Tôi yên lặng đến trước mặt lão phu nhân, quỳ xuống, giọng nói lạnh lẽo: “Xin lão phu nhân trả lại công bằng cho Băng Nhi!”.
Sầm Khê Huyền ngay lập tức lên tiếng trách móc: “Tiểu tẩu tẩu, tẩu còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, trước tiên đã nói những lời này, không thấy là đang làm khó lão phu nhân sao? Cái chết của Băng Nhi chúng ta thật tình đều buồn bã vô cùng, nhưng cô ấy làm ra những chuyện đó, quả thật cũng quá…nếu truyền ra ngoài thì chỉ tổ khi không làm mất mặt thẩm gia mà thôi”.
Trần thúc, đứng bên cạnh nghẹn ngào khóc không thành tiếng từ lâu, ông nói: “không phải…không phải Băng Nhi làm, Băng Nhi… làm việc vì Thẩm gia là việc rõ như ban ngày…con gái của tôi…con bé vốn không phải là người như thế…”
Tôi vẫn quỳ ở đó, trầm giọng thưa: “Xin Lão phu nhân trả lại công bằng cho Băng Nhi!”.
Lão phu nhân nhìn tôi, hồi lâu sau mới thở dài một hơi, nói: “Cửu Dung, con đứng lên trước đi rồi nói”.
Tôi dập đầu lạy ba cái, đứng lên, vẫn chỉ một câu: “Xin Lão phu nhân trả lại công bằng cho Băng Nhi!”.
Lão phu nhân gật gật đầu, trầm ngâm nói: “Băng Nhi là con gái muội muội ruột của ta, theo ta rất lâu rồi, ta đối đãi với con bé còn tốt hơn với Phúc Nhi, Tề Nhi. Ta cũng tin rằng với tính tình của con bé và tình cảm của nó dành cho Thẩm Hồng, nó sẽ không làm ra chuyện như thế. Nhưng chứng cớ trước mặt lại không cho phép ta không tin. Chẳng lẽ ta thật sự đã nhìn lầm con bé rồi ư?”.
“Đương nhiên rồi lão phu nhân, người nghĩ xem”, Cúc ma ma đứng bên cạnh tiếp lời: “Thẩm gia có gia nghiệp vĩ đại, sau khi người trăm tuổi, tương lai tất cả những thứ này đều thuộc về Đại công tử. Tuy rằng Băng Nhi tiểu thư lừa được sự hậu đãi của người, nhưng gia nghiệp của Thẩm gia thì cô ấy không thể chiếm được chút xíu nào. Nếu Đại công tử gặp điều bất trắc, vậy sẽ phải luận theo cách khác rồi. Tục ngữ nói ‘Có tiền sai khiến cả ma quỷ, lòng tham vô đáy rắn nuốt voi’. Với cả, biết người biết mặt không biết lòng, cho nên nếu tiểu thư Băng Nhi thật sự muốn hại Đại Công tử thì cũng không phải là điều không có căn cứ. Người thường ngày có thể thường xuyên tiếp xúc với Đại công tử, trừ tiểu thiếu phu nhân, chính là Băng Nhi tiểu thư. Việc này, nếu không phải Tiểu thiếu phu nhân làm, thì dĩ nhiên là Băng Nhi tiểu thư làm. Bằng không, cớ gì cô ấy lại đột nhiên sợ tội tự sát?”.
Lão phu nhân nghe Cúc ma ma nói xong, không nói tiếng nào. Tôi lẳng lặng nhìn chòng chọc Cúc ma ma hồi lâu, lặng không tiếng động đi đến trước mặt bà ta, vung tay tát cho bà ta một cái. Bà ta bị đánh bất thình lình, the thé gào lên: “Tiểu thiếu phu nhân, cô làm gì vậy?”.
Tôi mặt không đổi sắc nhìn bà ta, lạnh lùng nói: “Cúc ma ma, tuy rằng chúng ta kính trọng bà, gọi bà một tiếng ma ma, nhưng bà cũng đừng vì thế mà quên đi thân phận hạ nhân của mình, đừng ỷ vào lai lịch của bà mà cho rằng có thể tùy tiện vu vạ mắng chửi chủ nhân. Nhất là người đã khuất”.
Cúc ma ma bưng một bên má, chỉ vào mặt tôi, nửa ngày không nói nên lời. Lão phu nhân trách mắng: “Cửu Dung, đủ rồi! Cúc ma ma, bà cũng đừng ở đây nói xằng bậy nữa”.
“Vâng, Lão phu nhân.” Tôi vâng lời, lui trở về, nói: “Băng Nhi sẽ không làm chuyện hại tướng công, xin Lão phu nhân trả lại sự công bằng cho Băng Nhi”.
