút việc vặt vãnh mà làm bản thân mình bị thương”.

Tôi cảm thấy rất ấm áp, nói: “Chấn Đông ca ca, muội biết rồi. Chuyện lần này, thật sự phải cảm tạ huynh rất nhiều”.

Viên Chấn Đông cười sang sảng: “Thế có gì đáng cảm tạ. Chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, nếu bàn về tình cảm, ai có thể so sánh được với hai người chúng ta”.

Chuyện này cứ quyết định như vậy. Cuối cùng cũng có thể ăn nói được với Khánh thúc, có lẽ Quế thúc cũng có thể được cứu, tôi đã thấy an tâm phần nào. Tôi tìm đến Khánh thúc, nói chuyện này cho ông nghe. Khánh thúc vui mừng ra mặt, luôn miệng nói: “Cuối cùng lần này Quế thúc cũng có thể cứu được rồi. Trời xanh thương xót, trời xanh thương xót mà”.

Nhưng suốt từ sáng sớm đến trưa, rồi lại chờ một mạch từ sau lúc ăn cơm trưa đến tận xế chiều, người của Tướng quân vẫn còn chưa đến. Khánh thúc không khỏi bối rối, tôi cũng cảm thấy rất bất thường, toan muốn đến phủ Tướng quân hỏi thử xem, nhưng lại luôn không muốn gặp mặt Hoàng Yên Mạch.

Có điều xưa nay mạng người quan trọng hơn hết, loại việc cứu mạng này, dù trì hoãn một khắc cũng không được. Tôi nói với Khánh thúc: “Khánh thúc, thúc đến phủ Tướng quân xem sao, rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Nếu Tướng quân không thể cho sâm Tử Long Thất Liên, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách khác”.

Khánh thúc trầm ngâm một lát rồi nói: “Chưởng quỹ, dù sao đây cũng không phải việc nhỏ, thôi thì làm phiền chưởng quỹ cô tự mình đi một chuyến, được không?”.

Tôi thấy vẻ mặt bức thiết của Khánh thúc, thở dài nói: “Được rồi, Khánh thúc, thúc đừng lo lắng nữa, tôi đến đó là được. Nhưng mà, thúc đi cùng với tôi nhé”. Khánh thúc cũng biết chuyện giữa tôi và Hoàng Yên Mạch, đương nhiên là bằng lòng. Thế là, tôi dẫn Khánh thúc theo, đi đến phủ Tướng quân.

Đến trước cổng phủ Tướng quân, tôi do dự mãi, cuối cùng đành nhờ thị vệ thông báo cho Viên đại tướng quân. Hơn nữa tôi còn đặc biêt dặn dò thị vệ nhất định đừng thông qua Phu nhân tướng quân, báo thẳng tới Tướng quân là được. Thị vệ kia đã từng gặp tôi, cũng nhận ra tôi, nghe nói thế thì lập tức đồng ý.

Một lúc lâu sau, thị vệ kia mới đi ra nói: “Cửu Dung cô nương, Tướng quân và phu nhân đang chờ ở đại sảnh, mời cô nương vào đi”. Tôi nhíu mày, rõ ràng đã nói đừng để Hoàng Yên Mạch biết, kết quả cô ta vẫn biết. Nhưng cũng không thế trách thị vệ được, tôi đành phải đưa theo Khánh thúc đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.