Lão phu nhân suy nghĩ rất lâu, dặn bảo: “Tề Nhi, con đi sắp xếp người đến tiệm quan tài Hồng Ký mua một cỗ quan tài tốt nhất. Chôn cất Băng Nhi thật tử tế. Cũng không uổng công con bé hết lòng hết sức, theo ta hai năm qua, vì Thẩm gia lập nhiều công lao khó nhọc”.
Mặt tôi lúc này nhất định bợt bạt đến mức khiến người ta sợ. Tôi nói: “ Lão phu nhân, lẽ nào người định cứ giải quyết chuyện này qua loa thế thôi sao? Đến khi bệnh của tướng công đỡ hơn, chàng mà biết, chỉ e chàng không thể bỏ qua”.
Lão phu nhân nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi nói: “Cửu Dung, ta biết con và Băng Nhi tình như tỷ muội. Nhưng mà chuyện này có đủ cả nhân chứng vật chứng, tuy rằng Băng Nhi đã chết, ta cũng không thể che chở cho con bé được”.
“Vật chứng là gì? Nhân chứng là ai? Xin Lão phu nhân cho biết.” Tôi không bỏ qua, nói.
Lão phu nhân vẫn thở dài. Bà nói: “Vật chứng, là nửa hộp anh túc cao trong cái hộp đặt bên cạnh ta đây. Con xuất thân chốn thôn dã, thuốc phiện hại người ra sao, ta nghĩ chắc con cũng rõ. Thân thể Hồng Nhi sở dĩ kém như thế trong mấy năm nay, cũng vì Băng Nhi đã bỏ thêm anh túc cao vào trong thuốc cho nó uống”.
“Nếu vậy, con xin hỏi Lão phu nhân, Băng Nhi đến Thẩm gia mấy năm rồi? Theo con được biết, có lẽ mới được hai năm. Mà tướng công nằm trên giường đã năm năm có lẻ. Điều này nên giải thích ra sao?”
“Điều này còn không đơn giản sao?” Sầm Khê Huyền nói tranh: “Lúc đầu anh túc cao do Liễu Vũ Tương cho đại ca ăn. Chờ sau khi Băng Nhi đến Thẩm gia, hai người bọn họ liền hợp mưu. Hiện giờ Liễu Vũ Tương đã chết, chuyện này đương nhiên là do Băng Nhi làm”.
“Vì sao Liễu Vũ Tương phải hại tướng công?”
“Điều này lại càng dễ giải thích. Liễu Vũ Tương thông dâm với người ngoài, đương nhiên hận đại ca không thể chết đi ngay tức khắc. Vì thế ả ta bắt đầu cho đại ca ăn anh túc cao. Sau khi Băng Nhi đến đây, Băng Nhi lại muốn lập mưu chiếm gia sản nhà họ Thẩm. Vì thế hai ả hợp ý với nhau, cấu kết hãm hại đại ca. Thủ đoạn của hai ả ác độc, làm người ta nghĩ đến, thật sự không rét mà run. Có phải vậy không? Nhị tẩu”. Cô nàng vừa nói vừa huých Mai Nhiêu Phi. Mai Nhiêu Phi máy móc gật gật đầu, nói: “Phải”. Không hiểu vì sao mỗi khi người khác nhắc đến ba từ Liễu Vũ Tương, sắc mặt Mai Nhiêu Phi nhìn trở nên hết sức khó coi.
Hiển nhiên tôi biết, sự việc Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu thông dâm là do kẻ khác vu oan hãm hại. Bởi vậy, kiến giải Liễu Vũ Tương muốn hại chết Thẩm Hồng căn bản không hề xác đáng. Về phần những cái khác lại càng không có gì để nói. Nhưng đối mặt với sự hùng hổ của Sầm Khê Huyền, tôi chỉ sợ là những người khác cũng tin tưởng đôi phần.
Tôi nói: “ Tất cả mọi thứ tam đệ muội nói chỉ là suy đoán mà thôi. Chứng cứ đâu? Phàm chuyện gì cũng phải coi trọng chứng cứ, chứ không phải ăn nói quàng xuyên”.
Sầm Khê Huyền cao giọng: “Chứng cứ? Đương nhiên là có chứng cứ. Vật chứng chính là hộp anh túc cao đặt bên cạnh Lão phu nhân. Còn nhân chứng ấy à, chính là nha đầu bên cạnh Liễu Vũ Tương trước kia, hiện giờ đi theo Băng Nhi – Lạc Lạc”.
“Lạc Lạc?” Nghe thấy hai tiếng “Lạc Lạc” dù tôi là người trầm tĩnh thì trong lúc nhất thời cũng vô cùng kinh ngạc. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, dù nghĩ đến bất cứ ai cũng nhất quyết không ngờ rằng, người chỉ tội Băng Nhi, lại là Lạc Lạc!